Biến Cố.
Flashpoint291
2024-08-08 01:08:08
Sau khi giải quyết xong thằng linh hồn ngáo đá kia mà cũng đã gần hết cả một buổi, Tuấn Anh sau đó trở lại nhà rồi tiếp tục bận rộn với việc chuẩn bị cho bữa tối đó dù mới chỉ có... 3 giờ chiều, vừa làm rau vừa suy nghĩ về cái vấn đề của thằng linh hồn ngáo đá vừa rồi, còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì âm thanh thông báo từ con máy Nokia 6300 ném chó chó chết của hắn ở trong túi quần lại vang lên khiến cho hắn giật mình trở lại với thực tại.
Thấy nồi nước trên bếp gas đang sôi thì hắn liền hạ nhỏ lửa xuống, rồi sau đó hắn lại ngồi xuống rồi mở máy ra thì trên màn hình hiện lên một dòng thông báo tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ, khi hắn mở tin ra đọc thì thấy đây là tin nhắn của một người vô cùng quan trọng, một người mà hắn rất muốn gặp ngay lúc này và nội dung tin nhắn đó:
- "Tuấn Anh, là em Hướng Thi đây, sau một ngày chờ đợi thì cuối cùng thì em cũng chuẩn bị lên được máy bay rồi, mặc dù em cũng không muốn nhắn tin làm phiền tới anh nhưng em thực sự không muốn làm anh lo lắng. Bốn năm nữa, sau khi du học Mỹ xong, em sẽ trở về tìm anh, em yêu anh. Nếu anh có đến để nói lời tạm biệt, dù biết là không kịp nhưng nếu anh muốn tới thì em đi chuyến bay có số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines, em sẽ bay vào lúc 17 giờ, lúc này em chỉ muốn gặp anh nhưng sợ rằng đã quá muộn, em xin lỗi, tạm biệt anh và yêu anh!!!"
Tuấn Anh đọc xong dòng tin nhắn của nàng thì cũng chỉ biết thở dài, đọc xong rồi lại suy nghĩ, mặc dù trong lòng rất muốn nhắn lại cho nàng một câu để chào tạm biệt nhưng nghĩ mãi, nghĩ đi nghĩ lại đến mức nát óc thì hắn cũng không có đủ dũng khí để nhắn lại cho nàng, đành bất lực mà đặt máy điện thoại xuống rồi lại cầm máy lên định nhắn lại gì đó nhưng sau đó hắn cũng chỉ biết thở dài.
Lại suy nghĩ, nhưng được một lúc hắn lại đặt máy xuống rồi đứng lên, đi đi lại lại mà cứ tiếp tục suy nghĩ thêm một hồi xem có nên đi không, sau một hồi thì hắn liền hạ quyết tâm:
- Lần cuối, nghĩ thông cả rồi, không lúc này thì lúc nào!!!
Nói xong hắn liền dùng phép rồi nhanh chóng biến mất vào hư không nhưng hắn chưa đi được 10 giây thì lại hiện hình trở lại trong căn nhà rồi tự cười cười vào mặt mình:
- Suýt quên may mà nhớ, bếp gas chưa tắt, quần áo chẳng nhẽ lại ăn mặc như thằng bả gà đến sân bay!!!
Nói xong hắn liền lập tức tắt bếp đang đun nồi nước, sau đó dùng phép tự hóa ra một bộ quần áo hàng hiệu rồi mới biến mất vào hư không thêm lần nữa và lần này là đi hẳn.
Cùng thời điểm, cách trung tâm thành phố Trịnh Châu khoảng 37 cây số, tại sân bay quốc tế Tân Trịnh - Trịnh Châu, trong hàng ghế chờ sau khi check-in và mọi người đang chờ làm thủ tục để xuất cảnh.
Nổi bật ở hàng ghế giữa là một cô gái xinh đẹp nhưng biểu hiện trên nét mặt của nàng lại hơi buồn, như lưu luyến gì đó mà không lỡ rời đi nhưng việc đã rồi cũng chẳng thể thay đổi được.
Lúc này nàng chỉ có thể ngồi ôm áo khoác trên ghế, chốc chốc nàng lại liếc ánh mắt đượm buồn nhìn về phía chốt kiểm tra an ninh rồi sau đó lại thở dài mà ngồi đó thẫn thờ, nàng cảm thấy buồn chán lại lấy điện thoại ra xem người mình thương có nhắn lại gì cho mình không, thấy màn hình vẫn không có thông báo gì về tin nhắn nhưng đấy là cho tới khi nàng cất chiếc điện thoại đi thì như có một phép màu xảy ra.
Không gian, thời gian lẫn cảnh vật xung quanh nàng như đông cứng lại, khi nàng bất giác ngẩng lên thì như là không tin vào mắt mình, nàng khẽ khua khua tay về phía một chàng trai đối diện thì không thấy anh ta phản ứng gì, rồi nàng lại tự cấu véo vào da thịt mình cho tỉnh nhưng cảnh vật vẫn vậy.
Nàng quay sang bên phải thì thấy trên dải băng truyền vận chuyển hành lý thì có một lồng chim lớn và bên trong đó là một đôi chim sẻ như đang có động tác vỗ cánh nhưng lại ngừng chuyển động mà như bị đơ cứng, lơ lửng giữa khoảng không, còn đang chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng nàng:
- Nhớ anh à???
Nàng giật mình, quay lại thì thấy Tuấn Anh đã đứng ở phía sau mình tự bao giờ, nàng không giữ được bình tĩnh liền đứng bật dậy mà lao đến mà ôm chầm lấy hắn, nước mắt nàng không tự chủ nổi mà cứ thế mà tuôn rơi, nàng cũng không quên nói với hắn những lời từ đánh lòng mà khi trước đã không kịp:
- Em yêu anh, em thực sự không muốn rời xa anh!!!
Tuấn Anh đẩy nàng ra một chút rồi đưa tay lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi vỗ về nàng:
- Thôi nào, em đi bốn năm chứ có phải là không bao giờ gặp lại đâu!!!
Hướng Thi vẫn ôm chặt hắn, vừa định nói:
- Nhưng.....
Còn chưa kịp nói hết câu thì Tuấn Anh này như không phải Tuấn Anh của mọi ngày:
- Em nghe anh nói này, chúng mình không hợp nhau đâu, ngoài kia có hàng tỷ người tốt hơn anh, anh tin là em xứng đáng được ở bên họ!!!
Hướng Thi bỏ hết ngoài tai những lời hắn nói mà vẫn ôm chặt lấy hắn, không buông:
- Em không quan tâm tới họ, em chỉ cần anh!!!
Tuấn Anh liền đẩy cô nàng ra khỏi mình rồi lắc đầu:
- Anh xin lỗi...
Chỉ một câu ''xin lỗi'' hắn liền buông tay đẩy Hướng Thi ra rồi phũ phàng, dứt khoát quay lưng đi mà bỏ Hướng Thi với hai hàng nước mắt lại, hắn cứ thế mà lạnh lùng bước đi một cách dứt khoát, không thèm ngoái lại dù chỉ một lần, còn Hướng Thi thì chỉ biết nhìn theo hắn mà không thể ngờ được người mình yêu thương lại tệ bạc với mình tới vậy, nàng có cảm giác đây không phải là Tuấn Anh của mọi ngày nhưng sự thật luôn phũ phàng, bất lực rồi nàng cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết giấu đi nỗi đau chia cách với người mình yêu.
Nàng sau đó cũng đành phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn mà quay trở lại ghế của mình và rồi mọi thứ không gian xung quanh đã trở lại như cũ, còn Hướng Thi thì bên trong nàng lúc này chỉ còn là một màu đen u tối, chẳng thể nào giải tỏa mà chỉ có thể uất nghẹn rồi cố mà nuốt sâu vào trong lòng. Cuối cùng thì điều gì đến cũng phải đến, sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì cũng là lúc nàng phải lên máy bay, dù không muốn nhưng để thực hiện mơ ước lớn của đời mình, dù sao thì mẹ mình vẫn còn ở bên đó và đang chờ đợi mình, nàng quệt qua nước mắt rồi tự nhủ với lòng mình:
- ''Chỉ bốn năm thôi!!!''
Rồi nàng bước nhanh vào khoang hành khách, tìm đúng ghế của mình rồi ngồi xuống, lấy tai nghe ra mà nghe nhạc và mong cho thời gian trôi thật nhanh nhưng nàng không thể biết rằng lần chia tay này với Tuấn Anh không chỉ là 4 năm...
Đúng lúc này, sau khi chuyến bay mang số hiệu CHN 672 mà Hướng Thi đang ở trên đó đang chạy trên đường băng và chuẩn bị cất cánh thì vừa hay Tuấn Anh cũng trở lại, trên tay hắn không biết lấy ở đâu ra mà trên tay cầm một đóa hoa lớn nhưng khi hắn trở lại thì chuyến bay đã cất cánh được một lúc.
Hắn không thấy có người ở hàng ghế làm thủ tục thì tiến về phía quầy check-in mà hỏi đi hỏi lại một cô tiếp viên cũng khiến cô này phát chán nhưng do hắn đẹp trai nên mới không bị đuổi khéo.
Sau một lúc kỳ kèo với hai cô nàng tiếp viên thì hắn mới chấp nhận là Hướng Thi đã đi rồi, nàng đã đi thật rồi nên hắn cũng chẳng thể làm gì được, bước đi như người mất hồn trong sảnh chờ còn đóa hoa thì đã lỡ mua rồi nên tặng luôn cho một cô tiếp viên, cô nàng tiếp viên được hắn vô cớ tặng hoa thì thấy biểu hiện của hắn như vậy thì cũng thở dài mà nói với cô đồng nghiệp:
- Tội nghiệp anh chàng đẹp trai đó, đến nơi mà không thể gặp được người mình yêu!!!
- Ừm, giá như em cũng có một anh người yêu thế này thì tốt biết mấy nhỉ!!!
Còn Tuấn Anh sau khi trở về nhà thì cũng quay trở lại mà tiếp tục công việc bếp núc của mình, sau bữa ăn như vô vị, hết chơi game, đến nghe nhạc, mặc kệ là đã gần 12 giờ đêm nhưng cũng đành vậy vì hắn cũng chẳng biết để làm sao có thể vơi đi nỗi nhớ không được gặp Hướng Thi, nếu không dừng lại mua hoa thì hắn có thể đến nhanh hơn thì lúc đó hắn đã có thể chúc nàng đi bình an, nhưng thực tế là hắn không thể làm gì hơn, đành phải nhắn tin rằng sẽ chờ nàng quay trở lại, rồi cũng chuẩn bị combat nốt trận sao cho qua màn và rồi vừa ăn vặt vừa ngủ gục trước dàn PC lúc nào cũng chẳng hay.
Và khi hắn tỉnh dậy thì cũng vừa đúng lúc, bản tin chào buổi sáng trên tivi đang cập nhật để phát một tin nóng mà khiến mọi người ai ai nghe xong thì cũng bàng hoàng, từ giọng cô nàng biên tập phát ra đến loa tivi:
- "Trong tối, đêm khuya ngày hôm qua, rạng sáng nay, một vụ tai nạn hàng không đã xảy ra, chuyến bay mang số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines do trục trặc động cơ nên đã cháy và phát nổ trên không, điều này khiến cho toàn bộ 275 hành khách thiệt mạng..."
Tuấn Anh nghe xong thì giật mình tỉnh cả ngủ, hắn ngây người một lúc lâu mà không biết tivi bật từ lúc nào nhưng vì tin dữ nên hắn cũng không quan tâm lắm rồi lắp bắp:
- Không thể nào...
Rồi hai con mắt hắn bắt đầu đỏ hoe lên, chỉ chực rơi nước mắt, bỗng nhớ ra điều gì, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn liền vận phép rồi dựa theo ngày sinh của Hướng Thi rồi thử gọi hồn của nàng lên nhưng sau một lần, hai lần rồi ba, bốn, năm, sáu, bảy đến hơn cả chục lần mà vẫn không thể nào gọi nàng lên được, hắn đành bất lực mà thở dài, lúc này cơn hối hận đang gần như lan tỏa lên khắp cả người hắn vì không được gặp nàng lần cuối, giá như mình đến sớm hơn mà giữ nàng lại thì đâu có xảy ra cơ sự này, đang định rót rượu để uống cho vơi đi nỗi buồn nhưng hắn bỗng nhớ ra điều gì đó liền cười cười:
- Đúng rồi, vẫn còn cơ hội!!!
Dứt lời, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền dùng phép mà lao xuống âm ty để tìm nàng ở chỗ thập điện vì hắn đoán chắc là kiểu gì thì linh hồn nàng cũng không sớm thì muộn cũng ở chỗ của Chuyển Luân vương, chỉ cần có thế, hắn liền nhanh chóng dùng phép rồi hạ mình xuống âm ty mà nhanh chóng phi thân tới điện thứ mười thì chưa kịp nói gì đã bị hai thằng lính canh chặn lại rồi một thằng tiến lên như để thông báo:
- Chuyển Luân vương thay lời của Hoàng Quy lão nhân nói với ngài đây là thiên cơ bất khả lộ, ngài không được gặp Hướng Thi, nếu hai người bất chấp mà gặp thì nàng ấy sẽ bị hồn phi phách tán!!!
Tuấn Anh nghe xong thì hỏi lại:
- Không còn cách nào sao???
Hai tên lính lắc đầu tỏ ra không biết:
- Cái đó chúng tôi chỉ thay mặt thông báo, còn chi tiết thì xin ngài không nên biết ạ...
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng đành thở dài rồi gật đầu với hai gã lính canh cửa rồi quay người lại để bước đi và vút một cái... nhân lúc hai tên lính canh cửa kia đang không để ý, Tuấn Anh đã bất ngờ xoay người lại rồi vung tay đánh ra hai luồng trấn hồn chưởng khiến cho hai gã lính canh cửa bị trúng hai luồng chưởng lực của hắn đã vô lực mà ngã sõng soài ra đất mà bất tỉnh, xuất thủ nhanh chóng, thấy vậy biết mình hơi nặng tay nhưng cơ sự đang vội, Tuấn Anh hắn liền nhanh chóng chạy lên rồi khẽ nói:
- Cơ sự gấp gáp, mong hai người thông cảm!!!
Vừa đi qua hai gã lính canh cổng thành, định chạy vào thì bỗng từ phía sau, một loạt những luồng hắc vụ không rõ từ đâu phóng tới như những sợi xích mà quấn chặt lấy tứ chi và cổ của Tuấn Anh rồi một luồng lực lượng khủng khiếp liền khóa chặt lại khiến cho hắn vô lực mà bị khóa cứng lại không tài nào có thể nhúc nhích hay cựa quậy được, bị khống chế Tuấn Anh không thể quay lại được nhưng vẫn có thể nói được, hắn liền bất lực mà gầm lên:
- Xin hỏi là vị nào, ta đang có việc gấp gáp, không thể chậm trễ được, mong các hạ thành toàn cho ta!!!
Nghe xong câu đó của Tuấn Anh nhưng người này không hề nhẹ nhàng mà tỏ ra thông cảm:
- Nếu như không vì cái mặt của Hoàng Quy lão nhân thì ta đã một tay bóp nát một tên thượng đẳng tiên nhà ngươi thành tro bụi đó, bây giờ thì cút lại trên dương gian đi!!!
Dứt lời người này liền vận một pháp ấn nhỏ và đã khiến cho hồn thể của Tuấn Anh bị áp chế mà quay trở lại trên dương gian, đến khi hắn mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm bệt trên sàn nhà, vừa định ngồi bật dậy thì cả cơ thể hắn liền tỏa ra những cơn đau đớn đến nhức óc, cả người hắn từ đầu tới chân như bị hàng ngàn, hàng vạn những cây kim đâm vào.
Dù đau đớn nhưng vì Hướng Thi nên hắn vẫn cố gắng cắn răng nén đau rồi khi vừa vận phép định trở lại với âm ty nhưng dù có cố gắng như thế nào thì hắn cũng không thể nào trở lại bên dưới âm ty và sau đó như bị kiệt sức mà lịm đi...
Đến khi tỉnh lại thì đã là 4 giờ sáng ngày hôm sau, ngồi dậy thì trong đầu hắn vẫn cảm thấy ong ong và hơi nhức một chút, nhưng vì Hướng Thi nhưng... đã quá một ngày, giờ này có khi nàng đã đi đầu thai kiếp khác rồi, Hướng Thi của hiện tại bây giờ chỉ còn là...
Ngày hôm sau, khi thi hài của Hướng Thi cũng được đưa trở lại nhà riêng, cha của nàng đã khóc rất nhiều, mẹ nàng từ Seattle cũng trở về thì cũng khóc lên khóc xuống, rồi hậu sự của nàng cũng được nhanh chóng tổ chức, ai ai đến cũng vô vùng xót thương và đau đớn thay cho vợ chồng Hướng Quỳnh vì sự mất mát của con gái, Tuấn Anh cũng ở lại và giúp đỡ cho tang sự của nàng.
Sau hậu sự của Hướng Thi thì lúc này hắn cũng biết mình chẳng thể nào gặp được nàng nữa, cảm thấy hối hận vì không thể giữ nàng lại nên hắn đành cắn răng mà dùng phép để xóa đi phần ký ức của mình về Hướng Thi nhưng không lỡ nên hắn cũng hy vọng nàng có thể được đầu thai đến một kiếp sống tốt hơn, lúc đó hy vọng vẫn còn cơ hội gặp lại nàng... trong thâm tâm hắn vẫn cắn rứt, nghĩ rằng giá như hắn không mua hoa mà trực tiếp đến gặp nàng thì có thể cơ sự sẽ không xảy ra thế này nhưng mọi sự đều do ông bên trên quyết nên thôi đành chịu...
Thấy nồi nước trên bếp gas đang sôi thì hắn liền hạ nhỏ lửa xuống, rồi sau đó hắn lại ngồi xuống rồi mở máy ra thì trên màn hình hiện lên một dòng thông báo tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ, khi hắn mở tin ra đọc thì thấy đây là tin nhắn của một người vô cùng quan trọng, một người mà hắn rất muốn gặp ngay lúc này và nội dung tin nhắn đó:
- "Tuấn Anh, là em Hướng Thi đây, sau một ngày chờ đợi thì cuối cùng thì em cũng chuẩn bị lên được máy bay rồi, mặc dù em cũng không muốn nhắn tin làm phiền tới anh nhưng em thực sự không muốn làm anh lo lắng. Bốn năm nữa, sau khi du học Mỹ xong, em sẽ trở về tìm anh, em yêu anh. Nếu anh có đến để nói lời tạm biệt, dù biết là không kịp nhưng nếu anh muốn tới thì em đi chuyến bay có số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines, em sẽ bay vào lúc 17 giờ, lúc này em chỉ muốn gặp anh nhưng sợ rằng đã quá muộn, em xin lỗi, tạm biệt anh và yêu anh!!!"
Tuấn Anh đọc xong dòng tin nhắn của nàng thì cũng chỉ biết thở dài, đọc xong rồi lại suy nghĩ, mặc dù trong lòng rất muốn nhắn lại cho nàng một câu để chào tạm biệt nhưng nghĩ mãi, nghĩ đi nghĩ lại đến mức nát óc thì hắn cũng không có đủ dũng khí để nhắn lại cho nàng, đành bất lực mà đặt máy điện thoại xuống rồi lại cầm máy lên định nhắn lại gì đó nhưng sau đó hắn cũng chỉ biết thở dài.
Lại suy nghĩ, nhưng được một lúc hắn lại đặt máy xuống rồi đứng lên, đi đi lại lại mà cứ tiếp tục suy nghĩ thêm một hồi xem có nên đi không, sau một hồi thì hắn liền hạ quyết tâm:
- Lần cuối, nghĩ thông cả rồi, không lúc này thì lúc nào!!!
Nói xong hắn liền dùng phép rồi nhanh chóng biến mất vào hư không nhưng hắn chưa đi được 10 giây thì lại hiện hình trở lại trong căn nhà rồi tự cười cười vào mặt mình:
- Suýt quên may mà nhớ, bếp gas chưa tắt, quần áo chẳng nhẽ lại ăn mặc như thằng bả gà đến sân bay!!!
Nói xong hắn liền lập tức tắt bếp đang đun nồi nước, sau đó dùng phép tự hóa ra một bộ quần áo hàng hiệu rồi mới biến mất vào hư không thêm lần nữa và lần này là đi hẳn.
Cùng thời điểm, cách trung tâm thành phố Trịnh Châu khoảng 37 cây số, tại sân bay quốc tế Tân Trịnh - Trịnh Châu, trong hàng ghế chờ sau khi check-in và mọi người đang chờ làm thủ tục để xuất cảnh.
Nổi bật ở hàng ghế giữa là một cô gái xinh đẹp nhưng biểu hiện trên nét mặt của nàng lại hơi buồn, như lưu luyến gì đó mà không lỡ rời đi nhưng việc đã rồi cũng chẳng thể thay đổi được.
Lúc này nàng chỉ có thể ngồi ôm áo khoác trên ghế, chốc chốc nàng lại liếc ánh mắt đượm buồn nhìn về phía chốt kiểm tra an ninh rồi sau đó lại thở dài mà ngồi đó thẫn thờ, nàng cảm thấy buồn chán lại lấy điện thoại ra xem người mình thương có nhắn lại gì cho mình không, thấy màn hình vẫn không có thông báo gì về tin nhắn nhưng đấy là cho tới khi nàng cất chiếc điện thoại đi thì như có một phép màu xảy ra.
Không gian, thời gian lẫn cảnh vật xung quanh nàng như đông cứng lại, khi nàng bất giác ngẩng lên thì như là không tin vào mắt mình, nàng khẽ khua khua tay về phía một chàng trai đối diện thì không thấy anh ta phản ứng gì, rồi nàng lại tự cấu véo vào da thịt mình cho tỉnh nhưng cảnh vật vẫn vậy.
Nàng quay sang bên phải thì thấy trên dải băng truyền vận chuyển hành lý thì có một lồng chim lớn và bên trong đó là một đôi chim sẻ như đang có động tác vỗ cánh nhưng lại ngừng chuyển động mà như bị đơ cứng, lơ lửng giữa khoảng không, còn đang chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng nàng:
- Nhớ anh à???
Nàng giật mình, quay lại thì thấy Tuấn Anh đã đứng ở phía sau mình tự bao giờ, nàng không giữ được bình tĩnh liền đứng bật dậy mà lao đến mà ôm chầm lấy hắn, nước mắt nàng không tự chủ nổi mà cứ thế mà tuôn rơi, nàng cũng không quên nói với hắn những lời từ đánh lòng mà khi trước đã không kịp:
- Em yêu anh, em thực sự không muốn rời xa anh!!!
Tuấn Anh đẩy nàng ra một chút rồi đưa tay lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi vỗ về nàng:
- Thôi nào, em đi bốn năm chứ có phải là không bao giờ gặp lại đâu!!!
Hướng Thi vẫn ôm chặt hắn, vừa định nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng.....
Còn chưa kịp nói hết câu thì Tuấn Anh này như không phải Tuấn Anh của mọi ngày:
- Em nghe anh nói này, chúng mình không hợp nhau đâu, ngoài kia có hàng tỷ người tốt hơn anh, anh tin là em xứng đáng được ở bên họ!!!
Hướng Thi bỏ hết ngoài tai những lời hắn nói mà vẫn ôm chặt lấy hắn, không buông:
- Em không quan tâm tới họ, em chỉ cần anh!!!
Tuấn Anh liền đẩy cô nàng ra khỏi mình rồi lắc đầu:
- Anh xin lỗi...
Chỉ một câu ''xin lỗi'' hắn liền buông tay đẩy Hướng Thi ra rồi phũ phàng, dứt khoát quay lưng đi mà bỏ Hướng Thi với hai hàng nước mắt lại, hắn cứ thế mà lạnh lùng bước đi một cách dứt khoát, không thèm ngoái lại dù chỉ một lần, còn Hướng Thi thì chỉ biết nhìn theo hắn mà không thể ngờ được người mình yêu thương lại tệ bạc với mình tới vậy, nàng có cảm giác đây không phải là Tuấn Anh của mọi ngày nhưng sự thật luôn phũ phàng, bất lực rồi nàng cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết giấu đi nỗi đau chia cách với người mình yêu.
Nàng sau đó cũng đành phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn mà quay trở lại ghế của mình và rồi mọi thứ không gian xung quanh đã trở lại như cũ, còn Hướng Thi thì bên trong nàng lúc này chỉ còn là một màu đen u tối, chẳng thể nào giải tỏa mà chỉ có thể uất nghẹn rồi cố mà nuốt sâu vào trong lòng. Cuối cùng thì điều gì đến cũng phải đến, sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì cũng là lúc nàng phải lên máy bay, dù không muốn nhưng để thực hiện mơ ước lớn của đời mình, dù sao thì mẹ mình vẫn còn ở bên đó và đang chờ đợi mình, nàng quệt qua nước mắt rồi tự nhủ với lòng mình:
- ''Chỉ bốn năm thôi!!!''
Rồi nàng bước nhanh vào khoang hành khách, tìm đúng ghế của mình rồi ngồi xuống, lấy tai nghe ra mà nghe nhạc và mong cho thời gian trôi thật nhanh nhưng nàng không thể biết rằng lần chia tay này với Tuấn Anh không chỉ là 4 năm...
Đúng lúc này, sau khi chuyến bay mang số hiệu CHN 672 mà Hướng Thi đang ở trên đó đang chạy trên đường băng và chuẩn bị cất cánh thì vừa hay Tuấn Anh cũng trở lại, trên tay hắn không biết lấy ở đâu ra mà trên tay cầm một đóa hoa lớn nhưng khi hắn trở lại thì chuyến bay đã cất cánh được một lúc.
Hắn không thấy có người ở hàng ghế làm thủ tục thì tiến về phía quầy check-in mà hỏi đi hỏi lại một cô tiếp viên cũng khiến cô này phát chán nhưng do hắn đẹp trai nên mới không bị đuổi khéo.
Sau một lúc kỳ kèo với hai cô nàng tiếp viên thì hắn mới chấp nhận là Hướng Thi đã đi rồi, nàng đã đi thật rồi nên hắn cũng chẳng thể làm gì được, bước đi như người mất hồn trong sảnh chờ còn đóa hoa thì đã lỡ mua rồi nên tặng luôn cho một cô tiếp viên, cô nàng tiếp viên được hắn vô cớ tặng hoa thì thấy biểu hiện của hắn như vậy thì cũng thở dài mà nói với cô đồng nghiệp:
- Tội nghiệp anh chàng đẹp trai đó, đến nơi mà không thể gặp được người mình yêu!!!
- Ừm, giá như em cũng có một anh người yêu thế này thì tốt biết mấy nhỉ!!!
Còn Tuấn Anh sau khi trở về nhà thì cũng quay trở lại mà tiếp tục công việc bếp núc của mình, sau bữa ăn như vô vị, hết chơi game, đến nghe nhạc, mặc kệ là đã gần 12 giờ đêm nhưng cũng đành vậy vì hắn cũng chẳng biết để làm sao có thể vơi đi nỗi nhớ không được gặp Hướng Thi, nếu không dừng lại mua hoa thì hắn có thể đến nhanh hơn thì lúc đó hắn đã có thể chúc nàng đi bình an, nhưng thực tế là hắn không thể làm gì hơn, đành phải nhắn tin rằng sẽ chờ nàng quay trở lại, rồi cũng chuẩn bị combat nốt trận sao cho qua màn và rồi vừa ăn vặt vừa ngủ gục trước dàn PC lúc nào cũng chẳng hay.
Và khi hắn tỉnh dậy thì cũng vừa đúng lúc, bản tin chào buổi sáng trên tivi đang cập nhật để phát một tin nóng mà khiến mọi người ai ai nghe xong thì cũng bàng hoàng, từ giọng cô nàng biên tập phát ra đến loa tivi:
- "Trong tối, đêm khuya ngày hôm qua, rạng sáng nay, một vụ tai nạn hàng không đã xảy ra, chuyến bay mang số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines do trục trặc động cơ nên đã cháy và phát nổ trên không, điều này khiến cho toàn bộ 275 hành khách thiệt mạng..."
Tuấn Anh nghe xong thì giật mình tỉnh cả ngủ, hắn ngây người một lúc lâu mà không biết tivi bật từ lúc nào nhưng vì tin dữ nên hắn cũng không quan tâm lắm rồi lắp bắp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không thể nào...
Rồi hai con mắt hắn bắt đầu đỏ hoe lên, chỉ chực rơi nước mắt, bỗng nhớ ra điều gì, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn liền vận phép rồi dựa theo ngày sinh của Hướng Thi rồi thử gọi hồn của nàng lên nhưng sau một lần, hai lần rồi ba, bốn, năm, sáu, bảy đến hơn cả chục lần mà vẫn không thể nào gọi nàng lên được, hắn đành bất lực mà thở dài, lúc này cơn hối hận đang gần như lan tỏa lên khắp cả người hắn vì không được gặp nàng lần cuối, giá như mình đến sớm hơn mà giữ nàng lại thì đâu có xảy ra cơ sự này, đang định rót rượu để uống cho vơi đi nỗi buồn nhưng hắn bỗng nhớ ra điều gì đó liền cười cười:
- Đúng rồi, vẫn còn cơ hội!!!
Dứt lời, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền dùng phép mà lao xuống âm ty để tìm nàng ở chỗ thập điện vì hắn đoán chắc là kiểu gì thì linh hồn nàng cũng không sớm thì muộn cũng ở chỗ của Chuyển Luân vương, chỉ cần có thế, hắn liền nhanh chóng dùng phép rồi hạ mình xuống âm ty mà nhanh chóng phi thân tới điện thứ mười thì chưa kịp nói gì đã bị hai thằng lính canh chặn lại rồi một thằng tiến lên như để thông báo:
- Chuyển Luân vương thay lời của Hoàng Quy lão nhân nói với ngài đây là thiên cơ bất khả lộ, ngài không được gặp Hướng Thi, nếu hai người bất chấp mà gặp thì nàng ấy sẽ bị hồn phi phách tán!!!
Tuấn Anh nghe xong thì hỏi lại:
- Không còn cách nào sao???
Hai tên lính lắc đầu tỏ ra không biết:
- Cái đó chúng tôi chỉ thay mặt thông báo, còn chi tiết thì xin ngài không nên biết ạ...
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng đành thở dài rồi gật đầu với hai gã lính canh cửa rồi quay người lại để bước đi và vút một cái... nhân lúc hai tên lính canh cửa kia đang không để ý, Tuấn Anh đã bất ngờ xoay người lại rồi vung tay đánh ra hai luồng trấn hồn chưởng khiến cho hai gã lính canh cửa bị trúng hai luồng chưởng lực của hắn đã vô lực mà ngã sõng soài ra đất mà bất tỉnh, xuất thủ nhanh chóng, thấy vậy biết mình hơi nặng tay nhưng cơ sự đang vội, Tuấn Anh hắn liền nhanh chóng chạy lên rồi khẽ nói:
- Cơ sự gấp gáp, mong hai người thông cảm!!!
Vừa đi qua hai gã lính canh cổng thành, định chạy vào thì bỗng từ phía sau, một loạt những luồng hắc vụ không rõ từ đâu phóng tới như những sợi xích mà quấn chặt lấy tứ chi và cổ của Tuấn Anh rồi một luồng lực lượng khủng khiếp liền khóa chặt lại khiến cho hắn vô lực mà bị khóa cứng lại không tài nào có thể nhúc nhích hay cựa quậy được, bị khống chế Tuấn Anh không thể quay lại được nhưng vẫn có thể nói được, hắn liền bất lực mà gầm lên:
- Xin hỏi là vị nào, ta đang có việc gấp gáp, không thể chậm trễ được, mong các hạ thành toàn cho ta!!!
Nghe xong câu đó của Tuấn Anh nhưng người này không hề nhẹ nhàng mà tỏ ra thông cảm:
- Nếu như không vì cái mặt của Hoàng Quy lão nhân thì ta đã một tay bóp nát một tên thượng đẳng tiên nhà ngươi thành tro bụi đó, bây giờ thì cút lại trên dương gian đi!!!
Dứt lời người này liền vận một pháp ấn nhỏ và đã khiến cho hồn thể của Tuấn Anh bị áp chế mà quay trở lại trên dương gian, đến khi hắn mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm bệt trên sàn nhà, vừa định ngồi bật dậy thì cả cơ thể hắn liền tỏa ra những cơn đau đớn đến nhức óc, cả người hắn từ đầu tới chân như bị hàng ngàn, hàng vạn những cây kim đâm vào.
Dù đau đớn nhưng vì Hướng Thi nên hắn vẫn cố gắng cắn răng nén đau rồi khi vừa vận phép định trở lại với âm ty nhưng dù có cố gắng như thế nào thì hắn cũng không thể nào trở lại bên dưới âm ty và sau đó như bị kiệt sức mà lịm đi...
Đến khi tỉnh lại thì đã là 4 giờ sáng ngày hôm sau, ngồi dậy thì trong đầu hắn vẫn cảm thấy ong ong và hơi nhức một chút, nhưng vì Hướng Thi nhưng... đã quá một ngày, giờ này có khi nàng đã đi đầu thai kiếp khác rồi, Hướng Thi của hiện tại bây giờ chỉ còn là...
Ngày hôm sau, khi thi hài của Hướng Thi cũng được đưa trở lại nhà riêng, cha của nàng đã khóc rất nhiều, mẹ nàng từ Seattle cũng trở về thì cũng khóc lên khóc xuống, rồi hậu sự của nàng cũng được nhanh chóng tổ chức, ai ai đến cũng vô vùng xót thương và đau đớn thay cho vợ chồng Hướng Quỳnh vì sự mất mát của con gái, Tuấn Anh cũng ở lại và giúp đỡ cho tang sự của nàng.
Sau hậu sự của Hướng Thi thì lúc này hắn cũng biết mình chẳng thể nào gặp được nàng nữa, cảm thấy hối hận vì không thể giữ nàng lại nên hắn đành cắn răng mà dùng phép để xóa đi phần ký ức của mình về Hướng Thi nhưng không lỡ nên hắn cũng hy vọng nàng có thể được đầu thai đến một kiếp sống tốt hơn, lúc đó hy vọng vẫn còn cơ hội gặp lại nàng... trong thâm tâm hắn vẫn cắn rứt, nghĩ rằng giá như hắn không mua hoa mà trực tiếp đến gặp nàng thì có thể cơ sự sẽ không xảy ra thế này nhưng mọi sự đều do ông bên trên quyết nên thôi đành chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro