Vô Củ

Chương 46

Triều Lộ Thần Hi

2024-11-22 00:22:50

Lý Hà khoát tay, cô nhìn vào đôi mắt nho nhã ấm áp của anh lại có chút thẹn thùng: "Không có gì đâu, không có gì đâu, em chỉ đang chăm sóc cho anh thôi, chuyện này đều nên làm mà."

Người đàn ông cầm thìa chậm rãi ăn mì, Lý Hà thấy anh không có vấn đề gì bèn xoay người đi chuẩn bị bánh bao nhồi thịt. Tiếp theo còn phải chăm sóc cho anh làm phục hồi chức năng nên sẽ phải hoãn lại chuyện bán bánh bao, nhưng phải bán hết nửa số mì và bánh bao nhân thịt còn lại, nếu không sẽ rất uổng.

Cô dắt con gái sang phòng bên cạnh, còn bên nhà chính Thẩm Hải Dương vừa ăn cơm vừa hỏi thăm con trai tình hình gần đây. Nghe thấy mẹ mình qua đời, nước mắt anh không nhịn được mà chảy xuống hốc mắt.

"Bà nội trước khi đi có nói gì không?"

"Bà nói, con phải nghe, nghe lời dì ấy."

Xem ra mẹ rất tin tưởng người phụ nữ này, Thẩm Hải Dương nghe vậy trầm mặc không nói. Anh ăn xong thì kêu con trai đi cất bát, sau đó nghe con trai nói mẹ ruột của thằng bé lên tòa tranh giành quyền nuôi dưỡng của cậu bé.

Dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ có nhiều chuyện không thể nói rõ được, ngược lại khiến cho bụng anh tràn đầy nghi ngờ. Buổi tối Lý Hà chuẩn bị xong bánh bao thì rót nước đưa qua cho anh rửa mặt. Cô theo thói quen lấy khăn mặt lau cho anh, nhưng bị người người đàn ông đưa tay nhận lấy.

"Để anh tự làm."

Cô nói xin lỗi rồi cười cười đưa khăn mặt cho anh: "Thói quen, nhất thời quên mất anh đã tỉnh. Đây, anh tự lau đi."

Anh nói chuyện không lưu loát, sau khi nói lắp một lần thì đã thả chậm tốc độ nói, hiện tại cơ bản đã không nghe ra được ngắt câu. Anh tự mình rửa tay rửa mặt đánh răng, Lý Hà thay nước rửa chân cho anh. Đôi mắt dịu dàng của người đàn ông rõ ràng mang theo sự thẹn thùng, anh muốn tự mình rửa nhưng bị Lý Hà từ chối.

"Anh ngồi yên đi đừng nhúc nhích. Bác sĩ nói anh phải tiến hành theo chất lượng chứ không được nóng nảy, bằng không thân thể sẽ không tốt được." Nói xong cô ngẩng đầu cười, hóa giải xấu hổ rồi lấy lòng anh.

"Cứ xem em như bảo mẫu hầu hạ anh đi, không cần phải thấy có lỗi gì cả."

Cô chăm sóc anh cẩn thận chu đáo, khiến cho anh nhớ tới cảm giác thoải mái cảm nhận được lúc chưa thể động đậy: "Mẹ của anh qua đời khi nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đầu tháng bảy. Lúc bà ấy tìm em thì bệnh cũng đã nặng, phải dùng miếng giảm đau để chống đỡ. Bà thấy đã buông bỏ được hai cha con anh… trước khi đi thật ra rất bình thản."

Cô bỏ bớt không nói tới lúc bà cụ đau đớn khó chịu ở khúc giữa, vì cô không muốn anh thân là con trai phải cảm thấy khó chịu. Nhưng vừa ngẩng đầu trên mặt anh vẫn rơi đầy nước mắt, cô nhanh chóng đưa khăn mặt cho anh.

"Mẹ anh, người bà ấy không yên tâm nhất chính là con trai mình. Bác sĩ nói khả năng anh tỉnh lại gần như không có, nên bà nghĩ phải có người chăm sóc cho anh. Hiện tại anh đã tỉnh lại, trên trời bà ấy có linh thiêng cũng vui mừng đến nở hoa. Đừng khó chịu, hiện tại nếu bà nhìn thấy anh chắc chắn sẽ cười đó."

"Cảm ơn."

Anh thấy băng đeo tay đen đeo trên cánh tay cô, tiếng cảm ơn này nghiêm túc vô cùng. Lý Hà khoát tay nói không cần, cô rửa sạch chân cho anh rồi dìu anh nằm xuống, sau đó đặt cái bô bên cạnh giường anh.

"Muốn đi tiểu thì cứ gọi em. Anh vừa mới tỉnh lại cơ thể không tiện, tuyệt đối không được cậy mạnh." Nói xong thấy trên mặt người đàn ông kia lộ vẻ khó khăn, cô biết anh lại ngại ngùng rồi, nên nhất thời tùy tiện nói. 

"Đừng thấy thẹn thùng. Những ngày nay anh đều do em chăm sóc, chỗ nào trên người anh em cũng thấy rồi."

Cô vốn muốn xóa bỏ đi sự xấu hổ, kết quả nói xong phát hiện mặt anh lập tức như vải đỏ. Sống nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có da mặt mỏng như thế. Cô cười nói xin lỗi, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, giống như mình đang đùa giỡn một thiếu nam lương thiện vậy.

"Em là người nông thôn, đọc không được bao nhiêu sách, em nói thẳng lắm nên anh đừng thấy lạ. Em nói chỗ nào không đúng thì anh cứ mở miệng nói, em sẽ cố gắng sửa."

Hai má gầy gò của người đàn ông có chút lõm xuống, hiện tại sau khi tỉnh dậy càng làm nổi bật đôi mắt to kia. Năm nay anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng trong suốt. Thuần khiết, trong trẻo, giống như dòng suối của mùa xuân, dòng nước trơn bóng lại ấm áp. Nghe được lời của cô khóe miệng anh hơi nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.

"Không sao, trong khoảng thời gian này cảm ơn em."

"Không sao. Mẹ anh giúp mẹ con tụi em làm hộ khẩu, lại cho em chỗ để che gió che mưa, chuyện này đối với em đã là ân tình rất to lớn rồi. Em đã đồng ý với bác ấy sẽ chăm sóc cho hai người thật tốt, nhất định em phải làm được."

Hai người đều rất ăn ý không nói đến chuyện lễ nghi tiệc rượu, Lý Hà đỡ anh nằm xuống ngủ, bản thân cũng nằm xuống một cái giường nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0