Chương 49
Triều Lộ Thần Hi
2024-11-22 00:22:50
Người chú kia đã hỏi ý kiến của luật sư về vụ khởi tố, lại đi khắp nơi thu mua hàng xóm của Lý Hà làm chứng giả cho mình. Ông ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng của vụ khởi tố, đắc ý đứng ở cửa tòa án ngẩng cao đầu.
“Hừ, chỉ cần tôi chứng minh cô không dùng hết sức hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, tòa án nhất định sẽ phán đưa cháu trai cho tôi. Đến lúc đó số tiền kia đều là của tôi.”
Lời này của ông ta âm thầm suy nghĩ không nói ra, vợ ông ta ở một bên nhỏ giọng nói: “Nếu lấy được quyền nuôi dưỡng của Huy Huy thì tốt rồi. Ba mươi nghìn lận đó, đều thuộc về thằng nhóc đó.”
“Lấy được của Thẩm Hải Dương trước rồi nói sau. Hai mươi nghìn đó, hai mươi nghìn. Hiện tại chỉ có mấy hộ mười nghìn[1], chỉ cần anh thắng được vụ kiện thì có thể lập tức biến thành hộ mười nghìn.”
[1] Hộ mười nghìn: chỉ những hộ gia đình gửi gia đình hoặc thu nhập một tháng mười nghìn đồng ngày xưa.
“Đúng vậy. Đến lúc đó chúng ta ở tỉnh đều là nhân vật hàng đầu.”
Hai người đang nói chuyện nhìn thấy Lý Hà lái xe tới, nhất thời đắc ý nhìn cô. Lý Hà dừng xe xong bước lên bậc thang, ông ta không đợi được muốn xả giận. Lần nào cũng bị cô oán giận, lúc này lão nhà giàu của cô sắp đi rồi, rất nhanh thôi cô sẽ tức đến dậm chân thôi nhỉ?
“Nhà kia là do chị dâu tôi vì chăm sóc cho Hải Dương nên mới đưa cho cô, hiện tại Hải Dương có tôi chăm sóc không cần cô nữa, cô nhanh chóng dọn đi cho tôi.”
“Đúng vậy, hai mẹ con cô từ nơi nào đến thì quay về nơi đó. Dân quê nên trồng trọt ở nông thôn, thành phố không phải nơi cô nên ở lại. Vẫn nên quay về nơi đào đất của các cô đi, nhìn hợp với cô hơn.”
Mấy, mấy câu này không giống như câu nói trước khi mở phiên tòa, ngược lại giống như câu nói sau khi ông ta mở phiên tòa thắng kiện hơn. Lý Hà không nổi giận với những lời châm chọc đó, cô đứng ở đó nhìn hai người họ như hai kẻ ngốc.
“Thẩm Hải Dương đã tỉnh rồi, anh ấy có thể tự mình làm chủ, mấy chuyện giám hộ gì đó không còn tồn tại nữa, hai người còn mơ giấc mộng xuân thu gì đây?”
“Cái gì?”
“Cô nói dối.” Ông chú kia tức giận rồi, đưa tay muốn kéo cô nhưng bị cô gạt đi: “Sao nó có thể tỉnh dậy được? Bác sĩ nói thời gian nó sống không còn lâu nữa…”
“Ngậm cái miệng thối của ông lại.” Lý Hà mở miệng cắt ngang phán đoán của ông ta, chỉ vào mấy người hàng xóm vừa đến của cô: “Tôi nói thật hay nói dối ông có thể hỏi họ, xem tôi rốt cuộc có lừa ông hay không.”
Những hàng xóm bị mua chuộc đang chuẩn bị giả làm chứng lại vô cùng đau khổ, hiện tại không được trả tiền. Nếu biết sớm thì lúc ấy phải kêu ông ta trả tiền trước, bây giờ Thẩm Hải Dương đã tỉnh, vụ kiện này không còn tác dụng nữa. Hai ngày trước họ không tìm được ông ta nên hôm nay họ nghĩ vẫn nên đi một chuyến tới tòa án.
Thấy bọn họ gật đầu, ông chú bị đả kích lớn tới nỗi thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thím họ đỡ lấy ông ta, hai ông bà già nhìn nhau nghẹn lại không nói gì, đau khổ giống như chết cha chết mẹ.
Thẩm Hải Dương tỉnh rồi, vụ kiện về người giám hộ của anh đã bị hủy bỏ. Hai bên nguyên cáo và bị cáo song song đi ra khỏi tòa án, đôi chú thím kia nhìn dáng người thẳng tắp của Lý Hà mà cơ thể run lẩy bẩy.
"Cô đừng quá đắc ý. Cháu của tôi là sinh viên tài cao vừa là cán bộ, sẽ không cần cái loại con gái nông thôn như cô."
"Đúng, cô cứ đợi đến ngày mình bị đuổi ra ngoài đi."
Lý Hà quay đầu lại, khinh thường nhìn hai người trước mắt: "Hai người nghĩ mọi người trên thế giới đều giống như hai người à? Bản thân mình giống như cục phân thối trong hầm cầu, nên cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều là phân hết sao?”
"Cô."
"Cô đừng có mạnh miệng, tôi chờ ngày cô bị đuổi ra ngoài."
"Vậy thì chờ xem. Nhưng phải kiềm chế chút đừng tự tức chết mình, tự tức chết mình thì không được bồi thường gì đâu."
"Cô, cô con đàn bà này..."
Bọn họ muốn mắng gì thì Lý Hà cũng đã sớm đi xa, nói gì người ta cũng không nghe được, hai người họ tức giận dậm chân trên đất. Tất cả tính toán đều rơi vào khoảng không, vừa hối hận lại phẫn nộ.
"Ông nó à, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
"Đi mua đồ, mua chút thực phẩm dinh dưỡng thích hợp cho người bệnh."
"Hả?"
"Tôi phải nói chuyện rõ ràng với Hải Dương."
Đôi mắt của người phụ nữ xoay tròn: "Được."
“Hừ, chỉ cần tôi chứng minh cô không dùng hết sức hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, tòa án nhất định sẽ phán đưa cháu trai cho tôi. Đến lúc đó số tiền kia đều là của tôi.”
Lời này của ông ta âm thầm suy nghĩ không nói ra, vợ ông ta ở một bên nhỏ giọng nói: “Nếu lấy được quyền nuôi dưỡng của Huy Huy thì tốt rồi. Ba mươi nghìn lận đó, đều thuộc về thằng nhóc đó.”
“Lấy được của Thẩm Hải Dương trước rồi nói sau. Hai mươi nghìn đó, hai mươi nghìn. Hiện tại chỉ có mấy hộ mười nghìn[1], chỉ cần anh thắng được vụ kiện thì có thể lập tức biến thành hộ mười nghìn.”
[1] Hộ mười nghìn: chỉ những hộ gia đình gửi gia đình hoặc thu nhập một tháng mười nghìn đồng ngày xưa.
“Đúng vậy. Đến lúc đó chúng ta ở tỉnh đều là nhân vật hàng đầu.”
Hai người đang nói chuyện nhìn thấy Lý Hà lái xe tới, nhất thời đắc ý nhìn cô. Lý Hà dừng xe xong bước lên bậc thang, ông ta không đợi được muốn xả giận. Lần nào cũng bị cô oán giận, lúc này lão nhà giàu của cô sắp đi rồi, rất nhanh thôi cô sẽ tức đến dậm chân thôi nhỉ?
“Nhà kia là do chị dâu tôi vì chăm sóc cho Hải Dương nên mới đưa cho cô, hiện tại Hải Dương có tôi chăm sóc không cần cô nữa, cô nhanh chóng dọn đi cho tôi.”
“Đúng vậy, hai mẹ con cô từ nơi nào đến thì quay về nơi đó. Dân quê nên trồng trọt ở nông thôn, thành phố không phải nơi cô nên ở lại. Vẫn nên quay về nơi đào đất của các cô đi, nhìn hợp với cô hơn.”
Mấy, mấy câu này không giống như câu nói trước khi mở phiên tòa, ngược lại giống như câu nói sau khi ông ta mở phiên tòa thắng kiện hơn. Lý Hà không nổi giận với những lời châm chọc đó, cô đứng ở đó nhìn hai người họ như hai kẻ ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thẩm Hải Dương đã tỉnh rồi, anh ấy có thể tự mình làm chủ, mấy chuyện giám hộ gì đó không còn tồn tại nữa, hai người còn mơ giấc mộng xuân thu gì đây?”
“Cái gì?”
“Cô nói dối.” Ông chú kia tức giận rồi, đưa tay muốn kéo cô nhưng bị cô gạt đi: “Sao nó có thể tỉnh dậy được? Bác sĩ nói thời gian nó sống không còn lâu nữa…”
“Ngậm cái miệng thối của ông lại.” Lý Hà mở miệng cắt ngang phán đoán của ông ta, chỉ vào mấy người hàng xóm vừa đến của cô: “Tôi nói thật hay nói dối ông có thể hỏi họ, xem tôi rốt cuộc có lừa ông hay không.”
Những hàng xóm bị mua chuộc đang chuẩn bị giả làm chứng lại vô cùng đau khổ, hiện tại không được trả tiền. Nếu biết sớm thì lúc ấy phải kêu ông ta trả tiền trước, bây giờ Thẩm Hải Dương đã tỉnh, vụ kiện này không còn tác dụng nữa. Hai ngày trước họ không tìm được ông ta nên hôm nay họ nghĩ vẫn nên đi một chuyến tới tòa án.
Thấy bọn họ gật đầu, ông chú bị đả kích lớn tới nỗi thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thím họ đỡ lấy ông ta, hai ông bà già nhìn nhau nghẹn lại không nói gì, đau khổ giống như chết cha chết mẹ.
Thẩm Hải Dương tỉnh rồi, vụ kiện về người giám hộ của anh đã bị hủy bỏ. Hai bên nguyên cáo và bị cáo song song đi ra khỏi tòa án, đôi chú thím kia nhìn dáng người thẳng tắp của Lý Hà mà cơ thể run lẩy bẩy.
"Cô đừng quá đắc ý. Cháu của tôi là sinh viên tài cao vừa là cán bộ, sẽ không cần cái loại con gái nông thôn như cô."
"Đúng, cô cứ đợi đến ngày mình bị đuổi ra ngoài đi."
Lý Hà quay đầu lại, khinh thường nhìn hai người trước mắt: "Hai người nghĩ mọi người trên thế giới đều giống như hai người à? Bản thân mình giống như cục phân thối trong hầm cầu, nên cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều là phân hết sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô."
"Cô đừng có mạnh miệng, tôi chờ ngày cô bị đuổi ra ngoài."
"Vậy thì chờ xem. Nhưng phải kiềm chế chút đừng tự tức chết mình, tự tức chết mình thì không được bồi thường gì đâu."
"Cô, cô con đàn bà này..."
Bọn họ muốn mắng gì thì Lý Hà cũng đã sớm đi xa, nói gì người ta cũng không nghe được, hai người họ tức giận dậm chân trên đất. Tất cả tính toán đều rơi vào khoảng không, vừa hối hận lại phẫn nộ.
"Ông nó à, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
"Đi mua đồ, mua chút thực phẩm dinh dưỡng thích hợp cho người bệnh."
"Hả?"
"Tôi phải nói chuyện rõ ràng với Hải Dương."
Đôi mắt của người phụ nữ xoay tròn: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro