Qua Đời 1
Triều Lộ Thần Hi
2024-11-22 00:22:50
Mang sổ ngoại tệ và phiếu gửi tiền về nhà cho bà cụ xem qua, nói rõ ràng sự việc với bà. Cô đang lo lắng làm sao nói với bà cụ chuyện lấy số tiền đó sau này mua bất động sản sẽ có lãi hơn, nếu không cuộc sống tương lai càng ngày càng tốt, nhưng tiền tệ cũng càng ngày càng mất giá, gửi ở ngân hàng quá lỗ.
“Mẹ, con muốn lấy số tiền kia của Hải Dương mua nhà, sau này bán đi cũng đáng tiền hoặc cho thuê sống nhờ tiền thuê nhà cũng tốt, mẹ thấy sao?”
Bà cụ im lặng một hồi: “Nghe theo con. Của Huy Huy thì để dành sau này cho thằng bé dùng, phần kia của Hải Dương thì con cứ xem mà làm.”
Bà cụ suy nghĩ ổn thỏa, Lý Hà gật đầu cười: “Mẹ thật sự không sợ con đầu tư linh tinh lỗ tiền sao?”
“Con là con dâu của nhà họ Thẩm, là người mẹ tự chọn. Mẹ tin tưởng con.”
Tiền tiết kiệm dưới danh nghĩa cha con bọn họ, con làm cái gì cũng có bạn học Hải Dương trông coi. Mẹ yên tâm hay không cũng không có cách nào tiếp tục chăm sóc bọn họ nữa, chỉ có thể tin tưởng con. Nhưng bà cụ sống ở Dân Quốc rất nhiều năm, cảm thấy tình hình hiện giờ nếu khôi phục lại thời Dân Quốc khi đó, đừng nói cởi mở gì đó, chỉ cần đừng nghiêm khắc như vậy thì có nhà ở để ăn mảnh ngói (ăn tiền thuê nhà) cũng thích hợp hơn.
“Mẹ yên tâm, con chắc chắn chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt.”
“Đi làm cho mình mấy bộ quần áo mới, kết hôn đã thiệt thòi cho con rồi, hiện giờ có tiền đừng đối xử tệ với bản thân. Nhanh đi đi, cô dâu mới ăn mặc rực rỡ một chút làm mẹ vui vẻ.”
Bà cụ đưa hết sổ ngoại tệ cho cô, bảo cô đi mua vải làm quần áo mới. Thực ra Lý Hà không xem trọng cái này, nhưng mà bà cụ muốn đền bù cho cô, cô vì để bà hài lòng vui vẻ, đành phải chạy xe đi cửa hàng một chuyến.
Quần áo mùa hè mỏng nên làm rất nhanh, ngày hôm sau đã có để mặc. Quần màu xanh da trời phối hợp với chiếc áo tay ngắn hoa hồng đỏ nền trắng, trên chân mang giày vải màu xanh da trời. Tóc dùng khăn tay buộc ra sau đầu, trên mặt bôi kem trang điểm mới mua hôm qua.
Nền tảng bản thân cô vô cùng tốt, làn da trắng nõn mịn màng. Nhiều năm vất vả như vậy đã không còn trắng như thế, nhưng đường nét trên mặt vẫn còn, sửa soạn một chút nhìn trẻ tuổi sáng sủa, nhìn một cái chính là một cô dâu nhỏ nhanh nhẹn.
“Tốt, thật tốt.”
Bà cụ nhìn xong vui vẻ khen, tinh thần bản thân vô cùng tốt, bưng chén uống sữa bột lên uống. Lý Hà thấy dáng vẻ này của bà, trong lòng lo lắng, hỏi bà muốn ăn cái gì.
“Thịt kho tàu.” Bà cụ cười: “Gần đây mẹ nhớ mùi vị đó, mùi thịt thật thơm.”
“Mẹ đợi chút, con đi mua thịt.”
Cô mặc quần áo mới xách giỏ đi chợ mua thịt, trên đường thỉnh thoảng gặp hàng xóm liền chào hỏi với họ. Chọn khối thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen về nhà, người quen biết sau lưng bàn luận sôi nổi.
“Nàng dâu này sửa soạn chút nhìn rất xinh đẹp nha, không thua kém cô vợ trước của Thẩm Hải Dương là bao.”
“Chắc chắn xinh đẹp, bằng không cũng sẽ không được chồng trước ở thành phố vừa ý.” Hàng xóm của nhà họ Phương lắc đầu: “Đáng tiếc, nàng dâu nhỏ tốt như vậy hiện tại gả cho một người thực vật còn kèm theo con vợ trước. Nửa đời sau khó mà sống nổi.”
Em gái Phương hừ một tiếng, chế giễu khinh thường: “Ăn mặc có hơn nữa cũng chỉ là một phụ nữ thôn quê, cô ta sống cùng người thực vật cả đời, trời sinh mệnh khổ.”
Hàng xóm nhà cô ta phản bác lại: “Cái đó thì không chắc. Mọi người không biết sao, nghe nói cha của Thẩm Hải Dương gửi từ nước ngoài về không ít tiền, không thấy tất cả thứ hôm nay mặc là đồ mới à? Nói không chừng người ta còn còn khá giả hơn nhà mọi người, không thấy đồ mặc còn tốt hơn cô sao, vừa nãy còn mua thịt nữa.”
Em gái nhà họ Phương không chống đỡ nổi, oán giận, cô ta vốn ghen tị quần áo mới trên người Lý Hà, đó là chất vải mới nhất. Cô ta muốn cũng không mua được, không ngờ Lý Hà đã mặc lên rồi.
Vừa nói có tiền mọi người liền ngưỡng mộ một chút, nhưng ngay sau đó thì lắc đầu: “Có tiền đi nữa trông nom một người thực vật kèm theo một đứa con vợ trước, cuộc sống ở góa vô vị không gọi là cuộc sống, cả đời quá khó chịu.”
Mấy bác gái ở sau lưng âm thầm tiếc thay Lý Hà, bên kia cô bận rộn lập kế hoạch tương lai. Mắt thấy bà cụ không ổn, thời gian sau cùng cố gắng hết sức chăm sóc tốt cho bà. Việc của bản thân đợi bà cụ đi rồi nói sau, cô đã tìm người đặt làm một cái xe đẩy, hàn lò sắt. Chuẩn bị làm xong công việc, đợt thời cơ đến mở ra làm là được.
Về nhà đến phòng bên cạnh nhìn bà cụ một cái trước, sau đó đến nhà bếp làm thịt kho tàu cho bà. Bà cụ đã nhiều ngày không ăn cơm rồi, hôm nay lại có thể ăn một miếng. Bà ăn xong, uống miếng canh, hài lòng thở dài.
“Mẹ, con muốn lấy số tiền kia của Hải Dương mua nhà, sau này bán đi cũng đáng tiền hoặc cho thuê sống nhờ tiền thuê nhà cũng tốt, mẹ thấy sao?”
Bà cụ im lặng một hồi: “Nghe theo con. Của Huy Huy thì để dành sau này cho thằng bé dùng, phần kia của Hải Dương thì con cứ xem mà làm.”
Bà cụ suy nghĩ ổn thỏa, Lý Hà gật đầu cười: “Mẹ thật sự không sợ con đầu tư linh tinh lỗ tiền sao?”
“Con là con dâu của nhà họ Thẩm, là người mẹ tự chọn. Mẹ tin tưởng con.”
Tiền tiết kiệm dưới danh nghĩa cha con bọn họ, con làm cái gì cũng có bạn học Hải Dương trông coi. Mẹ yên tâm hay không cũng không có cách nào tiếp tục chăm sóc bọn họ nữa, chỉ có thể tin tưởng con. Nhưng bà cụ sống ở Dân Quốc rất nhiều năm, cảm thấy tình hình hiện giờ nếu khôi phục lại thời Dân Quốc khi đó, đừng nói cởi mở gì đó, chỉ cần đừng nghiêm khắc như vậy thì có nhà ở để ăn mảnh ngói (ăn tiền thuê nhà) cũng thích hợp hơn.
“Mẹ yên tâm, con chắc chắn chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt.”
“Đi làm cho mình mấy bộ quần áo mới, kết hôn đã thiệt thòi cho con rồi, hiện giờ có tiền đừng đối xử tệ với bản thân. Nhanh đi đi, cô dâu mới ăn mặc rực rỡ một chút làm mẹ vui vẻ.”
Bà cụ đưa hết sổ ngoại tệ cho cô, bảo cô đi mua vải làm quần áo mới. Thực ra Lý Hà không xem trọng cái này, nhưng mà bà cụ muốn đền bù cho cô, cô vì để bà hài lòng vui vẻ, đành phải chạy xe đi cửa hàng một chuyến.
Quần áo mùa hè mỏng nên làm rất nhanh, ngày hôm sau đã có để mặc. Quần màu xanh da trời phối hợp với chiếc áo tay ngắn hoa hồng đỏ nền trắng, trên chân mang giày vải màu xanh da trời. Tóc dùng khăn tay buộc ra sau đầu, trên mặt bôi kem trang điểm mới mua hôm qua.
Nền tảng bản thân cô vô cùng tốt, làn da trắng nõn mịn màng. Nhiều năm vất vả như vậy đã không còn trắng như thế, nhưng đường nét trên mặt vẫn còn, sửa soạn một chút nhìn trẻ tuổi sáng sủa, nhìn một cái chính là một cô dâu nhỏ nhanh nhẹn.
“Tốt, thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ nhìn xong vui vẻ khen, tinh thần bản thân vô cùng tốt, bưng chén uống sữa bột lên uống. Lý Hà thấy dáng vẻ này của bà, trong lòng lo lắng, hỏi bà muốn ăn cái gì.
“Thịt kho tàu.” Bà cụ cười: “Gần đây mẹ nhớ mùi vị đó, mùi thịt thật thơm.”
“Mẹ đợi chút, con đi mua thịt.”
Cô mặc quần áo mới xách giỏ đi chợ mua thịt, trên đường thỉnh thoảng gặp hàng xóm liền chào hỏi với họ. Chọn khối thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen về nhà, người quen biết sau lưng bàn luận sôi nổi.
“Nàng dâu này sửa soạn chút nhìn rất xinh đẹp nha, không thua kém cô vợ trước của Thẩm Hải Dương là bao.”
“Chắc chắn xinh đẹp, bằng không cũng sẽ không được chồng trước ở thành phố vừa ý.” Hàng xóm của nhà họ Phương lắc đầu: “Đáng tiếc, nàng dâu nhỏ tốt như vậy hiện tại gả cho một người thực vật còn kèm theo con vợ trước. Nửa đời sau khó mà sống nổi.”
Em gái Phương hừ một tiếng, chế giễu khinh thường: “Ăn mặc có hơn nữa cũng chỉ là một phụ nữ thôn quê, cô ta sống cùng người thực vật cả đời, trời sinh mệnh khổ.”
Hàng xóm nhà cô ta phản bác lại: “Cái đó thì không chắc. Mọi người không biết sao, nghe nói cha của Thẩm Hải Dương gửi từ nước ngoài về không ít tiền, không thấy tất cả thứ hôm nay mặc là đồ mới à? Nói không chừng người ta còn còn khá giả hơn nhà mọi người, không thấy đồ mặc còn tốt hơn cô sao, vừa nãy còn mua thịt nữa.”
Em gái nhà họ Phương không chống đỡ nổi, oán giận, cô ta vốn ghen tị quần áo mới trên người Lý Hà, đó là chất vải mới nhất. Cô ta muốn cũng không mua được, không ngờ Lý Hà đã mặc lên rồi.
Vừa nói có tiền mọi người liền ngưỡng mộ một chút, nhưng ngay sau đó thì lắc đầu: “Có tiền đi nữa trông nom một người thực vật kèm theo một đứa con vợ trước, cuộc sống ở góa vô vị không gọi là cuộc sống, cả đời quá khó chịu.”
Mấy bác gái ở sau lưng âm thầm tiếc thay Lý Hà, bên kia cô bận rộn lập kế hoạch tương lai. Mắt thấy bà cụ không ổn, thời gian sau cùng cố gắng hết sức chăm sóc tốt cho bà. Việc của bản thân đợi bà cụ đi rồi nói sau, cô đã tìm người đặt làm một cái xe đẩy, hàn lò sắt. Chuẩn bị làm xong công việc, đợt thời cơ đến mở ra làm là được.
Về nhà đến phòng bên cạnh nhìn bà cụ một cái trước, sau đó đến nhà bếp làm thịt kho tàu cho bà. Bà cụ đã nhiều ngày không ăn cơm rồi, hôm nay lại có thể ăn một miếng. Bà ăn xong, uống miếng canh, hài lòng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro