Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 46
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
“Thật tình mà nói, khoa chỉnh hình chỉ nên tuyển nam thôi. Con gái sao có thể chuyển đến đây được?”
“Bởi vì bàn tay của các cô nàng đều là ngọc là ngà, đến lúc đó có vấn đề gì, chúng ta làm sao có thể chịu trách nhiệm.”
“Không được đâu, đừng để lúc đó lão Kỷ lại chạy đến đây giận cá chém thớt đấy.”
Ninh Chi mặt không biểu cảm, gõ cửa:
“Chủ nhiệm.”
Bên trong an tĩnh một chốc, chân bàn ghế ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng vang bén nhọn, có người bước tới mở cửa.
“Tiểu Ninh à, vào đi.”
Ninh Chi hai tay đút túi đi vào, đám bác sĩ nam nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
Cả bệnh viện đều biết chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát và khoa chỉnh hình có hiềm khích với nhau, vậy nên từ khi vào bệnh viện, Ninh Chi chưa hề tiếp xúc với bên này, những bác sĩ nam ở đây đều là lần đầu tiên gặp cô.
Có vài người mới vừa rồi còn đang mỉa mai khinh thường, lúc này nhìn thấy cô, thế mà lại hơi hơi đỏ mặt.
Chủ nhiệm Chu Cấu nhìn thấy cô, đầu tiên là quát lớn xua cấp dưới đi làm việc, sau đó nhìn Ninh Chi, lộ ra một nụ cười ông ta tự cho là hòa nhã thân thiện:
“Tiểu Ninh à, nhiệm vụ của khoa chỉnh hình chúng ta rất nặng nề. Mặc dù cô nói cô là một bác sĩ trẻ mới tốt nghiệp, tôi không để tâm chuyện đó. Chưa biết tôi nên phân công cho cô làm việc gì đây?”
Ngụ ý, nếu cái gì cô cũng học không xong, đó là do cô không có năng lực, không có thể lực, nhưng việc đó cũng không can hệ gì đến ông ta.
Ninh Chi ngước mắt, mím môi mà cười nhẹ:
“Chu chủ nhiệm, tôi không phải người khó tính đến vậy, các bác sĩ khác làm cái gì thì tôi cũng có thể làm cái đó.”
“Đây là chính miệng cô nói đó nhé.” Chu Cấu tiến lên, vốn định vỗ vỗ vai Ninh Chi, nhưng lại bị cô lặng yên không một tiếng động tránh đi, ông ta cười cười, “Lát nữa cô cùng tôi đến phòng giải phẫu quan sát, sau vài ngày thì có thể hỗ trợ tôi.”
Ninh Chi “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ không hề dị nghị.
Sau khi tan làm, Ninh Chi đi thẳng đến phòng tập thể thao, tiếp tục bài tập thể chất đã để lãng phí mấy ngày qua.
Ngoài mặt, Chu Cấu có thể không dám làm gì, nhưng bên trong thì khó mà nói trước được.
Kỷ Tư Hà từng kể với các học trò thân thiết về cuộc cãi vã của ông với Chu Cấu, ông cũng kết luận rằng bọn họ có lý tưởng y học hoàn toàn khác nhau.
Một người vì lương tâm, một người chỉ vì tiền.
Người này làm việc không thanh liêm, rất có thể sau đó sẽ tìm một công việc cần đến thể lực để giao cho cô phụ trách, Ninh Chi phải giữ gìn cơ thể khỏe mạnh trước khi chuyện đó xảy ra.
“Bởi vì bàn tay của các cô nàng đều là ngọc là ngà, đến lúc đó có vấn đề gì, chúng ta làm sao có thể chịu trách nhiệm.”
“Không được đâu, đừng để lúc đó lão Kỷ lại chạy đến đây giận cá chém thớt đấy.”
Ninh Chi mặt không biểu cảm, gõ cửa:
“Chủ nhiệm.”
Bên trong an tĩnh một chốc, chân bàn ghế ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng vang bén nhọn, có người bước tới mở cửa.
“Tiểu Ninh à, vào đi.”
Ninh Chi hai tay đút túi đi vào, đám bác sĩ nam nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
Cả bệnh viện đều biết chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát và khoa chỉnh hình có hiềm khích với nhau, vậy nên từ khi vào bệnh viện, Ninh Chi chưa hề tiếp xúc với bên này, những bác sĩ nam ở đây đều là lần đầu tiên gặp cô.
Có vài người mới vừa rồi còn đang mỉa mai khinh thường, lúc này nhìn thấy cô, thế mà lại hơi hơi đỏ mặt.
Chủ nhiệm Chu Cấu nhìn thấy cô, đầu tiên là quát lớn xua cấp dưới đi làm việc, sau đó nhìn Ninh Chi, lộ ra một nụ cười ông ta tự cho là hòa nhã thân thiện:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Ninh à, nhiệm vụ của khoa chỉnh hình chúng ta rất nặng nề. Mặc dù cô nói cô là một bác sĩ trẻ mới tốt nghiệp, tôi không để tâm chuyện đó. Chưa biết tôi nên phân công cho cô làm việc gì đây?”
Ngụ ý, nếu cái gì cô cũng học không xong, đó là do cô không có năng lực, không có thể lực, nhưng việc đó cũng không can hệ gì đến ông ta.
Ninh Chi ngước mắt, mím môi mà cười nhẹ:
“Chu chủ nhiệm, tôi không phải người khó tính đến vậy, các bác sĩ khác làm cái gì thì tôi cũng có thể làm cái đó.”
“Đây là chính miệng cô nói đó nhé.” Chu Cấu tiến lên, vốn định vỗ vỗ vai Ninh Chi, nhưng lại bị cô lặng yên không một tiếng động tránh đi, ông ta cười cười, “Lát nữa cô cùng tôi đến phòng giải phẫu quan sát, sau vài ngày thì có thể hỗ trợ tôi.”
Ninh Chi “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ không hề dị nghị.
Sau khi tan làm, Ninh Chi đi thẳng đến phòng tập thể thao, tiếp tục bài tập thể chất đã để lãng phí mấy ngày qua.
Ngoài mặt, Chu Cấu có thể không dám làm gì, nhưng bên trong thì khó mà nói trước được.
Kỷ Tư Hà từng kể với các học trò thân thiết về cuộc cãi vã của ông với Chu Cấu, ông cũng kết luận rằng bọn họ có lý tưởng y học hoàn toàn khác nhau.
Một người vì lương tâm, một người chỉ vì tiền.
Người này làm việc không thanh liêm, rất có thể sau đó sẽ tìm một công việc cần đến thể lực để giao cho cô phụ trách, Ninh Chi phải giữ gìn cơ thể khỏe mạnh trước khi chuyện đó xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro