Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ V...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Cô dùng tay biểu thị động tác giống như bảo phải rời khỏi hang này, cử chỉ của hai ngón tay giống như hai chân bước đi. Trong lòng Dương Sí bỗng kinh ngạc, giống cái này sao có thể đoán được là anh ta cần phải đi?
“Cô biết tôi sắp đi xa rồi à?”
…
Anh ta phải đi sao?
Hàn Lộ lắc đầu, suốt cả ngày mình đều ở trong sơn động, làm sao biết được hành tung của Dương Sí chứ.
Dương Sí cũng có phản ứng lại, tự cười giễu cợt bản thân mình, rồi ngồi xuống đống cỏ khô mà trước đó Hợp Khương đã làm, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nữa tôi có chuyến đi xa, có thể đến lúc trời chuyển lạnh tôi mới quay trở về được. Một mình cô sống ở trong này quả thực là không an toàn. Bộ tộc của cô ở đâu, cô biết không? Tôi có thể đưa cô trở về bộ tộc của mình.”
Đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.
Đưa giống cái này trở về bộ tộc của cô ấy, dù tốt hay xấu, cũng sẽ không cản trở đến người của bộ tộc Bạch Hổ.
Hàn Lộ vừa nghe thấy điều này thì ánh mắt cô sáng bừng lên.
Mặc dù cô không biết bộ tộc của nguyên thân là ở chỗ nào, nhưng cô hoàn toàn có thể bịa ra được mà. Chỉ cần tìm được đường đi ra biển, cô được đặt chân đến đó liền nói với anh ta đó là chỗ ở của bộ tộc cô là được rồi, hơn nữa Dương Sí cũng đâu biết được thật giả như thế nào đâu.
Dù sao anh ta cũng muốn đuổi mình đi từ lâu rồi, đến lúc đó mình cương quyết ở lại nơi đó thì anh ta cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Dương Sí nhìn vào ánh mắt của cô để thăm dò thì cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vừa rồi anh ta nảy ra ý định muốn cô chuyển về sống cùng với mẹ anh ta, nhưng khi nghe anh ta nói đưa cô về bộ tộc của mình, thì giống cái trước mắt anh ta lại gật đầu lia lịa, dáng vẻ vui mừng như vậy, chẳng khác gì thợ săn bắt được một trăm con lợn rừng.
Trong lòng anh cảm thấy không được vui cho lắm.
Xem ra, giống cái này rất muốn rời khỏi đây. Chẳng lẽ cô ta không có chút lưu luyến gì đối với nơi này hay sao?
Dương Sí cũng không thể giải thích được, tại sao trong lòng mình lại có cảm giác buồn bã chán nản đến như vậy, rõ ràng mình rất muốn cô ta rời khỏi đây.
Bây giờ lời cũng đã nói ra rồi, cũng không tiện đổi ý nữa.
“Được, vậy… đợi hai ngày nữa, khi nào đi, tôi sẽ gọi cô…”
Dương Sí nói xong những lời này liền rời đi, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, thậm chí còn quên cầm miếng thịt đi. Hàn Lộ liền vội vàng chạy theo để đưa miếng thịt lại cho anh ta.
Lúc vừa ra khỏi sơn động, cô nhìn thấy Dương Sí dùng tay đấm vào vách núi, cát bay ra tung tóe xém chút nữa văng vào mặt Hàn Lộ, khiến cô giật cả mình.
Với cú đấm như vậy, vách núi đá liền lún vào tạo thành một cái hố nhỏ, mà tay của Dương Sí thì lại không hề hấn gì??
Thật là mạnh mẽ…
Hàn Lộ lại tăng sự hiểu biết của mình thêm một bậc nữa đối với Dương Sí, không hiểu sao trong lòng cô tăng thêm vài phần kính nể anh ta. Xem ra trước đây anh ta đối xử với mình như vậy là đã khách khí quá rồi.
Hy vọng là lần này đi với anh ta, cô có thể thuận lợi mà tìm ra được đường đến biển. Đợi đến lúc đó cô sẽ tự mình đánh bắt hải sản để tặng cho anh ta chút đỉnh, coi như chẳng ai nợ nần ai.
Nói thế nào đi nữa, thì mình là do anh ta đã dùng ba con cá mà đổi lấy từ trong tay người khác.
Hàn Lộ không chậm trễ một giây, lập tức trả miếng thịt cho anh ta rồi quay trở lại sơn động, vẻ mặt cô như thể tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh, tôi không muốn phải mắc nợ anh làm cho Dương Sí vô cùng khó chịu, nhưng lại không hiểu tại sao.
Cuối cùng chỉ đành phải hậm hực quay trở về sơn động của mình.
Đêm tối rất nhanh đã buông xuống.
Tối nay Hàn Lộ ăn hết chỗ hạt dẻ còn để dành lại. Vài ngày tới là cô đã phải lên đường rồi, cô cần ăn thật nhiều để tiếp thêm năng lượng, đủ sức khỏe để lên đường.
Vì vậy cô cũng không cần phải tiếp tục tiết kiệm thức ăn nữa.
Đợi sáng mai khi trời sáng, cô sẽ tranh thủ để đan cho xong chiếc giỏ, sau đó sẽ đi nhặt thêm một ít hạt dẻ, chuẩn bị đến lúc đi đường có thứ để ăn.
Hàn Lộ nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa là cô sẽ tìm được đường để ra biển nên trong lòng rất vui mừng, cứ nằm trằn trọc, mãi đến khuya cũng không thể chợp mắt được.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài u ám đột nhiên vang lên trong hang động tĩnh lặng này, phảng phất như âm thanh của u linh.
Hàn Lộ bị âm thanh này làm cho sợ đến mức dựng cả tóc gáy, cô lập tức hét lên.
“A!!!”
“Cô biết tôi sắp đi xa rồi à?”
…
Anh ta phải đi sao?
Hàn Lộ lắc đầu, suốt cả ngày mình đều ở trong sơn động, làm sao biết được hành tung của Dương Sí chứ.
Dương Sí cũng có phản ứng lại, tự cười giễu cợt bản thân mình, rồi ngồi xuống đống cỏ khô mà trước đó Hợp Khương đã làm, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nữa tôi có chuyến đi xa, có thể đến lúc trời chuyển lạnh tôi mới quay trở về được. Một mình cô sống ở trong này quả thực là không an toàn. Bộ tộc của cô ở đâu, cô biết không? Tôi có thể đưa cô trở về bộ tộc của mình.”
Đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.
Đưa giống cái này trở về bộ tộc của cô ấy, dù tốt hay xấu, cũng sẽ không cản trở đến người của bộ tộc Bạch Hổ.
Hàn Lộ vừa nghe thấy điều này thì ánh mắt cô sáng bừng lên.
Mặc dù cô không biết bộ tộc của nguyên thân là ở chỗ nào, nhưng cô hoàn toàn có thể bịa ra được mà. Chỉ cần tìm được đường đi ra biển, cô được đặt chân đến đó liền nói với anh ta đó là chỗ ở của bộ tộc cô là được rồi, hơn nữa Dương Sí cũng đâu biết được thật giả như thế nào đâu.
Dù sao anh ta cũng muốn đuổi mình đi từ lâu rồi, đến lúc đó mình cương quyết ở lại nơi đó thì anh ta cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Dương Sí nhìn vào ánh mắt của cô để thăm dò thì cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vừa rồi anh ta nảy ra ý định muốn cô chuyển về sống cùng với mẹ anh ta, nhưng khi nghe anh ta nói đưa cô về bộ tộc của mình, thì giống cái trước mắt anh ta lại gật đầu lia lịa, dáng vẻ vui mừng như vậy, chẳng khác gì thợ săn bắt được một trăm con lợn rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng anh cảm thấy không được vui cho lắm.
Xem ra, giống cái này rất muốn rời khỏi đây. Chẳng lẽ cô ta không có chút lưu luyến gì đối với nơi này hay sao?
Dương Sí cũng không thể giải thích được, tại sao trong lòng mình lại có cảm giác buồn bã chán nản đến như vậy, rõ ràng mình rất muốn cô ta rời khỏi đây.
Bây giờ lời cũng đã nói ra rồi, cũng không tiện đổi ý nữa.
“Được, vậy… đợi hai ngày nữa, khi nào đi, tôi sẽ gọi cô…”
Dương Sí nói xong những lời này liền rời đi, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, thậm chí còn quên cầm miếng thịt đi. Hàn Lộ liền vội vàng chạy theo để đưa miếng thịt lại cho anh ta.
Lúc vừa ra khỏi sơn động, cô nhìn thấy Dương Sí dùng tay đấm vào vách núi, cát bay ra tung tóe xém chút nữa văng vào mặt Hàn Lộ, khiến cô giật cả mình.
Với cú đấm như vậy, vách núi đá liền lún vào tạo thành một cái hố nhỏ, mà tay của Dương Sí thì lại không hề hấn gì??
Thật là mạnh mẽ…
Hàn Lộ lại tăng sự hiểu biết của mình thêm một bậc nữa đối với Dương Sí, không hiểu sao trong lòng cô tăng thêm vài phần kính nể anh ta. Xem ra trước đây anh ta đối xử với mình như vậy là đã khách khí quá rồi.
Hy vọng là lần này đi với anh ta, cô có thể thuận lợi mà tìm ra được đường đến biển. Đợi đến lúc đó cô sẽ tự mình đánh bắt hải sản để tặng cho anh ta chút đỉnh, coi như chẳng ai nợ nần ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thế nào đi nữa, thì mình là do anh ta đã dùng ba con cá mà đổi lấy từ trong tay người khác.
Hàn Lộ không chậm trễ một giây, lập tức trả miếng thịt cho anh ta rồi quay trở lại sơn động, vẻ mặt cô như thể tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh, tôi không muốn phải mắc nợ anh làm cho Dương Sí vô cùng khó chịu, nhưng lại không hiểu tại sao.
Cuối cùng chỉ đành phải hậm hực quay trở về sơn động của mình.
Đêm tối rất nhanh đã buông xuống.
Tối nay Hàn Lộ ăn hết chỗ hạt dẻ còn để dành lại. Vài ngày tới là cô đã phải lên đường rồi, cô cần ăn thật nhiều để tiếp thêm năng lượng, đủ sức khỏe để lên đường.
Vì vậy cô cũng không cần phải tiếp tục tiết kiệm thức ăn nữa.
Đợi sáng mai khi trời sáng, cô sẽ tranh thủ để đan cho xong chiếc giỏ, sau đó sẽ đi nhặt thêm một ít hạt dẻ, chuẩn bị đến lúc đi đường có thứ để ăn.
Hàn Lộ nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa là cô sẽ tìm được đường để ra biển nên trong lòng rất vui mừng, cứ nằm trằn trọc, mãi đến khuya cũng không thể chợp mắt được.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài u ám đột nhiên vang lên trong hang động tĩnh lặng này, phảng phất như âm thanh của u linh.
Hàn Lộ bị âm thanh này làm cho sợ đến mức dựng cả tóc gáy, cô lập tức hét lên.
“A!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro