Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Ai cho con sự tự tin đó vậy?

Tịch Linh

2024-06-27 21:26:07

Vân Hạo vừa dứt lời, cả đại điện rơi vào trầm mặc, tất cả đều vô cùng sửng sốt, nhưng ngay sau đó một trận cười lớn vang lên.

Vân Phong tiến lên một bước, vẻ mặt đầy ác ý, nói: “Nếu như tạp chủng nhà ngươi đã gan dạ như vậy, thì ta liền thành toàn cho ngươi, đến lúc ta ra thi đấu sẽ đánh ngươi thảm hại như một con chó.”

Trước kia Vân Thiên Khoát luôn bảo vệ Vân Hạo, hắn ta đành phải nhẫn nhịn, bây giờ nếu như Vân Hạo đã chủ động tìm chết thì hắn ta sao có thể bỏ qua được?

“Được thôi, ta sẽ cho ngươi giữ cánh tay đó thêm vài ngày nữa.” Vân Hạo phớt lờ sự khiêu khích của hắn ta.

“Khốn khiếp, bản lĩnh không có, thế mà cũng dám mạnh miệng!” Vân Phong tức giận gằn giọng, nhưng vừa mới nói xong, trong đại điện đột nhiên nổi lên một trận gió lớn sau đó có một bóng người chợt lao đến.

“Bốp!”

Một âm thanh bỗng vang lên giòn tan.

Vân Phong bị bóng đen tát một cái, ngã lăn ra đất, phun ra một ngụm máu, rồi hôn mê bất tỉnh.

“Vân Thiên Khoát, ngươi dám đánh nhi tử của ta!” Vân Hải Sinh nhìn rõ bóng đen là ai thì phẫn nộ hét lên.

Ai cũng không thể ngờ rằng Vân Thiên Khoát sẽ đột nhiên lao tới rồi động thủ với tiểu bối.

Ông cầm thanh kiếm nặng trong tay, hung dữ nói: “Nhi tử của ngươi là loại súc sinh gì, còn dám gọi con ta là tạp chủng? Lão tử không giết chết nó, xem như nương tay rồi!”

“Ngươi... ngươi…” Vân Hải Sinh tức giận đến nỗi cơ thể run lên bần bật.

“Đừng tưởng rằng lão tử sẽ nể mặt lão thái gia, mà cho các ngươi muốn làm gì thì làm! Cút hết cho ta, nếu không ta sẽ giết luôn cả ngươi!” Ánh mắt Vân Thiên Khoát lộ rõ tia sát ý.

Trước đây ông luôn nhẫn nhịn Vân Hải Sinh và những người khác, thứ nhất vì lão thái gia, thứ hai vì Vân Hạo.

Vân Hạo trước đây không thể luyện võ, ông sợ nếu như có xảy ra chuyện gì thì sau này Vân Hạo vẫn có thể dựa vào Vân gia mà sống vui vẻ.

Nhưng bây giờ Vân Hạo đã có thể luyện võ, lại có khả năng tự đứng vững trên đôi chân của mình.

Vậy thì đường đường là Thiết Kiếm Cuồng Đồ, hà cớ gì ông phải cúi đầu trước đám phế vật này?

Sắc mặt Vân Hải Sinh tái nhợt, ông ta không dám cùng Vân Thiên Khoát giao đấu, tuy rằng cảnh giới của hai người ngang nhau, nhưng dù sao Vân Thiên Khoát đã có kinh nghiệm mấy chục năm chiến đấu, điều này cũng đủ để đè chết ông ta!

“Vân Thiên Khoát, món nợ ngày hôm nay, mười ngày sau ta sẽ bắt ngươi trả cho bằng hết!” Vân Hải Sinh tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, mặc dù bây giờ ông ta hy vọng Vân Phong có thể giết chết Vân Hạo, nhưng cũng phải nhịn xuống.

Nói xong, ông ta ôm Vân Phong rồi cùng đám người bỏ đi.

Đại điện liền yên tĩnh trở lại.

Vân Thiên Khoát lúc này mới bớt tức giận, cau mày lo lắng mắng: “Tiểu tử thối, con mới luyện võ được mấy ngày chứ? Tại sao lại tự tìm đường chết như vậy hả?”

“Phụ thân, con có thể thắng.” Vân Hạo đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ai cho con sự tự tin đó vậy?” Vân Thiên Khoát nhướn mày.

“Thiết Kiếm Cuồng Đồ, Thiên Vân Khoát!” Vân Hạo cười nói.

Vân Thiên Khoát nghe vậy liền giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Lão tử đương nhiên là có khí phách rồi! Thôi được rồi, nếu như con đã quyết thì ta cũng không cản con nữa!”

Nhi tử của ông đã quyết chí như vậy, người làm phụ thân như ông sao có thể hèn nhát được?

Cùng lắm thì mất võ quán Cuồng Kiếm này vào tay kẻ khác thôi!

Nhưng người thì vẫn còn, nếu nhi tử ông đã có chí khí như vậy, tương lai sau này ắt hẳn không quá tệ?

Hơn nữa, nếu Vân Hạo thật sự thắng thì sao?

Ánh mắt Lăng Phi Vũ nhìn Vân Hạo vô cùng phức tạp, hắn dường như đã thực sự thay đổi rồi?

Hắn đã dũng cảm hơn rất nhiều hơn những tên nam tử khác.

Lăng Phi Vũ thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng những điều này không phải như phù dung sớm nở tối tàn, và hy vọng Vân Hạo sẽ giữ mãi khí phách này.

“Nhi tử thối, ta ra ngoài một chuyến để tìm cho con ít đan dược, ở trong nhà chờ ta về.” Vân Thiên Khoát đột nhiên lên tiếng, sau đó không đợi Vân Hạo trả lời, liền bước ra cửa.

Lăng Phi Vũ nhìn bóng lưng của ông rồi nói nhỏ: “Bá bá có lẽ đi tìm người giúp rồi.”

“...” Vân Hạo nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn, khiến hắn muốn ngay lập tức nâng cao tu vi, trở nên cường đại.

Hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa, không thể cứ mãi trốn tránh dưới đôi cánh của phụ thân mình được nữa!

“Ta đi luyện kiếm, buổi tối nhớ tới phòng của ta nhé.” Vân Hạo nói xong, liền quay đầu rời đi.

Lăng Phi Vũ nghe vậy, mặt nàng bất giác đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp nhưng không dám trả lời.

Chờ sau khi Vân Hạo rời khỏi đại điện, nàng bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Hừ, vẫn chưa thành thân đâu, tên ngốc này thế mà đã mơ tưởng thân thể của ta rồi!”



Sau khi Vân Hạo trở về, hắn bắt đầu luyện tập kiếm pháp!

“Soạt!”

Trường kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng tỏa ra không ngừng.

Lưỡi kiếm sắc bén bùng nổ ngay lập tức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng mấy chốc, trong viện đã được bao phủ bởi ánh sáng của kiếm khí.

“Soạt!”

“Soạt!”

“Soạt!”

Mỗi lần Vân Hạo vung kiếm, ánh sáng của trường kiếm lại tỏa ra không ngừng, giống như từng tầng sóng biển.

Đây là kiếm pháp huyền cấp hạ tầng, Điệp Lãng Cửu Tuyệt Kiếm.

Chín luồng kiếm quang bộc phát trong nháy mắt, thậm chí chẳng kém kiếm pháp huyền cấp trung tầng là bao.

Tuy rằng hắn tinh thông hàng vạn kiếm pháp, không thiếu những kiếm pháp thiên cấp, thậm chí là những kiếm pháp bị cấm vượt qua cả thiên cấp; nhưng trên con đường luyện võ, không phải cấp bậc kiếm pháp càng cao thì càng tốt, mà còn phải kết hợp với năng lực của bản thân.

Với Bảo Thể sơ giai bây giờ của hắn chỉ ngang với tu vi Dẫn Khí Cảnh mà thôi, tập luyện bộ kiếm pháp này là lựa chọn tốt nhất!

Năm đạo kiếm sáng lên, rồi đột nhiên hợp nhất làm một, bộc phát ra một cỗ sức mạnh cực kỳ lớn lao thẳng lên trời cao rồi dần dần tiêu tan.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, hắn đã lĩnh ngộ được một phần của bộ kiếm pháp này, thi triển được Kiếm Lãng Ngũ Điệp!

Nếu như cảnh giới của hắn đủ cao và nguyên khí dồi dào, thì với thực lực này của hắn hoàn toàn có thể đạt đến đỉnh cấp Kiếm Lãng Cửu Điệp của bộ kiếm pháp này.

“Việc cần làm nhất lúc này là nâng cao tu vi của bản thân!” Vân Hạo lặng lẽ thở dài.

Lúc này, lại có tiếng gõ cửa dồn dập.

“Tiểu tử thối mau đi theo ta!”

Tiếng của Vân Thiên Khoát chợt vang lên, ông đã tiến vào võ quán, rồi vội vàng kéo Vân Hạo ra ngoài.

“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Hạo giật mình, gấp gáp hỏi.

Đầu Vân Thiên Khoát chảy đầy mồ hôi, sốt ruột nói: “Hứa đại sư của Bảo Đan Lâu đã đồng ý với ta chữa bệnh cho con!”

“Chữa bệnh?” Vân Hạo cau mày nói: “Phụ thân, ta không phải có thể tu luyện sao rồi sao? Ta rất khỏe mà.”

“Khỏe cái rắm, đêm qua con không phải suýt nữa thì chết sao? Mau đi theo ta, để Hứa đại sư chữa cho con.” Vân Thiên Khoát nói.

“Nhưng ta nhớ là quan hệ của người với Hứa đan sư không tốt mà, ông ta vì sao lại đột nhiên có lòng giúp ta khám bệnh cơ chứ?” Vân Hạo có chút nghi hoặc hỏi.

Hắn cảm thấy trong chuyện này nhất định còn ấn giấu cái gì đó.

“Đừng phí lời nữa, nhanh đi thôi, đừng để Hứa đại sư chờ lâu. Đây là cơ hội mà phụ thân con không dễ gì mới cầu xin được đó.” Vân Thiên Khoát đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Số ký tự: 0