Cương Thi Có Bo...
Flashpoint291
2024-08-08 01:08:08
Hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ vừa từ trong cổng kết giới bước ra và nơi hai người trở ra tại Bàn Cổ giới lại chính là bên ngoài trang quán của Hoàng Quy lão nhân trên Liên Mộc sơn, do chênh lệch thời gian và không gian giữa hai thần giới thì lúc này thời gian tại Bàn Cổ giới đã là khoảng 9 giờ tối, lại thêm cũng đang đói bụng nên cả hai đã tay nắm tay nhau vô cùng có tình tứ mà nhanh chóng đi vào bên trong.
Bên trong trang quán thì vào thời điểm này, đám đệ tử ngoại môn đang trong thời gian nghỉ ngơi nên muốn làm gì thì làm, khi thấy sư huynh trở về, lại còn tay trong tay với một mỹ nhân thì ai nấy cũng trầm trồ, nhưng vì lễ nên cả đám cũng hành lễ với sư huynh Vĩ Thành rồi khi hai người đi qua thì một số tên nam đệ tử miệng vẫn còn hôi sữa vẫn cố đưa mắt nhìn theo bóng lưng Nguyệt Lệ không rời và khiến cho một số cô nữ đệ tử của Hoàng Quy lão nhân phải chấn chỉnh lại.
Hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang vô cùng vui vẻ nhưng khi vừa bước đến căn phòng lớn nhưng căn phòng lại đang đóng cửa, thấy vậy thì Vĩ Thành cũng thừa biết ở bên trong chắc chắn vẫn là việc Hoàng Quy lão nhân đang cùng với một ai đó uống rượu vì tầm này thì bên trong đã bật đèn, hắn không quan tâm đến mặt mũi của lão sư phụ, hắn tiến về phía bậc thềm rồi trực tiếp đưa tay lên mở cửa.
Vĩ Thành vừa kéo cửa ra thì đập vào mắt cả hai là hình ảnh không đáng để xem, miêu tả chi tiết thì là Hà Nhị Phú và Hoàng Quy lão nhân đang say mèm, thần tiên bên ngoài nhìn vào còn tưởng vì bàn việc chính sự mệt quá mà ngủ nhưng người đứng ở đây là Vĩ Thành nên hắn thừa biết hai người đã uống rượu say quá mà ôm nhau mà ngủ chứ thường ngày làm gì có chuyện này, bên cạnh đó còn là những chai rượu và vỏ hộp đồ ăn đóng hộp bị vứt lăn lóc trông vô cùng bừa bộn, lại còn thêm mùi rượu nồng trong không gian tỏa ra từ hai người.
Nguyệt Lệ thấy cảnh này thì hai tay nàng đang đặt lên vai Vĩ Thành thì ngay lập tức rút một tay ra mà che miệng lại rồi tủm tỉm cười, còn về phần Vĩ Thành thì không thể chấp nhận được hình ảnh này, hắn liền bước ra ngoài căn phòng rồi sai một tên đệ tử ngoại môn đang lướt web ở gần đó đi lấy một xô nước lạnh, khoảng một phút sau thì tên đệ tử mang vào bên trong căn phòng một xô nước lạnh đầy, khoảng 20 lít, còn chưa biết để làm gì hắn quay sang hỏi Vĩ Thành:
- Sư huynh, đệ để ở đâu đây???
Vĩ Thành chỉ vào hai người Hoàng Quy lão nhân và Hà Nhị Phú nói:
- Hất thẳng vào!!!
Tên đệ tử ngoại môn thấy đây là sư phụ và sư huynh thì hắn cảm thấy sợ rằng mình sẽ không gánh nổi tội, còn đang định thoái thác để nói lời từ chối thì Vĩ Thành đã đọc vị được hắn:
- Cứ làm đi Sơn Minh, tội vạ tới đâu ta chịu, mà lão cũng chẳng làm gì được ta đâu!!!
Nghe xong lời đó của Vĩ Thành thì tên đệ tử ngoại môn Sơn Minh kia cũng hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt cái ực một phát trong cổ họng để lấy thêm dũng khí, rồi hai tay hắn run run cầm xô nước lạnh từ từ đi tới chỗ của sư phụ và đại sư huynh.
Sơn Minh vừa tiến gần tới nơi mà sư phụ và sư huynh đang nằm thì bỗng Hoàng Quy lão nhân như cảm nhận được gì đó thì từ trong cơn say lão liền ngồi bật dậy và vô tình "chạm nhẹ" vào xô nước và làm đổ cả xô nước lạnh ra sàn, còn trên người của tên đệ tử ngoại môn thì cũng dính nước và khiến hắn ướt nhẹp từ đầu tới chân và vũng nước lạnh cũng dần dần loang ra trên mặt sàn gỗ và loang tới chỗ của Hà Nhị Phú đang nằm và điều này cũng khiến cho hắn đang say bí tỉ thì cũng phải giật mình mà bật dậy.
Nhân lúc sư phụ vẫn còn đang ngồi ngủ, lơ ma lơ mơ chưa biết cái chết gì thì tên đệ tử ngoại môn Sơn Minh kia đã ba chân bốn cẳng mà chạy đi mất hút hòng chối tội, còn Nguyệt Lệ thì lần này không nhịn được cười nữa mà cũng cười phá lên, chợt nhận ra trong phòng có tiếng cười của nữ nhi thì cả hai thầy trò Hoàng Quy lão nhân và Hà Nhị Phú tỉnh hẳn cơn say, Vĩ Thành tiến lại phía hai người rồi nói:
- Sư phụ, sư huynh hai người tỉnh rồi thì dọn đi!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe thấy vậy thì đang định quát Vĩ Thành thì lão chợt nhớ ra ở đây còn có sự hiện diện của nữ nhi, khi lão nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Nguyệt Lệ nên đã nén cơn tức lại và ra dáng tỏ ra mình là một bậc tiên nhân tiên phong đạo cốt có số má của Bàn Cổ giới, có làm có chịu nhưng trong mắt lão khi nhìn Vĩ Thành thì tràn đầy sát khí, lão nhìn hắn mà gằn lên từng chữ:
- Ta... sẽ... dọn...!!!
Rồi lão quay sang Hà Nhị Phú, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác:
- Nhị Phú, ta và ngươi cùng dọn....
Vĩ Thành thấy lão đang chuẩn bị dùng phép để dọn hắn liền nói:
- Sư phụ quên quy định do chính người đặt ra rồi sao???
Lão quay sang gắt:
- Quy định gì, quy định nào, tông môn của ta... mà ta có ra quy định sao???
Hà Nhị Phú lắc lắc đầu cho tỉnh rồi không biết là cố tình hay vô tình liền giật tay áo lão rồi vừa ngáp vừa nói nhỏ:
- Quy định cái mà sư phụ... không dùng phép ấy!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe xong thì như chết sững lại, rồi trên vẻ mặt của lão cũng có thể thấy được sự hậm hực mà làm theo đúng quy định do... chính lão đặt ra, Vĩ Thành bên biết được lão đang làm bộ làm tịch nhưng trong lòng đang vô cùng tức tên đồ đệ như hắn nên hắn và Nguyệt Lệ cũng không nhịn nổi cười khi thấy cái dáng xiêu xiêu vẹo vẹo như con gọng vó của lão sư phụ khi đang còng lưng mà lau hết đống nước và đen cho lão là cái bệnh lười nó cứ đì lão lại, ai bảo chính lão đặt ra cái quy định "khi dọn dẹp, không ai được dùng phép".
Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, lúc này trời đã tối hẳn, trong phòng thì ba người Hoàng Quy lão nhân, Vĩ Thành và Hà Nhị Phú đang ngồi trong phòng uống trà để bàn việc chính sự còn Nguyệt Lệ thì đang dạo bước ở phía sau vườn cây với đám nữ đệ tử ngoại môn của Hoàng Quy lão nhân.
Hà Nhị Phú sau khi từ nhà ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương ở Trịnh Châu trở về thì đã vận hết pháp lực dùng phép mà phóng nhanh trở lại Liên Mộc sơn để báo cho Hoàng Quy lão nhân biết tin dữ và đã nói hết cho Vĩ Thành nghe về việc mà cha mẹ của ba người Nguyễn Hoàng Dương đã bị Bích Khương Tử ám hại nên đã chết và cả ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương ngay tối nay sẽ hành động, tất cả những sự kiện đó đã xảy ra đúng như những gì mà Hoàng Quy lão nhân đã dự đoán từ trước và chính lão đã gửi nguyên thần tới để giúp đỡ và nhắc nhở cả ba đứa, còn Vĩ Thành nghe xong thì cũng vô cùng sôi tiết liền quay sang hỏi sư phụ:
- Vậy ý của người là con sẽ đi giết hắn giúp ba sư đệ!!!
Hoàng Quy lão nhân lắc đầu:
- Không được, nhà ngươi tuy rằng sẽ phải tới đó để trợ giúp cho ba thằng ngốc đó bằng cách là phải thám thính tình hình phía địch rồi nhắc nhở ba thằng ngốc đó!!!!
Vĩ Thành nghe xong thì cũng gật đầu nhưng vẫn còn thắc mắc:
- Nếu con không giúp ba đệ ấy thì sẽ có ai giúp???
Hoàng Quy lão nhân nói:
- Đệ tử của Địa Tạng; con trai của Đông hải long vương; Na Tra và Chung Quỳ... vậy đã đủ chưa???
Vĩ Thành lần này đã tỏ ra tạm vừa ý liền gật đầu, đang định đứng lên đi làm nhiệm vụ thì Hà Nhị Phú hỏi hắn:
- Vậy hai đứa định bao giờ???
Vĩ Thành quay lại cười nhẹ:
- Diệt được tên đại boss, đệ sẽ cho huynh uống rượu, xa hơn thì sẽ nhờ tẩu tẩu bế con cho đệ!!!!
Hà Nhị Phú cười vô cùng khoái chí, nói xong Vĩ Thành cũng đi ra khu vườn phía sau để tìm Nguyệt Lệ rồi dẫn nàng đi xem mặt mũi của ba tên sư đệ Nguyễn Hoàng Dương kia, còn Hoàng Quy lão nhân thì bảo Nhị Phú ở lại trông chừng đạo quán còn lão thì bay vút lên trời vì nghe lão nói là lão sẽ đi tìm Thái Thượng lão quân và ăn vạ Ngọc Hoàng.
Trở lại với hiện tại thì cũng là lúc khi bầu trời đã tối mịt đánh dấu vào giữa đêm, trên trời những ánh sao đêm và vầng trăng vàng từ cung Quảng Hàn của Hằng Nga đã lên tới đỉnh mà chiếu xuống trần thế, ánh trăng vàng chiếu xuống khu rừng xương với đám vết tích của ba người Nguyễn Hoàng Dương để lại từ đầu.
Bắt đầu từ khung cảnh tên thụ yêu giả thổ địa cho tới tên cương thi chỉ huy vẫn còn đang tồn tại và cùng với đám âm thần đang dọn dẹp cho ba người bọn hắn phía dưới, còn hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang lướt trên phía trên của khu rừng để xem xét địa hình xung quanh và do hai người đã thuộc đẳng cấp khác, hơn xa so với ba người Nguyễn Hoàng Dương nên khi bay tới đâu cũng không hề để lại khí tức dù là nhỏ nhất, Nguyệt Lệ đang tận hưởng không khí tại Bàn Cổ giới thì quay sang hỏi Vĩ Thành:
- Ba người sư đệ đó của huynh đạt cảnh giới gì rồi???
Vĩ Thành chỉ đáp:
- Chúng nó chưa bằng muội đâu!!!
Nguyệt Lệ không buông xuôi vẫn hỏi:
- Huynh nói đi, không là ta bỏ về đó!!!
Vĩ Thành cười trừ rồi nói:
- Cả ba mới đạt tới thượng đẳng tiên thôi và có lẽ giờ này thằng ngốc Tuấn Anh sắp đạt được cấp bậc thái ất tiên rồi!!!
Nguyệt Lệ ngạc nhiên đang định thắc mắc thì đã bị Vĩ Thành kéo xuống một ngọn cây rồi để đề phòng có cao thủ, hai người ngay lập tức bật mode ẩn hình và với cảnh giới cao như hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ mà che giấu khí tức nên chẳng ai ở đây có thể nhận ra sự có mặt của hai người rồi cả hai lại bay tiếp đến khi vừa tìm được một mỏm núi có view đẹp thì Vĩ Thành cũng hạ xuống rồi kéo tay Nguyệt Lệ ngồi xuống theo, Nguyệt Lệ chưa kịp hỏi thì Vĩ Thành chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Muội thấy ba tên đó không???
Nguyệt Lệ nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng của người thanh niên khá đẹp trai đang ngồi dưỡng thần phía xa xa cũng gật đầu đáp:
- Có, ba đệ ấy cũng khá đẹp trai đó!!!
Rồi nàng lại quay sang nhìn Vĩ Thành cười nói:
- Nhưng không bằng huynh!!!
Vĩ Thành trên mặt vẫn tỏ ra không quan tâm liền nói:
- Thằng ngốc với cây thiết bảng đó chính là Tuấn Anh, là đứa có tư chất tốt nhất trong ba đứa....
Thấy Nguyệt Lệ gật đầu rồi hắn nói tiếp:
- Tên có cây đại đao kia là Khải Vũ, nó dùng kiếm cũng khá tốt đó, muội có thể thử với nó, đứa còn lại là Kiến Phương, thằng này là đứa điềm đạm nhất trong cả ba, nó luôn luôn suy tính kỹ trước khi làm một cái gì đó....
Nguyệt Lệ cũng gật đầu rồi nói ra thắc mắc:
- Muội từ xa cũng đã nhìn ra được tu vi cảnh giới của ba người đệ ấy nhưng muội chỉ hỏi là sao mà tâm phúc của Hoàng Quy lão nhân sư phụ lại mới chỉ đạt tới thượng đẳng tiên thôi vậy???
Vĩ Thành cười:
- Muội không biết rồi, ở Bàn Cổ giới này thì linh khí ít, tu luyện thiên tài như ba tên đó thì đạt tới thượng đẳng tiên cũng ổn rồi, còn đám còn lại ở đây chắc cao lắm cũng chỉ đạt tới thượng tiên hay là linh tiên, vĩnh tiên thôi!!!
Nguyệt Lệ cũng hiểu ra liền gật đầu, sau đó hai người lại nói chuyện vui vẻ trong lúc chờ ba người Nguyễn Hoàng Dương thổ nạp, khi Vĩ Thành nhìn thấy ba sư đệ của mình đã đứng dậy, hắn quay sang Nguyệt Lệ rồi nói:
- Muội chờ ta ở đây, ta sẽ trở lại ngay!!!
Nói xong hắn liền nhảy lên rồi lộn một vòng mà bay đi đâu đó, khoảng năm phút sau thì Vĩ Thành cũng đã trở lại vị trí cũ rồi hướng về phía ba người Nguyễn Hoàng Dương mà dùng phép mà truyền âm lại cho ba người như để nhắc nhở gì đó.
Đến khi truyền âm xong Vĩ Thành cũng quay lại rồi nắm lấy tay Nguyệt Lệ mà thì thầm gì đó khiến nàng cười, xong cả hai liền bay đi mà không để lại dấu vết gì và trở lại với ba người Nguyễn Hoàng Dương, đúng lúc Kiến Phương vừa nói xong ý kiến của mình thì bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cả ba người:
- "Ba tên ngốc các ngươi, ta chỉ nhắc các ngươi một lần thôi, phía trước chỉ còn hai tên nhưng nói trước là sẽ vô cùng khó khăn đối với các ngươi, tiếp sau các ngươi sẽ gặp một tên cương thi cấp bậc phi thi đó, tuy nó không có ý thức như tên vừa rồi nhưng nếu các ngươi cứng đối cứng với nó sẽ không ăn thua đâu, suy nghĩ kỹ đi....."
Nghe xong lời nói đó, cả ba liền ngẩng đầu lên nhưng không thấy ai thì giọng nói đó lại tiếp tục nói tiếp:
- "Ta chỉ giúp các ngươi như vậy thôi, suy tính cho kỹ vào!!!"
Dứt lời thì Tuấn Anh hô lớn:
- Vĩ Thành, huynh đi đâu rồi...!!!
Nhưng đáp lại hắn chỉ là màn đêm im lặng cùng với đám lá khô đang xào xạc, cả ba không thấy Vĩ Thành trả lời thì nghĩ rằng hắn đã quan sát cả ba người ngay từ đầu, đến lúc này khi khó khăn thì hắn chỉ mới lộ giọng để chỉ điểm cho ba người một chút rồi không một lời từ biệt mà bỏ đi, cả ba lúc này cũng chỉ biết lắc đầu, Khải Vũ nói:
- Thôi đi thôi, huynh ấy đi rồi, ba người chúng ta phải cẩn thận, theo lời huynh ấy nói thì phía trước sẽ có một tên khó đối phó đấy!!!
Kiến Phương liền nói vào:
- Theo huynh ấy nói thì đằng trước lại là một tên cương thi nữa, haizz tên cương thi chỉ huy kia đã khó đối phó rồi mà Vĩ Thành sư huynh lại nói là tên phía trước còn lợi hại hơn hắn, lần này chúng ta phải chuẩn bị kỹ!!!
Nói xong Kiến Phương liền dùng phép giả hình để biến thành một con ve sầu, hai người Tuấn Anh và Khải Vũ cũng làm theo chỉ có điều là Tuấn Anh thì biến thành một con bươm bướm còn Khải Vũ hóa hình thành một con kiến cánh.
Tuy là biến thành ba con côn trùng khác nhau nhưng cả ba vẫn có kết nối với nhau trong đầu và rồi cả ba cùng bay về phía trước, ba người với hình dạng côn trùng bay tới một vùng đất trống rồi đậu lên một cây sồi lớn để quan sát xung quanh.
Ba người để ý thì cảnh quan nơi đây không có gì để chào đón họ mà chỉ có một tên cương thi mập đụt đang đập phá mọi thứ mà nó có thể nhìn thấy trên đường đi của mình.
Trên người nó chỉ có một mảnh vải để che đi phần dưới, hai quả vếu thì phải nói là xệ như mướp, quả bụng thì to gấp ba bốn lần một tên su mô Nhật, mồm miệng của hắn thì dãi rớt nhều xuống không khác gì một em pitbull và nó còn được khuyến mãi thêm hai chiếc răng nanh dài và cong phải gần 25cm khiến bất kỳ một con hổ hay sư tử nào thuộc họ nhà mèo lớn cũng phải cất răng nanh đi mà không dám khoe với nó (trừ mèo răng kiếm ra), mặt nó thì có một cái mắt không mũi, lúc nào cũng phát ra những tiếng gầm gừ rồi lại còn cả thở phì phò như một con lợn, hai tai vểnh lên không khác gì một con chó thuộc giống dobermann.
Tên cương thi to cây này thì cũng phải cao tới 3,5 đến 4m, nói chung thì nhìn tổng thể thì tên cương thi mập này chẳng có cái con mẹ gì đặc biệt cả, nhìn chung thì cũng ngu ngu đần đần mà thôi, Kiến Phương quan sát đánh giá một hồi thì truyền âm cho cả ba người:
- "Tên mập đụt này nhìn từ xa thì tôi chỉ thấy hắn được cái to xác, ghê tởm và chả có cái con mẹ gì đặc biệt cả!!!"
Khải Vũ lại chen vào:
- "Tởm bỏ mẹ ra, hai cậu ai lên xử nó thì xử chứ đừng lôi tôi vào!!!!''
Tuấn Anh cười:
- "Đúng thật là chẳng có gì đặc biệt cả, nếu muốn đặc biệt thì phải xem "khẩu pháo" bên dưới của nó ấy, xem có khiến em nào trầm trồ về sự quyến rũ của "ló" không à???"
Cả hai người Khải Vũ và Kiến Phương bên này nghe xong thì đồng thanh:
- "Oẹ, buồn lôn!!!"
- ''Kinh tởm!!!!''
Vừa dứt lời thì cả ba cảm thấy mặt đất xung quanh rung chuyển, cả ba vừa ngẩng lên nhìn thì ôi thôi con mẹ nó, tên "cương thi mập đụt'' nhìn ngu ngu đần đần đang lao thẳng về phía cái cây sồi mà cả ba trong hình dạng côn trùng đang đậu ở đó và nhìn nét mặt của hắn thì có vẻ như đang tức lắm.
Thấy vậy, ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương tuy không hiểu là vô cớ hay để thoát ra khí tức hay như thế nào đi nữa nhưng nói chung là phải chạy, à mà phải nói là bay ngay lúc này mới là thượng sách, nếu không thì chắc chắn sẽ bẹp dí trước cái mông cỡ bự của tên cương thi mập đụt kia đúng như sứ mạng của những con côn trùng mà cả ba đã biến thành…
Bên trong trang quán thì vào thời điểm này, đám đệ tử ngoại môn đang trong thời gian nghỉ ngơi nên muốn làm gì thì làm, khi thấy sư huynh trở về, lại còn tay trong tay với một mỹ nhân thì ai nấy cũng trầm trồ, nhưng vì lễ nên cả đám cũng hành lễ với sư huynh Vĩ Thành rồi khi hai người đi qua thì một số tên nam đệ tử miệng vẫn còn hôi sữa vẫn cố đưa mắt nhìn theo bóng lưng Nguyệt Lệ không rời và khiến cho một số cô nữ đệ tử của Hoàng Quy lão nhân phải chấn chỉnh lại.
Hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang vô cùng vui vẻ nhưng khi vừa bước đến căn phòng lớn nhưng căn phòng lại đang đóng cửa, thấy vậy thì Vĩ Thành cũng thừa biết ở bên trong chắc chắn vẫn là việc Hoàng Quy lão nhân đang cùng với một ai đó uống rượu vì tầm này thì bên trong đã bật đèn, hắn không quan tâm đến mặt mũi của lão sư phụ, hắn tiến về phía bậc thềm rồi trực tiếp đưa tay lên mở cửa.
Vĩ Thành vừa kéo cửa ra thì đập vào mắt cả hai là hình ảnh không đáng để xem, miêu tả chi tiết thì là Hà Nhị Phú và Hoàng Quy lão nhân đang say mèm, thần tiên bên ngoài nhìn vào còn tưởng vì bàn việc chính sự mệt quá mà ngủ nhưng người đứng ở đây là Vĩ Thành nên hắn thừa biết hai người đã uống rượu say quá mà ôm nhau mà ngủ chứ thường ngày làm gì có chuyện này, bên cạnh đó còn là những chai rượu và vỏ hộp đồ ăn đóng hộp bị vứt lăn lóc trông vô cùng bừa bộn, lại còn thêm mùi rượu nồng trong không gian tỏa ra từ hai người.
Nguyệt Lệ thấy cảnh này thì hai tay nàng đang đặt lên vai Vĩ Thành thì ngay lập tức rút một tay ra mà che miệng lại rồi tủm tỉm cười, còn về phần Vĩ Thành thì không thể chấp nhận được hình ảnh này, hắn liền bước ra ngoài căn phòng rồi sai một tên đệ tử ngoại môn đang lướt web ở gần đó đi lấy một xô nước lạnh, khoảng một phút sau thì tên đệ tử mang vào bên trong căn phòng một xô nước lạnh đầy, khoảng 20 lít, còn chưa biết để làm gì hắn quay sang hỏi Vĩ Thành:
- Sư huynh, đệ để ở đâu đây???
Vĩ Thành chỉ vào hai người Hoàng Quy lão nhân và Hà Nhị Phú nói:
- Hất thẳng vào!!!
Tên đệ tử ngoại môn thấy đây là sư phụ và sư huynh thì hắn cảm thấy sợ rằng mình sẽ không gánh nổi tội, còn đang định thoái thác để nói lời từ chối thì Vĩ Thành đã đọc vị được hắn:
- Cứ làm đi Sơn Minh, tội vạ tới đâu ta chịu, mà lão cũng chẳng làm gì được ta đâu!!!
Nghe xong lời đó của Vĩ Thành thì tên đệ tử ngoại môn Sơn Minh kia cũng hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt cái ực một phát trong cổ họng để lấy thêm dũng khí, rồi hai tay hắn run run cầm xô nước lạnh từ từ đi tới chỗ của sư phụ và đại sư huynh.
Sơn Minh vừa tiến gần tới nơi mà sư phụ và sư huynh đang nằm thì bỗng Hoàng Quy lão nhân như cảm nhận được gì đó thì từ trong cơn say lão liền ngồi bật dậy và vô tình "chạm nhẹ" vào xô nước và làm đổ cả xô nước lạnh ra sàn, còn trên người của tên đệ tử ngoại môn thì cũng dính nước và khiến hắn ướt nhẹp từ đầu tới chân và vũng nước lạnh cũng dần dần loang ra trên mặt sàn gỗ và loang tới chỗ của Hà Nhị Phú đang nằm và điều này cũng khiến cho hắn đang say bí tỉ thì cũng phải giật mình mà bật dậy.
Nhân lúc sư phụ vẫn còn đang ngồi ngủ, lơ ma lơ mơ chưa biết cái chết gì thì tên đệ tử ngoại môn Sơn Minh kia đã ba chân bốn cẳng mà chạy đi mất hút hòng chối tội, còn Nguyệt Lệ thì lần này không nhịn được cười nữa mà cũng cười phá lên, chợt nhận ra trong phòng có tiếng cười của nữ nhi thì cả hai thầy trò Hoàng Quy lão nhân và Hà Nhị Phú tỉnh hẳn cơn say, Vĩ Thành tiến lại phía hai người rồi nói:
- Sư phụ, sư huynh hai người tỉnh rồi thì dọn đi!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe thấy vậy thì đang định quát Vĩ Thành thì lão chợt nhớ ra ở đây còn có sự hiện diện của nữ nhi, khi lão nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Nguyệt Lệ nên đã nén cơn tức lại và ra dáng tỏ ra mình là một bậc tiên nhân tiên phong đạo cốt có số má của Bàn Cổ giới, có làm có chịu nhưng trong mắt lão khi nhìn Vĩ Thành thì tràn đầy sát khí, lão nhìn hắn mà gằn lên từng chữ:
- Ta... sẽ... dọn...!!!
Rồi lão quay sang Hà Nhị Phú, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác:
- Nhị Phú, ta và ngươi cùng dọn....
Vĩ Thành thấy lão đang chuẩn bị dùng phép để dọn hắn liền nói:
- Sư phụ quên quy định do chính người đặt ra rồi sao???
Lão quay sang gắt:
- Quy định gì, quy định nào, tông môn của ta... mà ta có ra quy định sao???
Hà Nhị Phú lắc lắc đầu cho tỉnh rồi không biết là cố tình hay vô tình liền giật tay áo lão rồi vừa ngáp vừa nói nhỏ:
- Quy định cái mà sư phụ... không dùng phép ấy!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe xong thì như chết sững lại, rồi trên vẻ mặt của lão cũng có thể thấy được sự hậm hực mà làm theo đúng quy định do... chính lão đặt ra, Vĩ Thành bên biết được lão đang làm bộ làm tịch nhưng trong lòng đang vô cùng tức tên đồ đệ như hắn nên hắn và Nguyệt Lệ cũng không nhịn nổi cười khi thấy cái dáng xiêu xiêu vẹo vẹo như con gọng vó của lão sư phụ khi đang còng lưng mà lau hết đống nước và đen cho lão là cái bệnh lười nó cứ đì lão lại, ai bảo chính lão đặt ra cái quy định "khi dọn dẹp, không ai được dùng phép".
Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, lúc này trời đã tối hẳn, trong phòng thì ba người Hoàng Quy lão nhân, Vĩ Thành và Hà Nhị Phú đang ngồi trong phòng uống trà để bàn việc chính sự còn Nguyệt Lệ thì đang dạo bước ở phía sau vườn cây với đám nữ đệ tử ngoại môn của Hoàng Quy lão nhân.
Hà Nhị Phú sau khi từ nhà ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương ở Trịnh Châu trở về thì đã vận hết pháp lực dùng phép mà phóng nhanh trở lại Liên Mộc sơn để báo cho Hoàng Quy lão nhân biết tin dữ và đã nói hết cho Vĩ Thành nghe về việc mà cha mẹ của ba người Nguyễn Hoàng Dương đã bị Bích Khương Tử ám hại nên đã chết và cả ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương ngay tối nay sẽ hành động, tất cả những sự kiện đó đã xảy ra đúng như những gì mà Hoàng Quy lão nhân đã dự đoán từ trước và chính lão đã gửi nguyên thần tới để giúp đỡ và nhắc nhở cả ba đứa, còn Vĩ Thành nghe xong thì cũng vô cùng sôi tiết liền quay sang hỏi sư phụ:
- Vậy ý của người là con sẽ đi giết hắn giúp ba sư đệ!!!
Hoàng Quy lão nhân lắc đầu:
- Không được, nhà ngươi tuy rằng sẽ phải tới đó để trợ giúp cho ba thằng ngốc đó bằng cách là phải thám thính tình hình phía địch rồi nhắc nhở ba thằng ngốc đó!!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vĩ Thành nghe xong thì cũng gật đầu nhưng vẫn còn thắc mắc:
- Nếu con không giúp ba đệ ấy thì sẽ có ai giúp???
Hoàng Quy lão nhân nói:
- Đệ tử của Địa Tạng; con trai của Đông hải long vương; Na Tra và Chung Quỳ... vậy đã đủ chưa???
Vĩ Thành lần này đã tỏ ra tạm vừa ý liền gật đầu, đang định đứng lên đi làm nhiệm vụ thì Hà Nhị Phú hỏi hắn:
- Vậy hai đứa định bao giờ???
Vĩ Thành quay lại cười nhẹ:
- Diệt được tên đại boss, đệ sẽ cho huynh uống rượu, xa hơn thì sẽ nhờ tẩu tẩu bế con cho đệ!!!!
Hà Nhị Phú cười vô cùng khoái chí, nói xong Vĩ Thành cũng đi ra khu vườn phía sau để tìm Nguyệt Lệ rồi dẫn nàng đi xem mặt mũi của ba tên sư đệ Nguyễn Hoàng Dương kia, còn Hoàng Quy lão nhân thì bảo Nhị Phú ở lại trông chừng đạo quán còn lão thì bay vút lên trời vì nghe lão nói là lão sẽ đi tìm Thái Thượng lão quân và ăn vạ Ngọc Hoàng.
Trở lại với hiện tại thì cũng là lúc khi bầu trời đã tối mịt đánh dấu vào giữa đêm, trên trời những ánh sao đêm và vầng trăng vàng từ cung Quảng Hàn của Hằng Nga đã lên tới đỉnh mà chiếu xuống trần thế, ánh trăng vàng chiếu xuống khu rừng xương với đám vết tích của ba người Nguyễn Hoàng Dương để lại từ đầu.
Bắt đầu từ khung cảnh tên thụ yêu giả thổ địa cho tới tên cương thi chỉ huy vẫn còn đang tồn tại và cùng với đám âm thần đang dọn dẹp cho ba người bọn hắn phía dưới, còn hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang lướt trên phía trên của khu rừng để xem xét địa hình xung quanh và do hai người đã thuộc đẳng cấp khác, hơn xa so với ba người Nguyễn Hoàng Dương nên khi bay tới đâu cũng không hề để lại khí tức dù là nhỏ nhất, Nguyệt Lệ đang tận hưởng không khí tại Bàn Cổ giới thì quay sang hỏi Vĩ Thành:
- Ba người sư đệ đó của huynh đạt cảnh giới gì rồi???
Vĩ Thành chỉ đáp:
- Chúng nó chưa bằng muội đâu!!!
Nguyệt Lệ không buông xuôi vẫn hỏi:
- Huynh nói đi, không là ta bỏ về đó!!!
Vĩ Thành cười trừ rồi nói:
- Cả ba mới đạt tới thượng đẳng tiên thôi và có lẽ giờ này thằng ngốc Tuấn Anh sắp đạt được cấp bậc thái ất tiên rồi!!!
Nguyệt Lệ ngạc nhiên đang định thắc mắc thì đã bị Vĩ Thành kéo xuống một ngọn cây rồi để đề phòng có cao thủ, hai người ngay lập tức bật mode ẩn hình và với cảnh giới cao như hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ mà che giấu khí tức nên chẳng ai ở đây có thể nhận ra sự có mặt của hai người rồi cả hai lại bay tiếp đến khi vừa tìm được một mỏm núi có view đẹp thì Vĩ Thành cũng hạ xuống rồi kéo tay Nguyệt Lệ ngồi xuống theo, Nguyệt Lệ chưa kịp hỏi thì Vĩ Thành chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Muội thấy ba tên đó không???
Nguyệt Lệ nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng của người thanh niên khá đẹp trai đang ngồi dưỡng thần phía xa xa cũng gật đầu đáp:
- Có, ba đệ ấy cũng khá đẹp trai đó!!!
Rồi nàng lại quay sang nhìn Vĩ Thành cười nói:
- Nhưng không bằng huynh!!!
Vĩ Thành trên mặt vẫn tỏ ra không quan tâm liền nói:
- Thằng ngốc với cây thiết bảng đó chính là Tuấn Anh, là đứa có tư chất tốt nhất trong ba đứa....
Thấy Nguyệt Lệ gật đầu rồi hắn nói tiếp:
- Tên có cây đại đao kia là Khải Vũ, nó dùng kiếm cũng khá tốt đó, muội có thể thử với nó, đứa còn lại là Kiến Phương, thằng này là đứa điềm đạm nhất trong cả ba, nó luôn luôn suy tính kỹ trước khi làm một cái gì đó....
Nguyệt Lệ cũng gật đầu rồi nói ra thắc mắc:
- Muội từ xa cũng đã nhìn ra được tu vi cảnh giới của ba người đệ ấy nhưng muội chỉ hỏi là sao mà tâm phúc của Hoàng Quy lão nhân sư phụ lại mới chỉ đạt tới thượng đẳng tiên thôi vậy???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vĩ Thành cười:
- Muội không biết rồi, ở Bàn Cổ giới này thì linh khí ít, tu luyện thiên tài như ba tên đó thì đạt tới thượng đẳng tiên cũng ổn rồi, còn đám còn lại ở đây chắc cao lắm cũng chỉ đạt tới thượng tiên hay là linh tiên, vĩnh tiên thôi!!!
Nguyệt Lệ cũng hiểu ra liền gật đầu, sau đó hai người lại nói chuyện vui vẻ trong lúc chờ ba người Nguyễn Hoàng Dương thổ nạp, khi Vĩ Thành nhìn thấy ba sư đệ của mình đã đứng dậy, hắn quay sang Nguyệt Lệ rồi nói:
- Muội chờ ta ở đây, ta sẽ trở lại ngay!!!
Nói xong hắn liền nhảy lên rồi lộn một vòng mà bay đi đâu đó, khoảng năm phút sau thì Vĩ Thành cũng đã trở lại vị trí cũ rồi hướng về phía ba người Nguyễn Hoàng Dương mà dùng phép mà truyền âm lại cho ba người như để nhắc nhở gì đó.
Đến khi truyền âm xong Vĩ Thành cũng quay lại rồi nắm lấy tay Nguyệt Lệ mà thì thầm gì đó khiến nàng cười, xong cả hai liền bay đi mà không để lại dấu vết gì và trở lại với ba người Nguyễn Hoàng Dương, đúng lúc Kiến Phương vừa nói xong ý kiến của mình thì bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cả ba người:
- "Ba tên ngốc các ngươi, ta chỉ nhắc các ngươi một lần thôi, phía trước chỉ còn hai tên nhưng nói trước là sẽ vô cùng khó khăn đối với các ngươi, tiếp sau các ngươi sẽ gặp một tên cương thi cấp bậc phi thi đó, tuy nó không có ý thức như tên vừa rồi nhưng nếu các ngươi cứng đối cứng với nó sẽ không ăn thua đâu, suy nghĩ kỹ đi....."
Nghe xong lời nói đó, cả ba liền ngẩng đầu lên nhưng không thấy ai thì giọng nói đó lại tiếp tục nói tiếp:
- "Ta chỉ giúp các ngươi như vậy thôi, suy tính cho kỹ vào!!!"
Dứt lời thì Tuấn Anh hô lớn:
- Vĩ Thành, huynh đi đâu rồi...!!!
Nhưng đáp lại hắn chỉ là màn đêm im lặng cùng với đám lá khô đang xào xạc, cả ba không thấy Vĩ Thành trả lời thì nghĩ rằng hắn đã quan sát cả ba người ngay từ đầu, đến lúc này khi khó khăn thì hắn chỉ mới lộ giọng để chỉ điểm cho ba người một chút rồi không một lời từ biệt mà bỏ đi, cả ba lúc này cũng chỉ biết lắc đầu, Khải Vũ nói:
- Thôi đi thôi, huynh ấy đi rồi, ba người chúng ta phải cẩn thận, theo lời huynh ấy nói thì phía trước sẽ có một tên khó đối phó đấy!!!
Kiến Phương liền nói vào:
- Theo huynh ấy nói thì đằng trước lại là một tên cương thi nữa, haizz tên cương thi chỉ huy kia đã khó đối phó rồi mà Vĩ Thành sư huynh lại nói là tên phía trước còn lợi hại hơn hắn, lần này chúng ta phải chuẩn bị kỹ!!!
Nói xong Kiến Phương liền dùng phép giả hình để biến thành một con ve sầu, hai người Tuấn Anh và Khải Vũ cũng làm theo chỉ có điều là Tuấn Anh thì biến thành một con bươm bướm còn Khải Vũ hóa hình thành một con kiến cánh.
Tuy là biến thành ba con côn trùng khác nhau nhưng cả ba vẫn có kết nối với nhau trong đầu và rồi cả ba cùng bay về phía trước, ba người với hình dạng côn trùng bay tới một vùng đất trống rồi đậu lên một cây sồi lớn để quan sát xung quanh.
Ba người để ý thì cảnh quan nơi đây không có gì để chào đón họ mà chỉ có một tên cương thi mập đụt đang đập phá mọi thứ mà nó có thể nhìn thấy trên đường đi của mình.
Trên người nó chỉ có một mảnh vải để che đi phần dưới, hai quả vếu thì phải nói là xệ như mướp, quả bụng thì to gấp ba bốn lần một tên su mô Nhật, mồm miệng của hắn thì dãi rớt nhều xuống không khác gì một em pitbull và nó còn được khuyến mãi thêm hai chiếc răng nanh dài và cong phải gần 25cm khiến bất kỳ một con hổ hay sư tử nào thuộc họ nhà mèo lớn cũng phải cất răng nanh đi mà không dám khoe với nó (trừ mèo răng kiếm ra), mặt nó thì có một cái mắt không mũi, lúc nào cũng phát ra những tiếng gầm gừ rồi lại còn cả thở phì phò như một con lợn, hai tai vểnh lên không khác gì một con chó thuộc giống dobermann.
Tên cương thi to cây này thì cũng phải cao tới 3,5 đến 4m, nói chung thì nhìn tổng thể thì tên cương thi mập này chẳng có cái con mẹ gì đặc biệt cả, nhìn chung thì cũng ngu ngu đần đần mà thôi, Kiến Phương quan sát đánh giá một hồi thì truyền âm cho cả ba người:
- "Tên mập đụt này nhìn từ xa thì tôi chỉ thấy hắn được cái to xác, ghê tởm và chả có cái con mẹ gì đặc biệt cả!!!"
Khải Vũ lại chen vào:
- "Tởm bỏ mẹ ra, hai cậu ai lên xử nó thì xử chứ đừng lôi tôi vào!!!!''
Tuấn Anh cười:
- "Đúng thật là chẳng có gì đặc biệt cả, nếu muốn đặc biệt thì phải xem "khẩu pháo" bên dưới của nó ấy, xem có khiến em nào trầm trồ về sự quyến rũ của "ló" không à???"
Cả hai người Khải Vũ và Kiến Phương bên này nghe xong thì đồng thanh:
- "Oẹ, buồn lôn!!!"
- ''Kinh tởm!!!!''
Vừa dứt lời thì cả ba cảm thấy mặt đất xung quanh rung chuyển, cả ba vừa ngẩng lên nhìn thì ôi thôi con mẹ nó, tên "cương thi mập đụt'' nhìn ngu ngu đần đần đang lao thẳng về phía cái cây sồi mà cả ba trong hình dạng côn trùng đang đậu ở đó và nhìn nét mặt của hắn thì có vẻ như đang tức lắm.
Thấy vậy, ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương tuy không hiểu là vô cớ hay để thoát ra khí tức hay như thế nào đi nữa nhưng nói chung là phải chạy, à mà phải nói là bay ngay lúc này mới là thượng sách, nếu không thì chắc chắn sẽ bẹp dí trước cái mông cỡ bự của tên cương thi mập đụt kia đúng như sứ mạng của những con côn trùng mà cả ba đã biến thành…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro