Chương 4
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Hằng ngày Lục Vân Cảnh có thói quen tới sau hậu viện tập luyện để bảo trì sự mạnh mẽ của thân thể, chỉ cần có thời gian hắn đều sẽ tới sân huấn luyện ở đó để rèn luyện.
Thay đổi dép rồi đi vào cửa, đã có người bưng tới cho hắn một ly nước điện phân cùng một mâm điểm tâm, hắn uống nước xong, dùng nĩa cắm điểm tâm, đang muốn đưa tới miệng, tựa hồ ý thức được có ánh mắt nhìn hắn theo bản năng quay đầu lại.
Trình Vũ nhìn hắn chăm chú, cái ánh mắt bình tĩnh đối mặt, lại như cất giấu điều gì sâu thẳm, thâm thúy bí ẩn rồi chút uy hiếp như nước của đại dương.
Trình Vũ đối mắt mới chút xíu đã bị ánh mắt hắn bức hốt hoảng, nhưng khi hắn phát hiện người nhìn hắn chăm chú là cô thì lại không chút biểu tình quay đầu lại tiếp tục nhấm nháp điểm tâm.
Đúng thế, đây chính là thái độ của Lục Vân Cảnh đối xử với cô, không, chuẩn xác mà nói là thái độ bọn họ dùng với nhau, dù là ở nhà cũng không nói câu nào, trừ phi gặp thời điểm không thể không nói nếu không sẽ giống như vừa mới rồi, coi nhau như người xa lạ.
Kỳ thật điều này cũng có thể lý giải, Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh kết hôn cũng chỉ vì một giao dịch.
Lục Vân Cảnh giúp nàng giải quyết phiền toái phụ thân lưu lại, mà hắn yêu cầu nàng gả cho hắn.
Sau khi kết hôn hai người đều biết tình trạng hôn nhân này cho nên mọi người đều ăn ý sẽ không liên quan đến nhau. Hai người họ cứ duy trì cuộc hôn nhân như vậy suốt tám năm, hoàn toàn không có cảm tình cả sự giao lưu cũng không có.
Cho nên lúc trước nghe nữ cảnh sát kia nói Lục Vân Cảnh vì cứu cô mà giết người cô mới cảm thấy hoang đường, Trình Vũ không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô mà làm như vậy, hắn cũng hoàn toàn không có lý do để làm thế.
Nói hắn thích Trình Vũ?
Những lời này chính là trò đùa hoàn toàn không có khả năng.
Thậm chí cô còn nghĩ khi Lục Vân Cảnh giết người, có lẽ cũng không phải vì cứu cô mà vì hắn đã từng làm bác sĩ cho nên cực có hứng thú với y học, cho nên cứu cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.
Nghĩ như vậy tựa hồ có chút tàn nhẫn nhưng chỉ trừ cái đó ra Trình Vũ thật sự không tìm thấy lý do khác khiến Lục Vân Cảnh cứu cô.
Lục Vân Cảnh ăn xong điểm tâm thì đi lên lầu, giờ phút này Trình Vũ đứng ở cầu thang, hắn đi lên trên càng tới gần cô.
Người chồng xa lạ lại đáng sợ này cô chưa từng tìm hiểu về hắn, không biết hắn có động cơ, đến tột cùng thì hắn suy nghĩ cái gì.
Hắn đi đến trước mặt Trình Vũ, giống như bình thường phảng phất như nhìn không thấy cô, chỉ là khi hắn lướt qua người cô, cô nghĩ tới lời nữ cảnh sát kia nói.
Theo chúng ta điều tra, hắn là vì cứu cô mới giết người.
Bởi vì tính chất vụ án ác liệt, tòa tuyên án không quá mấy ngày nữa xử bắn.
Mặc kệ nói thế nào thì hắn cũng đã từng cứu cô.
Sự tương phản không thể tưởng tượng này khiến trình Vũ không rõ rất nhiều việc, cách một đời gặp lại hắn, Trình Vũ cảm giác nói không nên lời.
Trình Vũ nhịn không được gọi hắn: “Lục……”
Nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng Trình Vũ mới phát hiện mình không biết xưng hô thế nào, trong chốc lát cô mới nói: “Lục…… Lục tiên sinh.”
Bước chân hắn hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, hắn nhíu ấn đường, cho dù không dấu vết, nhưng Trình Vũ vẫn thấy được hắn đang kinh ngạc.
Đại khái hắn cũng không đoán được rằng Trình Vũ đột nhiên tới chào hỏi.
Trình Vũ hơi cúi đầu tránh ánh mắt hắn, hít một hơi thật sâu mới nói:
“Ta…… Chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
Chờ hồi lâu không thấy hắn trả lời, Trình Vũ lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn thâm thúy dừng trên người cô, trên mặt hắn cũng không dư biểu tình nào, hắn luôn trầm mặc nhưng sự trầm mặc đó lại làm người khác cảm thấy đáng sợ.
Bởi vì ngươi căn bản không nhìn thấu người này đang suy nghĩ gì.
Cùng một người như vậy đối mặt quả thật ai cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không nổi, đang muốn nói không muốn thì thôi, lại nghe hắn nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Được.”
Lục Vân Cảnh thay quần áo từ trên lầu xuống dưới, hắn mặc một áo sơ mi trắng cùng một quần âu thiết kế thủ công rất tốt, nên khi mặc trên người hắn liền lộ ra một phẩm vị mới.
Hắn làm như không có việc gì đi đến bàn ăn ngồi xuống, Trình Vũ ngồi đối diện lại có chút khẩn trương, giống như mọi lần chỉ cần đối mặt với Lục Vân Cảnh theo bản năng cô lại cảm thấy bất an, cho nên từ khi kết hôn Lục Vân Cảnh thường đi công tác, đi sớm về trễ nên chỉ cần hắn không ở nhà cô đều tận lực không xuất hiện.
Cùng hắn ngồi ăn cơm đối với bọn họ mà nói là vô cùng ít ỏi. Bất quá chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì Lục Vân Cảnh là người rất đáng sợ. Lại nói tiếp Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh từ nhỏ đã nhận thức nhau, bất quá khi đó hai người quả thực là một trên trời một dưới đất. Khi đó thân là Trình đại tiểu thư, kiêu ngạo ưu tú hào quang vạn trượng, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, mà khi đó Lục Vân Cảnh bất quá chỉ là con nuôi Lục gia, nói là con nuôi nhưng mọi người đều biết đây là con rơi của Lục lão tiên sinh ở bên ngoài.
Từ khi con rơi vào Lục gia, Lục lão tiên sinh chẳng hề quan tâm, mà Lục Vân Cảnh bởi vì thân phận không thể công khai nên từ nhỏ đã bị đối xử lạnh lùng, bị khi dễ. Cho nên Trình Vũ thấy Lục Vân Cảnh là một thiếu niên trầm mặc lại quái gở, cả người luôn mang theo vết thương. Trong ấn tượng của cô cơ hồ hắn luôn chật vật bất kham, với vị trí trong thế giới của cô, cơ hồ hắn như không tồn tại. Chỉ là tất cả mọi người không ai ngờ được, một kẻ nhận hết bao khinh nhục, nhìn qua thì nhỏ yếu bất lực lại trở thành một người ai nghe tên cũng sợ vỡ mật
Cuộc đời Lục Vân Cảnh có hai việc làm người khác lau mắt mà nhìn, chuyện thứ nhất chính là bác sĩ thiên tài. Lục Vân Cảnh học đại xong rồi ra nước ngoài học ở một học viện y trứ danh, tốt nghiệp về nước hắn cùng đoàn nghiên cứu ra một loại thuốc mới, giải quyết hữu hiệu các vấn đề khi sử dụng chất kháng sinh quá nhiều, có thể nói loại thuốc này ra đời là sự cống hiến rất lớn cho y học, bởi vậy hắn đạt được rất nhiều giải thưởng y học lớn
Mà chuyện thứ hai Lục Vân Cảnh làm dùng câu “lau mắt mà nhìn” đại khái cũng đúng.
Khi mọi người đều cho rằng Lục Vân Cảnh sẽ làm bác sĩ vì y học cống hiến, thì hắn lại thừa dịp tập đoàn của Lục gia lâm vào nguy cơ thì đoạt quyền của Lục gia, trên tay hắn nắm quyền lực của Lục gia hắn liền bắt đầu ở Bắc Thành sát phạt, vì mục đích không từ thủ đoạn, lần lượt thu mua không ít xí nghiệp ở Bắc Thành, ngắn ngủn ba năm tài lực, quyền lực hắn đạt được làm người ta theo không kịp
Thay đổi dép rồi đi vào cửa, đã có người bưng tới cho hắn một ly nước điện phân cùng một mâm điểm tâm, hắn uống nước xong, dùng nĩa cắm điểm tâm, đang muốn đưa tới miệng, tựa hồ ý thức được có ánh mắt nhìn hắn theo bản năng quay đầu lại.
Trình Vũ nhìn hắn chăm chú, cái ánh mắt bình tĩnh đối mặt, lại như cất giấu điều gì sâu thẳm, thâm thúy bí ẩn rồi chút uy hiếp như nước của đại dương.
Trình Vũ đối mắt mới chút xíu đã bị ánh mắt hắn bức hốt hoảng, nhưng khi hắn phát hiện người nhìn hắn chăm chú là cô thì lại không chút biểu tình quay đầu lại tiếp tục nhấm nháp điểm tâm.
Đúng thế, đây chính là thái độ của Lục Vân Cảnh đối xử với cô, không, chuẩn xác mà nói là thái độ bọn họ dùng với nhau, dù là ở nhà cũng không nói câu nào, trừ phi gặp thời điểm không thể không nói nếu không sẽ giống như vừa mới rồi, coi nhau như người xa lạ.
Kỳ thật điều này cũng có thể lý giải, Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh kết hôn cũng chỉ vì một giao dịch.
Lục Vân Cảnh giúp nàng giải quyết phiền toái phụ thân lưu lại, mà hắn yêu cầu nàng gả cho hắn.
Sau khi kết hôn hai người đều biết tình trạng hôn nhân này cho nên mọi người đều ăn ý sẽ không liên quan đến nhau. Hai người họ cứ duy trì cuộc hôn nhân như vậy suốt tám năm, hoàn toàn không có cảm tình cả sự giao lưu cũng không có.
Cho nên lúc trước nghe nữ cảnh sát kia nói Lục Vân Cảnh vì cứu cô mà giết người cô mới cảm thấy hoang đường, Trình Vũ không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô mà làm như vậy, hắn cũng hoàn toàn không có lý do để làm thế.
Nói hắn thích Trình Vũ?
Những lời này chính là trò đùa hoàn toàn không có khả năng.
Thậm chí cô còn nghĩ khi Lục Vân Cảnh giết người, có lẽ cũng không phải vì cứu cô mà vì hắn đã từng làm bác sĩ cho nên cực có hứng thú với y học, cho nên cứu cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.
Nghĩ như vậy tựa hồ có chút tàn nhẫn nhưng chỉ trừ cái đó ra Trình Vũ thật sự không tìm thấy lý do khác khiến Lục Vân Cảnh cứu cô.
Lục Vân Cảnh ăn xong điểm tâm thì đi lên lầu, giờ phút này Trình Vũ đứng ở cầu thang, hắn đi lên trên càng tới gần cô.
Người chồng xa lạ lại đáng sợ này cô chưa từng tìm hiểu về hắn, không biết hắn có động cơ, đến tột cùng thì hắn suy nghĩ cái gì.
Hắn đi đến trước mặt Trình Vũ, giống như bình thường phảng phất như nhìn không thấy cô, chỉ là khi hắn lướt qua người cô, cô nghĩ tới lời nữ cảnh sát kia nói.
Theo chúng ta điều tra, hắn là vì cứu cô mới giết người.
Bởi vì tính chất vụ án ác liệt, tòa tuyên án không quá mấy ngày nữa xử bắn.
Mặc kệ nói thế nào thì hắn cũng đã từng cứu cô.
Sự tương phản không thể tưởng tượng này khiến trình Vũ không rõ rất nhiều việc, cách một đời gặp lại hắn, Trình Vũ cảm giác nói không nên lời.
Trình Vũ nhịn không được gọi hắn: “Lục……”
Nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng Trình Vũ mới phát hiện mình không biết xưng hô thế nào, trong chốc lát cô mới nói: “Lục…… Lục tiên sinh.”
Bước chân hắn hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, hắn nhíu ấn đường, cho dù không dấu vết, nhưng Trình Vũ vẫn thấy được hắn đang kinh ngạc.
Đại khái hắn cũng không đoán được rằng Trình Vũ đột nhiên tới chào hỏi.
Trình Vũ hơi cúi đầu tránh ánh mắt hắn, hít một hơi thật sâu mới nói:
“Ta…… Chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
Chờ hồi lâu không thấy hắn trả lời, Trình Vũ lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn thâm thúy dừng trên người cô, trên mặt hắn cũng không dư biểu tình nào, hắn luôn trầm mặc nhưng sự trầm mặc đó lại làm người khác cảm thấy đáng sợ.
Bởi vì ngươi căn bản không nhìn thấu người này đang suy nghĩ gì.
Cùng một người như vậy đối mặt quả thật ai cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không nổi, đang muốn nói không muốn thì thôi, lại nghe hắn nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Được.”
Lục Vân Cảnh thay quần áo từ trên lầu xuống dưới, hắn mặc một áo sơ mi trắng cùng một quần âu thiết kế thủ công rất tốt, nên khi mặc trên người hắn liền lộ ra một phẩm vị mới.
Hắn làm như không có việc gì đi đến bàn ăn ngồi xuống, Trình Vũ ngồi đối diện lại có chút khẩn trương, giống như mọi lần chỉ cần đối mặt với Lục Vân Cảnh theo bản năng cô lại cảm thấy bất an, cho nên từ khi kết hôn Lục Vân Cảnh thường đi công tác, đi sớm về trễ nên chỉ cần hắn không ở nhà cô đều tận lực không xuất hiện.
Cùng hắn ngồi ăn cơm đối với bọn họ mà nói là vô cùng ít ỏi. Bất quá chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì Lục Vân Cảnh là người rất đáng sợ. Lại nói tiếp Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh từ nhỏ đã nhận thức nhau, bất quá khi đó hai người quả thực là một trên trời một dưới đất. Khi đó thân là Trình đại tiểu thư, kiêu ngạo ưu tú hào quang vạn trượng, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, mà khi đó Lục Vân Cảnh bất quá chỉ là con nuôi Lục gia, nói là con nuôi nhưng mọi người đều biết đây là con rơi của Lục lão tiên sinh ở bên ngoài.
Từ khi con rơi vào Lục gia, Lục lão tiên sinh chẳng hề quan tâm, mà Lục Vân Cảnh bởi vì thân phận không thể công khai nên từ nhỏ đã bị đối xử lạnh lùng, bị khi dễ. Cho nên Trình Vũ thấy Lục Vân Cảnh là một thiếu niên trầm mặc lại quái gở, cả người luôn mang theo vết thương. Trong ấn tượng của cô cơ hồ hắn luôn chật vật bất kham, với vị trí trong thế giới của cô, cơ hồ hắn như không tồn tại. Chỉ là tất cả mọi người không ai ngờ được, một kẻ nhận hết bao khinh nhục, nhìn qua thì nhỏ yếu bất lực lại trở thành một người ai nghe tên cũng sợ vỡ mật
Cuộc đời Lục Vân Cảnh có hai việc làm người khác lau mắt mà nhìn, chuyện thứ nhất chính là bác sĩ thiên tài. Lục Vân Cảnh học đại xong rồi ra nước ngoài học ở một học viện y trứ danh, tốt nghiệp về nước hắn cùng đoàn nghiên cứu ra một loại thuốc mới, giải quyết hữu hiệu các vấn đề khi sử dụng chất kháng sinh quá nhiều, có thể nói loại thuốc này ra đời là sự cống hiến rất lớn cho y học, bởi vậy hắn đạt được rất nhiều giải thưởng y học lớn
Mà chuyện thứ hai Lục Vân Cảnh làm dùng câu “lau mắt mà nhìn” đại khái cũng đúng.
Khi mọi người đều cho rằng Lục Vân Cảnh sẽ làm bác sĩ vì y học cống hiến, thì hắn lại thừa dịp tập đoàn của Lục gia lâm vào nguy cơ thì đoạt quyền của Lục gia, trên tay hắn nắm quyền lực của Lục gia hắn liền bắt đầu ở Bắc Thành sát phạt, vì mục đích không từ thủ đoạn, lần lượt thu mua không ít xí nghiệp ở Bắc Thành, ngắn ngủn ba năm tài lực, quyền lực hắn đạt được làm người ta theo không kịp
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro