Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 35
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Kỷ Tư Hà lấy di động ra, click mở ứng dụng ghi âm:
“Để cho thằng nhóc này nói, thầy muốn nhìn xem nó còn ôm bao nhiêu uất ức.”
Vốn trong khoa môi trường làm việc rất tốt, cũng chưa từng xảy ra lục đục nội bộ, có chuyện gì đều thẳng thắn nói trước mặt nhau.
Lý Bành uống say nói này nói kia, Kỷ Tư Hà vốn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, cùng lắm sẽ chốt lại là nói giỡn, không ai để bụng trong lòng. Chỉ có, hôm nay là lần đầu tiên anh ta liên tục khen ngợi Ninh Chi đến vậy, Kỷ Tư Hà dường như cảm thấy khá mới mẻ.
Cứ như thể muốn được ghi lại cảnh mình chết gục, Lý Bành không nói gì, đầu nghiêng sang một bên, trực tiếp ngã xuống sàn ngủ khò khò.
Khi mọi người chuẩn bị tan cuộc, Ninh Chi cùng một bác sĩ trẻ khác chia nhau uống nốt chỗ rượu còn lại, cô lấy chìa khóa xe ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa uống khá nhiều rượu nên đầu óc có chút trì độn, ngay khi cô ngồi vào và bật đèn xe lên, Ninh Chi mới nhớ ra mình không thể lái xe.
Đi bộ về nhà cùng lắm mất năm phút.
Ninh Chi dứt khoát mở cửa xe ra, quay lại đường cũ.
Còn chưa đi ra khỏi bãi đỗ xe, bà ngoại gọi điện thoại tới, có lẽ do cô về muộn hơn giờ tan tầm thường ngày, bà ở nhà một mình không yên tâm.
Ninh Chi bấm nút nghe:
“Bà ngoại, con vừa uống chút rượu, giờ đang chuẩn bị trở về.”
Trong giọng nói Ninh Tương Lan chẳng có lấy nửa phần lo lắng:
“Không vội không vội, bà vừa nhờ người đi đón con, đang chờ con ở cổng bệnh viện rồi.”
“Ai vậy ạ?”
“Chẳng phải con cứ tới đó là sẽ biết ngay sao?”
Ninh Chi bước chân nhanh hơn, trông thấy ở đằng xa là một người đàn ông cao ráo đang đứng dưới ánh đèn đường. Có vẻ như anh đang nói chuyện điện thoại, di động tùy ý cầm ở bên tai.
Vầng trăng tròn treo trên trời cao, bị tầng mây bao trùm mất một nửa, cô tịch mà tàn khuyết.
Ninh Chi vẫn chưa ngắt điện thoại:
“Sao bà có thông tin liên lạc của anh ấy?”
Cụ bà rất tinh tường:
“Lần trước ăn cơm, trợ lý của cậu ấy đưa cho bà. Các con vừa mới kết hôn, có khi da mặt cả hai đều mỏng, cũng ngượng ngùng không muốn phiền toái đến đối phương. Như vậy làm sao mà ổn? Mối quan hệ này chẳng phải là để anh làm phiền tôi, tôi làm phiền anh, cùng nhau giải quyết sao?”
Ninh Chi nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Bà ngoại lại bồi thêm một liều thuốc cực mạnh:
“Hôm nay đã trễ thế này rồi, nhớ bảo cháu rể ở lại đây, đừng về làm gì.”
……
“Để cho thằng nhóc này nói, thầy muốn nhìn xem nó còn ôm bao nhiêu uất ức.”
Vốn trong khoa môi trường làm việc rất tốt, cũng chưa từng xảy ra lục đục nội bộ, có chuyện gì đều thẳng thắn nói trước mặt nhau.
Lý Bành uống say nói này nói kia, Kỷ Tư Hà vốn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, cùng lắm sẽ chốt lại là nói giỡn, không ai để bụng trong lòng. Chỉ có, hôm nay là lần đầu tiên anh ta liên tục khen ngợi Ninh Chi đến vậy, Kỷ Tư Hà dường như cảm thấy khá mới mẻ.
Cứ như thể muốn được ghi lại cảnh mình chết gục, Lý Bành không nói gì, đầu nghiêng sang một bên, trực tiếp ngã xuống sàn ngủ khò khò.
Khi mọi người chuẩn bị tan cuộc, Ninh Chi cùng một bác sĩ trẻ khác chia nhau uống nốt chỗ rượu còn lại, cô lấy chìa khóa xe ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa uống khá nhiều rượu nên đầu óc có chút trì độn, ngay khi cô ngồi vào và bật đèn xe lên, Ninh Chi mới nhớ ra mình không thể lái xe.
Đi bộ về nhà cùng lắm mất năm phút.
Ninh Chi dứt khoát mở cửa xe ra, quay lại đường cũ.
Còn chưa đi ra khỏi bãi đỗ xe, bà ngoại gọi điện thoại tới, có lẽ do cô về muộn hơn giờ tan tầm thường ngày, bà ở nhà một mình không yên tâm.
Ninh Chi bấm nút nghe:
“Bà ngoại, con vừa uống chút rượu, giờ đang chuẩn bị trở về.”
Trong giọng nói Ninh Tương Lan chẳng có lấy nửa phần lo lắng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không vội không vội, bà vừa nhờ người đi đón con, đang chờ con ở cổng bệnh viện rồi.”
“Ai vậy ạ?”
“Chẳng phải con cứ tới đó là sẽ biết ngay sao?”
Ninh Chi bước chân nhanh hơn, trông thấy ở đằng xa là một người đàn ông cao ráo đang đứng dưới ánh đèn đường. Có vẻ như anh đang nói chuyện điện thoại, di động tùy ý cầm ở bên tai.
Vầng trăng tròn treo trên trời cao, bị tầng mây bao trùm mất một nửa, cô tịch mà tàn khuyết.
Ninh Chi vẫn chưa ngắt điện thoại:
“Sao bà có thông tin liên lạc của anh ấy?”
Cụ bà rất tinh tường:
“Lần trước ăn cơm, trợ lý của cậu ấy đưa cho bà. Các con vừa mới kết hôn, có khi da mặt cả hai đều mỏng, cũng ngượng ngùng không muốn phiền toái đến đối phương. Như vậy làm sao mà ổn? Mối quan hệ này chẳng phải là để anh làm phiền tôi, tôi làm phiền anh, cùng nhau giải quyết sao?”
Ninh Chi nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Bà ngoại lại bồi thêm một liều thuốc cực mạnh:
“Hôm nay đã trễ thế này rồi, nhớ bảo cháu rể ở lại đây, đừng về làm gì.”
……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro