Chương 9
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Trước kia, mỗi lần Lâm Giai nhân gọi điện thoại, Trình Vũ đều nói đang bận việc thoái thác, trên thực tế cô cũng không có vội gì, nếu có vội cũng là tự mình tìm việc làm, bất quá chỉ là mượn cớ này trốn tránh, trốn tránh Trình gia, trốn tránh Lục Vân Cảnh, trốn tránh cả chính mình.
“Đúng rồi, sao hôm nay con rảnh mà lại đây, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ.” Lâm Giai Nhân lại hỏi.
Trình Vũ nói: “ Con tính từ chức, để tiếp nhận công ty của ba.”
Lâm Giai Nhân tựa hồ có chút hốt hoảng, sau một lúc lâu mới nói:
“ Con…… Nghĩ kỹ rồi?”
Trình Vũ gật đầu, sau đó Lâm Giai Nhân thả lỏng người, thực vui vẻ nói:
“ Con có thể nghĩ thông suốt thì tốt, ba ba con biết cũng thật vui vẻ.”
Trên thực tế cha nuôi Trình Vũ là người có hi vọng trở thành người nối nghiệp cho Trình gia, chỉ là khi sinh nhật Trình Vũ cha nuôi cũng từ chức dần, sau đó tự mình mở nhà hàng, bởi vì có óc kinh doanh cho nên trong mấy năm buôn bán cũng không tệ lắm, có mở chuỗi cửa hàng.
Dưỡng phụ qua đời, chuỗi nhà hàng để lại cho Trình Vũ, chỉ là cô không có tâm kinh doanh, cho thuê người quản lý.
Khi đó tính tình Trình Vũ quật cường, không muốn cùng Trình gia nhấc lên quan hệ nữa, không nghĩ lấy gì của Trình gia, mãi nhiều năm sau cô mới chậm rãi hiểu sự khổ tâm của cha nuôi. Cha nuôi thoát ly Trình gia tự mình kinh doanh, nhiều ít cũng là vì cô, bởi ông biết Trình lão tiên sinh công khai trước mặt mọi người thân phận của Trình Vũ, tất nhiên là không muốn Trình Vũ tiếp nhận sản nghiệp, cha nuôi cho nàng lưu một đường lui nên phải ra ngoài dốc sức làm việc. Cẩn thận hồi chút chuyện kiếp trước, những năm tháng đó cô cũng không biết mình đang làm cái gì, giống như chết lặng cứ trì độn qua ngày, nếu có thể tĩnh tâm tự hỏi bản thân một chút có lẽ sẽ không lưu lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Trình Vũ nói một ít tính toán của mình, sau đó tới linh đường thắp nén nhang cho cha nuôi.
Trên bàn thờ là di ảnh cha nuôi đang cười thật hòa ái, Trình Vũ nhớ khi còn nhỏ, cha nuôi ở bên ngoài bận rộn nhưng khi trở về dù mệt cũng sẽ cõng cô trên lưng bò khắp nhà. Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, tuy rằng cô chỉ là con nuôi, nhưng thật sự cha đã đối đãi với cô như con ruột.
Trình Vũ quỳ trước di ảnh cha nuôi rơi nước mắt không ngừng, có rất nhiều lời muốn nói, cô cảm kích, cô hối hận, chỉ là hiện tại không còn kịp nữa rồi.
Trình Vũ hận mình không hiểu chuyện, ân hận vì mình cố ý xa cách khiến cha thương tâm, cô thật ích kỷ, máu lạnh, mà hiện tại thứ cô có thể làm chính là cầu nguyện cha nuôi trên trời có linh thiêng hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này.
Khi Trình Vũ ở linh đường sám hối, Lâm Giai nhân cũng trộm xem ngoài cửa, nhìn Trình Vũ cúi đầu, vai nhẹ run rẩy, trong mắt bà Lâm tràn đầy đau lòng, cũng nhịn không được lau nước mắt.
Thắp hương xong, Trình Vũ lại nói chuyện với mẹ nuôi trong chốc lát rồi cáo từ rời đi.
Từ bên này muốn ra khỏi Trình gia phải đi qua hoa viên, trong hoa viên trồng nhiều bụi thấp bé được tu bổ chỉnh tề, từng bụi song hành bên nhau, tách đường trong hoa viên ra. Giữa hoa viên đình hóng mát phong cách Hy Lạp cổ, Trình Vũ từ lùm cây đi ra, trong lúc vô ý thì thấy trong đình hóng gió có hai người người, từ hậu viện đến cửa lớn tất nhiên phải đi qua đình hóng gió, cùng hai người đó đối mặt cũng bình thường. Trình Vũ dừng chân, vì có chút do dự.
Đối diện là đường huynh Trình Phi, hiện giờ hắn đã bắt đầu ở đi làm ở xí nghiệp của Trình gia, có thể là vừa mới từ công ty trở về vì trên người hắn vẫn còn mặc trang phục công sở, đại khái chắc là mấy năm gần đây lăn lộn không tồi, nên trên người hắn mang một loại khí phách hăng hái, hơn nữa nhờ diện mạo tuấn tiếu, chỉ liếc mắt một cũng khiến mọi người cảm thấy không thể đỡ mị lực này, nhưng mà dù vậy hắn so với người bên cạnh vẫn hơi kém một chút.
Người kia mặc áo sơ mi ca rô sọc xanh xen trắng và quần dài màu tối, trông hắn sạch sẽ thoải mái, rất thanh tân, cả người đều tươi mát như gió ngày xuân. Hắn vẫn như trong trí nhớ Trình Vũ, vẫn anh tuấn tiêu sái, mỗi một chỗ trên người đều lộ ra giáo dưỡng, dáng ngồi thực tiêu chuẩn, eo lưng thẳng thắn, nếu bất động thì giống bức tượng điêu khắc. Hắn đang cùng Trình Phi đàm luận chuyện gì đó, nét cười khẽ trên mặt vẫn ôn hòa như gió cười, tựa hồ vĩnh viễn hắn đều ôn hòa hào phóng, làm người ta cảm thấy thân thiết, hắn tựa như ánh dương trong mùa đông cho đi sự ấm áp, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt là có thể đem sự không thoải mái của người đối diện thổi tan.
Đã từng, hắn là như vậy.
Hắn tên là Lục Thừa Duẫn, là anh cùng cha khác mẹ của Lục Vân Cảnh, cũng là người khi Trình Vũ nằm trên giường dưỡng thương đã trộm cùng người khác đính hôn, là mối tình đầu của cô.
“ Cô ở chỗ này lén lút làm gì?”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm đánh gãy suy nghĩ của cô, Trình Vũ thu hồi ánh mắt theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Trình Tư Mông không biết đã đứng phía sau khi nào.
Trình Tư Mông khoanh tay nhìn Trình Vũ, đáy mắt toát ra sự khinh miệt.
“Đúng rồi, sao hôm nay con rảnh mà lại đây, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ.” Lâm Giai Nhân lại hỏi.
Trình Vũ nói: “ Con tính từ chức, để tiếp nhận công ty của ba.”
Lâm Giai Nhân tựa hồ có chút hốt hoảng, sau một lúc lâu mới nói:
“ Con…… Nghĩ kỹ rồi?”
Trình Vũ gật đầu, sau đó Lâm Giai Nhân thả lỏng người, thực vui vẻ nói:
“ Con có thể nghĩ thông suốt thì tốt, ba ba con biết cũng thật vui vẻ.”
Trên thực tế cha nuôi Trình Vũ là người có hi vọng trở thành người nối nghiệp cho Trình gia, chỉ là khi sinh nhật Trình Vũ cha nuôi cũng từ chức dần, sau đó tự mình mở nhà hàng, bởi vì có óc kinh doanh cho nên trong mấy năm buôn bán cũng không tệ lắm, có mở chuỗi cửa hàng.
Dưỡng phụ qua đời, chuỗi nhà hàng để lại cho Trình Vũ, chỉ là cô không có tâm kinh doanh, cho thuê người quản lý.
Khi đó tính tình Trình Vũ quật cường, không muốn cùng Trình gia nhấc lên quan hệ nữa, không nghĩ lấy gì của Trình gia, mãi nhiều năm sau cô mới chậm rãi hiểu sự khổ tâm của cha nuôi. Cha nuôi thoát ly Trình gia tự mình kinh doanh, nhiều ít cũng là vì cô, bởi ông biết Trình lão tiên sinh công khai trước mặt mọi người thân phận của Trình Vũ, tất nhiên là không muốn Trình Vũ tiếp nhận sản nghiệp, cha nuôi cho nàng lưu một đường lui nên phải ra ngoài dốc sức làm việc. Cẩn thận hồi chút chuyện kiếp trước, những năm tháng đó cô cũng không biết mình đang làm cái gì, giống như chết lặng cứ trì độn qua ngày, nếu có thể tĩnh tâm tự hỏi bản thân một chút có lẽ sẽ không lưu lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Trình Vũ nói một ít tính toán của mình, sau đó tới linh đường thắp nén nhang cho cha nuôi.
Trên bàn thờ là di ảnh cha nuôi đang cười thật hòa ái, Trình Vũ nhớ khi còn nhỏ, cha nuôi ở bên ngoài bận rộn nhưng khi trở về dù mệt cũng sẽ cõng cô trên lưng bò khắp nhà. Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, tuy rằng cô chỉ là con nuôi, nhưng thật sự cha đã đối đãi với cô như con ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Vũ quỳ trước di ảnh cha nuôi rơi nước mắt không ngừng, có rất nhiều lời muốn nói, cô cảm kích, cô hối hận, chỉ là hiện tại không còn kịp nữa rồi.
Trình Vũ hận mình không hiểu chuyện, ân hận vì mình cố ý xa cách khiến cha thương tâm, cô thật ích kỷ, máu lạnh, mà hiện tại thứ cô có thể làm chính là cầu nguyện cha nuôi trên trời có linh thiêng hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này.
Khi Trình Vũ ở linh đường sám hối, Lâm Giai nhân cũng trộm xem ngoài cửa, nhìn Trình Vũ cúi đầu, vai nhẹ run rẩy, trong mắt bà Lâm tràn đầy đau lòng, cũng nhịn không được lau nước mắt.
Thắp hương xong, Trình Vũ lại nói chuyện với mẹ nuôi trong chốc lát rồi cáo từ rời đi.
Từ bên này muốn ra khỏi Trình gia phải đi qua hoa viên, trong hoa viên trồng nhiều bụi thấp bé được tu bổ chỉnh tề, từng bụi song hành bên nhau, tách đường trong hoa viên ra. Giữa hoa viên đình hóng mát phong cách Hy Lạp cổ, Trình Vũ từ lùm cây đi ra, trong lúc vô ý thì thấy trong đình hóng gió có hai người người, từ hậu viện đến cửa lớn tất nhiên phải đi qua đình hóng gió, cùng hai người đó đối mặt cũng bình thường. Trình Vũ dừng chân, vì có chút do dự.
Đối diện là đường huynh Trình Phi, hiện giờ hắn đã bắt đầu ở đi làm ở xí nghiệp của Trình gia, có thể là vừa mới từ công ty trở về vì trên người hắn vẫn còn mặc trang phục công sở, đại khái chắc là mấy năm gần đây lăn lộn không tồi, nên trên người hắn mang một loại khí phách hăng hái, hơn nữa nhờ diện mạo tuấn tiếu, chỉ liếc mắt một cũng khiến mọi người cảm thấy không thể đỡ mị lực này, nhưng mà dù vậy hắn so với người bên cạnh vẫn hơi kém một chút.
Người kia mặc áo sơ mi ca rô sọc xanh xen trắng và quần dài màu tối, trông hắn sạch sẽ thoải mái, rất thanh tân, cả người đều tươi mát như gió ngày xuân. Hắn vẫn như trong trí nhớ Trình Vũ, vẫn anh tuấn tiêu sái, mỗi một chỗ trên người đều lộ ra giáo dưỡng, dáng ngồi thực tiêu chuẩn, eo lưng thẳng thắn, nếu bất động thì giống bức tượng điêu khắc. Hắn đang cùng Trình Phi đàm luận chuyện gì đó, nét cười khẽ trên mặt vẫn ôn hòa như gió cười, tựa hồ vĩnh viễn hắn đều ôn hòa hào phóng, làm người ta cảm thấy thân thiết, hắn tựa như ánh dương trong mùa đông cho đi sự ấm áp, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt là có thể đem sự không thoải mái của người đối diện thổi tan.
Đã từng, hắn là như vậy.
Hắn tên là Lục Thừa Duẫn, là anh cùng cha khác mẹ của Lục Vân Cảnh, cũng là người khi Trình Vũ nằm trên giường dưỡng thương đã trộm cùng người khác đính hôn, là mối tình đầu của cô.
“ Cô ở chỗ này lén lút làm gì?”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm đánh gãy suy nghĩ của cô, Trình Vũ thu hồi ánh mắt theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Trình Tư Mông không biết đã đứng phía sau khi nào.
Trình Tư Mông khoanh tay nhìn Trình Vũ, đáy mắt toát ra sự khinh miệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro