Chương 39
Trần Thập niên
2024-07-24 08:44:16
77-78
Chương 77: Nàng rất nhớ hắn.
Đối với Tạ Từ mà nói hơn một tháng này thật sự là kinh thiên động địa, đối với Tiêu Linh Âm cũng vậy. Bản thân nàng không có thay đổi gì, chỉ là người bên cạnh lại có sự thay đổi rất lớn.
Tạ Từ thành hôn rồi, gả cho Tạ Vô Độ, vô cùng hoành tráng làm cho người ta cảm thấy ghen tị, lúc đầu ai ai cũng phản đối, sau đó thấy hai người bọn họ trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, dần dần người phản đối cũng ít đi rất nhiều, ngược lại có rất nhiều người nói bọn họ rất xứng đôi.
Cho dù mối quan hệ giữa Tạ Từ và nàng ta không tốt, thậm chí lúc nào cũng đối đầu, nhưng nhìn người ta đột nhiên từ một thiếu nữ trở thành phụ nữ, vẫn làm cho Tiêu Linh Âm có cảm giác khủng hoảng. Giống như thể một độ tuổi nào đó của nàng sắp trôi qua, những người cùng tuổi với nàng từng người từng người đều bước vào một thế giới mới, một thân phận mới, mà bản thân nàng lại vẫn chưa ổn định.
Cho dù Tiêu Linh Âm không muốn bị gả đi sớm, nhưng nàng cũng lo bản thân mình sẽ trở thành hạc giữa đàn gà, thành kẻ nội bật.
Tạ Từ thành hôn được mấy ngày, ngũ công chúa cũng bị chỉ hôn, đây chính là do mẫu thân của ngũ công chúa thỉnh cầu. Đối phương là con trai của một quan viên tứ phẩm, gia thế môn đệ đều không được coi là tốt nhưng rất trong sạch, ngoại hình bình thường nhưng tính cách không tồi. Ngũ công chúa rất hài lòng, mấy lần gặp mặt, nàng đều rất ngại ngùng. Tiêu Linh Âm còn trêu đùa nàng ấy mấy lần.
Từ khi bị chỉ hôn, ngũ công chúa thường xuyên hẹn gặp với người đó, lúc không gặp người đó cũng không thể hiện tình cảm ra quá nhiều. Vì vậy Tiêu Linh Âm mất đi một người bầu bạn, mà lục công chúa lại tính cách buồn chán, không nói được gì nhiều với Tiêu Linh Âm. Tạ Nghênh Hạnh, người mới quen biết cũng chuyển đi cùng với trưởng công chúa.
Trong nháy mắt, Tiêu Linh Âm đột nhiên cảm thấy bản thân ngay cả một người để nói chuyện cũng không tìm được.
Nhưng điều này có tính là gì chứ, lẽ nào nàng nhất định phải có người bầu bạn sao?
Nghĩ như vậy, ngày hôm đó Tiêu Linh Âm một mình xuất cung đi chơi. Nàng quả thực có thể một mình ra ngoài chơi, chỉ là quá nhàm chán, một mình đi đến tiệm trang sức, nhìn trúng một món đồ nào đó, muốn hỏi người bên cạnh cũng không được, đám tì nữ bên cạnh lại chỉ biết một khen ngợi nàng.
Tiêu Linh Âm chán chường bước ra khỏi tiệm trang sức, đi dạo một vòng, không chọn được cái gì mình thật sự thích. Không chọn được gì thì thôi đi sao còn gặp phải Tạ Từ chứ?
Tạ Từ vẫn là dáng vẻ như trước, không để ai vào mắt, cao ngạo tự đại, búi tóc theo kiểu phụ nữ đã lập gia thất, hình như có chút thay đổi, lại dường như không có gì thay đổi cả.
Tiêu Linh Âm vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy chán nản, chỉ có thể coi như không nhìn thấy, đến chào hỏi cũng không muốn, quay người đi, nhưng lại bị Tạ Từ chặn lại.
“Này, tứ công chúa đây là muốn đi đâu đấy?” Nàng cười một cách nham hiểm.
Tiêu Linh Âm lùi lại về sau một bước, cân nhắc ý định của nàng ta: “Cô muốn làm gì?”
Tạ Từ cười nói: “Cùng đi uống trà đi?”
Tiêu Linh Âm không nhúc nhích, lông mày nhíu lại, ngờ vực nhìn nàng.
Tạ Từ cười nói: “Đừng có nhìn ta như vậy, ta chẳng qua chỉ là đã lâu không gặp tứ công chúa, muốn mời tứ công chúa đi uống ly trà, nói lại chuyện xưa.”
Tiêu Linh Âm như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười: “Giữa ta và cô, có chuyện cũ gì để nói sao?”
Tạ Từ im lặng một lát, thành thật nói: “Được rồi, thực ra chỉ là ta cảm thấy chán thôi.”
Tiêu Linh Âm: “......”
Tiêu Linh Âm trợn trừng mắt, một công chúa điện hạ tôn quý như nàng, từ trước tới nay luôn đoan trang hào phóng, hiếm khi trợn mắt, chỉ có lúc đối diện với Tạ Từ mới như vậy. Nàng biết ngay Tạ Từ không có ý tốt gì, Tạ Từ vậy mà lại lấy nàng ra làm thứ tiêu khiển để giết thời gian.
“Bổn công chúa rất bận, không có thời gian chơi bời với cô.” Tiêu Linh Âm khẽ hừ một tiếng.
Tạ Từ ồ một tiếng, lại hỏi: “Thật sự không uống à?”
Tiêu Linh Âm đã nhấc một chân định rời đi, nghe nàng hỏi lại, động tác liền dừng lại. Thành thật mà nói, nàng cũng có hơi nhàm chán, uống một ly trà với Tạ Từ ngược lại cũng là một cách rất tốt để giết thời gian. Dù gì hai bọn họ chắc chắn không thể bình tĩnh uống trà, khó tránh việc cãi vã, nói không chừng còn có thể đánh nhau một trận.
Nàng đổi ý, quay đầu lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu như ngươi đã thành tâm thành ý mời bổn công chúa, vậy thì bổn công chúa sẽ nể mặt ngươi. Đi thôi, đi đâu đó uống trà.”
Ngồi ở trong phòng trong Thanh Phong Lâu thường hay đến, Tiêu Linh Âm nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy không được tự nhiên, nàng nói: “Tên tuỳ tùng của cô đâu rồi? Sao lại không cùng uống trà với nàng ta, mà lại muốn tìm ta uống trà?”
Tạ Từ biết tên tuỳ tùng mà nàng ta nhắc tới là chỉ Điền Hạnh Đào, sửa lại nói: “Nàng ấy không phải tuỳ tùng của ta, mà là bạn của ta. Bên nhà ông ngoại nàng ấy có chuyện, nên nàng không ở kinh.”
Tiêu Linh Âm ồ một tiếng, chẳng trách, nàng đang định mở miệng cười nhạo Tạ Từ không có bạn bè, người bạn duy nhất không ở đây nên mới ảo não chán chường như thế. Nhưng lời vừa tới miệng, nghĩ lại thì, bây giờ tình hình của bản thân nàng cũng không tốt hơn nàng ấy bao nhiêu……nên chỉ nuốt lại những lời đó.
Chỉ nói: “Bổn công chúa là người quen uống trà ngon, trà ở đây không phải là quá tệ hay sao?”
Tạ Từ hỏi ngược lại: “Trà mà ta uống sẽ tệ hơn loại cô uống sao?”
Tiêu Linh Âm: "......"
Nàng mím môi, nhìn thế nào cũng thấy không ưa Tạ Từ nổi. Tại sao Tạ Từ thành hôn rồi, vẫn còn kiêu căng ngạo mạn như vậy? Sau đó nghĩ tới việc người mà nàng ta gả là Tạ Vô Độ, lại cảm thấy cũng bình thường.
Cho dù nàng ta kiêu căng ngạo mạn như vậy, cũng có rất nhiều nam nhân thích.
“Không biết bọn họ thích cái gì của ngươi, lẽ nào chỉ vì vẻ bề ngoài nông cạn?” Tiêu Linh Âm thấp giọng nói.
Tạ Từ nghe thấy rõ ràng: “Cũng có thể, nhưng cô đến cả vẻ bề ngoài nông cạn cũng không có.”
“Ta có nội tâm phong phú.”
“Thật sao?”
Tạ Từ nhướn mày, khinh thường nhìn Tiêu Linh Âm, ánh mắt như đang nói: Nội tâm?
Tiêu Linh Âm bị ánh mắt của nàng làm cho tức giận, châm chọc nói: “Những người nam nhân thích ngươi hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp, lần này Võ Ninh Vương đến Bắc Tề đi sứ, chắc sẽ cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
Tạ Từ nghe thấy nàng ta nhắc tới Tạ Vô Độ, vẫn chửi rủa như cũ, sắc mặt tối sầm: “Câm cái miệng quạ của ngươi lại.”
Lúc đó Tiêu Linh Âm vì tức giận nên nói năng không suy nghĩ gì, nói xong cũng ý thức được điều mình nói có gì đó không ổn. Võ Ninh Vương nói sao đi nữa cũng là đại diện cho Đại Yến mà đi, nếu như xảy ra chuyện gì thì mối quan hệ giữa hai nước chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi.
Nhưng lời đã nói rồi, nàng cũng không thể thu lại được, chỉ có thể ôm cổ trong bế tắc.
Tạ Từ nhìn đi chỗ khác, đặc biệt chú ý đến chữ “đều” trong lời nói của nàng, hỏi: “Ban nãy ngươi nói, những nam nhân thích ta đều không có kết cục tốt, là có ý gì?”
Tiêu Linh Âm chủ động hỏi đến, bèn thuận theo lời nàng nói tiếp: “Không có ý gì cả, vốn chính là như vậy. Ngươi xem, Tiêu Vũ Phong thích ngươi, xảy ra chuyện rồi, sau đó biểu ca ta thích ngươi, cũng gặp xui xẻo một thời gian, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, lại đến Tư Mã Trác, hắn ta cũng thích ngươi, kết quả cũng chết rồi.”
Chẳng trách hôm đó Lương Thanh Nguyên nhìn thấy nàng cứ như gặp quỷ vậy, hoá ra là vì như vậy? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới bản thân nàng chứ?
Tạ Từ bĩu môi, cái mà những người đó gọi là thích, căn bản cũng không phải là thật lòng thích, hoặc là vinh hoa phú quý, hoặc là thấy sắc nảy lòng tham.
Hơn nữa, Tiêu Vũ Phong với Tư Mã Trác vốn dĩ không phải người tốt gì, không có kết cục tốt nói không chừng là quả báo của ông trời.
Về phần Lương Thanh Nguyên, vậy nhất định là do hắn tự mình gặp xui xẻo, còn đổ lên đầu nàng.
Tiêu Linh Âm lại nói: “Mặc dù nói sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Võ Ninh Vương tới Bắc Tề đi sứ, hoàng đế Bắc Tề nhất định sẽ đối đãi tốt với hắn. Với dung mạo và khí chất của Võ Nin Vương, ai biết được có bị người khác nhìn trúng hay không? Lần trước Tư Mã San nhìn thấy hắn như nhìn thấy miếng thịt vậy. Ngộ ngỡ, đến lúc đó Võ Ninh Vương trở về, còn sẽ đem về một mỹ nhân……”
Nàng cố ý làm Tạ Từ cảm thấy khó chịu, ở Đại Yến nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường, với địa vị của Tạ Vô Độ, nói không chừng cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, đến lúc đó Tạ Từ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
“Chàng ấy sẽ không như vậy.” Tạ Từ kiên quyết nói.
Tiêu Linh Âm trầm giọng nói: “Nam nhân không phải đều giống nhau sao, hắn trước đây tình chàng ý thiếp với ngươi đó là vì hai người mới thành hôn, nhưng bây giờ hắn ở cách xa ngươi như vậy, ngươi lại không quản được, sao ngươi có thể biết hắn sẽ có hay không?”
“Hắn là hắn, người khác là người khác. Dù sao hắn không thể có người khác.” Tạ Từ quả nhiên bị lời nói của Tiêu Linh Âm làm cho tức giận.
“Làm sao ngươi biết được? Ngươi lại không thể nhìn thấy, hắn nói không làm là sẽ không làm sao?” Tiêu Linh Âm thấy nàng tức giận càng nhiệt tình hơn.
Tạ Từ nhắm mắt lại, đã cảm thấy hối hận vì đã tìm Tiêu Linh Âm uống trà, đây không phải là tự mình tìm tức tối cho mình sao.
Nhưng mà mục đích của nàng lần này là đến tìm rắc rối cho Tiêu Linh Âm, làm sao có thể để cho Tiêu Linh Âm đắc ý như vậy được? Nàng cũng chọn những chuyện có thể xát muối vào lòng Tiêu Linh Âm, Tiêu Linh Âm thích nhất là so bì với nàng, nàng bèn cố ý chọn những thứ mà Tiêu Linh Âm không so lại được.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Linh Âm tức giận đập bàn rời đi, hai người ra về trong bất hoà.
Đây quả thực là một cách tốt để giết thời gian, từ Thanh Phong Lâu trở về vương phủ, hôm đó cho tận đến lúc dung bữa tối, tắm rửa nằm trên giường, Tạ Từ vẫn còn tức giận. Hôm nay nàng và Tiêu Linh Âm chưa thể phân thắng thua, chọc tức lẫn nhau, đều làm cho nhau tức giận tới gần chết.
Trời đêm hơi lạnh, bên gối trống vắng. Tạ Từ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nhìn màn trướng trên đầu, nghĩ đến lời hôm nay Tiêu Linh Âm nói: Tạ Vô Độ đi sứ ở Bắc Tề, không biết hoàng đế Bắc Tề có ban mỹ nhân cho hắn không? Đám quý nữ ở Bắc Tề có cảm thấy thích hắn không? Có lỗ m ãng chủ động như Tư Mã San đó không?
Lúc đó nàng phản bác Tiêu Linh Âm bằng giọng điệu kiên định và bình tĩnh như vậy nhưng thực ra trong lòng cũng không chắc chắn như vậy. Dù sao Tiêu Linh Âm nói đúng, nam nhân ấy à đều như vậy cả, ngộ nhỡ Tạ Vô Độ làm việc trăng hoa sau lưng nàng thì sao?
Bây giờ, vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm, nàng cũng không biết tình hình của Tạ Vô Độ bên đó rốt cuộc ra sao. Cho dù hắn thật sự có phát sinh tình cảm với ai đó, sau khi trở về không nói cho nàng biết thì nàng cũng làm sao mà biết được?
Trước đây Tạ Vô Độ luôn giữ mình trong sạch, bên cạnh không có nữ nhân, nhưng……lúc đó hắn vẫn chưa thành công cưới được nàng, bây giờ đã cưới được rồi, nói không chừng sẽ nảy sinh hai lòng?
Tạ Từ càng nghĩ càng thấy không ổn, nàng đột nhiên ngồi dậy, có một quyết định lớn, nàng định ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc, rời thành Thịnh An đi tìm Tạ Vô Độ.
Nàng được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ cực, nên đương nhiên không thể lên đường bằng cách cưỡi ngựa, phải ngồi trên chiếc xe ngựa thoại mái, cũng không thể đi quá nhanh. Với tốc độ này, nàng đi theo hướng mà Tạ Vô Độ trở về, đến lúc đó sẽ đúng lúc gặp được hắn.
Đến lúc đó hắn vừa mới rời khỏi Bắc Tề chưa lâu, nếu như thật sự có gì đó, chắc chắn sẽ không kịp che đậy! Đương nhiên, Tạ Từ càng tình nguyện tin tưởng hắn, hắn sẽ không làm ra chuyện phong hoa tuyết Nguyệt gì, trong lòng chỉ nên có một mình nàng. Dù gì nàng đã từng nói, nàng quyết không chấp nhận việc phu quân của mình có người khác.
Nếu như chỉ là do nàng nghĩ nhiều, nàng cũng có thể sớm gặp được Tạ Vô Độ, nàng nhìn vào chiếc giường lớn trống trải, thời tiết càng ngày càng lạnh, chăn bông cũng càng ngày càng lạnh. Chỉ có một mình nàng nằm, dường như không có chút hơi ấm nào.
Tạ Từ nặng nề thở dài, rồi nằm xuống, nàng hạ quyết tâm, ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc rồi xuất phát. Nàng từ từ nằm xuống, nghiêng người cuộn tròn người, kéo chặt quần áo của Tạ Vô Độ vào lòng rồi ôm vào lòng, hít một hơi thật sâu. Nàng luôn cảm thấy trên người Tạ Vô Độ có mùi thơm dễ chịu, ngay cả quần áo hắn mặc cũng dính mùi của hắn, nhưng bây giờ hắn rời đi, mùi hương dường như càng ngày càng nhạt đi.
Làm sao đây, nàng cảm thấy bản thân không chỉ thích Tạ Vô Độ mười phần, đã đến mười một phần rồi.
Nàng thật sự rất nhớ hắn.
Chương 78: “Người không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với Vô Độ ca ca.”
Tạ Từ nói là làm, đêm đó nàng ngủ không yên giấc, sớm đã tỉnh dậy, sau khi tắm rửa thay đồ xong, nàng ra lệnh cho đám người Lan Thời thu dọn đồ đạc.
“Cái bồn tắm này phải mang theo. Đến lúc đó đến trạm dịch nghỉ ngơi, ngộ nhỡ thau tắm của bọn họ không thoải mái, ta sẽ dung không quen.”
“Mấy bộ y phục này cũng phải mang theo, thời tiết lạnh hơn rồi, mấy bộ y phục dày cũng phải mang theo, ban đêm càng lạnh hơn, càng cần chuẩn bị.”
“Bộ y phục này mới mua, vẫn chưa mặc qua, mang đi.”
“Bộ trang sức này rất hợp để phối với bộ y phục kia, mang đi.”
“Đôi giày này vừa đẹp vừa thoải mái, nói không chừng cũng sẽ cần đi bộ, vừa vặn phù hợp, mang đi.”
Lan Thời và Trúc Thời cũng theo chỉ thị của Tạ Từ mà thu dọn đồ đạc, không biết từ lúc nào đồ đạc đã xếp đầy mấy thùng to.
Trúc Thời nhìn đám đồ đạc đang được chất đống, nghỉ hoặc không thôi, hỏi nàng: “Vương phi, chúng ta đây là phải đi đâu thế? Tại sao đang yên đang lành lại phải thu dọn đồ đạc?”
Ý cười của Tạ Từ không hề nhạt đi, tuy vẫn chưa ra ngoài, nhưng dường như đã nhìn thấy được sự ngạc nhiên cua Tạ Vô Độ khi nhìn thấy nàng, nói: “Ra ngoài đi dạo, tiện thể tạo bất ngờ cho ai đó.”
Trúc Thời sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, tuỳ tiện nói: “Vương phi muốn tạo bất ngờ cho ai? Lẽ nào là Điền tiểu thư sao?”
Lan Thời suy nghĩ một lúc, đã hiểu ra được bảy tám phần, dung cùi trỏ chọc Trúc Thời, nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, vương phi ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Vẻ mặt Trúc Thời bối rối, ồ một tiếng: “Cũng đúng, đi ra ngoài dạo cũng không tệ, thời gian này vương gia vừa hay cũng không ở đây.”
Tạ Từ chỉ cười không nói, cũng không giải thích nhiều.
Ngày hôm đó lúc thu dọn hành lý xong đã gần đến trưa. Ăn trưa xong, Tạ Từ ra lệnh cho bọn họ chất hành lí lên xe ngựa, bản thân nàng cũng lên một chiếc xe ngựa khác đi ra khỏi thành.
Lúc nàng rời đi, phố phường vẫn náo nhiệt như cũ. Tạ Từ kéo rèm, từ trong xe ngựa nhìn ra ngoài, hai ngày trước nàng cũng ngồi xe ngựa đi ngang qua, lúc đó tâm tình không tốt, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác. Chỉ vì sắp gặp được người mình thích nên cô không còn chờ đợi một cách mù quáng và trống rỗng nữa, thời gian dường như cũng trở nên bận rộn, tràn ngập sự mong đợi.
Bắc Tề ở biên giới phía bắc Đại Yến, sau khi rời Thịnh Kinh, Tạ Từ tiến về phía bắc.
Tốc độ di chuyển của nàng đúng như mong đợi, rất chậm và phải mất rất nhiều thời gian để đi từ Thịnh An đến thành trì tiếp theo.
Nàng trải qua cuộc sống nhàn nhã, thoải mái, ăn ngon mặc đep, nàng đương nhiên không biết, sau khi nàng rời thành Thịnh An vài ngày, thành Thịnh An đã xảy ra biến cố lớn
Cung thân vương mưu nghịch, Hoằng Cảnh Đế bị bắt, cả thành Thịnh An đều bị phong toả, ra vào đều khó, bên trong một con chim cũng không ra được, bên ngoài một con ruồi cũng không vào được. Vì vậy người bên ngoài đều không biết được tin tức này.
-
Thành Thịnh An, trong hoàng cung.
Hoằng Cảnh Đế ngồi trong phòng, vẫn còn vô cùng bàng hoàng, đợt biến cố này xảy ra quá đột ngột, đêm qua, khi ông vẫn đang trong giấc mộng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gió gào thét, lúc đầu ông chỉ tưởng rằng đó là cảnh trong mơ nên không chú ý mà quay người đi. Không lâu sau, liền nghe thấy một loạt tiếng chân tiến đến gần tẩm điện. Ông mơ hồ ngồi dậy, bực bội vì tiếng bước chân đã đánh thức giấc ngủ yên bình của mình, sắc mặt trầm xuống không vui, đang muốn bùng nổ cơn tức giận của một đế vương của mình. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, tuy ông chưa thể trở thành một đế vương đủ tư cách nhưng khí chất của một đế vương thì đã sớm học được.
“Bên ngoài ồn ào như vậy, có chuyện gì vậy?” Hoằng Cảnh Đế chất vấn nhưng không nhận được câu trả lời nào, cửa của tẩm điện bị người ta đẩy ra, tiếng gậy gõ vào gạch lát sàn đã đánh thức ý thức đang buồn ngủ của ông.
Hoằng Cảnh Đế ngẩng đầu lên nhìn người đến.
“Vương huynh?” Ông nghi hoặc hỏi, trong lòng đã có dự cảm không lành nhưng lại không dám tin.
Cung thân vương tay chống gậy, không còn vẻ ôn hoà như xưa, một khuôn mặt nghiêm nghị uy nghiêm, toát lên khí thế của kẻ bề trên. Ông nhìn thoáng qua Hoằng Cảnh Đế, cuối cùng mỉm cười nói: “Thánh thượng có phân phó gì không?”
Cho đến tận lúc này, Hoằng Cảnh Đế vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ. Bên cạnh ông không có một ai hầu hạ, bị nhốt bên trong tẩm điện, kêu trời trời không biết gọi đất đất không hay. Ông không biết tình hình bên ngoài như thế nào, trong lòng vô cùng hoảng sợ, không biết nên làm gì. Ông chỉ có thể chờ đợi, có lẽ Liễm Chi sẽ nhận được tin tức, quay về cứu ông.
Đang suy nghĩ, cánh cửa đã bị đẩy ra. Hoằng Cảnh Đế trong lòng hoảng hốt, có chút sợ hãi nhìn về phía cửa, là Cung thân vương.
Cung thân vương trong tay cầm một đạo thánh chỉ, chậm rãi bước vào, tựa như thành khâne mà nói: “Thập ngũ đệ, ngươi không thích hợp làm hoàng đế.”
Tự bản thân Hoằng Cảnh Đế cũng biết điều đó, ông nhìn vào đạo thánh chỉ trống không đó, lại ngẩng đầu nhìn Cung thân vương. Cung thân vương nói: “Chỉ cần thập ngũ đệ nhường hoàng vị cho ta, ta đảm bảo tính mạng của đệ sẽ không sao, như vậy cũng tốt hơn cho giang sơn xã tắc và bách tính.”
Lời hắn ta nói, Hoằng Cảnh Đế không thể phản bác. Ông há hốc miệng nhưng không thể nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào đạo thánh chỉ đó.
Ngày thứ năm sau khi thành Thịnh An xảy ra biến cố, Hoằng Cảnh Đế nhường ngôi cho Cung Thân vương. Cung thân vương xưng đế, đổi niên hiệu thành Kiến Bình, thông báo ra khắp thiên hạ.
Kiến Bình đế trong lòng bất mãn với Ngọc Chương trưởng công chúa vì năm đó đã không coi trọng mình, vì vậy sau khi kế vị đã cho người truy lùng Ngọc Chương trưởng công chúa. Đám người của hoàng thất, hoặc là bị giam trong hoàng cung, hoặc là chạy trốn trong dân gian.
Lúc Tạ Từ nghe được tin tức này, đã lên đường được một tháng, sắp đến biên giới giữa Đại Yến và Bắc Tề. Trước khi Tạ Vô Độ rời đi đã để lại cho nàng người bảo vệ, lúc nàng rời đi không đem theo tất cả mà để lại một nửa ở thành Thịnh An, một người trong số đó đã chuyền tin cho Tạ Từ, lúc này Tạ Từ mới biết được tin tức về biến cố ở thành Thịnh An.
Trong lòng nàng hoảng hốt, gần như không ngờ tới Cung thân vương lại giấu tài, lại có thế lực lớn như vậy. Thứ hai, nghĩ tới Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ luôn được Hoằng Cảnh Đế xem trọng, hiện giờ Hoằng Cảnh Đế xảy ra chuyện, tân đế sao có thể buông tha cho hắn?
Vốn dĩ đã cảm thấy việc tới Bắc Tề đi sứ đã có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại, càng thấy kì quặc hơn. Tạ Từ tuy không biết nhiều chuyện trong triều, nhưng nàng không hề ngu ngốc, sau khi nàng suy nghĩ một lúc, liền nghĩ ra những chuyện này có liên quan tới nhau.
Sau khi Tư Mã Trác qua đời, hắn ta đã cấu kết với Bắc Tề để lừa Tạ Vô Độ đến Bắc Tề, sau đó nhân cơ hội này phát động cung biến, bắt Hoằng Cảnh Đế nhường ngôi. Nếu đã là như vậy, chỉ sợ rằng Tạ Vô Độ……sẽ lành ít dữ nhiều.
Tạ Từ đan ngón tay vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, không biết Cung thân vương đã thỏa thuận gì với Hoàng đế Bắc Tề, liệu hoàng đế Bắc Tề có làm gì bất lợi với Tạ Vô Độ không?
Tim nàng đập thình thịch, lệnh cho bọn họ đi nhanh về phía trước.
Sẽ không đâu, Tạ Vô Độ vẫn luôn là người thông minh, nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì. Bọn họ cũng đã hứa với nhau rồi, hắn phải sớm đi sớm về, hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tạ Từ tự an ủi chính mình, cứ lặp đi lặp lại lời nói đó, nhưng trái tim đang treo lơ lửng lại không hề bình tĩnh lại.
Trên đường đi, không ngờ lại gặp được Tiêu Thanh Y.
Tiêu Thanh Y vốn dĩ đang ở Nhữ Châu, bị tân đế cho người truy sát, cả đường tháo chạy, khi thấy sắp bị đuổi kịp. Trên đường chạy trốn, bà không quên che chở cho Tạ Nghênh Hạnh nhưng họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, làm gì có người nào có thể cưỡi ngựa nhanh hơn xe ngựa.
Phía sau đó là vực sâu vạn trượng, nếu bị bắt, e là chỉ có đường chết. Tiêu Thanh Y thỉnh thoàng ngoảnh lại nhìn, nắm lấy cánh tay của Tạ Nghênh Hạnh, nhỏ giọng an ủi nàng: “Hạnh Nhi, con đừng sợ, không sao đâu.”
Tạ Nghênh Hạnh vẫn trầm mặc, nhưng lòng lại đang có tính toán. Nàng muốn có vinh hoa phú quý, cuộc sống yên bình, nhưng so với những thứ đó, nàng càng muốn sống hơn. Với tình thế hiện tại…… nếu như nàng tiếp tục ở bên Tiêu Thanh Y, sẽ phải chết cùng bà.
Tạ Nghênh Hạnh không muốn chết.
Nghe thấy tiếng vó ngựa đang đến gần, Tạ Nghênh Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “A nương, giữa hai mẹ con ta, a nương nợ ta rất nhiều, hôm nay coi như người trả lại cho ta đi.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Y thay đổi, không biết lời này của nàng ta là có ý gì đã bị Tạ Nghênh Hạnh đẩy ra khỏi xe ngựa.
Nhìn thấy Tiêu Thanh Y ngã khỏi xe ngựa, những người truy đuổi lao tới bao vây bọn họ, đương nhiên cũng không buông tha cho xe ngựa đang chạy ở phía trước.
Tiêu Thanh Y nhìn theo bóng chiếc xe ngựa đang dần dần chạy đi, nhất thời cảm thấy phức tạp. Bà không biết vì sao lại như thế này, bà đã đối xử đủ tốt với Tạ Nghênh Hạnh, cố gắng bù đắp cho nàng, nhưng vào thời khắc sinh tử, nàng lại không ngần ngại vứt bỏ mình, để cho bà một mình cô độc. Con gái của bà và cả con trai của bà, đều không phải thứ gì tốt cả.
Bà ngẩng đầu, nhìn đám truy binh đang truy sát mình. Đám truy binh vây quanh bà, Tiêu Thanh Y nhắm mắt lại, tưởng rằng sinh mệnh của mình sẽ kết thức vào thời khắc này, bà không biết mình còn có mặt mũi gì để đi gặp Tạ Lâm.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cái chết trong tưởng tượng đã không đến.
Có người đã từ xa ném ra một mũi tên, trúng ngay trên người tên truy binh đứng đầu, bọn họ nhất thời bối rối. Ngay đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa phóng tới, làm cho bọn họ phải phân tán ra.
Tiêu Thanh Y rõ ràng nhìn thấy một đôi tay vươn ra từ trong xe ngựa, từ trong đôi tay đó ngước lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là Tạ Từ.
Tiêu Thanh Y nắm lấy tay nàng, bị nàng kéo vào trong xe ngựa, xe ngựa phi nước đại về phía trước. Khi đám truy binh nhìn thấy đã phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Thanh Y vừa mới lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, vẻ mặt thảm hại, trên má vẫn còn dính chút bụi bẩn. Bà né tránh ánh mắt của Tạ Từ: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đi tìm Vô Độ ca ca.” Ngữ khí của Tạ Từ có chút gấp gáp, còn thở hổn hển.
Tiêu Thanh Y trầm mặc, có chút mất mặt, bà biết Tạ Từ đã nhìn thấy cảnh bà bị Tiêu Nghênh Hạnh bỏ rơi. Bà đã từng bỏ rơi Tạ Từ, mà giờ đây người bà chọn, lại không chút do dự mà bỏ rơi bà, không biết có thể coi là báo ứng không.
Vào lúc này, Tạ Từ không có ý định tính toán thù hận với bà.
Nàng quay lại liếc nhìn phía sau, đám người đó đang đuổi theo không thôi, nàng chỉ đem theo hơn một trăm người đi cùng, nếu đánh trực diện thì không có cơ hội chiến thắng, nên chỉ có thể tìm cách khác để thoát thân.
Xe ngựa phi nước đại về phía trước, những người đó đuổi theo càng ngày càng gần, bọn họ phải chạy trốn càng sớm càng tốt. Sau khi xe ngựa đi vào rừng, Tạ Từ nghĩ tới chuyện lần trước, nhân cơ hội cùng Tiêu Thanh Y nhảy xuống xe ngựa, hai người nhảy xuống rừng cây, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Từ cau mày đau đớn, nhưng bỏ qua những thứ này, kéo Tiêu Thanh Y đi vào trong rừng. Nàng nói: “Nếu như không nhanh chóng bỏ chạy, đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra trên xe ngựa không có người chắc chắn sẽ quay lại truy sát.”
Ban nãy nàng vừa để lại đám người Lan Thời, lúc này cần tụ họp với bọn họ, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Tiêu Thanh Y bị nàng kéo đi, khập khiễng đi về phía trước. Hai người đi xuyên qua rừng, tụ họp với đám người Lan Thời, rồi nhanh chóng đi theo hướng ngược lại.
Trên đường đi, Tiêu Thanh Di cuối cùng không nhịn được nói: “Đa tạ.”
Tạ Từ nhìn mặt bà, giễu cợt nói: “Trưởng công chúa chắc hẳn rất ngạc nhiên nhỉ. Nhìn xem, người mà người chọn lại không chút do dự mà vứt bỏ nàng, mà ta lại cứu người.”
Tiêu Thanh Y im lặng hồi lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Tạ Từ mở miệng, vốn có rất nhiều điều oán hận muốn nói, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng dữ dội, sau đó quay lại hỏi Tiêu Thanh Y: “Trưởng công chúa có hối hận không?”
Tiêu Thanh Di cười khổ gật gật đầu.
Tạ Từ nói: “Vậy người còn có thuốc cứu, nếu ngươi ngay cả việc này cũng không hối hận, vậy chỉ có thể nói là vô phương cứu chữa.”
Nàng khẽ khịt mũi rồi nói thêm: “Người không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với Vô Độ ca ca.”
Chương 77: Nàng rất nhớ hắn.
Đối với Tạ Từ mà nói hơn một tháng này thật sự là kinh thiên động địa, đối với Tiêu Linh Âm cũng vậy. Bản thân nàng không có thay đổi gì, chỉ là người bên cạnh lại có sự thay đổi rất lớn.
Tạ Từ thành hôn rồi, gả cho Tạ Vô Độ, vô cùng hoành tráng làm cho người ta cảm thấy ghen tị, lúc đầu ai ai cũng phản đối, sau đó thấy hai người bọn họ trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, dần dần người phản đối cũng ít đi rất nhiều, ngược lại có rất nhiều người nói bọn họ rất xứng đôi.
Cho dù mối quan hệ giữa Tạ Từ và nàng ta không tốt, thậm chí lúc nào cũng đối đầu, nhưng nhìn người ta đột nhiên từ một thiếu nữ trở thành phụ nữ, vẫn làm cho Tiêu Linh Âm có cảm giác khủng hoảng. Giống như thể một độ tuổi nào đó của nàng sắp trôi qua, những người cùng tuổi với nàng từng người từng người đều bước vào một thế giới mới, một thân phận mới, mà bản thân nàng lại vẫn chưa ổn định.
Cho dù Tiêu Linh Âm không muốn bị gả đi sớm, nhưng nàng cũng lo bản thân mình sẽ trở thành hạc giữa đàn gà, thành kẻ nội bật.
Tạ Từ thành hôn được mấy ngày, ngũ công chúa cũng bị chỉ hôn, đây chính là do mẫu thân của ngũ công chúa thỉnh cầu. Đối phương là con trai của một quan viên tứ phẩm, gia thế môn đệ đều không được coi là tốt nhưng rất trong sạch, ngoại hình bình thường nhưng tính cách không tồi. Ngũ công chúa rất hài lòng, mấy lần gặp mặt, nàng đều rất ngại ngùng. Tiêu Linh Âm còn trêu đùa nàng ấy mấy lần.
Từ khi bị chỉ hôn, ngũ công chúa thường xuyên hẹn gặp với người đó, lúc không gặp người đó cũng không thể hiện tình cảm ra quá nhiều. Vì vậy Tiêu Linh Âm mất đi một người bầu bạn, mà lục công chúa lại tính cách buồn chán, không nói được gì nhiều với Tiêu Linh Âm. Tạ Nghênh Hạnh, người mới quen biết cũng chuyển đi cùng với trưởng công chúa.
Trong nháy mắt, Tiêu Linh Âm đột nhiên cảm thấy bản thân ngay cả một người để nói chuyện cũng không tìm được.
Nhưng điều này có tính là gì chứ, lẽ nào nàng nhất định phải có người bầu bạn sao?
Nghĩ như vậy, ngày hôm đó Tiêu Linh Âm một mình xuất cung đi chơi. Nàng quả thực có thể một mình ra ngoài chơi, chỉ là quá nhàm chán, một mình đi đến tiệm trang sức, nhìn trúng một món đồ nào đó, muốn hỏi người bên cạnh cũng không được, đám tì nữ bên cạnh lại chỉ biết một khen ngợi nàng.
Tiêu Linh Âm chán chường bước ra khỏi tiệm trang sức, đi dạo một vòng, không chọn được cái gì mình thật sự thích. Không chọn được gì thì thôi đi sao còn gặp phải Tạ Từ chứ?
Tạ Từ vẫn là dáng vẻ như trước, không để ai vào mắt, cao ngạo tự đại, búi tóc theo kiểu phụ nữ đã lập gia thất, hình như có chút thay đổi, lại dường như không có gì thay đổi cả.
Tiêu Linh Âm vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy chán nản, chỉ có thể coi như không nhìn thấy, đến chào hỏi cũng không muốn, quay người đi, nhưng lại bị Tạ Từ chặn lại.
“Này, tứ công chúa đây là muốn đi đâu đấy?” Nàng cười một cách nham hiểm.
Tiêu Linh Âm lùi lại về sau một bước, cân nhắc ý định của nàng ta: “Cô muốn làm gì?”
Tạ Từ cười nói: “Cùng đi uống trà đi?”
Tiêu Linh Âm không nhúc nhích, lông mày nhíu lại, ngờ vực nhìn nàng.
Tạ Từ cười nói: “Đừng có nhìn ta như vậy, ta chẳng qua chỉ là đã lâu không gặp tứ công chúa, muốn mời tứ công chúa đi uống ly trà, nói lại chuyện xưa.”
Tiêu Linh Âm như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười: “Giữa ta và cô, có chuyện cũ gì để nói sao?”
Tạ Từ im lặng một lát, thành thật nói: “Được rồi, thực ra chỉ là ta cảm thấy chán thôi.”
Tiêu Linh Âm: “......”
Tiêu Linh Âm trợn trừng mắt, một công chúa điện hạ tôn quý như nàng, từ trước tới nay luôn đoan trang hào phóng, hiếm khi trợn mắt, chỉ có lúc đối diện với Tạ Từ mới như vậy. Nàng biết ngay Tạ Từ không có ý tốt gì, Tạ Từ vậy mà lại lấy nàng ra làm thứ tiêu khiển để giết thời gian.
“Bổn công chúa rất bận, không có thời gian chơi bời với cô.” Tiêu Linh Âm khẽ hừ một tiếng.
Tạ Từ ồ một tiếng, lại hỏi: “Thật sự không uống à?”
Tiêu Linh Âm đã nhấc một chân định rời đi, nghe nàng hỏi lại, động tác liền dừng lại. Thành thật mà nói, nàng cũng có hơi nhàm chán, uống một ly trà với Tạ Từ ngược lại cũng là một cách rất tốt để giết thời gian. Dù gì hai bọn họ chắc chắn không thể bình tĩnh uống trà, khó tránh việc cãi vã, nói không chừng còn có thể đánh nhau một trận.
Nàng đổi ý, quay đầu lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu như ngươi đã thành tâm thành ý mời bổn công chúa, vậy thì bổn công chúa sẽ nể mặt ngươi. Đi thôi, đi đâu đó uống trà.”
Ngồi ở trong phòng trong Thanh Phong Lâu thường hay đến, Tiêu Linh Âm nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy không được tự nhiên, nàng nói: “Tên tuỳ tùng của cô đâu rồi? Sao lại không cùng uống trà với nàng ta, mà lại muốn tìm ta uống trà?”
Tạ Từ biết tên tuỳ tùng mà nàng ta nhắc tới là chỉ Điền Hạnh Đào, sửa lại nói: “Nàng ấy không phải tuỳ tùng của ta, mà là bạn của ta. Bên nhà ông ngoại nàng ấy có chuyện, nên nàng không ở kinh.”
Tiêu Linh Âm ồ một tiếng, chẳng trách, nàng đang định mở miệng cười nhạo Tạ Từ không có bạn bè, người bạn duy nhất không ở đây nên mới ảo não chán chường như thế. Nhưng lời vừa tới miệng, nghĩ lại thì, bây giờ tình hình của bản thân nàng cũng không tốt hơn nàng ấy bao nhiêu……nên chỉ nuốt lại những lời đó.
Chỉ nói: “Bổn công chúa là người quen uống trà ngon, trà ở đây không phải là quá tệ hay sao?”
Tạ Từ hỏi ngược lại: “Trà mà ta uống sẽ tệ hơn loại cô uống sao?”
Tiêu Linh Âm: "......"
Nàng mím môi, nhìn thế nào cũng thấy không ưa Tạ Từ nổi. Tại sao Tạ Từ thành hôn rồi, vẫn còn kiêu căng ngạo mạn như vậy? Sau đó nghĩ tới việc người mà nàng ta gả là Tạ Vô Độ, lại cảm thấy cũng bình thường.
Cho dù nàng ta kiêu căng ngạo mạn như vậy, cũng có rất nhiều nam nhân thích.
“Không biết bọn họ thích cái gì của ngươi, lẽ nào chỉ vì vẻ bề ngoài nông cạn?” Tiêu Linh Âm thấp giọng nói.
Tạ Từ nghe thấy rõ ràng: “Cũng có thể, nhưng cô đến cả vẻ bề ngoài nông cạn cũng không có.”
“Ta có nội tâm phong phú.”
“Thật sao?”
Tạ Từ nhướn mày, khinh thường nhìn Tiêu Linh Âm, ánh mắt như đang nói: Nội tâm?
Tiêu Linh Âm bị ánh mắt của nàng làm cho tức giận, châm chọc nói: “Những người nam nhân thích ngươi hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp, lần này Võ Ninh Vương đến Bắc Tề đi sứ, chắc sẽ cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
Tạ Từ nghe thấy nàng ta nhắc tới Tạ Vô Độ, vẫn chửi rủa như cũ, sắc mặt tối sầm: “Câm cái miệng quạ của ngươi lại.”
Lúc đó Tiêu Linh Âm vì tức giận nên nói năng không suy nghĩ gì, nói xong cũng ý thức được điều mình nói có gì đó không ổn. Võ Ninh Vương nói sao đi nữa cũng là đại diện cho Đại Yến mà đi, nếu như xảy ra chuyện gì thì mối quan hệ giữa hai nước chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi.
Nhưng lời đã nói rồi, nàng cũng không thể thu lại được, chỉ có thể ôm cổ trong bế tắc.
Tạ Từ nhìn đi chỗ khác, đặc biệt chú ý đến chữ “đều” trong lời nói của nàng, hỏi: “Ban nãy ngươi nói, những nam nhân thích ta đều không có kết cục tốt, là có ý gì?”
Tiêu Linh Âm chủ động hỏi đến, bèn thuận theo lời nàng nói tiếp: “Không có ý gì cả, vốn chính là như vậy. Ngươi xem, Tiêu Vũ Phong thích ngươi, xảy ra chuyện rồi, sau đó biểu ca ta thích ngươi, cũng gặp xui xẻo một thời gian, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, lại đến Tư Mã Trác, hắn ta cũng thích ngươi, kết quả cũng chết rồi.”
Chẳng trách hôm đó Lương Thanh Nguyên nhìn thấy nàng cứ như gặp quỷ vậy, hoá ra là vì như vậy? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới bản thân nàng chứ?
Tạ Từ bĩu môi, cái mà những người đó gọi là thích, căn bản cũng không phải là thật lòng thích, hoặc là vinh hoa phú quý, hoặc là thấy sắc nảy lòng tham.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, Tiêu Vũ Phong với Tư Mã Trác vốn dĩ không phải người tốt gì, không có kết cục tốt nói không chừng là quả báo của ông trời.
Về phần Lương Thanh Nguyên, vậy nhất định là do hắn tự mình gặp xui xẻo, còn đổ lên đầu nàng.
Tiêu Linh Âm lại nói: “Mặc dù nói sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Võ Ninh Vương tới Bắc Tề đi sứ, hoàng đế Bắc Tề nhất định sẽ đối đãi tốt với hắn. Với dung mạo và khí chất của Võ Nin Vương, ai biết được có bị người khác nhìn trúng hay không? Lần trước Tư Mã San nhìn thấy hắn như nhìn thấy miếng thịt vậy. Ngộ ngỡ, đến lúc đó Võ Ninh Vương trở về, còn sẽ đem về một mỹ nhân……”
Nàng cố ý làm Tạ Từ cảm thấy khó chịu, ở Đại Yến nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường, với địa vị của Tạ Vô Độ, nói không chừng cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, đến lúc đó Tạ Từ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
“Chàng ấy sẽ không như vậy.” Tạ Từ kiên quyết nói.
Tiêu Linh Âm trầm giọng nói: “Nam nhân không phải đều giống nhau sao, hắn trước đây tình chàng ý thiếp với ngươi đó là vì hai người mới thành hôn, nhưng bây giờ hắn ở cách xa ngươi như vậy, ngươi lại không quản được, sao ngươi có thể biết hắn sẽ có hay không?”
“Hắn là hắn, người khác là người khác. Dù sao hắn không thể có người khác.” Tạ Từ quả nhiên bị lời nói của Tiêu Linh Âm làm cho tức giận.
“Làm sao ngươi biết được? Ngươi lại không thể nhìn thấy, hắn nói không làm là sẽ không làm sao?” Tiêu Linh Âm thấy nàng tức giận càng nhiệt tình hơn.
Tạ Từ nhắm mắt lại, đã cảm thấy hối hận vì đã tìm Tiêu Linh Âm uống trà, đây không phải là tự mình tìm tức tối cho mình sao.
Nhưng mà mục đích của nàng lần này là đến tìm rắc rối cho Tiêu Linh Âm, làm sao có thể để cho Tiêu Linh Âm đắc ý như vậy được? Nàng cũng chọn những chuyện có thể xát muối vào lòng Tiêu Linh Âm, Tiêu Linh Âm thích nhất là so bì với nàng, nàng bèn cố ý chọn những thứ mà Tiêu Linh Âm không so lại được.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Linh Âm tức giận đập bàn rời đi, hai người ra về trong bất hoà.
Đây quả thực là một cách tốt để giết thời gian, từ Thanh Phong Lâu trở về vương phủ, hôm đó cho tận đến lúc dung bữa tối, tắm rửa nằm trên giường, Tạ Từ vẫn còn tức giận. Hôm nay nàng và Tiêu Linh Âm chưa thể phân thắng thua, chọc tức lẫn nhau, đều làm cho nhau tức giận tới gần chết.
Trời đêm hơi lạnh, bên gối trống vắng. Tạ Từ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nhìn màn trướng trên đầu, nghĩ đến lời hôm nay Tiêu Linh Âm nói: Tạ Vô Độ đi sứ ở Bắc Tề, không biết hoàng đế Bắc Tề có ban mỹ nhân cho hắn không? Đám quý nữ ở Bắc Tề có cảm thấy thích hắn không? Có lỗ m ãng chủ động như Tư Mã San đó không?
Lúc đó nàng phản bác Tiêu Linh Âm bằng giọng điệu kiên định và bình tĩnh như vậy nhưng thực ra trong lòng cũng không chắc chắn như vậy. Dù sao Tiêu Linh Âm nói đúng, nam nhân ấy à đều như vậy cả, ngộ nhỡ Tạ Vô Độ làm việc trăng hoa sau lưng nàng thì sao?
Bây giờ, vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm, nàng cũng không biết tình hình của Tạ Vô Độ bên đó rốt cuộc ra sao. Cho dù hắn thật sự có phát sinh tình cảm với ai đó, sau khi trở về không nói cho nàng biết thì nàng cũng làm sao mà biết được?
Trước đây Tạ Vô Độ luôn giữ mình trong sạch, bên cạnh không có nữ nhân, nhưng……lúc đó hắn vẫn chưa thành công cưới được nàng, bây giờ đã cưới được rồi, nói không chừng sẽ nảy sinh hai lòng?
Tạ Từ càng nghĩ càng thấy không ổn, nàng đột nhiên ngồi dậy, có một quyết định lớn, nàng định ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc, rời thành Thịnh An đi tìm Tạ Vô Độ.
Nàng được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ cực, nên đương nhiên không thể lên đường bằng cách cưỡi ngựa, phải ngồi trên chiếc xe ngựa thoại mái, cũng không thể đi quá nhanh. Với tốc độ này, nàng đi theo hướng mà Tạ Vô Độ trở về, đến lúc đó sẽ đúng lúc gặp được hắn.
Đến lúc đó hắn vừa mới rời khỏi Bắc Tề chưa lâu, nếu như thật sự có gì đó, chắc chắn sẽ không kịp che đậy! Đương nhiên, Tạ Từ càng tình nguyện tin tưởng hắn, hắn sẽ không làm ra chuyện phong hoa tuyết Nguyệt gì, trong lòng chỉ nên có một mình nàng. Dù gì nàng đã từng nói, nàng quyết không chấp nhận việc phu quân của mình có người khác.
Nếu như chỉ là do nàng nghĩ nhiều, nàng cũng có thể sớm gặp được Tạ Vô Độ, nàng nhìn vào chiếc giường lớn trống trải, thời tiết càng ngày càng lạnh, chăn bông cũng càng ngày càng lạnh. Chỉ có một mình nàng nằm, dường như không có chút hơi ấm nào.
Tạ Từ nặng nề thở dài, rồi nằm xuống, nàng hạ quyết tâm, ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc rồi xuất phát. Nàng từ từ nằm xuống, nghiêng người cuộn tròn người, kéo chặt quần áo của Tạ Vô Độ vào lòng rồi ôm vào lòng, hít một hơi thật sâu. Nàng luôn cảm thấy trên người Tạ Vô Độ có mùi thơm dễ chịu, ngay cả quần áo hắn mặc cũng dính mùi của hắn, nhưng bây giờ hắn rời đi, mùi hương dường như càng ngày càng nhạt đi.
Làm sao đây, nàng cảm thấy bản thân không chỉ thích Tạ Vô Độ mười phần, đã đến mười một phần rồi.
Nàng thật sự rất nhớ hắn.
Chương 78: “Người không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với Vô Độ ca ca.”
Tạ Từ nói là làm, đêm đó nàng ngủ không yên giấc, sớm đã tỉnh dậy, sau khi tắm rửa thay đồ xong, nàng ra lệnh cho đám người Lan Thời thu dọn đồ đạc.
“Cái bồn tắm này phải mang theo. Đến lúc đó đến trạm dịch nghỉ ngơi, ngộ nhỡ thau tắm của bọn họ không thoải mái, ta sẽ dung không quen.”
“Mấy bộ y phục này cũng phải mang theo, thời tiết lạnh hơn rồi, mấy bộ y phục dày cũng phải mang theo, ban đêm càng lạnh hơn, càng cần chuẩn bị.”
“Bộ y phục này mới mua, vẫn chưa mặc qua, mang đi.”
“Bộ trang sức này rất hợp để phối với bộ y phục kia, mang đi.”
“Đôi giày này vừa đẹp vừa thoải mái, nói không chừng cũng sẽ cần đi bộ, vừa vặn phù hợp, mang đi.”
Lan Thời và Trúc Thời cũng theo chỉ thị của Tạ Từ mà thu dọn đồ đạc, không biết từ lúc nào đồ đạc đã xếp đầy mấy thùng to.
Trúc Thời nhìn đám đồ đạc đang được chất đống, nghỉ hoặc không thôi, hỏi nàng: “Vương phi, chúng ta đây là phải đi đâu thế? Tại sao đang yên đang lành lại phải thu dọn đồ đạc?”
Ý cười của Tạ Từ không hề nhạt đi, tuy vẫn chưa ra ngoài, nhưng dường như đã nhìn thấy được sự ngạc nhiên cua Tạ Vô Độ khi nhìn thấy nàng, nói: “Ra ngoài đi dạo, tiện thể tạo bất ngờ cho ai đó.”
Trúc Thời sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, tuỳ tiện nói: “Vương phi muốn tạo bất ngờ cho ai? Lẽ nào là Điền tiểu thư sao?”
Lan Thời suy nghĩ một lúc, đã hiểu ra được bảy tám phần, dung cùi trỏ chọc Trúc Thời, nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, vương phi ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Vẻ mặt Trúc Thời bối rối, ồ một tiếng: “Cũng đúng, đi ra ngoài dạo cũng không tệ, thời gian này vương gia vừa hay cũng không ở đây.”
Tạ Từ chỉ cười không nói, cũng không giải thích nhiều.
Ngày hôm đó lúc thu dọn hành lý xong đã gần đến trưa. Ăn trưa xong, Tạ Từ ra lệnh cho bọn họ chất hành lí lên xe ngựa, bản thân nàng cũng lên một chiếc xe ngựa khác đi ra khỏi thành.
Lúc nàng rời đi, phố phường vẫn náo nhiệt như cũ. Tạ Từ kéo rèm, từ trong xe ngựa nhìn ra ngoài, hai ngày trước nàng cũng ngồi xe ngựa đi ngang qua, lúc đó tâm tình không tốt, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác. Chỉ vì sắp gặp được người mình thích nên cô không còn chờ đợi một cách mù quáng và trống rỗng nữa, thời gian dường như cũng trở nên bận rộn, tràn ngập sự mong đợi.
Bắc Tề ở biên giới phía bắc Đại Yến, sau khi rời Thịnh Kinh, Tạ Từ tiến về phía bắc.
Tốc độ di chuyển của nàng đúng như mong đợi, rất chậm và phải mất rất nhiều thời gian để đi từ Thịnh An đến thành trì tiếp theo.
Nàng trải qua cuộc sống nhàn nhã, thoải mái, ăn ngon mặc đep, nàng đương nhiên không biết, sau khi nàng rời thành Thịnh An vài ngày, thành Thịnh An đã xảy ra biến cố lớn
Cung thân vương mưu nghịch, Hoằng Cảnh Đế bị bắt, cả thành Thịnh An đều bị phong toả, ra vào đều khó, bên trong một con chim cũng không ra được, bên ngoài một con ruồi cũng không vào được. Vì vậy người bên ngoài đều không biết được tin tức này.
-
Thành Thịnh An, trong hoàng cung.
Hoằng Cảnh Đế ngồi trong phòng, vẫn còn vô cùng bàng hoàng, đợt biến cố này xảy ra quá đột ngột, đêm qua, khi ông vẫn đang trong giấc mộng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gió gào thét, lúc đầu ông chỉ tưởng rằng đó là cảnh trong mơ nên không chú ý mà quay người đi. Không lâu sau, liền nghe thấy một loạt tiếng chân tiến đến gần tẩm điện. Ông mơ hồ ngồi dậy, bực bội vì tiếng bước chân đã đánh thức giấc ngủ yên bình của mình, sắc mặt trầm xuống không vui, đang muốn bùng nổ cơn tức giận của một đế vương của mình. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, tuy ông chưa thể trở thành một đế vương đủ tư cách nhưng khí chất của một đế vương thì đã sớm học được.
“Bên ngoài ồn ào như vậy, có chuyện gì vậy?” Hoằng Cảnh Đế chất vấn nhưng không nhận được câu trả lời nào, cửa của tẩm điện bị người ta đẩy ra, tiếng gậy gõ vào gạch lát sàn đã đánh thức ý thức đang buồn ngủ của ông.
Hoằng Cảnh Đế ngẩng đầu lên nhìn người đến.
“Vương huynh?” Ông nghi hoặc hỏi, trong lòng đã có dự cảm không lành nhưng lại không dám tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung thân vương tay chống gậy, không còn vẻ ôn hoà như xưa, một khuôn mặt nghiêm nghị uy nghiêm, toát lên khí thế của kẻ bề trên. Ông nhìn thoáng qua Hoằng Cảnh Đế, cuối cùng mỉm cười nói: “Thánh thượng có phân phó gì không?”
Cho đến tận lúc này, Hoằng Cảnh Đế vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ. Bên cạnh ông không có một ai hầu hạ, bị nhốt bên trong tẩm điện, kêu trời trời không biết gọi đất đất không hay. Ông không biết tình hình bên ngoài như thế nào, trong lòng vô cùng hoảng sợ, không biết nên làm gì. Ông chỉ có thể chờ đợi, có lẽ Liễm Chi sẽ nhận được tin tức, quay về cứu ông.
Đang suy nghĩ, cánh cửa đã bị đẩy ra. Hoằng Cảnh Đế trong lòng hoảng hốt, có chút sợ hãi nhìn về phía cửa, là Cung thân vương.
Cung thân vương trong tay cầm một đạo thánh chỉ, chậm rãi bước vào, tựa như thành khâne mà nói: “Thập ngũ đệ, ngươi không thích hợp làm hoàng đế.”
Tự bản thân Hoằng Cảnh Đế cũng biết điều đó, ông nhìn vào đạo thánh chỉ trống không đó, lại ngẩng đầu nhìn Cung thân vương. Cung thân vương nói: “Chỉ cần thập ngũ đệ nhường hoàng vị cho ta, ta đảm bảo tính mạng của đệ sẽ không sao, như vậy cũng tốt hơn cho giang sơn xã tắc và bách tính.”
Lời hắn ta nói, Hoằng Cảnh Đế không thể phản bác. Ông há hốc miệng nhưng không thể nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào đạo thánh chỉ đó.
Ngày thứ năm sau khi thành Thịnh An xảy ra biến cố, Hoằng Cảnh Đế nhường ngôi cho Cung Thân vương. Cung thân vương xưng đế, đổi niên hiệu thành Kiến Bình, thông báo ra khắp thiên hạ.
Kiến Bình đế trong lòng bất mãn với Ngọc Chương trưởng công chúa vì năm đó đã không coi trọng mình, vì vậy sau khi kế vị đã cho người truy lùng Ngọc Chương trưởng công chúa. Đám người của hoàng thất, hoặc là bị giam trong hoàng cung, hoặc là chạy trốn trong dân gian.
Lúc Tạ Từ nghe được tin tức này, đã lên đường được một tháng, sắp đến biên giới giữa Đại Yến và Bắc Tề. Trước khi Tạ Vô Độ rời đi đã để lại cho nàng người bảo vệ, lúc nàng rời đi không đem theo tất cả mà để lại một nửa ở thành Thịnh An, một người trong số đó đã chuyền tin cho Tạ Từ, lúc này Tạ Từ mới biết được tin tức về biến cố ở thành Thịnh An.
Trong lòng nàng hoảng hốt, gần như không ngờ tới Cung thân vương lại giấu tài, lại có thế lực lớn như vậy. Thứ hai, nghĩ tới Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ luôn được Hoằng Cảnh Đế xem trọng, hiện giờ Hoằng Cảnh Đế xảy ra chuyện, tân đế sao có thể buông tha cho hắn?
Vốn dĩ đã cảm thấy việc tới Bắc Tề đi sứ đã có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại, càng thấy kì quặc hơn. Tạ Từ tuy không biết nhiều chuyện trong triều, nhưng nàng không hề ngu ngốc, sau khi nàng suy nghĩ một lúc, liền nghĩ ra những chuyện này có liên quan tới nhau.
Sau khi Tư Mã Trác qua đời, hắn ta đã cấu kết với Bắc Tề để lừa Tạ Vô Độ đến Bắc Tề, sau đó nhân cơ hội này phát động cung biến, bắt Hoằng Cảnh Đế nhường ngôi. Nếu đã là như vậy, chỉ sợ rằng Tạ Vô Độ……sẽ lành ít dữ nhiều.
Tạ Từ đan ngón tay vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, không biết Cung thân vương đã thỏa thuận gì với Hoàng đế Bắc Tề, liệu hoàng đế Bắc Tề có làm gì bất lợi với Tạ Vô Độ không?
Tim nàng đập thình thịch, lệnh cho bọn họ đi nhanh về phía trước.
Sẽ không đâu, Tạ Vô Độ vẫn luôn là người thông minh, nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì. Bọn họ cũng đã hứa với nhau rồi, hắn phải sớm đi sớm về, hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tạ Từ tự an ủi chính mình, cứ lặp đi lặp lại lời nói đó, nhưng trái tim đang treo lơ lửng lại không hề bình tĩnh lại.
Trên đường đi, không ngờ lại gặp được Tiêu Thanh Y.
Tiêu Thanh Y vốn dĩ đang ở Nhữ Châu, bị tân đế cho người truy sát, cả đường tháo chạy, khi thấy sắp bị đuổi kịp. Trên đường chạy trốn, bà không quên che chở cho Tạ Nghênh Hạnh nhưng họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, làm gì có người nào có thể cưỡi ngựa nhanh hơn xe ngựa.
Phía sau đó là vực sâu vạn trượng, nếu bị bắt, e là chỉ có đường chết. Tiêu Thanh Y thỉnh thoàng ngoảnh lại nhìn, nắm lấy cánh tay của Tạ Nghênh Hạnh, nhỏ giọng an ủi nàng: “Hạnh Nhi, con đừng sợ, không sao đâu.”
Tạ Nghênh Hạnh vẫn trầm mặc, nhưng lòng lại đang có tính toán. Nàng muốn có vinh hoa phú quý, cuộc sống yên bình, nhưng so với những thứ đó, nàng càng muốn sống hơn. Với tình thế hiện tại…… nếu như nàng tiếp tục ở bên Tiêu Thanh Y, sẽ phải chết cùng bà.
Tạ Nghênh Hạnh không muốn chết.
Nghe thấy tiếng vó ngựa đang đến gần, Tạ Nghênh Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “A nương, giữa hai mẹ con ta, a nương nợ ta rất nhiều, hôm nay coi như người trả lại cho ta đi.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Y thay đổi, không biết lời này của nàng ta là có ý gì đã bị Tạ Nghênh Hạnh đẩy ra khỏi xe ngựa.
Nhìn thấy Tiêu Thanh Y ngã khỏi xe ngựa, những người truy đuổi lao tới bao vây bọn họ, đương nhiên cũng không buông tha cho xe ngựa đang chạy ở phía trước.
Tiêu Thanh Y nhìn theo bóng chiếc xe ngựa đang dần dần chạy đi, nhất thời cảm thấy phức tạp. Bà không biết vì sao lại như thế này, bà đã đối xử đủ tốt với Tạ Nghênh Hạnh, cố gắng bù đắp cho nàng, nhưng vào thời khắc sinh tử, nàng lại không ngần ngại vứt bỏ mình, để cho bà một mình cô độc. Con gái của bà và cả con trai của bà, đều không phải thứ gì tốt cả.
Bà ngẩng đầu, nhìn đám truy binh đang truy sát mình. Đám truy binh vây quanh bà, Tiêu Thanh Y nhắm mắt lại, tưởng rằng sinh mệnh của mình sẽ kết thức vào thời khắc này, bà không biết mình còn có mặt mũi gì để đi gặp Tạ Lâm.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cái chết trong tưởng tượng đã không đến.
Có người đã từ xa ném ra một mũi tên, trúng ngay trên người tên truy binh đứng đầu, bọn họ nhất thời bối rối. Ngay đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa phóng tới, làm cho bọn họ phải phân tán ra.
Tiêu Thanh Y rõ ràng nhìn thấy một đôi tay vươn ra từ trong xe ngựa, từ trong đôi tay đó ngước lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là Tạ Từ.
Tiêu Thanh Y nắm lấy tay nàng, bị nàng kéo vào trong xe ngựa, xe ngựa phi nước đại về phía trước. Khi đám truy binh nhìn thấy đã phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Thanh Y vừa mới lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, vẻ mặt thảm hại, trên má vẫn còn dính chút bụi bẩn. Bà né tránh ánh mắt của Tạ Từ: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đi tìm Vô Độ ca ca.” Ngữ khí của Tạ Từ có chút gấp gáp, còn thở hổn hển.
Tiêu Thanh Y trầm mặc, có chút mất mặt, bà biết Tạ Từ đã nhìn thấy cảnh bà bị Tiêu Nghênh Hạnh bỏ rơi. Bà đã từng bỏ rơi Tạ Từ, mà giờ đây người bà chọn, lại không chút do dự mà bỏ rơi bà, không biết có thể coi là báo ứng không.
Vào lúc này, Tạ Từ không có ý định tính toán thù hận với bà.
Nàng quay lại liếc nhìn phía sau, đám người đó đang đuổi theo không thôi, nàng chỉ đem theo hơn một trăm người đi cùng, nếu đánh trực diện thì không có cơ hội chiến thắng, nên chỉ có thể tìm cách khác để thoát thân.
Xe ngựa phi nước đại về phía trước, những người đó đuổi theo càng ngày càng gần, bọn họ phải chạy trốn càng sớm càng tốt. Sau khi xe ngựa đi vào rừng, Tạ Từ nghĩ tới chuyện lần trước, nhân cơ hội cùng Tiêu Thanh Y nhảy xuống xe ngựa, hai người nhảy xuống rừng cây, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Từ cau mày đau đớn, nhưng bỏ qua những thứ này, kéo Tiêu Thanh Y đi vào trong rừng. Nàng nói: “Nếu như không nhanh chóng bỏ chạy, đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra trên xe ngựa không có người chắc chắn sẽ quay lại truy sát.”
Ban nãy nàng vừa để lại đám người Lan Thời, lúc này cần tụ họp với bọn họ, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Tiêu Thanh Y bị nàng kéo đi, khập khiễng đi về phía trước. Hai người đi xuyên qua rừng, tụ họp với đám người Lan Thời, rồi nhanh chóng đi theo hướng ngược lại.
Trên đường đi, Tiêu Thanh Di cuối cùng không nhịn được nói: “Đa tạ.”
Tạ Từ nhìn mặt bà, giễu cợt nói: “Trưởng công chúa chắc hẳn rất ngạc nhiên nhỉ. Nhìn xem, người mà người chọn lại không chút do dự mà vứt bỏ nàng, mà ta lại cứu người.”
Tiêu Thanh Y im lặng hồi lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Tạ Từ mở miệng, vốn có rất nhiều điều oán hận muốn nói, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng dữ dội, sau đó quay lại hỏi Tiêu Thanh Y: “Trưởng công chúa có hối hận không?”
Tiêu Thanh Di cười khổ gật gật đầu.
Tạ Từ nói: “Vậy người còn có thuốc cứu, nếu ngươi ngay cả việc này cũng không hối hận, vậy chỉ có thể nói là vô phương cứu chữa.”
Nàng khẽ khịt mũi rồi nói thêm: “Người không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với Vô Độ ca ca.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro