Chương 6
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Hiện tại cuộc hôn nhân này cũng vừa mới vừa mới bắt đầu, cho nên kết thúc cũng còn kịp.
Chỉ có hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này mới không liên lụy hắn.
Suy tư hồi lâu, Trình Vũ mới lấy hết can đảm, ra vẻ đạm nhiên nói:
“Cái kia…… Lục…… Tiên sinh, tôi có chuyện muốn cùng anh thương lượng một chút.”
Hắn dừng động tác uống sữa bò bình tĩnh nhìn cô, hắn khẽ mở môi tựa như không chút để ý:
“Chuyện gì?”
Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới nói:
“Tôi biết lúc trước Lục tiên sinh cùng tôi kết hôn là có mục đích, nếu hiện tại mục đích đạt được thì cũng là thời điểm kết thúc chuyện này.”
Cho dù cố khống chế giọng nói Trình Vũ vẫn khẩn trương.
Hắn nhìn về phía nàng ánh mắt tựa hồ ngưng trọng một ít:
“Cô muốn nói gì?”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy khi hắn nói những lời này mơ hồ lộ ra vài phần lạnh băng cùng nguy hiểm.
Tâm Trình Vũ đột nhiên nhảy nhảy, nói thật người này khí tức thật sự cường hãn, dù sống nhiều năm như vậy nhưng khi đối mặt với hắn cô vẫn cảm thấy áp bách như cũ, sợ hết hồn.
“Tôi……” Áp úng trong chốc lát cô mới có đủ dũng khí nói tiếp:
“Tôi muốn nói, hôn nhân dù sao cũng là chuyện lâu dài, nếu mục đích của Lục tiên sinh đã đạt được, vậy sao chúng ta không kết thúc đoạn hôn nhân này, nói không chừng tương lai Lục tiên sinh sẽ gặp được người mình thích, chỉ có khi cùng người mình yêu ở bên nhau, hôn nhân mới xem như mỹ mãn.”
Trình Vũ nói xong những lời này liền trộm ngó Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh hơi thu liễm ánh mắt, nàng không thấy thần sắc chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm.
Hắn thong thả ung dung dùng cơm lau miệng, tựa hồ không đem lời cô nói để trong lòng, lau xong rồi đem khăn ăn buông ra, hắn mới nhẹ nhàng nói một câu:
“Tôi không ngờ tới, nguyên lai Trình tiểu thư là người qua cầu rút ván.”
“……”
Trình Vũ ngây ngốc trong chốc lát mới hiểu được lại ý hắn. Lời Lục Vân Cảnh nói cũng không phải không có lý đạo lý, phía trước hắn mới giúp cô xử lý chuyện cha nuôi lưu lại, chỉ chớp mắt sau cô lại đem hắn đá văng ra, xác thật có điểm giống qua cầu rút ván.
Trình Vũ rất áy náy, cúi đầu sau một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Lục Vân Cảnh không nói gì, hắn đứng dậy đi ra cửa, Thất tẩu thấy thế, vội vàng cầm áo khoác phủ them cho hắn, tây trang mặc trên người càng làm dáng người hắn thêm đĩnh bạt.
Thất tẩu giúp hắn sửa sang lại cổ áo, hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ quét trên người cô, hỏi:
“Cô muốn ly hôn?”
Ngữ khí hắn thực đạm, phảng phất như đơn giản là nói chuyện phiếm, nhưng mà lời này nghe vào trong tai lại làm cô giật mình, không biết thế nào cứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát cô mới gật gật đầu: “ Đúng.”
Hắn nghiêng đầu, vẫn ngữ khí cũ:
“Ly hôn……” Đột nhiên từ chóp mũi hắn phát ra một tiếng cười khẽ làm người sởn tóc gáy, ngay sau đó còn khí phách ném tới một câu:
“Không có khả năng!”
“……”
Nói xong, hắn ưu nhã bước chân ra cửa, mà phía sau một đống hầu gái cung kính nhìn theo hắn đi mới xoay người làm công việc.
Trình Vũ mãi không phục hồi tinh thần, Lục Vân Cảnh vừa mới nói câu kia tuy rằng vẫn nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng làm sau lưng cô dâng lên một cổ lạnh lẽo.
Chỉ là sợ hãi xong rồi Trình Vũ lại kinh ngạc. Như vậy xem ra, Lục Vân Cảnh cũng không tính cùng nàng ly hôn, đây là điều làm cô khó hiểu, mối quan hệ hai người thế này nếu hôm nay là Lục Vân Cảnh tới nói ly hôn, đại khái cô cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng, nguyên bản cô cho rằng Lục Vân Cảnh cũng nghĩ giống cô.
Cho nên khi Lục Vân Cảnh không chịu ly hôn quả thực cô khá kinh ngạc.
Thật là không thể hiểu được người này, hoàn toàn không có cảm tình, kết hôn cũng có mục đích, giờ giải quyết xong hết rồi nên cô thật sự không hiểu vì sao hắn cự tuyệt. Thật sự không hiểu, trên người cô đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để Lục Vân Cảnh duy trì cuộc hôn nhân này.
Đời trước không đề nghị ly hôn với Lục Vân Cảnh, vì Trình Vũ không phải loại người qua cầu rút ván, Lục Vân Cảnh giúp đỡ cô nên nếu muốn ly hôn hắn nên là người nhắc tới, mà Trình Vũ cũng luôn cho rằng có một ngày Lục Vân Cảnh sẽ cùng cô ly hôn, rốt cuộc cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, nói trắng ra chỉ có thể tính là một loại giao dịch, chỉ là nàng không nghĩ ngờ tới hôn nhân vậy cũng duy trì mười năm.
Chẳng lẽ Lục Vân Cảnh thật sự thích cô? Cẩn thận nghĩ lại Trình Vũ vẫn cảm thấy không có khả năng. Hoặc là nói Lục Vân Cảnh thích cô, nhưng không biểu lộ cho nên cô vẫn luôn không biết? Nhưng Trình Vũ cảm thấy Lục Vân Cảnh không phải loại người xấu hổ khi mở miệng nói điều mình muốn, hơn nữa cô cũng không cảm thấy mình có đại mị lực mà có thể khiến Lục Vân Cảnh thích cô.
Nói thật, Trình Vũ cũng cảm thấy hổ thẹn, kiếp trước dù cùng hắn kết hôn nhiều năm, nhưng hắn là dạng người gì kỳ thật cô cũng không biết, ngay cả khi hôm nay nói chuyện với nhau chỉ sợ đây là lần cùng Lục Vân Cảnh nói chuyện nhiều nhất.
Lục Vân Cảnh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, một đời trước vì sao hắn liều mạng cứu cô, vì sao hắn không có cảm tình với cô, mà cô đề nghị ly hôn hắn lại cự tuyệt?
**
Chỉ có hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này mới không liên lụy hắn.
Suy tư hồi lâu, Trình Vũ mới lấy hết can đảm, ra vẻ đạm nhiên nói:
“Cái kia…… Lục…… Tiên sinh, tôi có chuyện muốn cùng anh thương lượng một chút.”
Hắn dừng động tác uống sữa bò bình tĩnh nhìn cô, hắn khẽ mở môi tựa như không chút để ý:
“Chuyện gì?”
Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới nói:
“Tôi biết lúc trước Lục tiên sinh cùng tôi kết hôn là có mục đích, nếu hiện tại mục đích đạt được thì cũng là thời điểm kết thúc chuyện này.”
Cho dù cố khống chế giọng nói Trình Vũ vẫn khẩn trương.
Hắn nhìn về phía nàng ánh mắt tựa hồ ngưng trọng một ít:
“Cô muốn nói gì?”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy khi hắn nói những lời này mơ hồ lộ ra vài phần lạnh băng cùng nguy hiểm.
Tâm Trình Vũ đột nhiên nhảy nhảy, nói thật người này khí tức thật sự cường hãn, dù sống nhiều năm như vậy nhưng khi đối mặt với hắn cô vẫn cảm thấy áp bách như cũ, sợ hết hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi……” Áp úng trong chốc lát cô mới có đủ dũng khí nói tiếp:
“Tôi muốn nói, hôn nhân dù sao cũng là chuyện lâu dài, nếu mục đích của Lục tiên sinh đã đạt được, vậy sao chúng ta không kết thúc đoạn hôn nhân này, nói không chừng tương lai Lục tiên sinh sẽ gặp được người mình thích, chỉ có khi cùng người mình yêu ở bên nhau, hôn nhân mới xem như mỹ mãn.”
Trình Vũ nói xong những lời này liền trộm ngó Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh hơi thu liễm ánh mắt, nàng không thấy thần sắc chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm.
Hắn thong thả ung dung dùng cơm lau miệng, tựa hồ không đem lời cô nói để trong lòng, lau xong rồi đem khăn ăn buông ra, hắn mới nhẹ nhàng nói một câu:
“Tôi không ngờ tới, nguyên lai Trình tiểu thư là người qua cầu rút ván.”
“……”
Trình Vũ ngây ngốc trong chốc lát mới hiểu được lại ý hắn. Lời Lục Vân Cảnh nói cũng không phải không có lý đạo lý, phía trước hắn mới giúp cô xử lý chuyện cha nuôi lưu lại, chỉ chớp mắt sau cô lại đem hắn đá văng ra, xác thật có điểm giống qua cầu rút ván.
Trình Vũ rất áy náy, cúi đầu sau một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Lục Vân Cảnh không nói gì, hắn đứng dậy đi ra cửa, Thất tẩu thấy thế, vội vàng cầm áo khoác phủ them cho hắn, tây trang mặc trên người càng làm dáng người hắn thêm đĩnh bạt.
Thất tẩu giúp hắn sửa sang lại cổ áo, hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ quét trên người cô, hỏi:
“Cô muốn ly hôn?”
Ngữ khí hắn thực đạm, phảng phất như đơn giản là nói chuyện phiếm, nhưng mà lời này nghe vào trong tai lại làm cô giật mình, không biết thế nào cứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát cô mới gật gật đầu: “ Đúng.”
Hắn nghiêng đầu, vẫn ngữ khí cũ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ly hôn……” Đột nhiên từ chóp mũi hắn phát ra một tiếng cười khẽ làm người sởn tóc gáy, ngay sau đó còn khí phách ném tới một câu:
“Không có khả năng!”
“……”
Nói xong, hắn ưu nhã bước chân ra cửa, mà phía sau một đống hầu gái cung kính nhìn theo hắn đi mới xoay người làm công việc.
Trình Vũ mãi không phục hồi tinh thần, Lục Vân Cảnh vừa mới nói câu kia tuy rằng vẫn nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng làm sau lưng cô dâng lên một cổ lạnh lẽo.
Chỉ là sợ hãi xong rồi Trình Vũ lại kinh ngạc. Như vậy xem ra, Lục Vân Cảnh cũng không tính cùng nàng ly hôn, đây là điều làm cô khó hiểu, mối quan hệ hai người thế này nếu hôm nay là Lục Vân Cảnh tới nói ly hôn, đại khái cô cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng, nguyên bản cô cho rằng Lục Vân Cảnh cũng nghĩ giống cô.
Cho nên khi Lục Vân Cảnh không chịu ly hôn quả thực cô khá kinh ngạc.
Thật là không thể hiểu được người này, hoàn toàn không có cảm tình, kết hôn cũng có mục đích, giờ giải quyết xong hết rồi nên cô thật sự không hiểu vì sao hắn cự tuyệt. Thật sự không hiểu, trên người cô đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để Lục Vân Cảnh duy trì cuộc hôn nhân này.
Đời trước không đề nghị ly hôn với Lục Vân Cảnh, vì Trình Vũ không phải loại người qua cầu rút ván, Lục Vân Cảnh giúp đỡ cô nên nếu muốn ly hôn hắn nên là người nhắc tới, mà Trình Vũ cũng luôn cho rằng có một ngày Lục Vân Cảnh sẽ cùng cô ly hôn, rốt cuộc cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, nói trắng ra chỉ có thể tính là một loại giao dịch, chỉ là nàng không nghĩ ngờ tới hôn nhân vậy cũng duy trì mười năm.
Chẳng lẽ Lục Vân Cảnh thật sự thích cô? Cẩn thận nghĩ lại Trình Vũ vẫn cảm thấy không có khả năng. Hoặc là nói Lục Vân Cảnh thích cô, nhưng không biểu lộ cho nên cô vẫn luôn không biết? Nhưng Trình Vũ cảm thấy Lục Vân Cảnh không phải loại người xấu hổ khi mở miệng nói điều mình muốn, hơn nữa cô cũng không cảm thấy mình có đại mị lực mà có thể khiến Lục Vân Cảnh thích cô.
Nói thật, Trình Vũ cũng cảm thấy hổ thẹn, kiếp trước dù cùng hắn kết hôn nhiều năm, nhưng hắn là dạng người gì kỳ thật cô cũng không biết, ngay cả khi hôm nay nói chuyện với nhau chỉ sợ đây là lần cùng Lục Vân Cảnh nói chuyện nhiều nhất.
Lục Vân Cảnh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, một đời trước vì sao hắn liều mạng cứu cô, vì sao hắn không có cảm tình với cô, mà cô đề nghị ly hôn hắn lại cự tuyệt?
**
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro