Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 40
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Sáng sớm hôm sau, Ninh Chi rửa mặt xong, khi đang bước ra sảnh ngoài để ăn sáng thì người giúp việc cho biết Hề Lan dự đã rời đi trước rồi.
Ninh Chi thờ ơ mà đáp một tiếng “Ừm”.
Lúc cô ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc đang thu dọn chén đĩa Hề Lan vừa dùng qua, dường như anh chẳng hề động đũa, chỉ có ly cà phê là vơi đi một chút.
Ninh Chi nâng chiếc ly trước mặt mình lên rồi nếm qua, hơi hơi nhíu mày, nói:
“Phiền cô đổi giúp tôi một ly Americano, không thêm đường hay sữa.”
Khi cô còn nhỏ thân thể không tốt, bà ngoại tìm mọi cách tìm kiếm vô số phương thuốc cổ truyền cho cô, trong số những ký ức khi còn bé của Ninh Chi, ký ức sâu đậm nhất có lẽ là vị thuốc đắng ngắt.
Thế cho nên hiện tại, chỉ một chút vị đắng thôi cũng khiến cô ám ảnh.
Sảnh ngoài trống trải, chỉ có một chiếc bàn ăn nhỏ bằng gỗ đàn hương đỏ hình chữ nhật đặt trong không gian rộng lớn. Các loại đồ ăn sáng, Trung Quốc và Phương Tây đều đủ cả, được bày trên những chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô.
Ninh Chi chọn ăn mấy món quen thuộc.
Ăn xong cơm sáng, cô đi theo lối cũ về phòng nghỉ ngơi, buổi tối còn phải quay lại bệnh viện trực ban, trước tiên vẫn cần ngủ một giấc cái đã.
—
Một đêm không trở về, Ninh Chi cho rằng bà ngoại sẽ hỏi dò vài câu, ai ngờ bà lão lại tỏ ra chẳng có vấn đề gì, ngồi ở phòng khách xem phim cung đấu.
Hỏi ra mới biết, hôm nay Trương Ngật đưa bà lão đi dạo cả một ngày, vừa chở bà về đến nhà xong.
Ninh Chi nhìn một đống túi đồ mua sắm trên sàn nhà:
“Bà ngoại, bà về sau đừng nhận quà của anh ấy nữa.”
Ninh Tương Lan không đồng ý lời này, giơ tay bấm tạm dừng bộ phim truyền hình, trừng mắt một cái với cô:
“Muốn biết đàn ông có thực lòng để ý đến mình không, chỉ cần nhìn xem anh ta có nguyện ý hi sinh không là đủ. Lan Dự bận bịu như vậy, vẫn chịu dành ra thời gian ở bên cháu, chứng tỏ trong lòng cậu ấy có cháu. Thậm chí còn chịu bỏ thời gian giao phó người chăm sóc bà già này, rõ ràng là trong lòng cậu ấy rất coi trọng cháu. Thời nay, tìm được một người như thế không dễ, Chi Chi à, cháu cũng đừng rụt rè quá. Hai đứa là vợ chồng hợp pháp, có thời gian cũng nên chủ động chăm sóc cậu ấy, nhanh chóng dọn về cùng nhau ở chung đi.”
Thế mà cô mới nói một câu, bà ngoại đã giảng giải lại một đống, Ninh Chi mím môi dưới, không hề hé răng thêm nữa.
Ninh Chi thờ ơ mà đáp một tiếng “Ừm”.
Lúc cô ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc đang thu dọn chén đĩa Hề Lan vừa dùng qua, dường như anh chẳng hề động đũa, chỉ có ly cà phê là vơi đi một chút.
Ninh Chi nâng chiếc ly trước mặt mình lên rồi nếm qua, hơi hơi nhíu mày, nói:
“Phiền cô đổi giúp tôi một ly Americano, không thêm đường hay sữa.”
Khi cô còn nhỏ thân thể không tốt, bà ngoại tìm mọi cách tìm kiếm vô số phương thuốc cổ truyền cho cô, trong số những ký ức khi còn bé của Ninh Chi, ký ức sâu đậm nhất có lẽ là vị thuốc đắng ngắt.
Thế cho nên hiện tại, chỉ một chút vị đắng thôi cũng khiến cô ám ảnh.
Sảnh ngoài trống trải, chỉ có một chiếc bàn ăn nhỏ bằng gỗ đàn hương đỏ hình chữ nhật đặt trong không gian rộng lớn. Các loại đồ ăn sáng, Trung Quốc và Phương Tây đều đủ cả, được bày trên những chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô.
Ninh Chi chọn ăn mấy món quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong cơm sáng, cô đi theo lối cũ về phòng nghỉ ngơi, buổi tối còn phải quay lại bệnh viện trực ban, trước tiên vẫn cần ngủ một giấc cái đã.
—
Một đêm không trở về, Ninh Chi cho rằng bà ngoại sẽ hỏi dò vài câu, ai ngờ bà lão lại tỏ ra chẳng có vấn đề gì, ngồi ở phòng khách xem phim cung đấu.
Hỏi ra mới biết, hôm nay Trương Ngật đưa bà lão đi dạo cả một ngày, vừa chở bà về đến nhà xong.
Ninh Chi nhìn một đống túi đồ mua sắm trên sàn nhà:
“Bà ngoại, bà về sau đừng nhận quà của anh ấy nữa.”
Ninh Tương Lan không đồng ý lời này, giơ tay bấm tạm dừng bộ phim truyền hình, trừng mắt một cái với cô:
“Muốn biết đàn ông có thực lòng để ý đến mình không, chỉ cần nhìn xem anh ta có nguyện ý hi sinh không là đủ. Lan Dự bận bịu như vậy, vẫn chịu dành ra thời gian ở bên cháu, chứng tỏ trong lòng cậu ấy có cháu. Thậm chí còn chịu bỏ thời gian giao phó người chăm sóc bà già này, rõ ràng là trong lòng cậu ấy rất coi trọng cháu. Thời nay, tìm được một người như thế không dễ, Chi Chi à, cháu cũng đừng rụt rè quá. Hai đứa là vợ chồng hợp pháp, có thời gian cũng nên chủ động chăm sóc cậu ấy, nhanh chóng dọn về cùng nhau ở chung đi.”
Thế mà cô mới nói một câu, bà ngoại đã giảng giải lại một đống, Ninh Chi mím môi dưới, không hề hé răng thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro