Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A (Bản Dịch)

Về Đại La Tông

2024-11-04 10:08:32

Tiêu Hỏa tuy tham lam Dị hỏa, nhưng cũng biết người trước mắt không thể trêu vào, không thể vì Dị hỏa mà đánh mất tính mạng.

Chỉ tiếc cơ hội thôn phệ Dị hỏa lần này đã mất.

Nhìn Tiêu Hỏa tiếc nuối, Huyền Lão nói: "Ngươi đừng vội, kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không còn cơ hội, đóa Dị hỏa này tuy bị tiểu tử kia lấy đi, nhưng vẫn còn có thể xoay chuyển, ngươi thấy ngọc ấn bên hông hắn không?"

Huyền Lão nhắc nhở, Tiêu Hỏa nhìn theo hướng chỉ.

"Kia là vật gì?"

Huyền Lão đáp: "Kia là tông chủ ấn, Vạn Tông Liên Minh thống nhất ban phát cho tất cả tông môn gia nhập liên minh, mang vật này trên người chứng tỏ hắn là tông chủ của một tông môn nào đó. Ngươi nghe ta nói, ta có một ý tưởng táo bạo..."

Nói đoạn, Huyền Lão đem kế hoạch của mình kể cho Tiêu Hỏa.

Huyền Lão muốn Tiêu Hỏa âm thầm theo dõi Lục Viễn, xem tông môn của hắn ở nơi nào.

Nếu có cơ hội, Tiêu Hỏa sẽ bái nhập tông môn đó, bái Lục Viễn làm thầy.

Dù sao Dị hỏa kia ở trong tay Lục Viễn, hắn chưa chắc đã luyện hóa được, nếu Tiêu Hỏa trở thành thân truyền đệ tử của hắn, chẳng phải cơ hội đoạt được Dị hỏa sẽ rất cao sao?

Hơn nữa, theo kinh nghiệm và kiến thức của Huyền Lão về Dị hỏa, đóa Viêm Liên Ngục Tâm Hỏa trong Lưu Hỏa Thành này đã sinh ra linh trí, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Dị hỏa phát triển đến trình độ này, có khả năng phân tách ra một đóa Dị hỏa thứ hai.

Nếu Tiêu Hỏa bái Lục Viễn làm thầy, tỷ lệ có được đóa Dị hỏa thứ hai đó lại càng lớn.

Tiêu Hỏa nghe xong, mừng rỡ ra mặt.

"Quả nhiên vẫn là lão sư cao minh, lại tìm được biện pháp phá cục!"

Tuy vậy, Tiêu Hỏa vẫn còn chút lo lắng.

"Lão sư, ta đã bái ngài làm thầy, giờ lại vì Dị hỏa mà bái sư người khác, như vậy có phải là bất kính không?"

Huyền Lão nói: "Trên con đường tu tiên, nào ai chỉ bái một người làm thầy? Về sau ngươi sẽ gặp rất nhiều người mạnh hơn mình, nếu họ có thể giúp ngươi, bái họ làm thầy thì có sao? Ta đâu phải loại người nhỏ nhen như vậy?"

...

Lục Viễn cất Master Ball chứa Dị hỏa vào trữ vật giới, rồi chuẩn bị mang theo Tiểu Hoàng rời khỏi Lưu Hỏa Thành. Mọi việc đã xong, tiếp tục ở lại đây cũng vô nghĩa.

"Gâu gâu!"

Tiểu Hoàng chạy đến bên cạnh Trần Nam Huyền đang trọng thương hôn mê, kêu lên hai tiếng.

Tiểu Hoàng lật Trần Nam Huyền lại.

Lật xong, Tiểu Hoàng giật mình.

Tiểu tử này sao lại già như vậy?

Lục Viễn thấy Trần Nam Huyền biến thành thế này cũng giật mình. Mới chỉ vài giờ không gặp, sao hắn lại biến thành lão già rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hệ thống, hắn bị làm sao vậy?"

"Phát hiện đệ tử Trần Nam Huyền của ngươi đã cưỡng ép thiêu đốt ngàn năm thọ nguyên để sử dụng Ngũ Suy Nhiên Thọ Thôi Mệnh chưởng bảo mệnh. Sau khi sử dụng loại bí thuật này, nhục thân sẽ rơi vào trạng thái Thiên Nhân Ngũ Suy, bề ngoài già yếu là biểu hiện bình thường."

"Đệ tử Trần Nam Huyền của ngươi đang trọng thương sắp chết, sinh mệnh hấp hối, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi có muốn tiêu hao một vạn điểm tích lũy để cứu hắn không?

Lưu ý: Nếu không cứu, đệ tử Trần Nam Huyền của ngươi rất có thể sẽ vẫn lạc. Đệ tử chết, sư phụ là ngươi sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng."

Lục Viễn: "..."

Hắn lúc này chỉ muốn chửi thề. Nếu có thể quay lại quá khứ, hắn nhất định sẽ tự tát mình hai cái.

Lúc trước tại sao lại nhận tên sao chổi này làm đệ tử chứ?

Chẳng được tích sự gì, chỉ toàn gây chuyện, khiến hắn mất cả chì lẫn chài.

Nhập môn chưa được nửa năm, đã tự tìm đường chết hai lần, bây giờ còn cần hắn tốn điểm tích lũy để cứu mạng.

Một vạn điểm tích lũy đó!

Đầu Lục Viễn như muốn nổ tung.

Hắn thu phục Dị hỏa đã mượn hệ thống 500 ngàn điểm tích lũy. Dù thu phục Dị hỏa được 200 ngàn điểm, nhưng dù có trả hết khoản nợ này thì vẫn còn thiếu hơn 30 vạn điểm.

Giờ lại phải bỏ ra 1 vạn để cứu tên sao chổi Trần Nam Huyền này.

Mấu chốt là không cứu cũng không được.

Lục Viễn thầm chửi: "Mẹ kiếp! Thằng khốn!"

"Cứu sống ngươi rồi, tốt nhất là ngươi tự giác rời khỏi tông môn, nếu không đừng trách ta độc ác!"

"Bây giờ phải cứu sống ngươi, sau khi ngươi khỏe lại tự rời khỏi tông môn thì lúc đó ta muốn giết ngươi lúc nào cũng được!"

Lục Viễn hiện tại không thể trơ mắt nhìn Trần Nam Huyền chết được. Hệ thống đã nói rõ ràng, nếu Trần Nam Huyền chết, hắn sẽ bị trừng phạt nặng nề.

Dù chưa biết hình phạt đó là gì, nhưng Lục Viễn không dám mạo hiểm.

Một vạn điểm tích lũy, hắn vẫn còn gồng gánh được.

Hệ thống trực tiếp trừ 1 vạn điểm tích lũy, kéo Trần Nam Huyền từ quỷ môn quan trở về.

Sau đó, Lục Viễn xách Trần Nam Huyền đã thành lão ông lên, cưỡi mây rời khỏi Lưu Hỏa Thành, trở về Đại La Tông.

Trước kia Lục Viễn chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng một, linh khí chỉ đủ để một mình hắn ngự kiếm phi hành, giờ đột phá Trúc Cơ tầng năm rồi, mang thêm một người cũng không thành vấn đề.

Trong bóng tối, Tiêu Hỏa nhìn thấy Lục Viễn cưỡi mây bay đi, lập tức đuổi theo sát phía sau.

...

Trở về Đại La Tông,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Viễn ném Trần Nam Huyền vào phòng của hắn.

Tiểu Hoàng hỏi có cần chuẩn bị thức ăn cho hắn không.

Nhìn tên tiểu tử này bây giờ sống dở chết dở, đúng là số khổ.

Suy yếu đến mức này rồi, có nên cho hắn ăn gì không nhỉ?

Lục Viễn đáp: "Không cần quan tâm đến hắn, hắn chưa chết, đừng làm chậm trễ việc tu luyện của ngươi."

Lục Viễn đã dùng một vạn điểm tích lũy cứu mạng hắn rồi.

Giờ thì mạng nhỏ của hắn đã được hệ thống giữ lại, tu vi Luyện Khí kỳ tuy chưa đạt đến Tích Cốc, nhưng giờ cho dù mười năm không ăn không uống cũng không chết được, cùng lắm là bị đói thôi.

Lục Viễn cố tình làm vậy, để cho hắn bị đói, hắn đáng đời!

Lục Viễn rời đi.

Tiểu Hoàng cũng lắc đầu, đi theo Lục Viễn.

Dù sao nó cũng chỉ là một con chó, hiện tại còn chưa thể hóa hình, chẳng lẽ còn có thể nhóm lửa nấu cơm cho Trần Nam Huyền được? Hơi khó cho chó rồi, cứ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt thôi.

...

Lúc này, bên ngoài Đại La Tông,

Tiêu Hỏa đã đến chân núi Đại La, ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt.

Đây chính là tông môn của Lục Viễn sao?

Tiêu Hỏa lấy bản đồ Đại Càn và sách ghi chép của Vạn Tông Liên Minh ra, tra cứu một lượt.

Hắn biết được ngọn núi trước mặt là Đại La Sơn, trên núi có một tông môn tên là Đại La Tông.

Trong sách ghi chép của Vạn Tông Liên Minh, đây là tông môn cửu phẩm.

Thời kỳ huy hoàng nhất, tông chủ có tu vi Trúc Cơ tầng ba, đệ tử hơn mười người.

Sự tích huy hoàng nhất của tông môn là có một đời tông chủ vì ăn chơi trác táng mà tiêu hết tiền của tổ tiên để lại, vì quá nghèo mà phải đi đào mộ.

Vô tình đào được lăng mộ của một vị hoàng đế tiền triều, sau đó đem việc này bẩm báo hoàng tộc Đại Càn, được hoàng đế ban thưởng vạn kim, còn mở tiệc chiêu đãi.

Sau đó, Đại La Tông ngày càng suy tàn, nhưng nhờ vạn kim mà hoàng đế ban thưởng, cũng miễn cưỡng tồn tại đến bây giờ.

Đây chính là sự tích huy hoàng nhất của Đại La Tông.

Tiêu Hỏa và Huyền Lão đọc ghi chép về Đại La Tông trong Vạn Tông Liên Minh, cả hai đều muốn khóc.

Trời ơi!

...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A (Bản Dịch)

Số ký tự: 0