Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Hàn Lộ tìm rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ gì để ăn, chỉ có thể thất vọng quay trở về. Cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu, cộng thêm vết thương trên đầu đêm hôm qua nữa, khiến toàn thân cô đều cảm thấy không được tốt lắm.
Nếu không thì hay là mặt dày mày dạn đi tìm người đàn ông tên Dương Sí kia, không biết chừng sẽ có cái gì đó để ăn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong nháy mắt đã bị cô đè xuống.
Làm người tốt hơn hết là vẫn nên giữ lại cho mình một chút mặt mũi.
Chắc chắn ông trời sẽ không tuyệt đường người tốt, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi tìm tiếp xem thế nào, nhất định sẽ tìm ra được thứ gì đó để ăn. Cô cũng không tin, cả một ngọn núi lớn như thế này mà lại không tìm được thứ gì có thể ăn được.
Đầu óc của Hàn Lộ bắt đầu choáng váng, nhất thời cô không chú ý đến có một người đang đi tới từ sau lưng.
“A?! Cô là…”
Giọng nói hơi thô của một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng cô.
Hàn Lộ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến thì cô bị hù dọa, suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Không phải cô gái kia trông đáng sợ, mà ngược lại cô ấy rất xinh đẹp. Mái tóc hơi bù xù, chấm ngang vai, trên trán còn buộc một sợi dây leo hay dây cỏ gì đó, đôi mắt to và sáng long lanh, cô ấy có một vẻ đẹp hoang dã.
Nếu như lúc này bên cạnh cô ấy không có một con hổ đi cùng, có lẽ Hàn Lộ sẽ không ngại ngùng gì mà đến bắt chuyện ngay lập tức với cô ấy.
“Oa! Trên người cô có dấu hiệu của Dương Sí!”
“Có lẽ cô chính là giống cái nhỏ của Dương Sí!”
“Làn da của cô thật trắng, thật là xinh đẹp. Tôi tên là Hợp Khương, còn cô tên gì? Cô không phải người trong bộ tộc của chúng tôi đúng không? Hình như trước đây tôi chưa từng gặp qua cô bao giờ.”
Cô ấy vừa hỏi, vừa bước đến gần Hàn Lộ, con hổ màu trắng bên cạnh cô ấy cũng bước tới.
Mặc dù Hàn Lộ biết con hổ trắng này đã được thuần phục, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, mồ hôi trên trán cô bắt đầu toát ra.
Hợp Khương nhìn thấy cô đưa ánh mắt về phía con hổ và nhìn chằm chằm vào con hổ của mình, còn không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng có chút hoài nghi. Cô ấy liền quay đầu khua khua cánh tay, khiến cho con hổ lùi về phía sau vài bước.
“Cô sợ con hổ của tôi à? Tại sao vậy?”
Hàn Lộ tỏ ra kinh ngạc khi bị những câu hỏi chất vấn tới tấp của cô ấy bay tới.
Sợ hổ mà cũng cần phải có lý do sao? Tất cả mọi người đều sợ nó mà.
Nhưng cô không thể nói được lời nào, cũng không thể trả lời với bất cứ ai. Chỉ có thể chỉ chỉ vào miệng của mình, rồi vẫy tay một lần nữa, ý nói cô ấy không thể nói được.
“Cô không thể nói chuyện được sao?”
Hàn Lộ gật gật đầu, trong ánh mắt cô thấp thoáng vẻ ảm đạm. Cũng không biết cơ thể này của cô khi vừa sinh ra đã như vậy, hay là sau này lớn lên mới bị như thế, nhưng xem ra sau này cô cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy mà thôi.
Bởi vì, nếu như vì bị bệnh dẫn đến không thể nói được, ở chỗ này không có bác sĩ không có thuốc men, muốn chữa bệnh còn khó hơn cả lên trời. Khi định thần lại, thì trên mặt cô đột nhiên có một làn hơi ấm áp. Hàn Lộ sững sờ, phát hiện Hợp Khương đang dùng má mình cọ cọ vào má cô.
“Đừng buồn, cô đáng yêu như vậy, thần thú nhất định sẽ phù hộ để cô nói được sớm thôi.”
Thần thú sao?
Còn chưa đợi Hàn Lộ nghĩ ra nó là cái gì, thì đã bị hành động cọ xát trắng trợn và nhiệt tình của Hợp Khương làm cho đỏ mặt.
Đây có lẽ là một cách để người dân nơi đây thể hiện sự yêu thích của mình? Cô, cô, cô còn, rất khó thích nghi với cái này đấy…
Hợp Khương cảm thấy hài lòng nhìn gương mặt ửng hồng của Hàn Lộ, cô ấy nở một nụ cười rồi đến ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.
“Làm sao đây, cô không thể nói được, vậy thì tôi không cách nào biết được tên cô rồi.”
Nếu không thì hay là mặt dày mày dạn đi tìm người đàn ông tên Dương Sí kia, không biết chừng sẽ có cái gì đó để ăn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong nháy mắt đã bị cô đè xuống.
Làm người tốt hơn hết là vẫn nên giữ lại cho mình một chút mặt mũi.
Chắc chắn ông trời sẽ không tuyệt đường người tốt, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi tìm tiếp xem thế nào, nhất định sẽ tìm ra được thứ gì đó để ăn. Cô cũng không tin, cả một ngọn núi lớn như thế này mà lại không tìm được thứ gì có thể ăn được.
Đầu óc của Hàn Lộ bắt đầu choáng váng, nhất thời cô không chú ý đến có một người đang đi tới từ sau lưng.
“A?! Cô là…”
Giọng nói hơi thô của một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng cô.
Hàn Lộ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến thì cô bị hù dọa, suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Không phải cô gái kia trông đáng sợ, mà ngược lại cô ấy rất xinh đẹp. Mái tóc hơi bù xù, chấm ngang vai, trên trán còn buộc một sợi dây leo hay dây cỏ gì đó, đôi mắt to và sáng long lanh, cô ấy có một vẻ đẹp hoang dã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như lúc này bên cạnh cô ấy không có một con hổ đi cùng, có lẽ Hàn Lộ sẽ không ngại ngùng gì mà đến bắt chuyện ngay lập tức với cô ấy.
“Oa! Trên người cô có dấu hiệu của Dương Sí!”
“Có lẽ cô chính là giống cái nhỏ của Dương Sí!”
“Làn da của cô thật trắng, thật là xinh đẹp. Tôi tên là Hợp Khương, còn cô tên gì? Cô không phải người trong bộ tộc của chúng tôi đúng không? Hình như trước đây tôi chưa từng gặp qua cô bao giờ.”
Cô ấy vừa hỏi, vừa bước đến gần Hàn Lộ, con hổ màu trắng bên cạnh cô ấy cũng bước tới.
Mặc dù Hàn Lộ biết con hổ trắng này đã được thuần phục, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, mồ hôi trên trán cô bắt đầu toát ra.
Hợp Khương nhìn thấy cô đưa ánh mắt về phía con hổ và nhìn chằm chằm vào con hổ của mình, còn không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng có chút hoài nghi. Cô ấy liền quay đầu khua khua cánh tay, khiến cho con hổ lùi về phía sau vài bước.
“Cô sợ con hổ của tôi à? Tại sao vậy?”
Hàn Lộ tỏ ra kinh ngạc khi bị những câu hỏi chất vấn tới tấp của cô ấy bay tới.
Sợ hổ mà cũng cần phải có lý do sao? Tất cả mọi người đều sợ nó mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô không thể nói được lời nào, cũng không thể trả lời với bất cứ ai. Chỉ có thể chỉ chỉ vào miệng của mình, rồi vẫy tay một lần nữa, ý nói cô ấy không thể nói được.
“Cô không thể nói chuyện được sao?”
Hàn Lộ gật gật đầu, trong ánh mắt cô thấp thoáng vẻ ảm đạm. Cũng không biết cơ thể này của cô khi vừa sinh ra đã như vậy, hay là sau này lớn lên mới bị như thế, nhưng xem ra sau này cô cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy mà thôi.
Bởi vì, nếu như vì bị bệnh dẫn đến không thể nói được, ở chỗ này không có bác sĩ không có thuốc men, muốn chữa bệnh còn khó hơn cả lên trời. Khi định thần lại, thì trên mặt cô đột nhiên có một làn hơi ấm áp. Hàn Lộ sững sờ, phát hiện Hợp Khương đang dùng má mình cọ cọ vào má cô.
“Đừng buồn, cô đáng yêu như vậy, thần thú nhất định sẽ phù hộ để cô nói được sớm thôi.”
Thần thú sao?
Còn chưa đợi Hàn Lộ nghĩ ra nó là cái gì, thì đã bị hành động cọ xát trắng trợn và nhiệt tình của Hợp Khương làm cho đỏ mặt.
Đây có lẽ là một cách để người dân nơi đây thể hiện sự yêu thích của mình? Cô, cô, cô còn, rất khó thích nghi với cái này đấy…
Hợp Khương cảm thấy hài lòng nhìn gương mặt ửng hồng của Hàn Lộ, cô ấy nở một nụ cười rồi đến ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.
“Làm sao đây, cô không thể nói được, vậy thì tôi không cách nào biết được tên cô rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro