Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Lý Do Vì Sao Lạ...

Flashpoint291

2024-08-08 01:08:08

Sau khi hai anh em Tô Viên Hải và Tô Vân tra hỏi gã Sơn Định kia một cách vô cùng cục súc khiến hắn ta dù cứng đầu tới đâu nhưng sau một hồi bị hành hạ thì cũng phải mếu máo không thể làm gì ngoài việc gào thét hòng có người sẽ chú ý tới nhưng như đã nói thì hiện tại hắn đang bị hai người Viên Hải và Tô Vân giữ trong phòng cách âm còn chưa kể là tiếng hò reo cổ vũ bên ngoài của cổ động viên còn đang nhiệt tình cổ vũ cho đội bóng nên dù cho Sơn Định có gào khản cả cổ cũng chẳng có ai hơi đâu mà quan tâm tới hắn.

Sơn Định bị trói bằng đoạn dây xích đã hoen gỉ và bị khóa lại bằng khóa đặc chủng rồi còn đang bị Viên Hải tra khảo liên tục thì cũng chẳng thể làm gì ngoài việc liên mồm trối bỏ đến mức suýt nữa đái ra quần thì sau khoảng 15 phút thì hai anh em Viên Hải và Tô Vân cũng dừng lại việc tra khảo của mình, Sơn Định thấy vậy thì trong đầu còn đang nghĩ là hai người này đã tạm tin tưởng hắn nên mới bỏ qua cho hắn, sau đó thì cả hai cũng bước ra khỏi sân vận động để mặc cho gã Sơn Định kia tự giác làm gì thì làm.

Cò hai anh em Viên Hải và Tô Vân ngay khi cả hai anh em vừa lên xe thì Viên Hải đã lấy ra hai chiếc hamburger hải sản và hai cốc cà phê ra rồi đưa cho em gái rồi cả hai cùng ăn, sau một vài phút im lặng thì Viên Hải liền quay sang hỏi Tô Vân:

- Mỹ Vân, mày nghĩ xem thằng này sẽ dẫn anh em mình tới đâu???

Tô Vân nghe vậy thì cũng chỉ nhún vai:

- Theo như em đoán thì hắn sẽ đi tới một khu nhà máy bỏ hoang bất kỳ nào đó rồi thông báo cho gã đứng sau!!!

Viên Hải cũng gật đầu rồi nói:

- Cũng có lý, khoanh vùng quanh khu này thì chỉ có nhà máy bỏ hoang Chernoye Zoloto của Nga thôi!!!

Viên Hải vừa dứt lời thì cũng đúng lúc thằng Sơn Định với cái thân xác tàn tạ kia thì sau khi cởi trói được thì cũng chẳng thèm quan tâm tới trận bóng nữa, điều này đối với Viên Hải thì vô cùng khác thường vì thằng Sơn Định này trước kia cũng là một trong những tay chơi cá cược bóng đá có máu mặt và đã từng được Hạ Xuyên Sinh mời tới cục điều tra uống trà, Sơn Định hắn với ánh mắt láo liên nhìn qua nhìn lại mọi hướng rồi khi hắn cảm thấy an toàn thì khi đó hắn mới rón rén tiến ra bên ngoài sân vận động, sau khi bắt một chiếc taxi rồi đi khỏi khu sân vận động.

Ngay lập tức thì trên màn hình nhỏ của Xiaomi được gắn trên xe đã hiện lên màn hình một con trỏ định vị và đó chính là bị trí của tên Sơn Định kia và vì sao lại có thì là trước đó khi Viên Hải tiếp cận Sơn Định đã bí mật gắn nó lên áo của hắn và chỉ cần có thế, Viên Hải cũng phóng xe lao đi hòng theo chiếc taxi, sau khoảng 30 phút thì chiếc taxi kia cũng dừng lại tại một khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố đúng như những gì Tô Vân dự đoán trước đó, Viên Hải sau khi cài số P để đỗ lại tại một góc khuất rồi liền nói với em gái:

- Bật GPS lên rồi gọi cho Hạ đội phó đến trợ giúp, tao nghi là có đồng bọn bên trong!!!

Tô Vân biết lúc này đã tới sào huyệt của tội phạm thì cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc mà gật đầu đáp ứng:

- Ok!!!

Rồi khi Tô Vân vừa nhấc điện thoại lên thì Viên Hải đã lấy ra trong túi chiếc còng số 8 rồi còng tay trái của Tô Vân vào vô lăng lại, hành động này của anh trai đã khiến Tô Vân còn chưa hiểu chuyện gì thì Viên Hải liền nhanh chóng xuống xe rồi mặc cho Tô Vân đang trừng mắt nhìn mình mà nói:

- Ở lại trong xe đi, ra ngoài nguy hiểm lắm!!!

Rồi Viên Hải cũng nhanh chóng lấy súng ra thì vừa hay Tô Vân bên trong xe cũng đã mở được còng tay ra rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài rồi chất vấn:

- Anh lúc nào cũng để chìa khóa dự phòng ở ngăn trên như vậy thì có ngày tội phạm thoát đó!!!

Viên Hải thấy không ngăn được em gái thì cũng chỉ biết thở dài rồi cũng đành phải thỏa hiệp để Tô Vân đi sau lưng mình để thăm dò, không được manh động mà làm hỏng kế hoạch cả hai cầm sẵn hai khẩu súng và một vài băng đạn phòng khi phải sử dụng rồi cứ vậy mà cả hai vừa lén la lén lút theo chân gã Sơn Định kia mà đi vào bên trong khu nhà máy bỏ hoang kia.

Ngay khi hai người vừa vào bên trong nhà máy thì thấy hai bóng người, ngay lập tức với tác phong nghiệp vụ trong mình thì cả hai liền nhanh chóng tìm một cỗ máy cắt kim loại lớn mà nấp vào đó, Viên Hải đua ngón trỏ lên miệng ý bảo Tô Vân giữ im lặng rồi sau đó hắn liền khẽ nhấc người lên xem bên đó có gì, nhìn kỹ lại thì ngay lập tức Viên Hải đã nhận ra đó là ai.

Và theo những gì Viên Hải nhìn thấy đó chính là hai kẻ, một là của thằng Sơn Định đã quá quen mặt kia và bóng người còn lại chính là tên tội phạm đang bị truy nã mà cũng chưa tới mức đó nên nhẹ hơn là đối tượng tình nghi đến vụ án Lịch Minh Huy và sau khi nghe kỹ đoạn hội thoại của hai thằng đó thì Viên Hải đã càng chắc chắn là đến 99,99% là hắn chính là hung thủ của vụ án.

Thấy biểu hiện của Viên Hải như vậy thì Tô Vân cũng hiểu ra vấn đề và ngay lập tức nàng liền lấy ra một chiếc máy nghe lén bluetooth mini để nghe vì như đã nói thì trước đó thì chính tay Viên Hải đã gắn một con chip nghe lén lên người gã Sơn Định kia và con chip không chỉ có tác dụng nghe nói mà còn để nghe lén, sau đó nàng đưa cho Viên Hải một chiếc tai nghe bluetooth để nghe và những gì hai người nghe được qua cuộc hội thoại là:

- "Anh Lịch, có cảnh sát đã tìm tới em, em nghi là bọn cớm đã biết!!!"

Lịch Minh Huy nghe vậy thì trên nét mặt của hắn vẫn dửng dưng mà khẽ cười rồi nói:

- "Không những đám cớm chúng nó đã biết mà hiện giờ còn có hai đứa đang theo dõi tao với mày đấy và chúng nó đang nấp sau cái máy cắt sắt kia kìa!!!"

Viên Hải và Tô Vân giật mình nhìn nhau, rồi thằng họ Lịch kia liền nói lớn:

- Hai vị cảnh quan không phải trốn nữa, mà dù có trốn cũng không thoát ra khỏi đây đâu!!!

Viên Hải nghe vậy liền rút súng ra rồi lên đạn sau đó cũng đứng lên rồi chĩa súng về phía hai gã rồi nói:

- Đã tới nước này rồi thì hai thằng chúng mày còn không tra tay vào còng đi!!!

Sơn Định thấy vậy thì run rẩy mà đưa tay giật giật tay áo họ Lịch:

- Anh ơi, chết rồi, thằng này nó không nói nhiều đâu anh...

Không để cho thằng Sơn Định kia nói hết, Lịch Minh Huy liền nói tiếp:

- Nữ cảnh quan, cô cũng ra nốt đây đi, vừa rồi tôi nói là hai vị đó!!!

Tô Vân nghe vậy thì cũng giật mình nhưng đã tới nước này thì nàng cũng rút súng rồi lên nòng sau đó liền hỏi gã Lịch Minh Huy:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Sao nhà ngươi biết cả đội ở đây!!!

Gã đó chỉ cười:

- Cô nói vậy thì hơi quá đó, chỉ có hai người cô và anh trai cô thôi, với lại cô có biết là dơi có thể nghe được sóng bluetooth không???

Viên Hải và Tô Vân nghe vậy thì vẫn còn chưa hiểu cái thì gì thì Lịch Minh Huy lại nói tiếp:

- Tôi đã biết camera đã bắt được hình của tôi và mục đích của tôi là lôi cả đám cảnh sát tới đây để tiêu diệt hết cả đám các người mà!!!

Viên Hải nghe vậy thì cười khinh thường:

- Vậy sao, bọn tao có súng, còn mày thì có gì, cát tút à???

Viên Hải vừa dứt lời thì gã Lịch Minh Huy này trên nét mặt hắn chỉ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ rồi hắn nhanh chóng lùi lại một bước rồi ngay lập tức trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện những tấm vẩy như của đám bò sát, hai mắt hắn trợn trừng lên rồi hai bên đồng tử của hắn từ hình tròn thu nhỏ lại rồi dần dần biến thành một hình elip dọc như mắt rắn, rồi cả người hắn biến thành một con quái thú giống hệt như Medusa trong thần thoại Hy Lạp nhưng chỉ có điều là mang nhiễm sắc thể XY và người khác nhìn vào mắt hắn không bị hóa đá mà thôi.

Gã Sơn Định kia do nhát gan, thấy một màn này thì không rét mà run nên đã nhanh chân trốn đi một góc, đến lúc này Viên Hải vốn là một người bình tĩnh với cái đầu lạnh nhưng khi thấy một màn này cũng phải không rét mà run, sau vài ba phút ngắn ngủi thì hắn mới định thần lại, hắn liền quay lại mà nói với em gái:

- Còn đứng đực ra đó chạy ngay đi!!!

Dứt lời, hắn liền xả súng nhưng thân thể tên Lịch Minh Huy hay nói đúng hơn là gã xà nhân này vô cùng linh hoạt khiến một loạt đạn của Viên Hải bắn ra không trúng dù chỉ một viên đạn, chấp cho Viên Hải xả đạn thoải mái mà hắn vẫn đứng im như là để làm nóng người vậy, rồi Viên Hải lại thay một băng khác mà tiếp tục bắn, thì vẫn thấy Tô Vân đứng đó thì hắn liền vung tay tát cho nàng một cái rồi quát:

- Mỹ Vân, chạy đi, mày muốn chết à!!!

Lúc này sau cái tát đau điếng của anh trai thì Tô Vân mới định thần lại, nàng còn đang chưa hiểu gì như người mất hồn, đến khi định thần lại thì nàng thấy trước mắt là một con quái vật hình người thân rắn, nàng liền hét lên rồi cũng kéo anh trai định chạy đi nhưng Viên Hải đã gạt tay nàng ra rồi nói:

- Chạy ngay đi trước khi mọi thứ tồi tệ hơn!!!

Thấy anh mình không muốn thoát ra thì nàng cũng đành phải chạy ra bên ngoài còn Viên Hải thì ở lại với tên họ Lịch kia, cảm thấy đã khỏi động đủ thì tên Lịch Minh Huy kia trong thân dạng xà nhân đã bắt đầu bật chế độ đồ sát mọi thứ có nhiệt độ mà hắn bắt gặp trên đường đi của mình ngay cả mấy con chuột nhắt đang chạy cũng bị hắn bóp nát dưới chân à nhầm là dưới đuôi khiến máu thịt hôi hám nhoe nhoét trên nền đất.

Viên Hải thấy vậy thì cũng vừa chạy vừa bắn nhưng thấy bắn mãi mà lớp da của con quái này vẫn không bị xước xát chút máu thịt nào, mà hắn lại càng đang đuổi sát đít mình, bỗng thấy sẵn thấy một thùng sắt có hình đầu lâu xương chéo và thêm cả hình cấm lửa thì trong đầu anh ta đã nảy ra ý nghĩ đồng quy vô tận với tên quái này thì cũng nhếch mép lên mà cười, rồi vẫn tiếp tục chạy quanh trong nhà máy này.

Đến khi đã dụ cho tên họ Lịch tới gần mình, Viên Hải đắc ý, còn chưa kịp nói gì thì trên cái thân rắn của tên họ Lịch kia bỗng mọc ra hai cánh tay với mười đầu ngón tay là mười cái móng sắc nhọn, hắn liền lao lên rồi đưa tay thúc thẳng vào bụng của Viên Hải rồi trên mặt hắn với cái lưỡi chẻ đôi liên tục thò ra thụt vào liền liếm liếm cái mặt của Viên Hải rồi nói:

- Mùi vị rất ngon, không biết nên xào xả hay nướng mọi đây!!!

Rồi hắn nhe hai cái nanh dài ra rồi phập một cái vào cổ của Viên Hải khiến cho anh ta ban đầu đau đớn rồi cảm thấy khó thở, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi ra như tắm, đến khi tên xà nhân kia rút nanh ra thì thấy khuôn mặt bị dính đầy vết chất độc xanh lè của Viên Hải đang nở ra một nụ cười tà dị rồi anh ta liền cố hết sức mà nói:

- Ta... nghĩ là... nên... là... à... àm... nướng mọi!!!

Họ Lịch nghe vậy thì chưa hiểu gì thì Viên Hải đã dùng hết chỗ tàn sức của mình rồi dương súng lên rồi chĩa về cái thùng kia rồi bóp cò và... bùm...

Đúng lúc này, Tô Vân cũng đã chạy thoát ra bên ngoài, vừa hay xe cảnh sát của đồng đội do nàng gọi đã tới, mọi người liền định xông vào giúp Viên Hải thì bùm... một tiếng nổ lớn khiến cho cả một phân xưởng bốc cháy lên và đã làm cho cảnh sát phải cúi thấp người xuống phòng khi bị thứ gì đó đập vào, rồi ngọn lửa bắt đầu lan ra khắp cái phân xưởng này, Tô Vân thấy vậy thì gào lên:

- Không!!!

Rồi nàng định chạy vào để cứu anh trai ra nhưng cô nàng đã bị đồng đội ngăn lại và rồi cánh cửa sắt liền mở ra rồi từ trong biển lửa chạy ra một bóng người, đến khi nhìn lại thì lại không phải là Viên Hải mà chính là Sơn Định đang chạy ra, Tô Vân với hai mắt đã đỏ hoe vì anh trai, thấy người đi ra không phải là anh trai, nàng liền rút khẩu súng ngắn của mình ra rồi nhắm thẳng Sơn Định rồi bắn, mặc kệ cho Sơn Hải có van xin như nào đi nữa...

Lúc này sát ý đã chiếm hết lý trí của nàng, phải tới khi Hạ Xuyên Sinh lao lên giữ lấy tay nàng rồi nói:

- Thôi, đội trưởng đã... hy sinh rồi!!!

Rồi Hạ đội phó liền ôm chặt lấy nàng rồi cứ vậy mà Tô Vân khóc lên như một đứa trẻ, còn đồng đội phía sau liền theo cử chỉ của đội phó rồi lên còng tay của Sơn Định rồi gọi đội cứu hỏa tới để dập lửa.

Trở lại với cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh, trong phòng làm việc của giám đốc thì đại tá Tô Đức Dũng vẫn đang làm việc ghi chép sổ sách, ông ta đang chăm chú ghi chép gì đó vào tài liệu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đại tá liền bắt máy rồi chỉ cần một câu nói của cấp dưới ở đầu dây bên kia đã khiến ông chết lặng:

- "Báo cáo đại tá, Viên Hải anh ấy... đã hy sinh rồi..."

----------------

Trở lại năm 2016, vài tuần trước khi gặp lại Tuấn Anh tại đại học Thanh Hoa, thì lúc này, khoảng 12 giờ trưa, Kiến Phương cũng đang trong cục cảnh sát của thành phố Bắc Kinh và đang tay bắt mặt mừng với một viên cảnh sát và đó lại chính là đội phó à không bây giờ đã trở thành đội trưởng Hạ Xuyên Sinh của đội điều tra, Hạ Xuyên Sinh cười rồi gật đầu với Kiến Phương:

- Cảm ơn cậu đã giúp anh em trong đội đã phá được một vụ trọng án, cũng may là có thằng nhóc họ Phạm kia chỉ điểm chứ không thì không biết bao giờ mới tìm được ra thủ phạm!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiến Phương cũng khẽ cười:

- Chuyện nhỏ ấy mà, dù sao thì cha tôi cũng đã từng là một chiến sĩ cảnh sát phòng cháy chữa cháy nên tôi cũng có một chút gì đó nghiệp vụ...

Nhắc tới đây thì trên nét mặt của Kiến Phương lại khẽ trầm xuống, thấy nét mặt của hắn như vậy thì Hạ đội trưởng như nhận ra điều gì liền hỏi:

- Thế ông ấy bây giờ có khỏe không???

Kiến Phương thở dài:

- Haizz, ông ấy đã hy sinh cùng với đồng đội cũng là cha của một người bạn thân của tôi cũng là chiến sĩ, trên xe còn có hai người vợ và...

Nghe đến đây đã đủ hiểu, Hạ đội trưởng liền vỗ vai:

- Phải có những người như cha cậu thì cuộc sống này mới đỡ vất vả, thôi dù sao thì tôi cũng xin chia buồn cùng cậu!!!

Kiến Phương gật gật đầu:

- Cảm ơn anh!!!

Rồi bất giác hắn nhìn thấy một bức ảnh nhỏ của một người cảnh sát được treo trên tường phía sau bàn làm việc của đội trưởng rồi hỏi Hạ Xuyên Sinh:

- Đội trưởng Hạ, người đó là ai vậy???

Hạ Xuyên Sinh quay lại nhìn về phía bức ảnh mà Kiến Phương chỉ thì thở dài:

- Đó là thiếu tá Tô Viên Hải, đội trưởng cũ của đội và cũng là con trai của Tô đại tá đó, anh ấy đã hy sinh khi làm nhiệm vụ!!!

Kiến Phương nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi lại hướng về một cô gái với ánh mắt buồn đang chăm chú vào màn hình máy tính rồi hỏi:

- Vậy cô nàng xinh đẹp kia có liên quan gì tới cố đội trưởng Tô không???

Hạ Xuyên Sinh không quay lại thì cũng thừa biết Kiến Phương đang nói về ai vì trong tổ điều tra trọng án có mỗi một bông hoa mà ai cũng muốn sở hữu:

- Cô ấy là đại úy Tô Mỹ Vân và cũng là em gái của Tô đội trưởng, ngày trước vô cùng vui vẻ nhưng đáng tiếc, kể từ ngày Tô đội trưởng hy sinh ngay trước mắt mình thì cô ấy cũng trở nên buồn rầu cũng chẳng thèm bắt chuyện với ai cả trừ khi là có công việc...

Rồi hắn lại nhìn qua Kiến Phương mà cười cười:

- Nhìn cậu thì cũng đẹp trai đấy nhưng mà cậu mới đến thì xếp hàng đi, bao nhiêu anh em đang chờ kia kìa!!!

Kiến Phương lắc lắc đầu cười:

- Được rồi, mà thôi tôi về đây nếu như gặp một trọng án nào mà khó điều tra thì cứ alô tôi nhé!!!

Hạ đội trưởng cũng gật đầu:

- Được, thôi để tôi tiễn cậu!!!

Hai người vừa quay đi thì một anh cảnh sát chạy vào phòng thông báo với mọi người:

- Các đồng chí, lại có một vụ án ở bên trong bảo tàng Madame Tussauds, vụ này rất giống vụ năm ngoái ở tòa nhà Hoàng gia Ả rập!!!

Rồi sau khi nghe được tin đó thì cô nàng Tô Vân thường ngày trầm mặc ở một chỗ liền đứng bật dậy với ánh mắt cương quyết:

- Tôi tham gia!!!

Kiến Phương thấy vậy thì liền hỏi Hạ đội trưởng:

- Vụ này các anh chưa bắt được hung thủ à???

Hạ Xuyên Sinh khẽ thở dài mà gật đầu, chỉ cần có vậy thì Kiến Phương liền nói:

- Vậy tôi sẽ tham gia cùng với mọi người!!!

Và chỉ cần có vậy thì Kiến Phương hắn đã được Hạ đội trưởng chấp thuận tham gia vào cuộc điều tra nhưng thực chất đó không phải là lý do hắn muốn tham gia vào để giúp đỡ, hay là vì cô nàng Tô Vân kia tỏ ra kích động mà là do dưới thiên nhãn của hắn thì hắn đã thấy được vong hồn của Tô Viên Hải vẫn quanh quẩn bên cạnh Tô Mỹ Vân và khi cô nàng đứng dậy ý muốn tham gia vào công cuộc điều tra nhưng vì do âm dương cách biệt nên Viên Hải cũng chỉ bất lực mà lắc đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Số ký tự: 0