Vô Hạn Chiếm Hữu: Cô Vợ 100 Vạn Tệ Của Nguỵ Tổng
Họ trông rất xứ...
2024-11-11 21:12:10
Doãn Y Nhi có chút bối rối, hỏi lại vị khách:
-Sao ạ?
Vị khách là một cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng cùng mái tóc xoăn dài nổi bật. Đôi mắt to tròn màu nâu nhạt trông rất linh động. Chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được đây là một cô gái hoạt bát.
“Woa! Xinh như búp bê vậy!”
Doãn Y Nhi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của cô gái. Cô gái chỉ vào dây cột tóc của Doãn Y Nhi, nhắc lại lời mình vừa nói:
- Hình như đây là dây cột tóc của tôi thì phải?
Doãn Y Nhi có phần ngạc nhiên. Song, cô vẫn tháo dây cột tóc ra, đưa về phía cô gái:
- Là cái này sao ạ?
Cô gái cầm lấy dây cột tóc, gật đầu:
- Ừm, đúng vậy! Phía trong của cái nơ có thêu tên của tôi…
Nói rồi cô gái chỉ cho Doãn Y Nhi xem chỗ được thêu tên “Phương Di”, tiếp tục nói:
- Vì nó là hàng thiết kế riêng nên vừa nhìn tôi đã nhận ra. Làm sao cô có được nó vậy?
Doãn Y Nhi bối rối không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nói thật:
- Có người đã cho tôi mượn…
Doãn Y Nhi chưa nói dứt câu, Phương Di đã tiếp lời:
- Là Hàn Cảnh Thiên đúng chứ?
Doãn Y Nhi lo lắng:
“Phải giải thích như thế nào đây? Lỡ như cô ấy hiểu lầm anh ấy có gì mờ ám với mình thì sao?”
Thấy Doãn Y Nhi không trả lời, Phương Di nói tiếp:
- Không phải Hàn Cảnh Thiên sao?
Doãn Y Nhi giật mình, rời khỏi những suy nghĩ, đáp:
- Có lẽ là vậy…tôi không biết tên anh ấy. Chỉ là tình cờ được anh ấy giúp đỡ…dây cột tóc này cũng là do anh ấy cho tôi mượn…
Phương Di gật gù:
- Ra là vậy!
Thấy Phương Di không có vẻ gì là nghi hoặc hay khó chịu, Doãn Y Nhi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Rồi như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, Doãn Y Nhi liền nói:
- Thật ngại quá nhưng mà cô có thể giúp tôi chuyện này được không?
Phương Di có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Hửm? Là chuyện gì vậy?
- Chuyện là, tôi cũng gần giao ca rồi. Phòng trọ của tôi cũng khá gần ở đây. Liệu cô có thể cùng tôi ghé qua đó một chút được không?
Phương Di cảm thấy khó hiểu:
- Hả???
Doãn Y Nhi vội giải thích:
- Tôi muốn nhờ cô gửi trả đồ mà người đó đã cho tôi mượn…
Phương Di gật gù:
- À! Đồ của Hàn Cảnh Thiên?
- Đúng vậy! Nhưng nếu cô bận thì cũng không sao đâu ạ!
Phương Di mỉm cười:
- Không! Tôi rảnh mà. Cô cứ làm việc đi. Khi nào xong thì chúng ta cùng đi. Tôi sẽ từ từ thưởng thức bánh và đồ uống trong lúc chờ…
Doãn Y Nhi vui vẻ thấy rõ:
- Vâng! Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.
...****************...
Doãn Y Nhi trên tay cầm một túi giấy, vội vã đi xuống cổng phòng trọ. Phương Di đang đứng chờ cô bên dưới, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò.
Doãn Y Nhi đưa cho Phương Di túi giấy:
- Là cái này ạ! Làm phiền cô quá!
Rồi Doãn Y Nhi phóng tầm mắt về phía đầu con hẻm nhỏ, nơi chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đang đậu, nói với giọng áy náy:
- Xin lỗi! Còn bắt cô phải đi bộ vào tận đây…
Phương Di xua tay:
- Không sao! Chỉ là một đoạn ngắn thôi mà. Vốn dĩ tôi cũng muốn đi dạo một chút…
Doãn Y Nhi gãi đầu, ngượng ngùng trước sự tử tế của Phương Di. Phương Di cầm túi giấy, lắc lắc:
- Chỉ cần đưa cho Hàn Cảnh Thiên là được đúng không?
Doãn Y Nhi gật nhẹ đầu. Phương Di cũng nhẹ cúi đầu thay cho lời tạm biệt rồi quay người bước đi.
Doãn Y Nhi nhìn theo bóng lưng của Phương Di, lòng thầm nghĩ:
“Trông thật xứng đôi!”
Doãn Y Nhi cứ đứng nhìn theo Phương Di cho đến khi cô lên xe và rời đi thì Doãn Y Nhi mới yên tâm quay trở lại phòng.
Trong lúc đó, Phương Di vừa lái xe vừa cau mày đăm chiêu:
-Kỳ lạ thật! Rõ ràng mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó ở đâu rồi nhỉ? Thật là…sao không nhớ ra được ta?
...****************...
Doãn Y Nhi đang trên đường đến trạm xe buýt. Hôm qua cô không có ca làm đêm nhưng lại phải làm bài tập đến khuya, thành thử dáng bộ trông khá mệt mỏi. Doãn Y Nhi đưa tay che miệng, ngáp một cái thật dài, ngồi thẫn thờ chờ chuyến xe của mình tới.
Doãn Y Nhi lơ đãng nhìn lên bầu trời không gợn chút mây, một biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của cô:
-Ơ! Người này…
Trên biển quảng cáo là hình của Ngụy Quân Châu cùng nội dung: Quỹ từ thiện Hy Vọng Xanh gửi lời cảm ơn đến Tổng giám đốc Ngụy Quân Châu của tập đoàn Đại Nguỵ Thế Vương vì những đóng góp to lớn dành cho Quỹ.
“Quỹ Hy Vọng Xanh chẳng phải là tổ chức hay tài trợ cho trại mồ côi của mình sao? Người như vậy…sao lại tham gia vào buổi đấu giá đó chứ?”
Doãn Y Nhi cảm thấy khó hiểu. Ngụy Quân Châu một mặt đi thiện nguyện ở khắp mọi nơi. Mặt khác lại tham gia đấu giá, mua bán phụ nữ, xem họ như những món hàng mà tuỳ tiện ra giá. Vậy…bộ mặt nào mới là con người thật của Ngụy Quân Châu?
Doãn Y Nhi mãi suy nghĩ, xe buýt đến lúc nào không hay. Cô vội vã chạy lên xe, những suy nghĩ vừa nãy cũng vội bay biến.
...****************...
Doãn Y Nhi vào lớp, ngồi ở vị trí cũ nhưng lại không thấy Tiểu Mẫn đâu. Hôm nay đã ngày thứ ba Tiểu Mẫn vắng học. Doãn Y Nhi có gọi nhưng lần nào cũng là báo máy bận, nhắn tin lại không thấy trả lời. Tiểu Mẫn chưa bao giờ có biểu hiện lạ như vậy. Điều này làm cho Doãn Y Nhi có phần lo lắng:
“Cậu ấy sao vậy nhỉ? Mấy hôm trước vẫn trông bình thường mà, đâu có biểu hiện gì lạ đâu…Chắc phải ghé phòng trọ cậu ấy một chuyến mới được…”
Doãn Y Nhi thầm nghĩ rồi gật gù.
Nghĩ là làm, vừa học xong, Doãn Y Nhi nhanh chóng đến phòng trọ của Tiểu Mẫn. Nhưng gõ cửa hoài vẫn không thấy ai mở cửa: “Cậu ấy cũng không có ở phòng sao?”
Đột nhiên có người đi ngang qua, dừng lại hỏi chuyện:
- Cháu tìm Tiểu Mẫn hả? Mấy hôm nay con bé không về phòng.
Doãn Y Nhi quay qua, nhìn người phụ nữ lớn tuổi, hỏi:
- Vậy bác có biết cậu ấy đi đâu hay có biểu hiện gì bất thường không ạ?
Người phụ nữ mơ hồ, lắc đầu:
- Bác cũng không rõ nữa…
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, người phụ nữ lớn tuổi vội nói:
- À đúng rồi! Cách đây vài ngày có một người đàn ông đến tìm con bé. Kể từ hôm đó thì bác không thấy con bé trở về phòng trọ nữa…
- Bác có nhớ người đàn ông đó trông như thế nào không ạ?
Người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu:
- Lúc đó bác đang vội đi nên chỉ nhìn lướt qua.
- À…ra vậy! Cảm ơn bác vì đã nói cho cháu biết!
Người phụ nữ gật đầu rồi rời đi. Doãn Y Nhi cũng rời đi ngay sau đó, vừa đi cô vừa thầm nghĩ: “Là bạn trai của cậu ấy sao? Nhưng mình đâu có nghe cậu ấy nhắc gì đến chuyện có bạn trai…”
...****************...
Doãn Y Nhi về gần đến phòng trọ của mình rồi mà cô vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện của Tiểu Mẫn. Đột nhiên, đến trước cửa phòng trọ, Doãn Y Nhi chợt dừng lại. Cô lùi lại một bước, ánh mắt có chút hoang mang:
- Sao anh lại tìm đến đây?
- Hàng đã mua rồi thì phải đến nhận chứ!
Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi, nở một nụ cười đầy hào hứng.
-Sao ạ?
Vị khách là một cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng cùng mái tóc xoăn dài nổi bật. Đôi mắt to tròn màu nâu nhạt trông rất linh động. Chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được đây là một cô gái hoạt bát.
“Woa! Xinh như búp bê vậy!”
Doãn Y Nhi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của cô gái. Cô gái chỉ vào dây cột tóc của Doãn Y Nhi, nhắc lại lời mình vừa nói:
- Hình như đây là dây cột tóc của tôi thì phải?
Doãn Y Nhi có phần ngạc nhiên. Song, cô vẫn tháo dây cột tóc ra, đưa về phía cô gái:
- Là cái này sao ạ?
Cô gái cầm lấy dây cột tóc, gật đầu:
- Ừm, đúng vậy! Phía trong của cái nơ có thêu tên của tôi…
Nói rồi cô gái chỉ cho Doãn Y Nhi xem chỗ được thêu tên “Phương Di”, tiếp tục nói:
- Vì nó là hàng thiết kế riêng nên vừa nhìn tôi đã nhận ra. Làm sao cô có được nó vậy?
Doãn Y Nhi bối rối không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nói thật:
- Có người đã cho tôi mượn…
Doãn Y Nhi chưa nói dứt câu, Phương Di đã tiếp lời:
- Là Hàn Cảnh Thiên đúng chứ?
Doãn Y Nhi lo lắng:
“Phải giải thích như thế nào đây? Lỡ như cô ấy hiểu lầm anh ấy có gì mờ ám với mình thì sao?”
Thấy Doãn Y Nhi không trả lời, Phương Di nói tiếp:
- Không phải Hàn Cảnh Thiên sao?
Doãn Y Nhi giật mình, rời khỏi những suy nghĩ, đáp:
- Có lẽ là vậy…tôi không biết tên anh ấy. Chỉ là tình cờ được anh ấy giúp đỡ…dây cột tóc này cũng là do anh ấy cho tôi mượn…
Phương Di gật gù:
- Ra là vậy!
Thấy Phương Di không có vẻ gì là nghi hoặc hay khó chịu, Doãn Y Nhi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Rồi như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, Doãn Y Nhi liền nói:
- Thật ngại quá nhưng mà cô có thể giúp tôi chuyện này được không?
Phương Di có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Hửm? Là chuyện gì vậy?
- Chuyện là, tôi cũng gần giao ca rồi. Phòng trọ của tôi cũng khá gần ở đây. Liệu cô có thể cùng tôi ghé qua đó một chút được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Di cảm thấy khó hiểu:
- Hả???
Doãn Y Nhi vội giải thích:
- Tôi muốn nhờ cô gửi trả đồ mà người đó đã cho tôi mượn…
Phương Di gật gù:
- À! Đồ của Hàn Cảnh Thiên?
- Đúng vậy! Nhưng nếu cô bận thì cũng không sao đâu ạ!
Phương Di mỉm cười:
- Không! Tôi rảnh mà. Cô cứ làm việc đi. Khi nào xong thì chúng ta cùng đi. Tôi sẽ từ từ thưởng thức bánh và đồ uống trong lúc chờ…
Doãn Y Nhi vui vẻ thấy rõ:
- Vâng! Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.
...****************...
Doãn Y Nhi trên tay cầm một túi giấy, vội vã đi xuống cổng phòng trọ. Phương Di đang đứng chờ cô bên dưới, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò.
Doãn Y Nhi đưa cho Phương Di túi giấy:
- Là cái này ạ! Làm phiền cô quá!
Rồi Doãn Y Nhi phóng tầm mắt về phía đầu con hẻm nhỏ, nơi chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đang đậu, nói với giọng áy náy:
- Xin lỗi! Còn bắt cô phải đi bộ vào tận đây…
Phương Di xua tay:
- Không sao! Chỉ là một đoạn ngắn thôi mà. Vốn dĩ tôi cũng muốn đi dạo một chút…
Doãn Y Nhi gãi đầu, ngượng ngùng trước sự tử tế của Phương Di. Phương Di cầm túi giấy, lắc lắc:
- Chỉ cần đưa cho Hàn Cảnh Thiên là được đúng không?
Doãn Y Nhi gật nhẹ đầu. Phương Di cũng nhẹ cúi đầu thay cho lời tạm biệt rồi quay người bước đi.
Doãn Y Nhi nhìn theo bóng lưng của Phương Di, lòng thầm nghĩ:
“Trông thật xứng đôi!”
Doãn Y Nhi cứ đứng nhìn theo Phương Di cho đến khi cô lên xe và rời đi thì Doãn Y Nhi mới yên tâm quay trở lại phòng.
Trong lúc đó, Phương Di vừa lái xe vừa cau mày đăm chiêu:
-Kỳ lạ thật! Rõ ràng mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó ở đâu rồi nhỉ? Thật là…sao không nhớ ra được ta?
...****************...
Doãn Y Nhi đang trên đường đến trạm xe buýt. Hôm qua cô không có ca làm đêm nhưng lại phải làm bài tập đến khuya, thành thử dáng bộ trông khá mệt mỏi. Doãn Y Nhi đưa tay che miệng, ngáp một cái thật dài, ngồi thẫn thờ chờ chuyến xe của mình tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Y Nhi lơ đãng nhìn lên bầu trời không gợn chút mây, một biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của cô:
-Ơ! Người này…
Trên biển quảng cáo là hình của Ngụy Quân Châu cùng nội dung: Quỹ từ thiện Hy Vọng Xanh gửi lời cảm ơn đến Tổng giám đốc Ngụy Quân Châu của tập đoàn Đại Nguỵ Thế Vương vì những đóng góp to lớn dành cho Quỹ.
“Quỹ Hy Vọng Xanh chẳng phải là tổ chức hay tài trợ cho trại mồ côi của mình sao? Người như vậy…sao lại tham gia vào buổi đấu giá đó chứ?”
Doãn Y Nhi cảm thấy khó hiểu. Ngụy Quân Châu một mặt đi thiện nguyện ở khắp mọi nơi. Mặt khác lại tham gia đấu giá, mua bán phụ nữ, xem họ như những món hàng mà tuỳ tiện ra giá. Vậy…bộ mặt nào mới là con người thật của Ngụy Quân Châu?
Doãn Y Nhi mãi suy nghĩ, xe buýt đến lúc nào không hay. Cô vội vã chạy lên xe, những suy nghĩ vừa nãy cũng vội bay biến.
...****************...
Doãn Y Nhi vào lớp, ngồi ở vị trí cũ nhưng lại không thấy Tiểu Mẫn đâu. Hôm nay đã ngày thứ ba Tiểu Mẫn vắng học. Doãn Y Nhi có gọi nhưng lần nào cũng là báo máy bận, nhắn tin lại không thấy trả lời. Tiểu Mẫn chưa bao giờ có biểu hiện lạ như vậy. Điều này làm cho Doãn Y Nhi có phần lo lắng:
“Cậu ấy sao vậy nhỉ? Mấy hôm trước vẫn trông bình thường mà, đâu có biểu hiện gì lạ đâu…Chắc phải ghé phòng trọ cậu ấy một chuyến mới được…”
Doãn Y Nhi thầm nghĩ rồi gật gù.
Nghĩ là làm, vừa học xong, Doãn Y Nhi nhanh chóng đến phòng trọ của Tiểu Mẫn. Nhưng gõ cửa hoài vẫn không thấy ai mở cửa: “Cậu ấy cũng không có ở phòng sao?”
Đột nhiên có người đi ngang qua, dừng lại hỏi chuyện:
- Cháu tìm Tiểu Mẫn hả? Mấy hôm nay con bé không về phòng.
Doãn Y Nhi quay qua, nhìn người phụ nữ lớn tuổi, hỏi:
- Vậy bác có biết cậu ấy đi đâu hay có biểu hiện gì bất thường không ạ?
Người phụ nữ mơ hồ, lắc đầu:
- Bác cũng không rõ nữa…
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, người phụ nữ lớn tuổi vội nói:
- À đúng rồi! Cách đây vài ngày có một người đàn ông đến tìm con bé. Kể từ hôm đó thì bác không thấy con bé trở về phòng trọ nữa…
- Bác có nhớ người đàn ông đó trông như thế nào không ạ?
Người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu:
- Lúc đó bác đang vội đi nên chỉ nhìn lướt qua.
- À…ra vậy! Cảm ơn bác vì đã nói cho cháu biết!
Người phụ nữ gật đầu rồi rời đi. Doãn Y Nhi cũng rời đi ngay sau đó, vừa đi cô vừa thầm nghĩ: “Là bạn trai của cậu ấy sao? Nhưng mình đâu có nghe cậu ấy nhắc gì đến chuyện có bạn trai…”
...****************...
Doãn Y Nhi về gần đến phòng trọ của mình rồi mà cô vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện của Tiểu Mẫn. Đột nhiên, đến trước cửa phòng trọ, Doãn Y Nhi chợt dừng lại. Cô lùi lại một bước, ánh mắt có chút hoang mang:
- Sao anh lại tìm đến đây?
- Hàng đã mua rồi thì phải đến nhận chứ!
Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi, nở một nụ cười đầy hào hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro