Chương 6
Triều Lộ Thần Hi
2024-11-22 00:22:50
Trên mặt người nhà họ Phương nóng rát, ông cụ Phương đẩy bà vợ bảo bà ta đi nấu cơm. Nhiều người nhìn như vậy, còn chưa ly hôn, ông ta có thể không để con dâu cháu trai cháu gái ăn cơm sao?
Bà cụ hết cách, múc gạo vào nhà bếp. Mọi người yên lặng đợi, hai đứa nhỏ đi vào rụt rè đến trước mặt mẹ. Thấy cô không nổi giận, con trai nhỏ móc ra viên kẹo trong túi đưa cho cô.
"Mẹ, cho."
Bi bô gọi cô, trong lòng cô thoáng chốc mềm nhũn. Con trai của cô, đứa con trai từng mang đến vinh quang vô hạn cho cô. Cô không biết trong lòng cậu suy nghĩ gì, không hiểu vì sao cậu phải nhận lại người cha chưa từng nuôi cậu một ngày. Nhưng lúc này cậu còn nhỏ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy xoắn xuýt.
"Mẹ không ăn, tự con ăn đi."
Con gái cũng đưa kẹo cho cô, hai đứa nhỏ hai bên trái phải tựa sát bên cạnh, trong lòng cô không thể nói được là cảm giác gì. Trong lòng mâu thuẫn quá lớn, đầu óc thoáng chốc không nghĩ được nhiều như thế.
Dẫn con đi ăn cơm trưa, cô cũng không quan tâm người bên ngoài, bụng sôi lột rột cực kỳ cần đồ ăn, bụng hai đứa nhỏ đã kêu to, cô vừa tự ăn vừa đút cơm cho con.
Ba mẹ con đói bụng cả ngày, ăn hơi nhiều. Một nhà cha mẹ chồng nhìn rất không vui, thế nhưng nghĩ đến đuổi bọn họ đi thì phải giải quyết vấn đề trước. Trước đó vẫn kéo dài, bây giờ đã muốn ly hôn, thế nhưng con cái thì nên làm gì?
Cơm nước xong xuôi dỗ đứa nhỏ đi ngủ, người một nhà ngồi xuống thương lượng, cuối cùng đồng ý hai đứa nhỏ mỗi người một đứa. Xế chiều đi cục dân chính làm thủ tục, thỏa thuận rõ ràng viết rõ hai người mỗi người nuôi một đứa, từng người chịu trách nhiệm, không cần đối phương đưa tiền nuôi nấng. Cả hai đều có quyền đi thăm, muốn thăm hai đứa nhỏ có thể thương lượng thời gian đến thăm.
"Anh lén dẫn Họa Họa ra cho tôi, đừng để Nhất Nhất biết."
Người đàn ông cũng không muốn trải nghiệm trẻ con khóc rống, nghe vậy gật đầu. Cô đợi ở đầu ngõ, rất nhanh anh ta đã dẫn con gái lớn ra ngoài. Một tay cô dắt con gái một tay cầm túi xách, mẹ con hai người đi lung tung không có mục đích.
"Mẹ, em trai đâu?"
Bình thường hai chị em ăn ngủ đều ở chung với nhau, lúc cô làm việc đều là con gái trông em, bây giờ hẳn là nên giải thích với con gái. Thế nhưng cô bé mới bảy tuổi, cô bé có thể hiểu cái gì gọi là ly hôn sao?
Tìm một góc không người, cô ngồi xuống trước mặt đứa nhỏ. "Cha mẹ ly hôn rồi, con biết cái gì gọi ly hôn không?"
Trong nháy mắt trong đôi mắt cô bé đầy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Nhào đầu vào trong lòng cô, học bộ dáng của cô đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
"Mẹ đừng khó chịu, con chỉ cần mẹ."
Đứa nhỏ cũng biết cô bị bỏ rơi muốn an ủi cô, bé con biết về nhà với cô chỉ có ngôi nhà tranh, lương thực phụ, thế nhưng hai người đều thân thiết với cô, bọn chúng chỉ đơn giản là không muốn rời xa mẹ. Hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại đây, bé con cần là cái ôm của mẹ, tình yêu của mẹ.
"Một mình mẹ," Cô muốn nói mẹ không nuôi được hai người, sau đó sửa lời. "Năng lực của mẹ không tốt, không thể để cho các con đều theo mẹ chịu khổ. Vì thế để lại em trai cho cha con, cha con rất nhanh sẽ tìm được công việc, có nghề nghiệp ổn định hơn mẹ, em trai sẽ không chịu khổ."
Cô bé suy nghĩ một chút, yên lặng gật đầu, chỗ của ông nội bà nội quả thật tốt hơn nhà cô bé. Nhưng cho dù tốt cũng không có mẹ, đứa nhỏ không có mẹ là đáng thương nhất. Nhưng cô bé không nói ra, cô bé biết mẹ quá mệt mỏi.
Giải thích rõ với con gái rồi, mắt thấy sắc trời cũng tối lại. Móc tiền trong túi ra đếm xem, tiền và phiếu lương thực cũng còn. Trước khi đi, cha cô bỏ vào trong túi quần áo của cô, dọc theo đường đi không nỡ tiêu một đồng.
"Đi, mẹ mua đồ ăn cho con."
"Mẹ, mẹ còn tiền phiếu hả?"
"Còn."
Mẹ con hai người đến nhà ăn mua mì hoa màu bánh ngô, đồ ăn rẻ nhất. Trong túi có thư giới thiệu, cầm đi có thể ở nhà nghỉ, thế nhưng cô không nỡ dùng.
Sang năm trong thôn mới cho vay, coi như phân chia đất cũng chỉ đủ cho hai mẹ con ăn cơm. Cô muốn ở lại trong thành phố làm buôn bán nhỏ, tốt hơn ở nông thôn. Sống lại một lần nhìn thấy tương lai, không thể ngốc nghếch về nhà trồng trọt.
Hai mẹ con ngồi ở đầu ngõ uống nước ăn bánh ngô, đầu hạ khí hậu buổi tối rất lạnh. Cô tính dùng áo bông mỏng trùm cho con gái, cô ôm đứa nhỏ ở bên ngoài qua tạm một buổi tối.
Bà cụ hết cách, múc gạo vào nhà bếp. Mọi người yên lặng đợi, hai đứa nhỏ đi vào rụt rè đến trước mặt mẹ. Thấy cô không nổi giận, con trai nhỏ móc ra viên kẹo trong túi đưa cho cô.
"Mẹ, cho."
Bi bô gọi cô, trong lòng cô thoáng chốc mềm nhũn. Con trai của cô, đứa con trai từng mang đến vinh quang vô hạn cho cô. Cô không biết trong lòng cậu suy nghĩ gì, không hiểu vì sao cậu phải nhận lại người cha chưa từng nuôi cậu một ngày. Nhưng lúc này cậu còn nhỏ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy xoắn xuýt.
"Mẹ không ăn, tự con ăn đi."
Con gái cũng đưa kẹo cho cô, hai đứa nhỏ hai bên trái phải tựa sát bên cạnh, trong lòng cô không thể nói được là cảm giác gì. Trong lòng mâu thuẫn quá lớn, đầu óc thoáng chốc không nghĩ được nhiều như thế.
Dẫn con đi ăn cơm trưa, cô cũng không quan tâm người bên ngoài, bụng sôi lột rột cực kỳ cần đồ ăn, bụng hai đứa nhỏ đã kêu to, cô vừa tự ăn vừa đút cơm cho con.
Ba mẹ con đói bụng cả ngày, ăn hơi nhiều. Một nhà cha mẹ chồng nhìn rất không vui, thế nhưng nghĩ đến đuổi bọn họ đi thì phải giải quyết vấn đề trước. Trước đó vẫn kéo dài, bây giờ đã muốn ly hôn, thế nhưng con cái thì nên làm gì?
Cơm nước xong xuôi dỗ đứa nhỏ đi ngủ, người một nhà ngồi xuống thương lượng, cuối cùng đồng ý hai đứa nhỏ mỗi người một đứa. Xế chiều đi cục dân chính làm thủ tục, thỏa thuận rõ ràng viết rõ hai người mỗi người nuôi một đứa, từng người chịu trách nhiệm, không cần đối phương đưa tiền nuôi nấng. Cả hai đều có quyền đi thăm, muốn thăm hai đứa nhỏ có thể thương lượng thời gian đến thăm.
"Anh lén dẫn Họa Họa ra cho tôi, đừng để Nhất Nhất biết."
Người đàn ông cũng không muốn trải nghiệm trẻ con khóc rống, nghe vậy gật đầu. Cô đợi ở đầu ngõ, rất nhanh anh ta đã dẫn con gái lớn ra ngoài. Một tay cô dắt con gái một tay cầm túi xách, mẹ con hai người đi lung tung không có mục đích.
"Mẹ, em trai đâu?"
Bình thường hai chị em ăn ngủ đều ở chung với nhau, lúc cô làm việc đều là con gái trông em, bây giờ hẳn là nên giải thích với con gái. Thế nhưng cô bé mới bảy tuổi, cô bé có thể hiểu cái gì gọi là ly hôn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tìm một góc không người, cô ngồi xuống trước mặt đứa nhỏ. "Cha mẹ ly hôn rồi, con biết cái gì gọi ly hôn không?"
Trong nháy mắt trong đôi mắt cô bé đầy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Nhào đầu vào trong lòng cô, học bộ dáng của cô đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
"Mẹ đừng khó chịu, con chỉ cần mẹ."
Đứa nhỏ cũng biết cô bị bỏ rơi muốn an ủi cô, bé con biết về nhà với cô chỉ có ngôi nhà tranh, lương thực phụ, thế nhưng hai người đều thân thiết với cô, bọn chúng chỉ đơn giản là không muốn rời xa mẹ. Hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại đây, bé con cần là cái ôm của mẹ, tình yêu của mẹ.
"Một mình mẹ," Cô muốn nói mẹ không nuôi được hai người, sau đó sửa lời. "Năng lực của mẹ không tốt, không thể để cho các con đều theo mẹ chịu khổ. Vì thế để lại em trai cho cha con, cha con rất nhanh sẽ tìm được công việc, có nghề nghiệp ổn định hơn mẹ, em trai sẽ không chịu khổ."
Cô bé suy nghĩ một chút, yên lặng gật đầu, chỗ của ông nội bà nội quả thật tốt hơn nhà cô bé. Nhưng cho dù tốt cũng không có mẹ, đứa nhỏ không có mẹ là đáng thương nhất. Nhưng cô bé không nói ra, cô bé biết mẹ quá mệt mỏi.
Giải thích rõ với con gái rồi, mắt thấy sắc trời cũng tối lại. Móc tiền trong túi ra đếm xem, tiền và phiếu lương thực cũng còn. Trước khi đi, cha cô bỏ vào trong túi quần áo của cô, dọc theo đường đi không nỡ tiêu một đồng.
"Đi, mẹ mua đồ ăn cho con."
"Mẹ, mẹ còn tiền phiếu hả?"
"Còn."
Mẹ con hai người đến nhà ăn mua mì hoa màu bánh ngô, đồ ăn rẻ nhất. Trong túi có thư giới thiệu, cầm đi có thể ở nhà nghỉ, thế nhưng cô không nỡ dùng.
Sang năm trong thôn mới cho vay, coi như phân chia đất cũng chỉ đủ cho hai mẹ con ăn cơm. Cô muốn ở lại trong thành phố làm buôn bán nhỏ, tốt hơn ở nông thôn. Sống lại một lần nhìn thấy tương lai, không thể ngốc nghếch về nhà trồng trọt.
Hai mẹ con ngồi ở đầu ngõ uống nước ăn bánh ngô, đầu hạ khí hậu buổi tối rất lạnh. Cô tính dùng áo bông mỏng trùm cho con gái, cô ôm đứa nhỏ ở bên ngoài qua tạm một buổi tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro