Trẻ Con 2
Triều Lộ Thần Hi
2024-11-22 00:22:50
Hóa ra là vì cái này, sau khi Lý Hà xuống xe đậu xe xong thì thờ ơ tiếp lời: “Bà biết một cái bánh bao bao nhiêu tiền không?”
Bà ta sững sờ một chút trả lời: “Một hào.”
“Bà đã cho Nhất Nhất bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“Cái này, cái này tôi nào nhớ rõ.”
Lý Hà liếc bà ta một cái, vào nhà lấy ra một nắm tiền lẻ: “Đếm thử.”
Bà ta nhận lấy tiền tất cả mọi người đều nhìn thấy được, căn bản toàn bộ là một xu hai xu. Cộng lại nhiều lắm là mấy hào. Quả nhiên, bà ta đếm từng đồng, tổng cộng bốn hào bốn.
Cháu trai bà ta mỗi ngày đều chạy đến nơi này của mẹ nó, chuyện này trong lòng bà ta biết rõ. Coi như một ngày một cái, vậy cũng hơn ba mươi cái. Cái này hoàn toàn không có hóa đơn, một cái một hào cũng thiếu quá nhiều. Đếm tiền xong, bà ta chột dạ không dám lên tiếng, Lý Hà há sẽ bỏ qua cho bà ta, trực tiếp ngay trước đông đảo quần chúng hóng hớt mở miệng hỏi.
“Bao nhiêu?”
Bà ta không nói nhưng có người nhìn thấy nói: “Bốn hào bốn.”
“Từ lúc tôi bắt đầu bán bánh bao đến bây giờ, bà cảm thấy tiền này có đủ không? Một phần tấm lòng của con cái nói thương mẹ, tôi cũng không thể không cần. Sao đến chỗ bà lại thành tôi bán bánh bao cho con trai tôi hả? Chúng ta cũng sống không xa nhau, dù đã ly hôn nhưng dù sao đứa trẻ là do tôi sinh, tôi không đến nỗi tới mức tính toán cái này với con trai mình đúng không?”
Sự thật có sức thuyết phục hơn hẳn, mẹ chồng cũ liền bị sự thật này đả kích đến gò má phát hỏa. Phương Trung Thành chưa bao giờ cho Họa Họa bất kỳ thứ gì, ngược lại là con trai thường xuyên đến chỗ mẹ. Đồ ăn lại không chỉ là bánh bao.
“Nhà họ Phương thật keo kiệt, chút chuyện nhỏ như vậy cũng đến tìm. Mẹ con ruột có thế đoạn tuyệt sao?”
“Gì thế, bà không biết rồi.” Có người biết chuyện bắt đầu công khai: “Bọn họ là hận không thể đẩy đứa bé kia cho Lý Hà, bản thân hoàn toàn mặc kệ. Nghe nói đang giới thiệu đối tượng cho Phương Trung Thành đấy, có con thì phiền toái.”
“Vậy thì quá đáng rồi. Hai đứa trẻ mỗi người một đứa, đều đưa Lý Hà muốn cô ấy mệt chết sao. Đứa trẻ lại không phải một mình cô ấy sinh ra, cha phải có trách nhiệm với con cái.”
“Đừng nói xằng bậy.” Bà Phương cắt ngang lời nói trong đám người, nhanh chóng bổ sung lại: “Cháu trai của nhà họ Phương chúng tôi, chúng tôi tự nuôi, chúng tôi không nói bỏ mặc. Mỗi người một đứa, mỗi bên chịu trách nhiệm.”
Bà ta nói xong, chán nản gạt đám người ra chạy mất dạng, mọi người đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nhạo bà ta: “Vậy thì đừng đến tìm mẹ ruột tính sổ. Cho đứa trẻ mấy xu tiền tiêu vặt mà thôi, còn sợ mẹ ruột người ta chiếm lợi. Mấy xu chứ không phải mười mấy đồng.”
“Thật là. Một xu tiền đã nói chịu thiệt lớn rồi. Lý Hà một mình nuôi ba người, chồng còn là người thực vật, đời này không thấy được điểm cuối, ai nhìn không nói đáng thương. Bà ta nói nuôi cháu trai, thực tế còn không phải để mặc cháu trai chạy đến chỗ mẹ thằng bé ăn sao. Bằng không bánh bao đó cũng có thể bán lấy tiền.”
“Ừ. Gần ba mươi cái đấy, một người nuôi ba người. Trẻ tuổi như vậy ở góa đáng thương quá.”
“Đúng thế, nếu Thẩm Hải Dương không tỉnh, đời này của cô ấy hủy rồi.”
“Thẩm Hải Dương tỉnh lại cô ấy càng đáng thương hơn.”
Bất luận là mẹ chồng cũ hay người bên ngoài, cũng có thể khiến cô cạn lời. Quan trọng nhất hàng xóm đều thương hại cô, cô muốn oán giận lại mấy câu thì giống như không biết lòng người tốt, cho nên trước giờ dứt khoát không nghe.
Quần chúng hóng chuyện đang tán gẫu, Lý Hà bận dọn dẹp nhà cửa, cơm nước các thứ, căn bản không quan tâm người ngoài. Thế giới quan bất đồng nói rồi cũng lãng phí nước miếng. Tội nghiệp cô làm cái gì chứ, cô cảm thấy bản thân sống rất tốt.
Lắc đầu về nhà thu dọn đồ ra sạp. Làm xong cho người đàn ông trên giường ăn qua đường mũi, vừa đút vừa nói chuyện với anh.
“Tôi đã tìm được một căn nhà rất thích hợp, căn nhà đó coi như mua dựa theo giá bọn họ đưa sau này cũng chắc chắn kiếm được tiền. Nhưng tôi muốn mặc cả một chút nữa, có thể ít một chút thì một chút. Hai đứa Huy Huy và Họa Họa bắt đầu đi học rồi, năm nay học mầm non sang năm chính thức lên lớp một.
Tôi cảm thấy Huy Huy sau này có lẽ có thể học tốt, hiện tại có thể nhìn ra trí nhớ và phản xạ của thằng bé đặc biệt tốt, giáo viên bảo đọc bài văn hai lần thì có thể đọc hiểu, thằng bé đọc một quyển sách mà Họa Họa một tờ còn không đọc hiểu được. Haiz, đứa con gái Họa Họa này tốt, phối màu gì đó không cần dạy cũng biết, nhưng vừa bảo đọc sách, làm đề toán thì sụp đổ.”
Bà ta sững sờ một chút trả lời: “Một hào.”
“Bà đã cho Nhất Nhất bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“Cái này, cái này tôi nào nhớ rõ.”
Lý Hà liếc bà ta một cái, vào nhà lấy ra một nắm tiền lẻ: “Đếm thử.”
Bà ta nhận lấy tiền tất cả mọi người đều nhìn thấy được, căn bản toàn bộ là một xu hai xu. Cộng lại nhiều lắm là mấy hào. Quả nhiên, bà ta đếm từng đồng, tổng cộng bốn hào bốn.
Cháu trai bà ta mỗi ngày đều chạy đến nơi này của mẹ nó, chuyện này trong lòng bà ta biết rõ. Coi như một ngày một cái, vậy cũng hơn ba mươi cái. Cái này hoàn toàn không có hóa đơn, một cái một hào cũng thiếu quá nhiều. Đếm tiền xong, bà ta chột dạ không dám lên tiếng, Lý Hà há sẽ bỏ qua cho bà ta, trực tiếp ngay trước đông đảo quần chúng hóng hớt mở miệng hỏi.
“Bao nhiêu?”
Bà ta không nói nhưng có người nhìn thấy nói: “Bốn hào bốn.”
“Từ lúc tôi bắt đầu bán bánh bao đến bây giờ, bà cảm thấy tiền này có đủ không? Một phần tấm lòng của con cái nói thương mẹ, tôi cũng không thể không cần. Sao đến chỗ bà lại thành tôi bán bánh bao cho con trai tôi hả? Chúng ta cũng sống không xa nhau, dù đã ly hôn nhưng dù sao đứa trẻ là do tôi sinh, tôi không đến nỗi tới mức tính toán cái này với con trai mình đúng không?”
Sự thật có sức thuyết phục hơn hẳn, mẹ chồng cũ liền bị sự thật này đả kích đến gò má phát hỏa. Phương Trung Thành chưa bao giờ cho Họa Họa bất kỳ thứ gì, ngược lại là con trai thường xuyên đến chỗ mẹ. Đồ ăn lại không chỉ là bánh bao.
“Nhà họ Phương thật keo kiệt, chút chuyện nhỏ như vậy cũng đến tìm. Mẹ con ruột có thế đoạn tuyệt sao?”
“Gì thế, bà không biết rồi.” Có người biết chuyện bắt đầu công khai: “Bọn họ là hận không thể đẩy đứa bé kia cho Lý Hà, bản thân hoàn toàn mặc kệ. Nghe nói đang giới thiệu đối tượng cho Phương Trung Thành đấy, có con thì phiền toái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì quá đáng rồi. Hai đứa trẻ mỗi người một đứa, đều đưa Lý Hà muốn cô ấy mệt chết sao. Đứa trẻ lại không phải một mình cô ấy sinh ra, cha phải có trách nhiệm với con cái.”
“Đừng nói xằng bậy.” Bà Phương cắt ngang lời nói trong đám người, nhanh chóng bổ sung lại: “Cháu trai của nhà họ Phương chúng tôi, chúng tôi tự nuôi, chúng tôi không nói bỏ mặc. Mỗi người một đứa, mỗi bên chịu trách nhiệm.”
Bà ta nói xong, chán nản gạt đám người ra chạy mất dạng, mọi người đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nhạo bà ta: “Vậy thì đừng đến tìm mẹ ruột tính sổ. Cho đứa trẻ mấy xu tiền tiêu vặt mà thôi, còn sợ mẹ ruột người ta chiếm lợi. Mấy xu chứ không phải mười mấy đồng.”
“Thật là. Một xu tiền đã nói chịu thiệt lớn rồi. Lý Hà một mình nuôi ba người, chồng còn là người thực vật, đời này không thấy được điểm cuối, ai nhìn không nói đáng thương. Bà ta nói nuôi cháu trai, thực tế còn không phải để mặc cháu trai chạy đến chỗ mẹ thằng bé ăn sao. Bằng không bánh bao đó cũng có thể bán lấy tiền.”
“Ừ. Gần ba mươi cái đấy, một người nuôi ba người. Trẻ tuổi như vậy ở góa đáng thương quá.”
“Đúng thế, nếu Thẩm Hải Dương không tỉnh, đời này của cô ấy hủy rồi.”
“Thẩm Hải Dương tỉnh lại cô ấy càng đáng thương hơn.”
Bất luận là mẹ chồng cũ hay người bên ngoài, cũng có thể khiến cô cạn lời. Quan trọng nhất hàng xóm đều thương hại cô, cô muốn oán giận lại mấy câu thì giống như không biết lòng người tốt, cho nên trước giờ dứt khoát không nghe.
Quần chúng hóng chuyện đang tán gẫu, Lý Hà bận dọn dẹp nhà cửa, cơm nước các thứ, căn bản không quan tâm người ngoài. Thế giới quan bất đồng nói rồi cũng lãng phí nước miếng. Tội nghiệp cô làm cái gì chứ, cô cảm thấy bản thân sống rất tốt.
Lắc đầu về nhà thu dọn đồ ra sạp. Làm xong cho người đàn ông trên giường ăn qua đường mũi, vừa đút vừa nói chuyện với anh.
“Tôi đã tìm được một căn nhà rất thích hợp, căn nhà đó coi như mua dựa theo giá bọn họ đưa sau này cũng chắc chắn kiếm được tiền. Nhưng tôi muốn mặc cả một chút nữa, có thể ít một chút thì một chút. Hai đứa Huy Huy và Họa Họa bắt đầu đi học rồi, năm nay học mầm non sang năm chính thức lên lớp một.
Tôi cảm thấy Huy Huy sau này có lẽ có thể học tốt, hiện tại có thể nhìn ra trí nhớ và phản xạ của thằng bé đặc biệt tốt, giáo viên bảo đọc bài văn hai lần thì có thể đọc hiểu, thằng bé đọc một quyển sách mà Họa Họa một tờ còn không đọc hiểu được. Haiz, đứa con gái Họa Họa này tốt, phối màu gì đó không cần dạy cũng biết, nhưng vừa bảo đọc sách, làm đề toán thì sụp đổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro