Vô Hạn Chiếm Hữu: Cô Vợ 100 Vạn Tệ Của Nguỵ Tổng
Khách sạn Danly
2024-11-11 21:12:10
Doãn Y Nhi đi trên hành lang một cách thơ thẩn. Vừa đi cô vừa đưa tay xoa xoa hai bên vai của mình, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Doãn Y Nhi dừng lại bên một cây bán nước tự động, bấm mua một chai cà phê. Cầm lấy chai cà phê, Doãn Y Nhi uống một ngụm lớn, cảm thấy như tinh thần đã được kéo lên một nửa.
Doãn Y Nhi vừa bước vào lớp học đã thấy Tiểu Mẫn hớn hở gọi cô:
- Tiểu Ý, ở đây!
Doãn Y Nhi không có biểu cảm gì đặc biệt, cứ thế đi đến chỗ Tiểu Mẫn đang ngồi.
- Mình cứ nghĩ cậu sẽ cúp tiết chứ!
Doãn Y Nhi đặt cặp sách xuống, nói:
- Đây là tiết của giáo sư Giang đấy! Mình không muốn vào “danh sách đen” của thầy ấy đâu.
Nói rồi Doãn Y Nhi bắt đầu nằm dài trên bàn. Tiểu Mẫn thấy vậy liền hỏi:
- Cậu lại làm ca đêm nữa sao? Trong mệt mỏi vậy!
- Ừmmm…
Doãn Y Nhi đáp lại một cách thờ ơ. Tiểu Mẫn lắc đầu, bất lực:
- Kiếm tiền là việc quan trọng nhưng cậu cũng đâu cần phản bán mình cho tư bản như vậy.
Doãn Y Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu, vẻ mặt đầy đáng thương:
- Vậy cậu nuôi mình đi!
Bị phản công bất ngờ, Tiểu Mẫn đành giả vờ đổi chủ đề. Cô nhìn đồng hồ, nói:
- Vào tiết rồi mà sao giáo sư vẫn chưa đến nhỉ?
Doãn Y Nhi trông thấy dáng điệu giả vờ của Tiểu Mẫn liền không khỏi bật cười, cô thôi nằm dài trên bàn, ngồi dậy và chuẩn bị sách vở cho tiết học sáng nay.
...****************...
Trong một tiệm cà phê và bánh ngọt, Doãn Y Nhi đang làm đồ uống cho khách. Đây là một trong những nơi làm thêm của Doãn Y Nhi. Vừa làm xong hai ly latte và đưa cho khách thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Doãn Y Nhi cầm điện thoại lên xem thì thấy cuộc gọi của Tiểu Mẫn. Cô thầm nghĩ: “Sao cậu ấy lại gọi vào giờ này nhỉ? Cậu ấy biết mình đang làm thêm mà”.
Nghĩ vậy nhưng Doãn Y Nhi vẫn bắt máy:
- Mình nghe đây, Tiểu Mẫn!
Đầu dây bên kia, Tiểu Mẫn liền nói với giọng điệu đầy bất an:
- Làm sao đây Tiểu Ý? Mình tiêu thật rồi!
Doãn Y Nhi không hiểu đầu đuôi thế nào, lo lắng hỏi:
- Hả?? Cậu nói gì mình không hiểu. Cậu nói rõ xem nào!
- Chuyện dài dòng lắm! Tan làm cậu có thể đến chỗ mình không? Mình sẽ kể ngọn ngành cho cậu nghe.
Doãn Y Nhi có thể nhìn ra điệu bộ sắp khóc đến nơi qua giọng nói mếu máo của Tiểu Mẫn. Cô cảm thấy có chút lo lắng liền nhanh chóng đồng ý:
- Ừm! Tan làm mình sẽ đến gặp cậu. Cậu nhớ bắt máy của mình đấy nhé!
Sau khi Tiểu Mẫn tắt máy, Doãn Y Nhi có phần đăm chiêu: “Chắc là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ khẩn trương như vậy.”
...****************...
Sau khi hết giờ làm việc, Doãn Y Nhi nhanh chóng đi đến nhà trọ của Tiểu Mẫn. Vừa mới gõ cửa, Tiểu Mẫn đã ngay lập tức mở cửa như đang chờ sẵn Doãn Y Nhi. Như vậy đủ thấy chuyện mà cô muốn nói với Doãn Y Nhi là vô cùng gấp gáp và nghiêm trọng.
Chưa kịp hỏi gì thì Doãn Y Nhi đã bị Tiểu Mẫn kéo vào.
- Cảm ơn vì cậu đã đến! Mình còn nghĩ là cậu sẽ không đến nữa chứ.
- Sao mà mình không đến được chứ. Nhưng mà rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe Doãn Y Nhi hỏi, Tiểu Mẫn bắt đầu lúng túng, cứ ngập ngừng không biết phải nói như thế nào. Doãn Y Nhi thấy vậy liền trấn an:
- Không sao đâu! Cậu cứ nói đi! Nếu giúp được mình sẽ giúp.
Nghe Doãn Y Nhi nói sẽ giúp, Tiểu Mẫn liền vui vẻ, nói:
- Cậu sẽ giúp mình thật chứ?
- Dĩ nhiên rồi! Nếu là chuyện mình có thể làm được, mình nhất định sẽ giúp cậu.
Tiểu Mẫn bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho Doãn Y Nhi:
- Chuyện là như vầy…Gần đây mình có nhận một việc làm thêm, đó là tìm người biết chơi các loại nhạc cụ cho một chương trình biểu diễn. Cậu biết mà…chúng ta là sinh viên của Đại học Nghệ thuật. Việc tìm được ai đó biết chơi nhạc cụ không có gì khó khăn cả. Mình cũng rất nhanh đã tìm được người. Nhưng mà…
Tiểu Mẫn đang kể thì chợt dừng lại, khuôn mặt biểu lộ rõ vẻ hoang mang. Thấy vậy, Doãn Y Nhi lo lắng, hỏi:
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà bây giờ, mình không thể liên lạc được với người đó nữa.
- Hả??? Tại sao?
- Mình không biết! Nhưng bây giờ cận ngày quá, mình không thể tìm ai khác thay thế được. Mình đã lỡ ký hợp đồng với bên tổ chức chương trình rồi. Nếu không đem người tới, mình sẽ phải đền hợp đồng…
- Vậy nên cậu muốn mình thay thế người đó đúng không?
Tiểu Mẫn rụt rè gật đầu. Doãn Y Nhi đột nhiên im lặng, không nói thêm điều gì. Thấy vậy, Tiểu Mẫn liền thành khẩn nài nỉ:
- Tiểu Ý! Mình biết là cậu không muốn tuỳ tiện chơi piano. Vậy nên từ đầu mình đã không đến làm phiền cậu. Nhưng mà…bây giờ mình thật sự là ngàn cân treo sợi tóc đấy. Cậu không thể giúp mình lần này sao?
Tiểu Mẫn nói như sắp khóc khiến Doãn Y Nhi chỉ biết thở dài:
- Nhưng thời gian gấp như vậy, mình sao có thể luyện tập kịp?
- Họ không có chỉ định cụ thể đâu. Cậu có thể biểu diễn bất kì bài nào mà cậu muốn. Chẳng phải cậu thường xuyên luyện tập bài “Ái tình” sao? Cậu có thể biểu diễn bài đó.
Doãn Y Nhi có chút lưỡng lự:
- Nhưng mà…
- Cậu đừng có nhưng mà nữa mà. Cậu đồng ý giúp mình đi. Tim mình sắp rớt ra ngoài rồi này. Hay cậu cứ xem như là đi làm thêm đi. Xong việc nhận được tiền mình sẽ đưa hết cho cậu?
Tiểu Mẫn ra sức thuyết phục Doãn Y Nhi nhưng cô lại tiếp tục im lặng. Không bỏ cuộc, Tiểu Mẫn tiếp tục nài nỉ Doãn Y Nhi:
- Cậu nói nếu có thể giúp được thì sẽ giúp mà. Chỉ là đến và chơi một bài piano thôi. Chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu sao?
Dưới sự thuyết phục lẫn nài nỉ của Tiểu Mẫn, Doãn Y Nhi đành chịu thua, gật đầu đồng ý:
- Được rồi! Mình giúp cậu là được chứ gì?
Tiểu Mẫn thấy Doãn Y Nhi đã đồng ý, liền nhảy cẫng lên vui mừng:
- Thật sao? Cậu hứa rồi đấy nhé!
Doãn Y Nhi lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực:
- Ừm, mình hứa! Nhưng mà buổi biểu diễn tổ chức ở đâu?
- Khách sạn Danly.
Nói rồi Tiểu Mẫn đưa ra một chiếc thẻ:
- Đây là thẻ dùng để vào hội trường. Chương trình được tổ chức kín nên chỉ những ai được cấp thẻ mới vào được.
Doãn Y Nhi cầm lấy chiếc thẻ, thắc mắc:
- Sao cậu lại đưa thẻ cho mình. Hôm đấy cậu không đi cùng mình sao?
Nghe Doãn Y Nhi hỏi, Tiểu Mẫn đột nhiên có chút giật mình, giọng nói cũng có phần lắp bắp:
- À! Hôm đó mình có việc bận…mình phải quay về Nam Kinh...Đúng rồi! Ba mình nói có chuyện gì đó nên gọi mình về. Cậu cứ cầm thẻ đến đó đi. Mình sẽ gọi cho bên tổ chức, cậu không cần phải lo gì đâu.
Dù cảm thấy Tiểu Mẫn có phần kỳ lạ, nhưng Doãn Y Nhi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cô mân mê chiếc thẻ trên tay, suy nghĩ: “Khách sạn Danly sao?”
Doãn Y Nhi vừa bước vào lớp học đã thấy Tiểu Mẫn hớn hở gọi cô:
- Tiểu Ý, ở đây!
Doãn Y Nhi không có biểu cảm gì đặc biệt, cứ thế đi đến chỗ Tiểu Mẫn đang ngồi.
- Mình cứ nghĩ cậu sẽ cúp tiết chứ!
Doãn Y Nhi đặt cặp sách xuống, nói:
- Đây là tiết của giáo sư Giang đấy! Mình không muốn vào “danh sách đen” của thầy ấy đâu.
Nói rồi Doãn Y Nhi bắt đầu nằm dài trên bàn. Tiểu Mẫn thấy vậy liền hỏi:
- Cậu lại làm ca đêm nữa sao? Trong mệt mỏi vậy!
- Ừmmm…
Doãn Y Nhi đáp lại một cách thờ ơ. Tiểu Mẫn lắc đầu, bất lực:
- Kiếm tiền là việc quan trọng nhưng cậu cũng đâu cần phản bán mình cho tư bản như vậy.
Doãn Y Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu, vẻ mặt đầy đáng thương:
- Vậy cậu nuôi mình đi!
Bị phản công bất ngờ, Tiểu Mẫn đành giả vờ đổi chủ đề. Cô nhìn đồng hồ, nói:
- Vào tiết rồi mà sao giáo sư vẫn chưa đến nhỉ?
Doãn Y Nhi trông thấy dáng điệu giả vờ của Tiểu Mẫn liền không khỏi bật cười, cô thôi nằm dài trên bàn, ngồi dậy và chuẩn bị sách vở cho tiết học sáng nay.
...****************...
Trong một tiệm cà phê và bánh ngọt, Doãn Y Nhi đang làm đồ uống cho khách. Đây là một trong những nơi làm thêm của Doãn Y Nhi. Vừa làm xong hai ly latte và đưa cho khách thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Doãn Y Nhi cầm điện thoại lên xem thì thấy cuộc gọi của Tiểu Mẫn. Cô thầm nghĩ: “Sao cậu ấy lại gọi vào giờ này nhỉ? Cậu ấy biết mình đang làm thêm mà”.
Nghĩ vậy nhưng Doãn Y Nhi vẫn bắt máy:
- Mình nghe đây, Tiểu Mẫn!
Đầu dây bên kia, Tiểu Mẫn liền nói với giọng điệu đầy bất an:
- Làm sao đây Tiểu Ý? Mình tiêu thật rồi!
Doãn Y Nhi không hiểu đầu đuôi thế nào, lo lắng hỏi:
- Hả?? Cậu nói gì mình không hiểu. Cậu nói rõ xem nào!
- Chuyện dài dòng lắm! Tan làm cậu có thể đến chỗ mình không? Mình sẽ kể ngọn ngành cho cậu nghe.
Doãn Y Nhi có thể nhìn ra điệu bộ sắp khóc đến nơi qua giọng nói mếu máo của Tiểu Mẫn. Cô cảm thấy có chút lo lắng liền nhanh chóng đồng ý:
- Ừm! Tan làm mình sẽ đến gặp cậu. Cậu nhớ bắt máy của mình đấy nhé!
Sau khi Tiểu Mẫn tắt máy, Doãn Y Nhi có phần đăm chiêu: “Chắc là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ khẩn trương như vậy.”
...****************...
Sau khi hết giờ làm việc, Doãn Y Nhi nhanh chóng đi đến nhà trọ của Tiểu Mẫn. Vừa mới gõ cửa, Tiểu Mẫn đã ngay lập tức mở cửa như đang chờ sẵn Doãn Y Nhi. Như vậy đủ thấy chuyện mà cô muốn nói với Doãn Y Nhi là vô cùng gấp gáp và nghiêm trọng.
Chưa kịp hỏi gì thì Doãn Y Nhi đã bị Tiểu Mẫn kéo vào.
- Cảm ơn vì cậu đã đến! Mình còn nghĩ là cậu sẽ không đến nữa chứ.
- Sao mà mình không đến được chứ. Nhưng mà rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe Doãn Y Nhi hỏi, Tiểu Mẫn bắt đầu lúng túng, cứ ngập ngừng không biết phải nói như thế nào. Doãn Y Nhi thấy vậy liền trấn an:
- Không sao đâu! Cậu cứ nói đi! Nếu giúp được mình sẽ giúp.
Nghe Doãn Y Nhi nói sẽ giúp, Tiểu Mẫn liền vui vẻ, nói:
- Cậu sẽ giúp mình thật chứ?
- Dĩ nhiên rồi! Nếu là chuyện mình có thể làm được, mình nhất định sẽ giúp cậu.
Tiểu Mẫn bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho Doãn Y Nhi:
- Chuyện là như vầy…Gần đây mình có nhận một việc làm thêm, đó là tìm người biết chơi các loại nhạc cụ cho một chương trình biểu diễn. Cậu biết mà…chúng ta là sinh viên của Đại học Nghệ thuật. Việc tìm được ai đó biết chơi nhạc cụ không có gì khó khăn cả. Mình cũng rất nhanh đã tìm được người. Nhưng mà…
Tiểu Mẫn đang kể thì chợt dừng lại, khuôn mặt biểu lộ rõ vẻ hoang mang. Thấy vậy, Doãn Y Nhi lo lắng, hỏi:
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà bây giờ, mình không thể liên lạc được với người đó nữa.
- Hả??? Tại sao?
- Mình không biết! Nhưng bây giờ cận ngày quá, mình không thể tìm ai khác thay thế được. Mình đã lỡ ký hợp đồng với bên tổ chức chương trình rồi. Nếu không đem người tới, mình sẽ phải đền hợp đồng…
- Vậy nên cậu muốn mình thay thế người đó đúng không?
Tiểu Mẫn rụt rè gật đầu. Doãn Y Nhi đột nhiên im lặng, không nói thêm điều gì. Thấy vậy, Tiểu Mẫn liền thành khẩn nài nỉ:
- Tiểu Ý! Mình biết là cậu không muốn tuỳ tiện chơi piano. Vậy nên từ đầu mình đã không đến làm phiền cậu. Nhưng mà…bây giờ mình thật sự là ngàn cân treo sợi tóc đấy. Cậu không thể giúp mình lần này sao?
Tiểu Mẫn nói như sắp khóc khiến Doãn Y Nhi chỉ biết thở dài:
- Nhưng thời gian gấp như vậy, mình sao có thể luyện tập kịp?
- Họ không có chỉ định cụ thể đâu. Cậu có thể biểu diễn bất kì bài nào mà cậu muốn. Chẳng phải cậu thường xuyên luyện tập bài “Ái tình” sao? Cậu có thể biểu diễn bài đó.
Doãn Y Nhi có chút lưỡng lự:
- Nhưng mà…
- Cậu đừng có nhưng mà nữa mà. Cậu đồng ý giúp mình đi. Tim mình sắp rớt ra ngoài rồi này. Hay cậu cứ xem như là đi làm thêm đi. Xong việc nhận được tiền mình sẽ đưa hết cho cậu?
Tiểu Mẫn ra sức thuyết phục Doãn Y Nhi nhưng cô lại tiếp tục im lặng. Không bỏ cuộc, Tiểu Mẫn tiếp tục nài nỉ Doãn Y Nhi:
- Cậu nói nếu có thể giúp được thì sẽ giúp mà. Chỉ là đến và chơi một bài piano thôi. Chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu sao?
Dưới sự thuyết phục lẫn nài nỉ của Tiểu Mẫn, Doãn Y Nhi đành chịu thua, gật đầu đồng ý:
- Được rồi! Mình giúp cậu là được chứ gì?
Tiểu Mẫn thấy Doãn Y Nhi đã đồng ý, liền nhảy cẫng lên vui mừng:
- Thật sao? Cậu hứa rồi đấy nhé!
Doãn Y Nhi lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực:
- Ừm, mình hứa! Nhưng mà buổi biểu diễn tổ chức ở đâu?
- Khách sạn Danly.
Nói rồi Tiểu Mẫn đưa ra một chiếc thẻ:
- Đây là thẻ dùng để vào hội trường. Chương trình được tổ chức kín nên chỉ những ai được cấp thẻ mới vào được.
Doãn Y Nhi cầm lấy chiếc thẻ, thắc mắc:
- Sao cậu lại đưa thẻ cho mình. Hôm đấy cậu không đi cùng mình sao?
Nghe Doãn Y Nhi hỏi, Tiểu Mẫn đột nhiên có chút giật mình, giọng nói cũng có phần lắp bắp:
- À! Hôm đó mình có việc bận…mình phải quay về Nam Kinh...Đúng rồi! Ba mình nói có chuyện gì đó nên gọi mình về. Cậu cứ cầm thẻ đến đó đi. Mình sẽ gọi cho bên tổ chức, cậu không cần phải lo gì đâu.
Dù cảm thấy Tiểu Mẫn có phần kỳ lạ, nhưng Doãn Y Nhi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cô mân mê chiếc thẻ trên tay, suy nghĩ: “Khách sạn Danly sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro