Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Dọn Dẹp.

Flashpoint291

2024-08-08 01:08:08

Ba người Nguyễn Hoàng Dương theo sau chân Tử Lam mà đi sâu vào bên trong hang động, nơi này vốn là sào huyệt của Bích Khương Tử và do đã được đích thân chủ hang Bích Khương Tử đưa đi thăm quan miễn phí, lại còn thêm cả gói massage tẩm quất miễn phí đến ê ẩm cả người nên Khải Vũ cũng chẳng lại gì địa hình bên trong.

Còn Tuấn Anh thì khi xuất hồn vào sào huyệt này thì cũng đang mải mê tìm kiếm Khải Vũ thì còn chưa kịp làm gì thì đã bị Bích Khương Tử và đám đàn em phát giác nên cũng chẳng để ý lắm, ngoại trừ cái mùi ngai ngái đến buồn nôn của xác thối lâu ngày đang phân hủy thì bây giờ ba người phải qua một đoạn đường vừa ẩm ướt khó chịu lại còn hẹp dần ở phía trước, chưa kể là nơi này vẫn còn vương đọng một chút quỷ khí nên tạo ra một cái cảm giác vô cùng bí bách khó chịu.

Ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương lúc này dù đã quá mệt mỏi sau dư âm trận đánh với Bích Khương Tử nhưng vẫn cố mà lê bước từng chân khó nhọc, mặc kệ bên dưới là lớp đất đá gồ ghề nhưng thôi cả ba cũng kệ, chẳng thèm dùng tới phép thuật mà mở đường cho dễ đi mà cứ thế theo sau Tử Lam và nếu hỏi thứ mà ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương muốn nhất vào lúc này là cần một giấc ngủ sau một đêm dài quần thảo mệt bở hơi tai với Bích Khương Tử.

Bốn người đi thêm tầm hơn 50 mét thì khi gần tới nơi thì Tuấn Anh dường như đã quá mệt mỏi mà trên miệng thì đã ngáp ngắn ngáp dài, hai con mắt hắn thì cứ lim dim đúng kiểu trên bảo dưới không nghe nên hắn liền quên hết luôn cái tác phong con mẹ gì mà tiên phong đạo cốt mà trực tiếp nằm thẳng cẳng luôn ra đất mà than thở:

- Mệt chết tôi mất!!!

Kiến Phương và Khải Vũ bên cạnh thì cũng chẳng khá hơn nhưng may ra vẫn còn có thể đứng được, cảm nhận thấy khi tức bốn người huynh đệ của mình đã vào được bên trong này thì Tịnh Hòa đã liền nhanh chóng chạy xồng xộc từ bên trong chạy ra, hắn tiến lại rồi nói tỏ ra vô cùng khẩn trương:

- Haizz, các cậu, đi vào đây với tôi, các cậu phải xem tận mắt mới được!!!

Kiến Phương tò mò hỏi:

- Sao vậy, có gì hot???

Tịnh Hòa vừa thở nói như vô cùng cay Bích Khương Tử và nhìn tên trọc như muốn băm dằm Bích Khương Tử ra làm trăm ngàn mảnh vậy:

- Haizz!!!! A di đà phật!!!! Cái tên khốn Bích Khương Tử này tôi phải nói là hắn đang tích trữ một số lượng lớn linh hồn của người ta làm tù nhân à!!!!! Tôi đã siêu độ cho một bộ phận nhỏ rồi, chỉ không biết là sâu bên trong còn hay không thôi à, tôi không cảm nhận được....

Khải Vũ nghe xong thì giật mình nói:

- Hả, cậu nói cái gì cơ, ý cậu là hắn ta vẫn còn giam cầm những vong hồn khác sao???

Cả hai người Tịnh Hòa và Tử Lam đều gật đầu, Khải Vũ thấy vậy thì tức giận nói tiếp:

- Hừ tên khốn này!!!! Rõ ràng tôi nhớ là khi hắn bắt tôi vào đây thì hắn đã cho tôi chứng kiến cái màn hắn ta thôn phệ linh hồn, mà tôi rõ ràng là tôi cũng đã thử thoát hồn mà khám phá nhưng sao chỗ này tôi lại không biết nhỉ, hừ đáng chết!!!

Tuấn Anh lúc này cũng đã ngồi dậy rồi nói:

- Thôi, dài dòng làm gì nữa, bây giờ chúng ta hãy thử vào xem như thế nào đã rồi có gì thì gọi dịch vụ dọn dẹp dưới âm lên thôi!!!

Thấy hợp lý, Kiến Phương cũng gật đầu:

- Thì còn ý nào hay hơn nữa đâu!!!

Nói xong thì cả năm người liền tiến sâu vào bên trong xem xét, Tịnh Hòa đi trước cầm đuốc dẫn đường, dưới cái ánh đuốc phập phùng đang tỏa ra để soi sáng lối đi, cả đám vào sâu tận bên trong hang thì đập vào mắt ba người Nguyễn Hoàng Dương là một thế giới khác xa so với bên ngoài, nơi này là một cái hang động vô cùng rộng lớn.

Lúc này cả ba người Nguyễn Hoàng Dương ngước mắt nhìn lên trên thì đập vào mắt ba người là những cái đốm sáng màu xanh lam tựa như những vì sao trên bầu trời đêm cùng với lại một hàng nhũ đã xếp thành một hàng đều tăm tắp như có bàn tay người sắp đặt, cả ba còn đang ngây ngốc chìm trong mơ mộng thì Tử Lam đã cắt ngang và đưa cả ba về thực tại:

- Ba người các cậu còn ngây ra đó, giúp bọn tôi đi chứ!!!!

Khải Vũ như tụt hứng:

- Hừ, hai tên các cậu ngắm rồi bây giờ phải để cho ba người bọn tôi ngắm đã chứ!!!

Kiến Phương nghe vậy thì cũng cười:

- Thôi được rồi, bây giờ thì chúng ta vào việc đã, ngắm sau, Tuấn Anh... Tuấn Anh...

Gọi mấy tiếng nhưng không thấy Tuấn Anh trả lời, hắn liền quay lại tìm thì không thấy đâu, đang ngó nghiêng xung quanh thì Tuấn Anh nói vọng ra từ một nhánh hang nhỏ phía sau:

- Tôi ở đây, các cậu, vào trong này đi!!!

Cả đám nghe thấy vậy thì cũng tiến vào bên trong nhánh hang đó thì vừa bước vào thì cảnh tượng đập vào mắt cả bốn người là một xàm lim cỡ lớn đúng theo nghĩa đen đang giam giữ, bắt nhốt các linh hồn của những người xấu số bị Bích Khương Tử và thuộc hạ bắt nhốt, cũng may là họ vẫn chưa bị Bích Khương Tử thôn phệ hết.

Năm người đưa mắt nhìn qua thì có thể thấy mỗi một linh hồn thì phần hồn thể của họ đã gần như trong suốt, chỉ cần một tác động nhẹ cũng đủ để có thể khiến họ tan biến vào hư không, cả năm người chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là do Bích Khương Tử đã hút gần như hết hồn lực và nếu có thả ra và cố gắng siêu độ thì giỏi lắm khi họ đầu thai thì kiếp sau của họ sẽ trở thành những người bị thiểu năng trí tuệ hoặc tàn tật mà thôi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy thì cả năm người cũng im lặng, không biết nói gì.

Những linh hồn xấu số đó bây giờ chỉ còn một hồn và hai phách, không một linh hồn nào khi thấy bóng người tới lại ngồi im, không hề có một phản ứng gì, Tịnh Hòa do mới chỉ siêu độ cho đám linh hồn vẫn còn đầy đủ ba hồn bảy phách ở nhà tù phía ngoài nên không biết ở trong này cũng có và như không chịu được nữa thì hắn buông một câu phật hiệu:

- Mô phật, tội lỗi, tội lỗi, tên Bích Khương Tử này đám chết cả vạn lần!!!

Khải Vũ, Kiến Phương và Tử Lam bên này thì cũng không khá hơn nên chỉ biết im lặng, duy chỉ có Tuấn Anh là vẻ mặt vẫn bình tĩnh vì hắn đã cố gắng làm quen trước, hắn sau đó liền dùng phép để gọi lên dương gian một đám âm thần để lên giúp đỡ cho những linh hồn xấu số kia có thể hồi phục lại một chút rồi đưa họ xuống âm ty mà luân hồi cho nhanh chóng vì trời bây giờ cũng đã sắp sáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó hắn cùng với huynh đệ của mình mỗi người một tay một chân mà phá hết những cái xà lim giam cầm rồi nhẹ nhàng đưa những linh hồn đó ra bên ngoài cho đám âm thần lên để giúp hồi lại hồn thể, để chắc chắn thì mỗi người còn tách nhau ra để xem xét từng ngóc ngách trong cái hang rộng lớn này để không bỏ sót một linh hồn người xấu số nào.

Một lúc sau, một đám âm thần mới lên thì cũng dưới sự chỉ đạo của đám người Nguyễn Hoàng Dương mà hành sự, khoảng hai canh giờ sau thì mọi việc gần như đã xong xuôi thì cả năm người cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong đầu hẳn, rồi không để nơi này thành sào huyệt của những tên yêu ma quỷ quái khác thì cả năm người liền vận phép mà tạo ra một tầng phong ấn có cấm chế đủ để không cho những loại ma quỷ cấp bậc thấp vào đây làm sào huyệt.

Sau khi dọn dẹp xong thì Kiến Phương nhìn đồng hồ qua màn hình điện thoại thì bây giờ cũng đã là khoảng 7 giờ sáng, mặt trời ở vùng này tuy là vẫn chưa lên hẳn nhưng cảnh vật trong khu rừng bây giờ không còn âm u như ban tối nữa, mà giờ đây chỉ còn những tiếng chim chóc hót như một bản hòa ca chào buổi sáng sớm cùng với đó là một bầu không khí trong lành nên khi cả đám ra bên ngoài thì ra sức mà hít vào thì cũng thật là sảng khoái, Tuấn Anh thở nhẹ rồi nói:

- Cuối cùng thì cũng đã giải quyết xong tên khốn kia, mặc dù đã để vụt mất phần hồn của hắn nhưng tôi hy vọng là sẽ có ngày chúng ta sẽ gặp lại hắn và lần này sẽ là triệt để!!!

Rồi hắn quay sang hai người Tịnh Hòa và Tử Lam nói tiếp:

- Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ và tương trợ ba người chúng tôi!!!

Tử Lam cười rồi xua tay như không có gì, còn Tịnh Hòa thì cũng cười rồi nói:

- Vậy thì tối nay chúng ta làm một chầu thật lớn đê!!!

Tuấn Anh cùng với hai người Khải Vũ và Kiến Phương khi nghe xong thì cùng cười, Tuấn Anh nói:

- Được, vậy thì bây giờ về nhà tôi rồi nghỉ ngơi và tối nay chúng ta sẽ có một chầu không say không về!!!

Dứt lời thì cả đám cùng cười lớn rồi sau khi đám âm thần kia dọn dẹp xong thì cũng trở lại nhà của Tuấn Anh!!!!

 

-----------------------

Tại núi Liên Mộc thì lúc này cũng mới tờ mờ sáng nhưng bên ngoài thì một số tay đệ tử ngoại môn đang tập dưỡng khí trước khi bắt đầu ngày mới trong khuôn viên trang quán, còn bên trong căn phòng lớn thì Hoàng Quy lão nhân vừa từ bên trong tấm Thanh Thiên Sơn Hà đồ bước ra, điều hiển nhiên là khi lão từ trong thế giới đó bước ra chỉ có thể là đang dậy dỗ cho đồ đệ và ở đây không ai khác chính là hai tỷ đệ Ái Phương và Phùng Khánh.

Lão vừa ngồi xuống bồ đoàn, đưa tay với lấy cái hồ lô rượu bên cạnh rồi mở ra, lão vừa đưa lên cái mồm đầy râu thì còn chưa kịp tu một ngụm rượu thì một luồng lực nhẹ từ bên ngoài bay vào trong phòng và hướng về phía lão, biết là của ai thì lão chưa kịp làm phép thì một giọng nói trong luồng lực đó vang lên:

- "Sư phụ, con đã giết chết phần hồn phách của Bích Khương Tử, bây giờ ba sư đệ đã ổn cả, mong sư phụ đừng lo và con xin phép người là con sẽ đi một thời gian, mong sư phụ giữ gìn sức khỏe, uống rượu ít thôi và đừng lao vào những trò vui của Nhị Phú sư huynh!!!"

Truyền âm xong thì luồng âm lực này liền tan biến vào hư không, còn về Hoàng Quy lão nhân thì khi lão nghe xong thì chỉ hừ một tiếng mà gằn:

- Mất dậy!!!

------------------------

Trở lại với đám người Nguyễn Hoàng Dương thì buổi tối hôm đó, đúng như lời hứa thì ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương cùng với hai người huynh đệ Tịnh Hòa và Tử Lam đã đi tới quán "Trâu nhúng" ngon nhất ở trung tâm thành phố Trịnh Châu và nhậu một bữa thật cháy.

Liên tục những tiếng cạn chén vang lên "keng keng" dưới cái nền đèn trắng và cùng với đám khói bay nghi ngút đã tạo ra một hình ảnh về tình huynh đệ, Khải Vũ là người to mồm nhất khiến cho những bàn khác đang nhậu cũng phải ghen tị:

- Nào nào các cậu, tôi đếm nhé, nào một... hai... ba, hai... ba uống... trăm phần trăm nhá, không ai được để sót lại giọt nào đâu!!!

Dứt lời thì cả năm người cùng cạn chén và sau khi uống xong thì phải úp ngược chén xuống để có thể chứng minh là mình đã uống hết và không còn sót lại dù chỉ là một giọt rượu nào trong chén, Tuấn Anh cười:

- Tôi nhớ là ở Việt Nam hình như có câu là gì nhỉ!!!

Rồi hắn suy nghĩ một lúc thì cũng nhớ ra, sắp xếp lại ngôn ngữ để dịch ra tiếng Quan thoại cho huynh đệ nghe:

- À đúng rồi là ''rượu là từ gạo mà ra, ta đây uống rượu cũng là ăn cơm!!!'' vậy nên hôm nay chúng ta phải say!!!

Tịnh Hòa uống hết thêm một chém thì quay sang hỏi Tuấn Anh:

- À Tuấn Anh, tôi nghe nói là người Việt Nam các cậu có cái thuốc gì mà hút bằng cái ống tre nhỉ, tôi nghe nói là đặc sản gì gì á!!!

Tuấn Anh cười cười:

- Đó là thuốc lào, xì gà Cuba mà so sánh với thuốc lào nước tôi thì chưa đủ tuổi đâu!!!

Tịnh Hòa à lên một tiếng:

- Vậy tôi cũng muốn thử một chút!!!

Tuấn Anh cười đểu:

- Phê lắm đó mà này, tham dục dễ sinh đó, thôi chúng ta cạn!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Và cứ như vậy cả năm người bọn hắn đã đập phá cả cái nhà hàng chuyên về trâu này thì khoảng 2 giờ đồng hồ sau thì buổi tiệc rượu cũng đã tàn, Kiến Phương do tửu lượng kém nên đã "ra đi" từ lâu và được hai người Tuấn Anh và Khải Vũ dìu đi, còn Tịnh Hòa là người đưa ra ý kiến uống rượu ăn mừng thì cũng không kém phần Kiến Phương là bao thì cũng đã "đi về Tây thiên với phật" và được Tử Lam dìu đi.

Nhận thấy cưỡi mây về trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh thì cũng không phải là cách hay nên khi về thì Khải Vũ và Tuấn Anh cũng đã gọi một chiếc taxi 7 chỗ tới mà vác cả đám về...

Sáng hôm sau... à nhầm, phải là hơn 12 giờ trưa ngày hôm sau, cả năm người do uống quá nhiều thì quên mẹ nó luôn trời đâu đất hỡi mà ngất từ đó tới tận bây giờ, Tịnh Hòa là người đầu tiên tỉnh lại, hắn liên mồm nói:

- Thôi bỏ mẹ rồi, bỏ mẹ rồi, Tuấn Anh, Tuấn Anh cậu đâu rồi, mở cửa cho tôi đi, cậu đâu rồi....!!!

Nghe thấy ầm ĩ như vậy thì không chịu được, Tuấn Anh đang trong cơn mê man bị gọi thì bực mình nói:

- Tôi đây, cậu làm cái quái gì mà cứ phải cuống hết cả lên vậy???

Tịnh Hòa tỏ vẻ sốt sắng:

- Haizz!!!! Ngày mai là ngày Đại Phật trùng sinh à!!!! Bây giờ tôi phải tiến về Tây Thiên ngay không là không kịp à!!!!

Tuấn Anh ngồi dậy nhưng vẫn còn ngái ngủ:

- Haizz!!! Vậy là chia tay tại đây hả??? Mà chưa đánh răng rửa mặt đã ra đi sao, ở lại làm một bữa cơm đã!!!

Tịnh Hòa gãi gãi đầu cười:

- Hề hê, tôi muốn lắm nhưng mà đang gấp đành phải vậy thôi, vả lại cũng có số điện thoại của các cậu rồi, có gì chỉ cần alô một cái là tôi đến à!!!

Tuấn Anh nghe xong thì cũng cười rồi chờ cho Tịnh Hòa lấy đồ và hành lý rồi sau đó cùng với hắn đi ra ngoài, vừa mở cửa thì những tia nắng gắt buổi trưa chiếu thẳng vào mắt khiến cho hai người phải che đi cho đỡ chói, Tuấn Anh mở cửa rồi đi theo Tịnh Hòa một đoạn rồi nói:

- Huynh đệ, nếu có gì thì đến Bắc Kinh tìm tôi nhé, tôi chỉ đi tới đây thôi, lên đường bình an nhé!!!

Tịnh Hòa đội cái nón lên rồi nói:

- Ok biết rồi, hẹn các cậu vào một dịp không xa!!!

Dứt lời, hắn cũng cười lớn rồi bắt tay với Tuấn Anh, sau đó rồi dùng phép gọi mây tới mà bay đi về phía tây, lúc này chỉ còn lại mình Tuấn Anh đang nhìn theo bóng lưng tên trọc mà cười cười:

- Chắc hắn cũng chưa biết sau lưng áo mình có dính sản phẩm của Kiến Phương!!!

Đứng nhìn theo bóng lưng của Tịnh Hòa thêm một lúc cho tới khi khuất hẳn thì hắn mới quay trở lại vào nhà, vừa vào tới nhà thì Kiến Phương đã tỉnh lại còn Khải Vũ và Tử Lam thì vẫn đang ôm nhau trong cơn mê man, Tuấn Anh hỏi:

- Tỉnh rồi à???

Kiến Phương một tay day day thái dương rồi lắc lắc đầu qua lại cho dễ chịu rồi nói:

- Ừm, nặng đầu quá!!!

Tuấn Anh nghe thấy vậy thì cho tay vào trong túi quần rồi cười, vừa cho tay vào thì bỗng từ bên ngoài, có một người đi xe máy tới rồi hướng vào trong nhà gọi vào bên trong:

- Nguyễn Tuấn Anh có bưu phẩm này!!!

Nghe thấy vậy thì Tuấn Anh cũng chưa biết là gì thì quay người bước ra ngoài để nhận đồ, một lúc sau thì hắn trở lại, trên tay là ba kiện bưu phẩm, trên đó ghi tên của ba người hắn, Khải Vũ và Kiến Phương, Kiến Phương thấy Tuấn Anh cầm bưu kiện vào thì cũng tò mò:

- Gì mà lắm vậy???

Tuấn Anh ném kiện đồ có tên của Kiến Phương cho hắn rồi nói:

- Của tôi là giấy nhập học, thứ hai tuần sau lên trường!!!

Kiến Phương nghe vậy thì cũng bóc tấm bưu phẩm ra thì hiện bên trong là một tấm bưu thiếp, bóc tiếp ra thì cũng là một tờ giấy báo nhập học của trường sư phạm Bắc Kinh, Kiến Phương nói:

- Vậy là sư phụ nói thật rồi, quan hệ của lão ta cũng rộng nhỉ!!!

Tuấn Anh cũng gật đầu rồi nói:

- Vậy thì ba người chúng ta tuần sau sẽ cùng đi Bắc Kinh, cậu ngồi đó thì gọi hai tên kia dậy đi!!!

Thoắt cái đã hơn 8 giờ đồng hồ trôi qua, sau bữa cơm tối cùng ba người Nguyễn Hoàng Dương thì Tử Lam cũng cáo từ huynh đệ rồi quay trở lại long cung vì vẫn còn công việc dang dở chưa hoàn thành…!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Số ký tự: 0