Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Phía trước đột nhiên có tiếng cãi nhau truyền đến.
Hàn Lộ nghe được giọng nói muốn quay lại đó liền nhận ra đó là tiếng của A Mạn, người ngăn không cho cô ấy quay lại đó là Hợp Thụ. Người đàn ông của cô ấy vẫn đang còn ở trên núi, cô ấy muốn quay lại, cũng là điều rất đỗi bình thường.
“Nếu bây giờ cô quay lại, cũng sẽ không giúp được gì cả, không chừng còn gây họa nữa! Tôi đã nhận lời của A Sí là nhất định sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như quay lại thì tuyệt đối không được!”
“Hợp Thụ, anh đừng quên, Đại Sơn nhà tôi đã từng cứu anh một mạng! Nếu như bây giờ chúng ta quay lại, thì bọn họ có thêm người trợ giúp, cộng thêm bốn con hổ của chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng nếu như quay lại, thì đám người đàn ông còn phải lo lắng và bảo vệ sự an toàn của các giống cái, nếu như hành động thì tay chân bọn họ sẽ bị vướng víu, không thể linh hoạt được. Giống cái cũng rất dễ bị thương. Đến lúc đó hiện trường sẽ trở nên hỗn loạn hơn mà thôi.
Hợp Thụ từ từ khuyên giải, nhưng A Mạn cũng chẳng quan tâm, người đàn ông của cô ấy đang còn ở trên núi, bất luận thế nào đi nữa cô ấy cũng không thể một mình mà rời khỏi đây được.
“Anh không quay lại, thì tôi sẽ quay lại một mình!”
A Mạn cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ lên thân con hổ của mình, rồi thì thầm gì đó vào tai con hổ. Chủ tớ bao nhiêu năm, một người một hổ, đương nhiên bọn họ có một ám hiệu nào đó để phối hợp ăn ý với nhau, con hổ của cô ấy trực tiếp nhảy qua ngọn cây, quay lại lên núi men theo con đường mà bọn họ đang đi xuống.
“A Mạn!”
Hợp Thụ hoảng hốt, trong một lúc anh ta tiến thoái lưỡng nan, muốn đuổi theo A Mạn nhưng sợ sau khi mình đuổi theo cô ấy nhỡ có điều gì đó xảy ra với những giống cái phía sau anh ta. Còn không đợi anh ra đưa ra quyết định, lại có một con hổ nữa nhảy qua đầu anh ta.
Là A Chân!
Một người rồi lại hai người, cứ thế cưỡi con hổ của mình quay trở lại, thật là tức chết đi được.
“Tiểu Sơn, bây giờ phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao nữa, quay lại thôi.”
Tiểu Sơn vốn không bằng lòng việc hộ tống những giống cái xuống núi, nhưng lúc này đây lại có lý do để anh ta có thể đường đường chính chính mà quay trở lại, anh ta nóng lòng không đợi Hợp Thụ đi cùng, trực tiếp quay đầu chạy lên núi.
Trong một lúc, nhóm người đã thiếu đi ba người và hai con hổ, sự an toàn cũng đã giảm đi nhiều. Hòa Nhạc lại thúc giục Hợp Thụ nhanh chóng xuống núi, cô ta chẳng có chút ý định nào là muốn quay lại giúp đỡ mọi người.
Hợp Khương quay đầu lại, đưa tay chọc nhẹ vào người Hàn Lộ một cái.
“Tiểu Lộ, tôi muốn, tôi muốn con hổ của tôi quay lại giúp đỡ bọn họ một tay.”
Hàn Lộ không hiểu tại sao, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nghe những lời này.
“Tôi nghe cô!”
Hợp Khương gật đầu trong sự nặng nề, sau đó quay đầu lại, cúi xuống nói nhỏ vài câu với con hổ của mình.
Một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên, bất giác Hợp Thụ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không kịp để ngăn cản, đành trơ mắt nhìn em gái mình quay trở lại trên núi.
Lúc này, chỉ còn lại anh ta và người đã chiêu dụ bầy sói đến là Hòa Nhạc, anh ta làm sao có thể bỏ mặc em gái mình mà đi hộ tống cái người này cơ chứ?
“Hòa Nhạc, nếu như cô muốn theo tôi lên núi giúp bọn họ một tay thì đi cùng tôi, còn nếu như cô không muốn, thì cô tự xuống núi một mình đi.”
Hòa Nhạc cũng không còn tâm tư để khóc lóc nữa, cô ta tức giận đến mức chỉ muốn đánh người.
“Hợp Thụ! Nhưng mà Dương Sí đã nói rồi, để anh đưa chúng tôi xuống núi!”
Hợp Thụ lúc này cũng chẳng muốn ở đây đôi co cùng với cô ta nữa, không kiên nhẫn nói một câu không tiễn rồi mất hút vào trong màn đêm.
“Anh!”
Hòa Nhạc có nổi điên, nổi giận như thế nào thì trước mắt cô ta cũng không còn người nào, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong. Đành dẫn theo con hổ của mình quay lại, có điều cô ta cố ý đi bảo con hổ của mình đi rất chậm, suy nghĩ của cô ta như thế nào, thì chỉ có bản thân cô ta mới biết.
Trên núi lúc này rất hỗn loạn, năm người đàn ông chiến đấu với mấy chục con sói hoang, đương nhiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Trong năm người đàn ông đó, chỉ có Dương Sí là người thông thuộc địa hình nơi đây, anh ấy có thể dựa vào địa thế hiểm trở để đột kích các con sói hoang một cách bất ngờ.
Bốn người còn lại, ít nhiều gì thì trên người bọn họ cũng đã có một vài vết thương.
Hàn Lộ nghe được giọng nói muốn quay lại đó liền nhận ra đó là tiếng của A Mạn, người ngăn không cho cô ấy quay lại đó là Hợp Thụ. Người đàn ông của cô ấy vẫn đang còn ở trên núi, cô ấy muốn quay lại, cũng là điều rất đỗi bình thường.
“Nếu bây giờ cô quay lại, cũng sẽ không giúp được gì cả, không chừng còn gây họa nữa! Tôi đã nhận lời của A Sí là nhất định sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như quay lại thì tuyệt đối không được!”
“Hợp Thụ, anh đừng quên, Đại Sơn nhà tôi đã từng cứu anh một mạng! Nếu như bây giờ chúng ta quay lại, thì bọn họ có thêm người trợ giúp, cộng thêm bốn con hổ của chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng nếu như quay lại, thì đám người đàn ông còn phải lo lắng và bảo vệ sự an toàn của các giống cái, nếu như hành động thì tay chân bọn họ sẽ bị vướng víu, không thể linh hoạt được. Giống cái cũng rất dễ bị thương. Đến lúc đó hiện trường sẽ trở nên hỗn loạn hơn mà thôi.
Hợp Thụ từ từ khuyên giải, nhưng A Mạn cũng chẳng quan tâm, người đàn ông của cô ấy đang còn ở trên núi, bất luận thế nào đi nữa cô ấy cũng không thể một mình mà rời khỏi đây được.
“Anh không quay lại, thì tôi sẽ quay lại một mình!”
A Mạn cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ lên thân con hổ của mình, rồi thì thầm gì đó vào tai con hổ. Chủ tớ bao nhiêu năm, một người một hổ, đương nhiên bọn họ có một ám hiệu nào đó để phối hợp ăn ý với nhau, con hổ của cô ấy trực tiếp nhảy qua ngọn cây, quay lại lên núi men theo con đường mà bọn họ đang đi xuống.
“A Mạn!”
Hợp Thụ hoảng hốt, trong một lúc anh ta tiến thoái lưỡng nan, muốn đuổi theo A Mạn nhưng sợ sau khi mình đuổi theo cô ấy nhỡ có điều gì đó xảy ra với những giống cái phía sau anh ta. Còn không đợi anh ra đưa ra quyết định, lại có một con hổ nữa nhảy qua đầu anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là A Chân!
Một người rồi lại hai người, cứ thế cưỡi con hổ của mình quay trở lại, thật là tức chết đi được.
“Tiểu Sơn, bây giờ phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao nữa, quay lại thôi.”
Tiểu Sơn vốn không bằng lòng việc hộ tống những giống cái xuống núi, nhưng lúc này đây lại có lý do để anh ta có thể đường đường chính chính mà quay trở lại, anh ta nóng lòng không đợi Hợp Thụ đi cùng, trực tiếp quay đầu chạy lên núi.
Trong một lúc, nhóm người đã thiếu đi ba người và hai con hổ, sự an toàn cũng đã giảm đi nhiều. Hòa Nhạc lại thúc giục Hợp Thụ nhanh chóng xuống núi, cô ta chẳng có chút ý định nào là muốn quay lại giúp đỡ mọi người.
Hợp Khương quay đầu lại, đưa tay chọc nhẹ vào người Hàn Lộ một cái.
“Tiểu Lộ, tôi muốn, tôi muốn con hổ của tôi quay lại giúp đỡ bọn họ một tay.”
Hàn Lộ không hiểu tại sao, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nghe những lời này.
“Tôi nghe cô!”
Hợp Khương gật đầu trong sự nặng nề, sau đó quay đầu lại, cúi xuống nói nhỏ vài câu với con hổ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên, bất giác Hợp Thụ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không kịp để ngăn cản, đành trơ mắt nhìn em gái mình quay trở lại trên núi.
Lúc này, chỉ còn lại anh ta và người đã chiêu dụ bầy sói đến là Hòa Nhạc, anh ta làm sao có thể bỏ mặc em gái mình mà đi hộ tống cái người này cơ chứ?
“Hòa Nhạc, nếu như cô muốn theo tôi lên núi giúp bọn họ một tay thì đi cùng tôi, còn nếu như cô không muốn, thì cô tự xuống núi một mình đi.”
Hòa Nhạc cũng không còn tâm tư để khóc lóc nữa, cô ta tức giận đến mức chỉ muốn đánh người.
“Hợp Thụ! Nhưng mà Dương Sí đã nói rồi, để anh đưa chúng tôi xuống núi!”
Hợp Thụ lúc này cũng chẳng muốn ở đây đôi co cùng với cô ta nữa, không kiên nhẫn nói một câu không tiễn rồi mất hút vào trong màn đêm.
“Anh!”
Hòa Nhạc có nổi điên, nổi giận như thế nào thì trước mắt cô ta cũng không còn người nào, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong. Đành dẫn theo con hổ của mình quay lại, có điều cô ta cố ý đi bảo con hổ của mình đi rất chậm, suy nghĩ của cô ta như thế nào, thì chỉ có bản thân cô ta mới biết.
Trên núi lúc này rất hỗn loạn, năm người đàn ông chiến đấu với mấy chục con sói hoang, đương nhiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Trong năm người đàn ông đó, chỉ có Dương Sí là người thông thuộc địa hình nơi đây, anh ấy có thể dựa vào địa thế hiểm trở để đột kích các con sói hoang một cách bất ngờ.
Bốn người còn lại, ít nhiều gì thì trên người bọn họ cũng đã có một vài vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro