Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Diệt Trừ Nghịch...

Flashpoint291

2024-08-08 01:08:08

Ngay sau khi nhận được một vật gì đó có hình hộp chữ nhật tựa như là một cuốn sách đã được bọc ni lông đen dày cộp từ tay của Nhị Phú, nhìn qua thì không khác gì cái món đồ màu trắng được dùng trong trạng thái thầm kín mà chị em đi mua trong những ngày đến tháng, còn gã Lịch Minh Huy kia thì khi vừa cầm được đồ, còn chưa ấm tay, thì cũng theo vào bên trong sau lưng Nhị Phú nhưng khi hắn vừa định đặt mông ngồi xuống thì chưa kịp cả ngồi xuống để làm một chén trà cùng với sư phụ thì đã bị Nhị Phú đuổi thẳng cổ, kèm thêm sau đó là một câu:

- "Chú mày không phải nhất thiết gọi ta là sư phụ làm gì, coi như là ta chỉ làm phúc giúp chú mày một chút thôi..."

Còn chưa hiểu gì thì Nhị Phú tiếp sau đó lại hướng tới hắn mà nói thêm mấy câu dặn dò Lịch Minh Huy một cách vô cùng kỹ lưỡng và lập đi lập lại điều đó tới mấy lần:

- "Chú mày nhớ kỹ lời ta nói, đừng có mà đảo lộn thứ tự cố định trong đó lên làm gì, nếu mà gây họa thì tự chịu lấy và đừng làm phiền tới ta!!!"

Lịch Minh Huy nghe Nhị Phú nói như vậy, lại thêm cái biểu hiện vô cùng ngưng trọng như vừa rồi trên nét mặt của Nhị Phú thì trong đầu hắn nghĩ chắc mẩm là quy củ của sư môn được tổ sư lập phái đặt ra là như vậy nên hắn cũng không để ý thêm nữa vì hiện giờ trong tay hắn khi này đã có cuốn bí kíp kia rồi nên khi Nhị Phú nói gì đó thì cũng cúi gằm mặt xuống mà nghe những lời răn dạy đó của Nhị Phú, sau vài phút dặn dò, thấy không còn điều gì nữa thì Nhị Phú liền bật chế độ tuyệt tình rồi đuổi Lịch Minh Huy ra khỏi cửa hàng của mình.

Nhị Phú ngay sau khi hắn đuổi tên đệ tử không chính thức Lịch Minh Huy kia của mình ra khỏi cửa hàng đồ vàng mã của mình rồi quay lưng lại không thèm quan tâm tới một người mà hơn chục phút trước còn tỏ ra thân mật và coi như không ai còn ai thuộc về ai nữa, xong việc thì hắn cũng quay trở lại với công việc dang dở, và công việc đó của hắn chính là quan sát camera và... chơi game, hắn vừa ngồi vào trước cái màn hình lcd trong dàn PC vạn tệ được Vĩ Thành bỏ lại để tiếp tục cái trò bắn ruồi.

Về phía Lịch Minh Huy sau khi bị đuổi ra thì lúc này hắn đang đứng ở phía ngoài đường, ngó vào thì thấy Nhị Phú cũng chẳng thèm quan tâm tới mình mà hắn hiện giờ đang chăm trú xem gì đó trước màn hình PC, Lịch Minh Huy đứng bên ngoài thực ra cũng đang muốn tỏ thành ý với người đã giúp đỡ mình nên hắn đã đặt cái bọc đồ kia xuống bên cạnh mình rồi quỳ xuống rồi cúi đầu vái lạy Hà Nhị Phú ba, bốn cái còn Nhị Phú thì hắn cũng chẳng quan tâm mà vẫn cứ đang ngồi ung dung mải mê bắn ruồi mà không mảy may quan tâm tới hắn.

Với biểu hiện bên ngoài như vậy thì ai nhìn vào cũng chắc hắn là tên Lịch Minh Huy này là một người ngay thẳng, biết trên biết dưới nhưng thực ra, ở sâu trong tâm thức của hắn ta thì hắn cũng đã bắt đầu có những suy nghĩ trái ngược với luân thường đạo lý mà nói thẳng toẹt ra là hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc báo thù tên người Nga kia.

Ngay sau khi tạm biệt gã sư phụ bất cần đời và cũng không cần phải chờ đợi lâu để lộ rõ bản chất thật sự của mình và bằng chứng là những lời nói trước đó với Hà Nhị Phú là hắn trong nhà còn mẹ già cần phải chăm sóc và đúng thật là hắn có mẹ già thật nhưng mà bà ấy đã và đang rất ổn ở trong trạng thái đăng xuất khỏi server dương thế trong căn nhà gỗ ọp ẹp quen thuộc của hắn.

Ngay sau khi bắt taxi đi về nơi cần đi tới thì lúc này hắn sau khi gọi điện thoại cho một ai đó và khi tiến tới cái cổng ọp ẹp dẫn vào bên trong cái được gọi là nhà của mình và khi nhận thấy không có ai để ý và cũng chẳng có một bóng người ở gần đây thì hắn cũng mở cửa mà bước vào và cùng trở lại với bà mẹ già của hắn.

Tình trạng của bà ấy lúc này chỉ còn là một... cái xác lạnh lẽo được buộc bằng một đoạn dây thừng to bản vào cổ và bà ấy đang bị treo lủng lẳng trên trần nhà, quyện thêm cái mùi ngai ngái, oi oi thối hoắc của cái xác đã và đang trong quá trình phân hủy, từng mảng thịt rữa như đã bị thứ gì đó róc ra, lòi cả mấy đoạn xương mục ra, lại còn nhung nhúc toàn dòi bọ ngoe nguẩy, ruồi nhặng bay quanh quanh cái xác như đang mở bữa tiệc buffet 5 sao.

Nghĩ rằng Lịch Minh Huy sau hắn khi mở cửa nhà ra mà thấy cảnh tượng này thì tưởng chừng như hắn ta sẽ chạy tới bên thi thể của mẹ mình mà quỳ mọp xuống như trước đó đã làm với Hà Nhị Phú mà khóc lóc thảm thiết trước sự ra đi của bà mẹ già khốn khổ phải phơi xác khô giữa cái tiết trời nắng oi oi tới 40°C của cái tiết trời ẩm ương nhưng không, Lịch Minh Huy hắn sau khi mở cửa, bước vào nhà thì vẫn đang cứ dửng dưng như không hề có việc gì xảy ra cả.

Chị em ở ngoài nhìn qua cái vẻ giao diện điển trai, chiều cao tốt của Lịch Minh Huy hắn thì còn tưởng rằng hắn ta là một người hào hoa, bóng bẩy nên cũng chẳng cần quan tâm tới củ khoai bên trong của hắn mà chỉ cần như vậy đã là đủ để các nàng đổ đứ đừ đư nhưng mà không, nếu mà họ biết là không gian sống của hắn trong một căn nhà gỗ ọp ẹp, bên trong thì bụi bặm, đổ nát, dột mốc lại có mấy chục lượt chuột bọ đi du lịch quanh nhà cũng đủ khiến cho họ suy nghĩ lại mà quay xe.

Trở lại với Lịch Minh Huy hắn thì sau khi vào bên trong nhà, hai con hắn đánh qua đánh lại mà láo liên nhìn qua lỗ thủng nhỏ trên cánh cửa ra xung quanh bên ngoài như là để đề phòng ai đó vậy, khi nhận thấy không có ai thì hắn mới ngay lập tức sập cái then sắt đã hoen gỉ vào hai cánh cửa gỗ lại rồi khóa lại, sau đó thì hắn đưa đôi mắt hung tợn của mình mà nhìn về phía cái xác đã bốc mùi của bà mẹ hắn đang bị treo lủng lẳng giữa cái gian nhà xập xệ rồi dường như trong mắt hắn không có chút gì gọi là áy náy với mẹ mình cả mà thay vào đó hắn liền khạc ra một bãi đờm mà nhổ thẳng vào cái xác rồi chửi rủa:

- Sao bà không chết sớm đi mà phải để tôi tự ra tay!!!

Nói tới đây thì chắc hẳn là đã rõ, không phải lẻ tàn độc nào mà chính hắn ta đã tự tay giết chết mẹ mình nhưng thôi cái đó thì nên để sau vì pháp luật sẽ xử lý hắn, còn với Lịch Minh Huy hắn lúc này thì sau khi vào được trong căn phòng phía sau thì hắn liền ngay lập tức xé toang cái lớp bọc bằng ni lông đen bên ngoài ra như là một con thú dữ để xem hàng họ mà ông sư phụ nửa mùa Nhị Phú kia cho mình.

Khi hắn ta lột sạch cái đống ni lông kia ra thì đã có thể cơ bản nhìn thấy bên trong đó là một cuốn sách có bìa được làm bằng da thú mà hắn ta không rõ đó là của loài thú nào, nhìn qua thì nó giống như là một cuốn sổ ghi chép của ai đó vậy nhưng hắn cũng chẳng quan tâm lắm, đối với hắn thì việc hệ trọng nhất vào lúc này là xem xem là trong cái cuốn sổ nhìn như giấy vụn này có gì hay ho không.

Hắn ngay từ khi mở cuốn sổ tay ra thì hắn cũng chẳng thèm đọc mấy cái dòng chữ lưu ý được Hoàng Quy lão nhân viết ở mấy trang đầu để làm ghi chú nên hắn cứ vậy mà lật qua mấy cái trang đó, đến khi tới phần luyện khí rồi tới bắt quyết thì hắn cứ vậy mà hít thở một cách sâu rồi luyện cách thở sau đó thì đưa tay lên mà nhìn theo hình, cộng thêm mấy từ chú thích bên dưới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những cái động tác bắt quyết vẫn còn mới chỉ bập bẹ, lại còn chưa được cái sự thuần thục nên chỉ sau hai, ba giờ mà đúng hơn là hai, ba mươi phút đồng hồ thì với những cái động tác bắt quyết đơn giản kia đã khiến hắn chán nản mà nằm bệt xuống cái sàn nhà bụi bặm toàn cứt chuột pha lẫn với cái chất lỏng có mùi hôi thối đen ngòm không rõ là chảy ra từ đâu, thấy làm mấy cái động tác ngớ ngẩn như này hắn liền chửi thề:

- Cái mả cụ thằng chó, chỉ có bốc phét với bố mày là giỏi!!!

Bỗng hắn nhớ lại cái lời dặn kỹ trước khi nhận cái cuốn sách này của Nhị Phú là dù thế nào cũng không được lật giở tới mấy trang ghi chép cuối thì hắn lại ngồi bật dậy rồi cười một cách xấu xa rồi tự nhẩm:

- Khà khà, phải rồi cứ thử xem sao, nếu không xảy ra cái chuyện gì thì ta sẽ xách dao đi tìm và giết chết cái thằng chó này!!!

Xong thì ngay lập tức hắn liền lật giở cuốn sách tới mấy trang cuối và những gì đang chào đón hắn ở mấy trang đó là những trang trắng xóa và chẳng có cái chữ con mẹ nào cả, đến đây thì hắn liền nắm chặt tay rồi đập một cái thật mạnh xuống sàng khiến cho mặt sàn do được làm bằng gỗ cộng thêm xuống cấp nên đã bị hắn đập gẫy mấy tấm sàn gỗ và khiến cho tay hắn bung máu ra khắp sàn và quyện thêm vào cả lớp đất đá dưới sàn gỗ.

Cảm thấy đau nhói, hắn liền đưa tay lên miệng mà cố mút hết cái đống tiết đang chảy ra và không rõ và vô tình hay cố ý nên đã khiến cho một vệt máu của hắn rơi xuống mấy trang giấy của cuốn sách, do đang mải để ý làm sao để cầm máu, ngó nghiêng xung quanh không thấy cái gì để cầm máu nên hắn liền xé toạc cái áo sơ mi trắng của mình ra mà quấn quanh cái vết thương của mình.

Rui rủi thế nào mà đang trong lúc dùng miệng để thít lại cái mảnh vải thì mắt hắn bất giác ngó xuống cuốn sổ và không thấy vệt máu của mình in trên cuốn sổ đâu mà thay vào đó là một vài chữ màu đỏ thẫm như máu đã hiện lên nhưng chưa viết hết nhưng chỉ cần đọc qua mấy chữ đầu đã giúp hắn đủ hiểu và dòng chữ đó đại loại là "Nhân huyết, công pháp triển lộ..."

Đọc qua mấy từ do chưa hết nhưng hắn ta cũng hiểu được đại ý là mình nếu muốn học thêm công pháp giống như trong tiểu thuyết Kim Dung thì sẽ phải đánh đổi cái gì đó và ở đây thì sẽ là máu của chính mình, hắn như hiểu ra và hắn cũng chẳng thèm cầm máu nữa mà hắn liền dí thẳng bàn tay đang chảy máu của mình vào trang sách và máu tới đâu thì cuốn sách hút tới đó như kotex chống tràn vậy.

Đến khi mấy trang giấy ố vàng đã đỏ thẫm lên thì hắn nghĩ là cuốn sách đã đủ nên đã rút tay ra và khi hắn nhìn thấy vết thương của mình thì như có phép lạ vậy, vết thương của hắn đã lành lại như Deadpool vậy, chốc chốc hắn lại để ý vào cuốn sách thì thấy một dòng chữ màu đỏ có lẽ là máu của hắn dần dần hiện lên và đó dường như là câu hỏi dành cho hắn:

- Ngươi muốn báo thù sao???

Thấy đúng ý mình, Lịch Minh Huy liền gật đầu mà đáp:

- Vâng vâng, đúng vậy!!!

Và cuốn sách của Hoàng Quy lão nhân lại hiện lên một dòng chữ đỏ tiếp theo:

- Vậy thì hãy cho ta thứ gì đó từ người thân nhất của ngươi!!!

Lịch Minh Huy nghe vậy thì đang chưa biết tìm đến thứ gì thì bỗng hắn nhớ ra tới cái xác của mẹ mình vẫn còn đang lủng lẳng trên trần nhà, hắn liền hỏi lại

- Vậy ngài muốn thứ gì???

Cuốn sách lại hiện lên một dòng chữ:

- Cái xác của mẹ ngươi đó, ném cái xác vào đây và ngươi sẽ có mọi thứ!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến đây thì Lịch Minh Huy hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều mà đứng bật dậy mà cầm cuốn sách trở lại với nhà ngoài rồi đặt nó xuống sàn, sau đó hắn liền lấy ra một cái ghế gỗ mà kê ra chỗ cái xác của bà già rồi hắn đứng lên ghế rồi cầm lấy một con dao để cắt dây mà gỡ xác bà già xuống, cái mùi xác thối đang phân hủy khiến hắn ta phải nhăn mặt rồi bịt mũi nhưng cái tay hắn thì vẫn liên tục cắt qua cắt lại trên sợi dây thừng.

Sau vài phút, phải khó khăn lắm thì cái xác của bà ta mới được hắn gỡ xuống và đúng y như những gì mà dòng chữ kia trong cuốn sách nói thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới tình mẫu tử và công dưỡng dục mà hắn quan tâm làm cái mẹ gì, đến cả cha hắn hắn còn thẳng tay giết chết, cũng may là mẹ hắn bao che cho hắn chứ không thì bây giờ hắn ta vẫn còn mục xương với bản hợp đồng dài lâu với Juventus mà xa hơn là đang nằm ngủ với địa long cũng nên.

Hắn sau khi hạ cái xác xuống thì liền nhanh chóng kéo lê cái xác đã nhầy nhụa chất dịch hôi hám của mẹ mình về phía cuốn sách rồi quẳng thẳng xuống cuốn sách và gần như ngay lập tức cái xác của mẹ hắn đã ngay lập tức tan thành tro bụi một cách mắt thường có thể thấy được, sau khi cuốn sách hấp thụ cả cái xác của mẹ hắn rồi bỗng nhiên nó liền phát ra một giọng nói của một người phụ nữ:

- Đến đây, đến đây...

Giọng nói đó cứ văng vẳng ra tứ phía trong không gian của căn nhà nhưng điều kỳ lạ lại là bên ngoài cảnh vật vẫn không có ai nghe thấy hay thay đổi gì cả vì cũng chẳng ai thèm quan tâm tới cái căn nhà xập xệ như nhà hoang đó, còn bên trong căn nhà thì như có một thứ thần lực vô hình nào đó đã kéo hắn về phía cuốn sách đó và rồi giọng nói đó đã khiến cho hắn càng ngày càng tiến sát về phía cuốn sách và giọng nói đó lại nói tiếp:

- Cúi mặt vào đây!!!

Và lúc này Lịch Minh Huy hắn gần như đã biến thành một con rối mà cứ thế hắn cúi mặt áp sát vào trang giấy thì giọng nói kia lại vang lên:

- Gần hơn, gần hơn nữa... nữa...

Hắn mặc dù mặt đến mức chạm sát vào cuốn sách nhưng khi nghe thấy vậy thì hắn còn đang định nói gì đó nhưng chưa kịp thì một luồng ánh sáng đỏ rực từ bên trong những trang giấy lóe lên một cách bất ngờ khiến hắn giật mình mà định ngẩng đầu lên nhưng không kịp và đã bị cuốn sách đó hút cả người hắn vào bên trong tựa như là một cái lỗ đen không đáy vậy.

Đến khi hai mắt Lịch Minh Huy mở ra để nhìn ngó xung quanh như là để tìm kiếm một thứ gì đó thì nhận thấy không gian xung quanh nơi này là một vùng khoảng không vô định và chỉ có một màu đỏ pha chút ánh vàng, lại thấy dưới chân của mình hay nói thẳng là cả người hắn đang lơ lửng giữa cái không gian này.

Còn đang cố gắng di chuyển thì một giọng nói của người phụ nữ đó vang lên khiến cho hắn giật mình mà quay lại thì nhận thấy đằng sau mình, giọng nói đó không phải phát ra từ một người phụ nữ mà là đó là một cái thứ gì đó như một làn khói dày đặc vậy, Lịch Minh Huy còn đang chưa kịp nói gì thì giọng nói của thứ đó lại vang lên:

- Ngươi nhìn cái gì, ăn nó đi rồi nhìn ta làm mẫu!!!

Dứt lời thì bỗng một viên gì đó như là một viên trân châu hiện ra lơ lửng trước mặt hắn, thấy vậy hắn cũng chẳng thèm quan tâm nhiều mà đưa tay ra chộp lấy viên trân châu rồi cứ thế bỏ vào mồm nhà nuốt ực xuống ruột rồi hỏi:

- Bây giờ thì nhìn ta rồi làm theo!!!

Thực thể đó vừa dứt lời thì một loạt hình ảnh như video full hd không che cứ thế mà loang loáng hiện ra trong tâm thức của hắn và hắn cũng y lời như cái thực thể kia mà làm theo, lần này hắn như có được viên trân châu kia trong thể nội trợ giúp nên đã khiến hắn ta bắt quyết và kết ấn một cách thuần thục như kẻ tầm đạo lâu năm vậy.

Đang kết ấn như một đại thuật sĩ lâu năm thì bỗng hắn cảm thấy trong người hắn như nóng bừng lên, hai con mắt hắn cũng vằn lên từng cái gân máu đỏ chóe rồi hắn ta gầm lên một tiếng như vô cùng thống khổ và tiếp sau đó lại một loạt những tiếng rên lên vì đau như từng nhát kiếm chém vào da thịt hắn vậy.

Đến khi hắn ta mở mắt ra thì đã thấy mình với một cơ thể trần trụi, đầy lông lá khuôn mặt cơ hồ không còn là của người nữa mà thay vào đó là của một loại thú vật nào đó mà không rõ là giới khoa học có xác định được loài không, còn đang không biết làm gì thì cái giọng nói kia lại vang lên:

- Ngươi cứ luyện tập cho thuần thục đi, đến khi đó ngươi muốn giết ai cũng được...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Số ký tự: 0