Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ C...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Hàn Lộ cũng nhanh chóng xách chiếc giỏ vừa đan xong của mình đi đến chỗ từng lượm hạt dẻ trước đó. Trải qua hai ngày với thời tiết nắng nóng, gió cũng tương đối mạnh, vì vậy trên mặt đất có rất nhiều hạt dẻ rơi rụng xuống.
Tính toán một cách sơ bộ thì chỉ cần lượm những hạt dẻ rơi rụng trên mặt đất thôi cũng đủ đựng đầy chiếc giỏ cỏ rồi.
Thật sự là chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi!
Hàn Lộ vừa nhặt từng quả cầu gai lên, vừa đập nát chúng để lấy phần hạt dẻ bên trong quả cầu gai, thỉnh thoảng bỏ vào miệng vài hạt dẻ. Khi nhặt được khoảng tầm một nửa chiếc giỏ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của hổ từ dưới chân núi vọng lên.
Tiếng hổ gầm này kỳ thực mỗi ngày đều nghe rất nhiều, vì dù sao tộc Bạch Hổ hiện tại có rất nhiều giống cái cho nên số lượng hổ cũng nhiều.
Có điều tiếng hổ gầm hôm nay lại khiến cho Hàn Lộ liên tưởng đến Hợp Khương.
Hợp Khương là người bạn đầu tiên ở đây đối xử tốt và tỏ ra thân thiện với cô, bản thân cô cảm thấy nếu rời khỏi đây thì Hợp Khương là người thật sự khiến cô không nỡ rời xa nhất.
Hàn Lộ nghĩ thầm, một lát nữa sau khi quay về, cô sẽ vào trong tộc để tìm Hợp Khương và mẹ của Dương Sí, sau đó dẫn bọ họ đi nhặt hạt dẻ để họ biết được đường đi đến đây.
Hằng năm, cây dẻ sẽ cho ra rất nhiều hạt dẻ, nếu trong một thời gian mà bọn họ không thể săn bắt được thú rừng thì bọn họ có thể dựa vào những hạt dẻ kiếm được này để làm lương thực chính để không bị đói bụng.
Hơn nữa, bên cạnh bọn họ còn có con hổ của mình nên có thể đi xa hơn, nói không chừng ở nơi đó sẽ có nhiều cây dẻ hơn ở đây, đến lúc đó còn có thể giải quyết được không ít nạn đói xảy trong bộ tộc của họ.
Lần này mình rời khỏi đây, chắc chắn sẽ không quay lại, những hạt dẻ này coi như là sự báo đáp đối với họ vì đã chăm sóc cho mình trong những ngày qua.
Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy chua xót ê ẩm, chuyến đi lần này, rất có thể suốt quãng đời về sau cô sẽ sống một mình ở bờ biển.
Không bạn bè, không người thân, cô đơn lạnh lẽo, nghĩ đến viễn cảnh như vậy thì thật là đáng thương.
Nghĩ đến đây, cô bỗng trở nên u sầu, cũng chẳng còn tâm trạng để nhặt hạt dẻ. Mãi đến khi quay trở về sơn động thì tâm trạng của cô cũng không khá hơn là bao.
Mặt trời lên cao vào buổi trưa, Hàn Lộ trốn trong hang ngủ một giấc đến chiều. Chuẩn bị đợi lúc trời mát một chút cô sẽ đi tìm Hợp Khương và mẹ của Dương Sí.
Vì vậy khi Dương Sí vào trong sơn động tìm cô, liền thấy cảnh tượng một bóng người nho nhỏ như thế này đang nằm ngủ, trong lòng anh dường như bị tan chảy. Bước chân vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặc dù lúc này anh vẫn đi chân trần, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân!
Anh cẩn thận bước đến rồi ngồi xổm xuống đống cỏ khô bên cạnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của giống cái đang ngủ say trước mặt, không nhịn được anh liền đưa tay ra muốn nhéo vào mặt cô một cái.
Tuy nhiên, khi bàn tay anh sắp chạm vào khuôn mặt của cô, thì lập tức anh ta rút tay lại.
“Mình nên chán ghét cô ta…”
Dương Sí tự nó với chính mình như vậy.
Tuy rằng anh ta không có cách gì để nhìn ra được giữa giống cái trước mặt và giống cái trước đây có gì giống nhau, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn tách rời hai người bọn họ.
Lần phản bội đó đã khiến anh bị ám ảnh đến suốt đời, anh sợ bản thân mình phải trải qua nó thêm một lần nữa.
Cho nên, vẫn nên giữ khoảng cách với giống cái này thì tốt hơn. Hơn nữa, chẳng phải anh đã hứa với cô ấy là sẽ đưa cô quay trở về với bộ tộc của mình sao?
Dương Sí thở một hơi dài, anh tháo gói quả mâm xôi đang buộc quanh hông ra và đặt nó ở trên đầu giống cái, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
Khoảng nửa giờ sau, Hàn Lộ đã ngủ một giấc thật say, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Đương nhiên cô nhìn thấy gói quả mâm xôi kia.
Trong đầu cô ngay lập tức xuất hiện hai người.
Một người là Hợp Khương, cô ấy hào phóng và nhiệt tình như vậy, có thể cô ấy sợ mình không có gì ăn nên mang đến cho cô. Còn người kia đó chính là Dương Sí, từ hành động mượn cớ để đưa đồ ăn đến cho cô trong hai ngày qua của anh ta, xem ra thật sự là rất đáng ngờ.
Tính toán một cách sơ bộ thì chỉ cần lượm những hạt dẻ rơi rụng trên mặt đất thôi cũng đủ đựng đầy chiếc giỏ cỏ rồi.
Thật sự là chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi!
Hàn Lộ vừa nhặt từng quả cầu gai lên, vừa đập nát chúng để lấy phần hạt dẻ bên trong quả cầu gai, thỉnh thoảng bỏ vào miệng vài hạt dẻ. Khi nhặt được khoảng tầm một nửa chiếc giỏ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của hổ từ dưới chân núi vọng lên.
Tiếng hổ gầm này kỳ thực mỗi ngày đều nghe rất nhiều, vì dù sao tộc Bạch Hổ hiện tại có rất nhiều giống cái cho nên số lượng hổ cũng nhiều.
Có điều tiếng hổ gầm hôm nay lại khiến cho Hàn Lộ liên tưởng đến Hợp Khương.
Hợp Khương là người bạn đầu tiên ở đây đối xử tốt và tỏ ra thân thiện với cô, bản thân cô cảm thấy nếu rời khỏi đây thì Hợp Khương là người thật sự khiến cô không nỡ rời xa nhất.
Hàn Lộ nghĩ thầm, một lát nữa sau khi quay về, cô sẽ vào trong tộc để tìm Hợp Khương và mẹ của Dương Sí, sau đó dẫn bọ họ đi nhặt hạt dẻ để họ biết được đường đi đến đây.
Hằng năm, cây dẻ sẽ cho ra rất nhiều hạt dẻ, nếu trong một thời gian mà bọn họ không thể săn bắt được thú rừng thì bọn họ có thể dựa vào những hạt dẻ kiếm được này để làm lương thực chính để không bị đói bụng.
Hơn nữa, bên cạnh bọn họ còn có con hổ của mình nên có thể đi xa hơn, nói không chừng ở nơi đó sẽ có nhiều cây dẻ hơn ở đây, đến lúc đó còn có thể giải quyết được không ít nạn đói xảy trong bộ tộc của họ.
Lần này mình rời khỏi đây, chắc chắn sẽ không quay lại, những hạt dẻ này coi như là sự báo đáp đối với họ vì đã chăm sóc cho mình trong những ngày qua.
Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy chua xót ê ẩm, chuyến đi lần này, rất có thể suốt quãng đời về sau cô sẽ sống một mình ở bờ biển.
Không bạn bè, không người thân, cô đơn lạnh lẽo, nghĩ đến viễn cảnh như vậy thì thật là đáng thương.
Nghĩ đến đây, cô bỗng trở nên u sầu, cũng chẳng còn tâm trạng để nhặt hạt dẻ. Mãi đến khi quay trở về sơn động thì tâm trạng của cô cũng không khá hơn là bao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt trời lên cao vào buổi trưa, Hàn Lộ trốn trong hang ngủ một giấc đến chiều. Chuẩn bị đợi lúc trời mát một chút cô sẽ đi tìm Hợp Khương và mẹ của Dương Sí.
Vì vậy khi Dương Sí vào trong sơn động tìm cô, liền thấy cảnh tượng một bóng người nho nhỏ như thế này đang nằm ngủ, trong lòng anh dường như bị tan chảy. Bước chân vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặc dù lúc này anh vẫn đi chân trần, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân!
Anh cẩn thận bước đến rồi ngồi xổm xuống đống cỏ khô bên cạnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của giống cái đang ngủ say trước mặt, không nhịn được anh liền đưa tay ra muốn nhéo vào mặt cô một cái.
Tuy nhiên, khi bàn tay anh sắp chạm vào khuôn mặt của cô, thì lập tức anh ta rút tay lại.
“Mình nên chán ghét cô ta…”
Dương Sí tự nó với chính mình như vậy.
Tuy rằng anh ta không có cách gì để nhìn ra được giữa giống cái trước mặt và giống cái trước đây có gì giống nhau, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn tách rời hai người bọn họ.
Lần phản bội đó đã khiến anh bị ám ảnh đến suốt đời, anh sợ bản thân mình phải trải qua nó thêm một lần nữa.
Cho nên, vẫn nên giữ khoảng cách với giống cái này thì tốt hơn. Hơn nữa, chẳng phải anh đã hứa với cô ấy là sẽ đưa cô quay trở về với bộ tộc của mình sao?
Dương Sí thở một hơi dài, anh tháo gói quả mâm xôi đang buộc quanh hông ra và đặt nó ở trên đầu giống cái, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
Khoảng nửa giờ sau, Hàn Lộ đã ngủ một giấc thật say, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Đương nhiên cô nhìn thấy gói quả mâm xôi kia.
Trong đầu cô ngay lập tức xuất hiện hai người.
Một người là Hợp Khương, cô ấy hào phóng và nhiệt tình như vậy, có thể cô ấy sợ mình không có gì ăn nên mang đến cho cô. Còn người kia đó chính là Dương Sí, từ hành động mượn cớ để đưa đồ ăn đến cho cô trong hai ngày qua của anh ta, xem ra thật sự là rất đáng ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro