Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Tàn Tiệc...

Flashpoint291

2024-08-08 01:08:08

Ngay khi thấy Tử Lam bị đánh bay lên khỏi mặt nước thì Tuấn Anh và Tịnh Hòa ở gần đó cũng nhanh chóng đỡ Tử Lam ngồi lên thì cũng vừa hay Huyết Ngư với bộ dạng mới hoàn toàn khi này cũng trồi lên theo, nhận thấy Huyết Ngư hắn bây giờ đang được bao bọc xung quanh bởi một quả cầu kết giới đỏ lừ, Tịnh Hòa khi này nhìn thấy một màn này thì cũng chán hẳn:

 "Âyyy, sao trông hắn ta lại như thế này, tôi thấy có gì đó sai sai nha???"

Tịnh Hòa ngán ngẩm than rồi quay lại về phía Tử Lam mà hỏi, Tử Lam quệt máu ở khóe miệng nhìn sang bên Tịnh Hòa mà nhún vai:

 "Ai mà biết được, ở dưới đó tôi chỉ biết là hắn nuốt viên ngọc hay đan gì gì đó rồi hắn mới bá như này à, mà viên ngọc đó đang ở trước ngực hắn kia kìa!!!"

Khải Vũ với Viễn Long đao trong tay liền lên tiếng:

 "Tâm sự ít thôi, cứ đánh đã, ai lên trước..."

Chưa kịp nói hết câu thì tên Huyết Ngư lại cười lên như điên dại, hắn chỉ vào mặt Tuấn Anh mà gắt và trong giọng nói của hắn như không chỉ có một mình hắn mà còn như pha tạp thêm của nhiều người nữa:

 "Tuấn Anh, hôm nay ngươi phải chết..."

Không để cho đám Nguyễn Hoàng Dương phản ứng, nhanh như cắt, Huyết Ngư liền lao thẳng về phía đám người mà đặc biệt là phía Tuấn Anh, thấy vậy, Tuấn Anh cũng buông Tử Lam ra rồi cầm chắc Kim Long châm mà nghênh địch, ngay khi Huyết Ngư áp sát mình thì hắn cũng vung Kim Long châm lên mà nện xuống vòng kết giới của Huyết Ngư.

Còn tưởng là Huyết Ngư lên bờ vẫn là dễ ăn như trước nhưng đâu có ai ngờ tên Huyết Ngư này cậy có vòng kết giới vững chắc dùng chiêu lấy thịt đè người khiến cho một vị thái ất tiên như Tuấn Anh ngay khi Kim Long châm chạm vào vòng kết giới đã bị phản phệ lại khiến hắn bị đánh văng mà bị kéo lê trên đất gần 100 mét và còn đang tiếp tục dài hơn.

Mấy người đám Khải Vũ bên này sau khi định thần lại cũng liền lao lên đánh, Khải Vũ mở đầu bằng một đao mà chém xuống, Huyết Ngư thấy vậy nhưng do đã được độ thêm vòng kết giới kia thì liền không thèm tránh mà trực tiếp cứng đối cứng với Viễn Long đao của Khải Vũ, ngay khi lưỡi đao của Khải Vũ khi chạm vào lớp kết giới đó thì kiện pháp bảo do chính tay Thái Thượng Lão Quân cũng rung lên bần bật, hai tay của Khải Vũ cũng chấn động theo, Huyết Ngư thấy thế thì tỏ rõ sự khinh miệt:

 "Khà khà, mấy tên tiên nhân lít nhít như các ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy..."

Huyết Ngư vừa dứt lời thì một lực tác động lớn từ luồng nước của Tử Lam lao tới rồi đập vào lớp kết giới khiến cho Huyết Ngư bắn sang một bên khá xa, nhưng nhìn qua thì có vẻ như hắn cũng chẳng có gì là thương tổn, Kiến Phương khi này cũng nhanh chóng tiến lại rồi đưa tay ra mà kéo Tuấn Anh đang nằm bẹp dí dưới đất dậy, Tuấn Anh sau khi đứng dậy cũng vươn vai một cái rồi cũng xuýt xoa một chút:

 "Ayzu, khá đau đấy, có vẻ như con cá này muốn lên thớt đây!!!"

Tịnh Hòa bên này nghe vậy cũng châm chọc:

 "Haha, lại có mồi à!!!"

Khải Vũ nghiêm túc kéo cả hai tên về thực tại:

 "Hừ, muốn ăn thì..."

Còn chưa kịp nói hết, Khải Vũ đã bị một luồng lực lượng gì đó lao tới mà đánh cho hắn văng ra một bên, Kiến Phương nhìn lại thì thấy tên Huyết Ngư kia đã đứng dậy, nhìn qua trên mặt hắn ra vẻ như muốn chấp hết cả đám, Kiến Phương quay sang phía huynh đệ mình là hô:

 "Lên..."

Dứt lời, cả bốn người liền cầm chắc binh khí mà lao lên với ý đồ chơi tập thể với Huyết ngư, sau một hồi giao chiến thì không gian xung quanh không còn là cái khu rừng thường xuân huyền ảo như trước nữa mà bây giờ nó đã ngập chìm trong khói lửa, cũng may đây không phải đất công của chính phủ mà là do đám thuộc hạ lâu nhâu dưới trướng Huyết Ngư tạo ra, Khải Vũ bị đánh bay khi này cũng nóng tiết mà lao vào cùng huynh đệ quần chiến với Huyết Ngư...

Năm người bọn Nguyễn Hoàng Dương cùng Tịnh Hòa, Tử Lam đang cùng nhau hội đồng một con cá, còn lại hai người Tiểu Nguyệt và Kim Yến thì do không có việc gì làm nên đang... à thì... đang "ăn bỏng ngô, uống coca chẳng biết lấy ở đâu ra mà vừa xem đánh đấm mà vừa bình luận... đùa thôi thực ra là chỉ có Tiểu Nguyệt đang tạo phép để bảo vệ cho Kim Yến nhân lúc nàng đang chợp mắt nghỉ ngơi sau mấy đêm thức trắng.

Hai người Tuấn Anh và Khải Vũ do bất cẩn nên bị một đám lâu nhâu nhớp nháp không biết từ đâu xông tới đánh lén khiến cho hai người bọn hắn bị đám tiểu yêu nhớp nháp này vây lấy và cả hai đang vô cùng vất vả khi biết đám lâu nhâu này đòn sát thương vật lý cũng như phép thông thường tác động lên đều không hề hấn gì với cái đám này nên cả hai bị cầm chân khá lâu và việc xử lý Huyết Ngư đành giao lại cho mấy người Kiến Phương.

Trở lại trận chiến thì khi này Tử Lam vừa dùng một luồng nước đánh bay quả cầu kết giới của Huyết Ngư lên không trung, Kiến Phương thấy vậy cũng ngay lập tức liền một bước bay lên mà lao theo, hắn vung Phượng Vân kích mà đánh vào luồng kết giới nhưng chẳng hề hấn gì cả, còn Huyết Ngư trong vòng kết giới thì cười đểu rồi viên ngọc trước ngực hắn phát ra những tia sáng đỏ rực rồi từ bên ngoài luồng kết giới hiện ra những cái xúc tu rồi quấn chặt lấy Kiến Phương.

Kiến Phương bị đám xúc tu nhầy nhụa, nhớp nháp trói chặt cả người nhưng cũng may là hai cánh tay hắn vẫn được thả lỏng, nhân cơ hội đó vẫn với trò cũ, hắn liền dùng phép thổi ra ba bốn luồng lửa nhắm tới luồng kết giới kia của Huyết Ngư nhưng chừng đó vẫn không ăn thua, Huyết Ngư thấy vậy thì liền lệnh cho đám xúc tu mà kéo Kiến Phương lại gần vòng kết giới rồi tỉa đểu:

 "Tất cả các ngươi... tuổi tôm..."

Kiến Phương sau đó lại bị thêm một đám xúc tu khác lao tới trói chặt hai tay hắn, Kiến Phương khi này mặc dù cả người đang bị trói chặt bởi đám xúc tu thì cũng cười đểu:

 "Ngươi không có cái vòng kết giới này thì cũng sẽ chỉ là một con cá để chúng ta bóp gỏi mà thôi!!!"

Huyết Ngư nghe thấy vậy thì thay đổi cảm xúc 360° cũng tức điên lên rồi lệnh cho cái xúc tu kia quăng Kiến Phương xuống một bên khiến cho hắn lăn lóc hai ba vòng dưới đất nhưng cũng ngay lập tức, nhân cơ hội Kiến Phương đang kéo dài thời gian nhằm thu hút sự chú ý của Huyết Ngư và từ điểm mù phía sau của Huyết Ngư, Tử Lam biến ra một luồng nước tạo thành hình lưỡi đao mà bổ xuống vòng kết giới nhưng cũng chẳng ăn thua.

Mặc dù luồng nước kia đã ghìm chặt vòng kết giới của Huyết Ngư nhưng chỉ được một hai phút, chẳng hiểu hắn làm ra cái trò gì mà đã khiến cho luồng nước kia bỗng tan biến còn Tử Lam ở bên kia thì cũng bất lực mà phụt ra một bụm máu mà ngã bịch ra đất phía sau nhưng sau đó hắn lại tiếp tục dùng phép dùng mấy dòng nước xung quanh rồi tiếp tục như cũ.

Và Huyết Ngư sau đó liền hạ mình xuống và chỉ còn cách mặt đất khoảng 20cm, hắn nhìn cả đám mà cười lên như mỉa mai cả đám, Tịnh Hòa đứng ở phía xa thấy Tử Lam bị thương nhưng vẫn đang cố cầm chân Huyết Ngư thì hắn cũng lao lên, vung tay đánh ra một chuỗi hạt gì đó về phía Huyết Ngư, sau đó thì hắn cũng lôi ra pháp bảo Tràng Hạt Xích Quỷ mà hướng về phía vòng kết giới của Huyết Ngư, hắn vừa chắp tay vừa niệm chú:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 "Đại phật diện phong... xá tịnh đàn... đại minh vương la hán... tràng hạt đại năng... khai mở..."

Tịnh Hòa vừa niệm động dứt câu chú thì ngay lập tức từ cái vòng tràng hạt trước mặt hắn tỏa ra một luồng sáng màu nâu phát ra trên cả người của Tịnh Hòa và một chữ vạn to tổ bố được kết lại từ những đốm sáng màu vàng cũng hiện ra rồi in lên từng hạt trên món pháp bảo Tràng Hạt Xích Quỷ của Tịnh Hòa cũng sáng lên theo rồi sợi tràng hạt như ăn phải bột tăng trọng mà cứ thế to ra, sau đó thì theo lệnh của Tịnh Hòa mà lao về phía Huyết Ngư.

Sau khi vòng tràng hạt tiếp cận được mục tiêu thì Tịnh Hòa tiếp tục niệm động chú ngữ và như có hiệu lệnh thì vòng tràng hạt cũng quấn chặt lấy vòng kết giới của Huyết Ngư, còn về phía Tịnh Hòa khi này, hắn cũng đang cắn chặt răng mà ghì vòng kết giới kia xuống đất nhưng cả hòa thượng hắn và Tử Lam đang cố gắng phá vỡ cái vòng phong ấn của Huyết Ngư nhưng hai người dù đang bổ trợ cho nhau nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Tịnh Hòa do cảnh giới mới chỉ đạt tới Đại Tự Tại cũng chỉ là một cảnh giới bình thường bên Tây Phương mà Tràng Hạt Xích Quỷ khi khai triển lại cần nhiều linh lực trong thể nội nên khi này việc sử dụng món pháp bảo này trong thời gian dài là vô cùng khó khăn với Tịnh Hòa, khi này trán mà không cả người Tịnh Hòa mồ hôi mồ kê chảy ra như vừa tắm xong vậy.

Hắn dường như cũng đã chạm tới cực hạn, cố gắng nghiến răng nhưng cuối cùng thì Tịnh Hòa cũng chỉ có thể trụ thêm được hai ba phút thì phía sợi tràng hạt cũng hết linh lực mà thu nhỏ lại về kích thước ban đầu rồi vô lực mà rơi xuống đất, còn Tịnh Hòa thì đang thở dốc, thấy màn này thì cũng chỉ biết bất lực, há hốc mồm như không tin vào mắt mình.

Ngay khi còn đang ú ớ thì viên đan trước ngực của tên Huyết Ngư bắn ra một luồng năng lượng đỏ rực về phía Tịnh Hòa, do không kịp phản ứng mà tên hòa thượng hắn bị luồng lực lượng đó đánh bay sang một bên và tiếp đó Tử Lam cũng bị luồng năng lượng đánh tới rồi cũng bay sang một bên một cách tương tự và điều này xảy ra nhanh như một cái chớp mắt, còn Huyết Ngư thì sau khi đánh bay hai người Tử Lam và Tịnh Hòa thì cười lên khinh bỉ:

 "Các ngươi không cản được ta đâu!!!"

Dứt lời, hắn liền hướng về phía Kim Yến mà từ từ bay đến, Khải Vũ sau khi thoát ra cái đống xúc tu khác thì cũng nhanh chóng đỡ Tịnh Hòa ngồi dậy, sau đó quay sang phía Tuấn Anh đang đỡ Tử Lam mà lắc đầu:

 "Hết cách rồi!!!"

Kiến Phương bên này đưa tay mà quệt đi đám đất cát trên quần áo cũng nhanh chóng tiến lại mà nói:

 "Hết cách thì cố mà nghĩ thôi!!!"

Tuấn Anh khi này như lóe lên một ý gì đó khá táo bạo, hắn liền nói với hai người Khải Vũ và Kiến Phương:

 "Tôi có cách này không biết là có được không, tạm thời hai cậu lên trước thu hút sự chú ý của con cá, còn lại thì để tôi xem xem có được không!!!"

Khải Vũ và Kiến Phương nghe xong thì cũng cười:

 "Được, vậy thì lên..."

Hai người Khải Vũ và Kiến Phương cầm chặt binh khí rồi một bước lao về phía Huyết Ngư, Khải Vũ ngay khi áp sát từ phía sau Huyết Ngư thì ngay lập tức hắn dồn toàn lực vung Viễn Long đao chém xuống vòng kết giới nhưng cũng như lần trước, lực phản lại khiến cho nó rung lên bần bật nhưng mà là vòng kết giới của Huyết Ngư.

Khải Vũ xong xuôi, đưa đao ra thì lại tiếp tục Phượng Vân kích của Kiến Phương lại đâm đến một cái choang... Huyết Ngư bị hai người Khải Vũ và Kiến Phương đánh bay sang một bên và trên tầng kết giới của hắn dường như đã có một số những vết nứt, nhận thấy thời cơ tới, Khải Vũ liền dùng thuật triệu hồi sấm sét đến rồi đánh xuống vòng kết giới, Kiến Phương bên này cũng không rảnh tay mà liền tạo lửa quấn lấy mà thiêu đốt vòng kết giới đó.

Có vẻ như lần này chiêu đó của hai người cũng cũng có hiệu quả một chút, còn Huyết Ngư bên trong vòng kết giới đang bị giữ im không thể di chuyển được trong khi hai luồng sét và lửa vây lại, hắn khi này dường như đã tức điên lên khi miếng ăn đến mồm còn bị phá đám, tức mình hắn liền vận lực để viên hồn đan trước ngực mình hấp thu hai luồng năng lượng bá đạo kia của hai người Khải Vũ và Kiến Phương.

Ngay lập tức viên đan trước ngực hắn lóe lên một sắc đỏ và rồi hai luồng sét và lửa bị luồng sáng đỏ đó của Huyết Ngư hắn hấp thụ và điều này khiến cho cả hai á khẩu, chưa biết làm như thế nào thì cả hai luồng lực lượng kia từ phía Huyết Ngư phản ngược lại về phía hai người khiến cho cả hai người Khải Vũ và Kiến Phương không kịp trở tay mà bị chính phép của mình đánh bay... còn Huyết Ngư thì hắn lại tiếp tục hướng về phía hai người Tiểu Nguyệt và Kim Yến, Tuấn Anh thấy một màn này đã nhanh chóng lao về phía hai người Khải Vũ và Kiến Phương, đỡ hai huynh đệ lên rồi hỏi:

 "Hai cậu còn đánh được nữa không???"

Khải Vũ xoa đầu ngồi dậy rồi nhìn Tuấn Anh tỏ ra trách móc:

 "Sao cậu không lên???"

Tuấn Anh cười:

 "Có cách rồi!!!"

Về phía bên này, Tiểu Nguyệt cũng đã cầm chắc song kiếm mà lao lên đánh với Huyết Ngư nhưng cô nàng cũng chẳng thể nào cầm chân nổi hắn rồi sau vài hiệp cũng bị Huyết Ngư đánh bay sang một bên mà mặc kệ nàng thổ huyết, Khải Vũ thấy vậy cũng lao nhanh lại rồi đỡ nàng ngồi dậy, còn Huyết Ngư thì cười khà khà mà hướng về phía Kim Yến, Kim Yến khi này đã tỉnh lại nàng thấy Tiểu Nguyệt bị đánh bại, không còn ai bảo vệ mình thì liên tục thối lui về sau:

 "Đừng đến đây, đừng đến đây..."

Cô nàng chưa kịp nói dứt câu thì bỗng một sợi dây từ đâu bay tới quấn lấy cô nàng rồi kéo đi về hướng đó khiến cô nàng giật mình mà kêu lên, Huyết Ngư liền quay lại thì hắn đã thấy cô nàng đang được ôm trong vòng tay của Tuấn Anh, hai mắt hắn lúc này đã đỏ bây giờ lại càng vằn vện lên thêm những tia máu, Tuấn Anh liền khiêu khích:

 "Đến đây mà bắt lấy ông mày này!!!"

Dứt lời, Huyết Ngư liền lao tới, Tuấn Anh thấy vậy liền buông Kim Yến ra rồi đẩy nàng vè phía Tịnh Hòa rồi cũng lao thẳng về phía Huyết Ngư, tưởng chừng như cả hai sẽ va đập mạnh vào nhau nhưng Huyết Ngư đã để cho Tuấn Anh lao vào bên trong vòng kết giới và nhanh chóng vung tay với những cái móng vuốt sắc nhọn mà bóp chặt lấy cổ của Tuấn Anh mà gằn giọng:

 "Ngươi phải chết!!!"

Tuấn Anh mặc dù hơi khó thở nhưng vẫn mỉa mai:

 "Ta... khô... khô... không chết... hôm nay được..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyết Ngư thấy cái vẻ mặt như đang cợt nhả mình thì gằn lên:

 "Hôm nay bắt buộc ngươi phải chết..."

 "Khô... khô... ông... phả... phải... hô... hôm... nay..."

Tuấn Anh vừa dứt lời, ngay lập tức một sợi linh hồn trông rất quen mặt từ trong người của Tuấn Anh bay ra và đó chính là hồn phách của Kiến Phương, hắn liền cười đểu Huyết Ngư:

 "Nhớ bố mày không???"

Không để cho Huyết Ngư kịp phản ứng, sợi hồn phách mỏng manh của Kiến Phương liền lao thẳng vào người Huyết Ngư mà nhập hồn vào hắn và điều đó khiến cho tên Huyết Ngư liền vật lộn rồi tiện tay đánh văng Tuấn Anh ra khỏi vòng kết giới, còn hắn thì cứ tiếp tục ôm đầu mà vật vã mà rơi cả vòng kết giới xuống đất và rồi điều gì đến cũng đến, vòng kết giới cứng nhắc từ đầu đến bây giờ thì cũng đã vỡ tan ra từng mảnh rồi tan biến còn phần hồn của Kiến Phương bị bắn ra đất mà lăn lóc rồi nó cũng nhanh chóng tan biến mà bay lại về phần thân thể của Kiến Phương.

Huyết Ngư thẫn thờ đưa hai bàn tay lên mà nhìn, hắn cũng không thể ngờ được là vòng kết giới cứng rắn như vậy mà cũng bị đánh vỡ tan, hắn càng điên tiết hơn, nhưng khi nhận thấy viên hồn đan vẫn còn trên ngực mình, hắn đưa tay ra định dùng phép để hướng về Tuấn Anh mà đánh ra nhưng đáng tiếc, từ phía sau lưng hắn, một mũi kiếm sắc lẹm đâm xuyên từ lưng ra đến trước ngực khiến cho viên đan ngọc trên ngực hắn rơi xuống đất, từ phía sau, hai người Khải Vũ, Tiểu Nguyệt bước ra trước mặt, Tiểu Nguyệt nói:

 "Ai bảo nhà ngươi đánh ta!!!"

Huyết Ngư lúc này cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng hắn vẫn cảm thấy còn nước còn tát, hắn liền đưa tay ra phía trước mà cố triệu hồi viên hồn đan, viên hồn đan như có cảm ứng, ngay khi nhận được phép triệu hồi của thân chủ thì rung lắc một chút thì cũng đang chuẩn bị bay về chỗ cũ thì bỗng, một tấm đạo phù màu tím biếc bay tới viên hồn đan rồi như bị gắn chặt lên vậy và tiếp đó là một giọng nói cất lên:

 "Thái Thượng Tam Thanh, cấp cấp, như luật lệnh!!!"

Dứt lời, tấm đạo phù như một chất dẫn nhiệt vào trong viên hồn đan và bùm, viên hồn đan đó vỡ tan và từ trong đống tàn dư đó thì một luồn hồn phách mỏng manh bay lên và hướng về một nơi vô định nào đó mà bay đi, cả đám người nhìn về phía bên này thì thấy tên Mao Sơn đạo sĩ Lưu Kính Thiên đang chống nạng mà từ từ đi tới, hắn hướng về phía đám Tuấn Anh liền nói:

 "Hề hề, vui thế này sao có thể thiếu tôi được!!!"

Tuấn Anh liền bước nhanh tới phía Huyết Ngư mà gằn giọng:

 "Còn gì để nói không???"

Huyết Ngư khi này đang quỳ bất lực trên đất, mặt hắn cúi gằm mà lắc đầu, Tuấn Anh liền triệu hồi lại Kim Long châm vào trong tay rồi nói:

 "Vậy thì... đi siêu sinh đi!!!"

Rồi hắn liền vung gậy lên đang định nện xuống thì bỗng một giọng nói không biết từ đâu vang lên:

 "Ấy, Tuấn Anh tiểu huynh đệ, mong huynh đệ nể mặt Hoàng Quy lão nhân tha cho nó một lần!!!"

Tuấn Anh nghe thấy vậy thì hắn cũng biết đó là ai, hắn gật đầu rồi cười:

 "Quảng Thành Tử, ngài nói câu đó, đã chắc chưa!!!"

Người tới là Quảng Thành Tử - một trong Thập Nhị Kim Tiên đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngay khi nghe Tuấn Anh hỏi lại như vậy hắn cũng đáp lại:

 "Chắc!!!"

Tuấn Anh nghe vậy thì nhếch mép lên cười:

 "Được, vậy thì nể mặt Hoàng Quy lão nhân nhà ta!!!"

Dứt lời, Tuấn Anh liền dồn lực mà nện thẳng Kim Long châm xuống đầu của Huyết Ngư khiến nó vỡ tan tác và cả phần hồn phách của hắn cũng tan biến... mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thấy vậy, người được gọi là Quảng Thành Tử kia cũng gắt lên, hắn vừa định hạ trần mà quyết tử với Tuấn Anh thì bỗng Tuấn Anh liền nói:

 "Này, chẳng phải ngài muốn ta nể mặt lão sư phụ ta sao!!!"

Không để Quảng Thành Tử kịp phản ứng lại, Tuấn Anh quay lại nhìn hắn rồi bĩu môi:

"Hừ, nói thật nhá, nếu mà lão ta ở đây thì tên này có khi hắn đã thành món cá hấp sả rồi đó, vậy ngươi muốn thấy hắn ta mấy ngàn năm nữa tụ hồn lại hay là vĩnh viễn thành người thiên cổ!!!"

Quảng Thành Tử nghe Tuấn Anh nói vậy thì cũng cứng lưỡi không nói được câu gì:

 "À, thì, à... mà thôi, ngày mới tách... tách... à... tốt lành!!!"

Dứt lời, Quảng Thành Tử liền kéo mây mà về lại thiên đình và cả đám người Tuấn Anh cũng cười lớn, rồi cả đám thở dài mệt nhọc sau cả đêm dài rồi cũng ai về nhà đó...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Số ký tự: 0