Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 33
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Khoảng thời gian học đại học, cô bị Trịnh Nhất Mãn gây ảnh hưởng, nên học được cách hút thuốc.
Tuy nhiên Ninh Chi cũng không thích nicotin, thứ hương vị này làm cô hoa mắt chóng mặt, cho nên cũng không hút nhiều.
Nhưng trong một vài khoảnh khắc, thí dụ như hiện tại, cô cần được an ủi.
Hề Lan Dự cầm hộp thuốc cùng bật lửa đưa cho cô
Ninh Chi tiếp nhận, lấy ra một điếu.
Gió trong con ngõ thổi tóc cô rối loạn.
Cô hứng gió, hút một hơi thật sâu.
Thuốc lá của đàn ông quá nặng, Ninh Chi sặc đến mức ho khan.
Lục phủ ngũ tạng dường như đều sống lại một lượt. Sau đó Ninh Chi tiếp mới trả lời câu hỏi lúc trước của anh:
“Hồi còn sống mẹ tôi rất thích tới chỗ này. Tôi từng hỏi mẹ tại sao, mẹ nói nơi này khói pháo hoa, sẽ không lạnh.”
“Lúc đó tôi không hiểu, hiện tại dần dần mới hiểu ra, đại khái sống trên đời thật sự rất khổ sở, vậy nên mới phải tìm những thứ vụn vặt hằng ngày để trốn tránh.”
Hề Lan Dự ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu thổi ra một ngụm khói. Gương mặt hai người đều bao phủ bởi tầng khói màu xám nhạt.
Ninh Chi biết anh đang nghe mình nói:
“Cho nên, xin anh hãy chịu đựng thêm một chút. Sau khi mẹ tôi qua đời, bà ngoại tôi cũng vô cùng đau khổ. Tôi chỉ muốn nỗi thương tâm trong lòng bà mọc thêm vài nhành hoa.”
Bỏ qua sở thích của Hề Lan Dự, khăng khăng chọn quán ăn này, cùng lắm cũng chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ của Ninh Chi.
Cô muốn ghi dấu trong lòng bà, rằng đây là nơi tân hôn của cô, chứ không phải là chốn cũ mà mẹ từng ghé qua.
Hề Lan Dự khẽ liếc nhìn cô.
Ninh Chi không phân biệt được đó là ánh mắt gì, có lẽ là sự thương cảm từ kẻ bề trên?
Dưới hoàng hôn, có cảm giác thương xót trang trọng, đem thanh âm của Ninh Chi kéo dài, nhẹ nhàng như một làn khói thuốc, gió thổi qua, liền tan.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc đen xõa ngang eo, gương mặt trắng đến lạ lùng, như hoa quỳnh đêm khuya, an tĩnh và mong manh.
Tư thế cầm thuốc của Ninh Chi kỳ thật không quá thành thạo, nhưng cô chẳng quan tâm, hút rất nhanh, như thể uống rượu độc để giải cơn khát.
Hề Lan Dự bỗng nhiên nghĩ đến hai từ “vỡ vụn” mà cậu sinh viên trẻ ở sân bay nói tới.
Đúng là có vài phần phù hợp.
—
Bà cụ cùng Hề Lan dự trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Cũng không biết hai người đã nói chuyện gì sau lưng Ninh Chi, sau khi trở về, chẳng cần cô thúc giục, bà đã chủ động yêu cầu đi làm kiểm tra sức khoẻ.
Ninh Chi gặng hỏi mà không ra, chỉ có thể từ bỏ.
Bận tới bận lui một buổi sáng, rốt cuộc cũng hoàn thành hết các phần cần kiểm tra. Ninh Chi đưa bà cụ về nhà trước, sau đó quay lại bệnh viện làm việc.
Tuy nhiên Ninh Chi cũng không thích nicotin, thứ hương vị này làm cô hoa mắt chóng mặt, cho nên cũng không hút nhiều.
Nhưng trong một vài khoảnh khắc, thí dụ như hiện tại, cô cần được an ủi.
Hề Lan Dự cầm hộp thuốc cùng bật lửa đưa cho cô
Ninh Chi tiếp nhận, lấy ra một điếu.
Gió trong con ngõ thổi tóc cô rối loạn.
Cô hứng gió, hút một hơi thật sâu.
Thuốc lá của đàn ông quá nặng, Ninh Chi sặc đến mức ho khan.
Lục phủ ngũ tạng dường như đều sống lại một lượt. Sau đó Ninh Chi tiếp mới trả lời câu hỏi lúc trước của anh:
“Hồi còn sống mẹ tôi rất thích tới chỗ này. Tôi từng hỏi mẹ tại sao, mẹ nói nơi này khói pháo hoa, sẽ không lạnh.”
“Lúc đó tôi không hiểu, hiện tại dần dần mới hiểu ra, đại khái sống trên đời thật sự rất khổ sở, vậy nên mới phải tìm những thứ vụn vặt hằng ngày để trốn tránh.”
Hề Lan Dự ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu thổi ra một ngụm khói. Gương mặt hai người đều bao phủ bởi tầng khói màu xám nhạt.
Ninh Chi biết anh đang nghe mình nói:
“Cho nên, xin anh hãy chịu đựng thêm một chút. Sau khi mẹ tôi qua đời, bà ngoại tôi cũng vô cùng đau khổ. Tôi chỉ muốn nỗi thương tâm trong lòng bà mọc thêm vài nhành hoa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỏ qua sở thích của Hề Lan Dự, khăng khăng chọn quán ăn này, cùng lắm cũng chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ của Ninh Chi.
Cô muốn ghi dấu trong lòng bà, rằng đây là nơi tân hôn của cô, chứ không phải là chốn cũ mà mẹ từng ghé qua.
Hề Lan Dự khẽ liếc nhìn cô.
Ninh Chi không phân biệt được đó là ánh mắt gì, có lẽ là sự thương cảm từ kẻ bề trên?
Dưới hoàng hôn, có cảm giác thương xót trang trọng, đem thanh âm của Ninh Chi kéo dài, nhẹ nhàng như một làn khói thuốc, gió thổi qua, liền tan.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc đen xõa ngang eo, gương mặt trắng đến lạ lùng, như hoa quỳnh đêm khuya, an tĩnh và mong manh.
Tư thế cầm thuốc của Ninh Chi kỳ thật không quá thành thạo, nhưng cô chẳng quan tâm, hút rất nhanh, như thể uống rượu độc để giải cơn khát.
Hề Lan Dự bỗng nhiên nghĩ đến hai từ “vỡ vụn” mà cậu sinh viên trẻ ở sân bay nói tới.
Đúng là có vài phần phù hợp.
—
Bà cụ cùng Hề Lan dự trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Cũng không biết hai người đã nói chuyện gì sau lưng Ninh Chi, sau khi trở về, chẳng cần cô thúc giục, bà đã chủ động yêu cầu đi làm kiểm tra sức khoẻ.
Ninh Chi gặng hỏi mà không ra, chỉ có thể từ bỏ.
Bận tới bận lui một buổi sáng, rốt cuộc cũng hoàn thành hết các phần cần kiểm tra. Ninh Chi đưa bà cụ về nhà trước, sau đó quay lại bệnh viện làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro