Chương 5
Trần Phạm Văn Tài
2024-06-12 08:23:23
- Ca ca, cứu em.
Bây giờ Đào Hàm chạy một mạch tới, khi thấy Đào Hàm đang ở ngay trước mặt nên cũng có chút ngạc nhiên.
- Ồ, ta còn tưởng ai lợi hại lắm cơ. Hóa ra là phế vật Trần Mạnh, xem ra mày ăn đòn chưa đủ nhỉ ? - Đào Hàm.
Hắn tên là Đào Hàm, 21 tuổi, là ca ca ruột của Đào Hưởng. Với cảnh giới Luyện thể cảnh tầng thứ 8 của mình, thì cũng được xem là một trong số những kẻ mạnh nhất trong làng ở lứa tuổi thanh niên.
-Rắc, rắc.
- Tới đi, nói nhiều thế làm cái gì ?! - Trần Mạnh.
- Ồ, xem ra gan của ngươi cũng lớn nhỉ ? - Đào Hàm.
Nói rồi hắn lập tức xông tới, quả nhiên là Luyện thể cảnh bát trùng, mỗi đòn đánh mà Đào Hàm sử dụng đều có lực sát thương cao và tốc độ khá nhanh.
- Không tệ đấy. - Trần Mạnh.
Việc của Trần Mạnh bây giờ là liên tục tránh đi, thế nhưng Đào Hàm thấy thế lại sinh ra tính cách kiêu ngạo khi cho rằng mình đang chiếm ưu thế.
- Sao thế ? Chỉ biết né thôi à ?! - Đào Hàm.
- Hừm. Đừng vui mừng quá sớm. - Trần Mạnh.
- Hahaha. Mày bị ảo tưởng sức mạnh à ?! - Đào Hàm cười lớn.
Mặc kệ điều đó, Trần Mạnh vẫn bình tĩnh né đòn nhưng đồng thời cũng tấn công. Lúc này, trông cậu tỏ ra không thua kém Đào Hàm là bao dù bản thân thua hẵn ngũ trùng cảnh giới.
Bốp, bốp.
- Binh, binh.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy ? Rõ ràng ca ca hơn hẵn ngũ trùng mà đánh lại không tỏ ra thua kém ? - Đào Hưởng.
Đến cả bản thân Đào Hưởng cũng tưởng rằng mình mắt kém, cho nên đã xem đi xem lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn vậy.
Còn về Đào Hàm, hắn đang tỏ ra vô cùng khó tin khi đòn đánh của mình cứ như bị Trần Mạnh đoán được vậy.
Bốp, bốp
- Vù, vù...
Chết tiệt, sao hắn lại tránh né dễ dàng thế ? Gặp kẻ khác chả phải bầm dập rồi sao ? - Đào Hàm.
Thế nhưng hẳn đâu biết rằng, trong thân thể của Trần Mạnh là của một người từng luyện võ, cho nên mọi đòn đánh của hắn đều bị đoán được trông khá dễ dàng.
- Chết tiệt, đành phải dùng nó thôi. - Đào Hàm.
-Lùi lại, lùi lại.
- Hoàng cấp hạ giai võ ký - Hổ tiểu quyền
Một quyền của Đào Hàm đánh ra, tựa như con hổ đang gầm rú xông lên đến phía trước. Đòn đánh này quá nhanh làm cho Trần Mạnh giơ tay ra đỡ, khiến cho chính cậu bị thương.
- Ầm, âm
- Haha, sao hả ? Thấy sự lợi hại của ta rồi chứ ?! - Đào Hàm cười đắc ý nói.
- Hừ. Có võ kỹ thôi mà cũng bày đặt. - Trần Mạnh.
- Ngươi nói cái gì ?! Có giỏi thì đánh lại cho ta xem. - Đào Hàm tức giận đáp.
- Không thành vấn đề. - Trần Mạnh.
Bây giờ Đào Hàm chạy một mạch tới, khi thấy Đào Hàm đang ở ngay trước mặt nên cũng có chút ngạc nhiên.
- Ồ, ta còn tưởng ai lợi hại lắm cơ. Hóa ra là phế vật Trần Mạnh, xem ra mày ăn đòn chưa đủ nhỉ ? - Đào Hàm.
Hắn tên là Đào Hàm, 21 tuổi, là ca ca ruột của Đào Hưởng. Với cảnh giới Luyện thể cảnh tầng thứ 8 của mình, thì cũng được xem là một trong số những kẻ mạnh nhất trong làng ở lứa tuổi thanh niên.
-Rắc, rắc.
- Tới đi, nói nhiều thế làm cái gì ?! - Trần Mạnh.
- Ồ, xem ra gan của ngươi cũng lớn nhỉ ? - Đào Hàm.
Nói rồi hắn lập tức xông tới, quả nhiên là Luyện thể cảnh bát trùng, mỗi đòn đánh mà Đào Hàm sử dụng đều có lực sát thương cao và tốc độ khá nhanh.
- Không tệ đấy. - Trần Mạnh.
Việc của Trần Mạnh bây giờ là liên tục tránh đi, thế nhưng Đào Hàm thấy thế lại sinh ra tính cách kiêu ngạo khi cho rằng mình đang chiếm ưu thế.
- Sao thế ? Chỉ biết né thôi à ?! - Đào Hàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừm. Đừng vui mừng quá sớm. - Trần Mạnh.
- Hahaha. Mày bị ảo tưởng sức mạnh à ?! - Đào Hàm cười lớn.
Mặc kệ điều đó, Trần Mạnh vẫn bình tĩnh né đòn nhưng đồng thời cũng tấn công. Lúc này, trông cậu tỏ ra không thua kém Đào Hàm là bao dù bản thân thua hẵn ngũ trùng cảnh giới.
Bốp, bốp.
- Binh, binh.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy ? Rõ ràng ca ca hơn hẵn ngũ trùng mà đánh lại không tỏ ra thua kém ? - Đào Hưởng.
Đến cả bản thân Đào Hưởng cũng tưởng rằng mình mắt kém, cho nên đã xem đi xem lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn vậy.
Còn về Đào Hàm, hắn đang tỏ ra vô cùng khó tin khi đòn đánh của mình cứ như bị Trần Mạnh đoán được vậy.
Bốp, bốp
- Vù, vù...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chết tiệt, sao hắn lại tránh né dễ dàng thế ? Gặp kẻ khác chả phải bầm dập rồi sao ? - Đào Hàm.
Thế nhưng hẳn đâu biết rằng, trong thân thể của Trần Mạnh là của một người từng luyện võ, cho nên mọi đòn đánh của hắn đều bị đoán được trông khá dễ dàng.
- Chết tiệt, đành phải dùng nó thôi. - Đào Hàm.
-Lùi lại, lùi lại.
- Hoàng cấp hạ giai võ ký - Hổ tiểu quyền
Một quyền của Đào Hàm đánh ra, tựa như con hổ đang gầm rú xông lên đến phía trước. Đòn đánh này quá nhanh làm cho Trần Mạnh giơ tay ra đỡ, khiến cho chính cậu bị thương.
- Ầm, âm
- Haha, sao hả ? Thấy sự lợi hại của ta rồi chứ ?! - Đào Hàm cười đắc ý nói.
- Hừ. Có võ kỹ thôi mà cũng bày đặt. - Trần Mạnh.
- Ngươi nói cái gì ?! Có giỏi thì đánh lại cho ta xem. - Đào Hàm tức giận đáp.
- Không thành vấn đề. - Trần Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro