Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống

Chương 10

2024-11-12 06:32:36

"Thật là, Phương Huy sao lại đi nhanh như vậy." Đợi mọi người đeo ba lô, ra khỏi lớp, thì thấy nam sinh ngồi ở cuối lớp ra khỏi lớp trước tiên đã biến mất.

"Ba mẹ Phương Huy đi công tác, ở nhà chỉ có bà nội mắt kém và em gái đang học mẫu giáo, cho nên cậu ấy phải về nhà nấu cơm cho bọn họ mỗi ngày, tan học luôn là người chạy ra khỏi lớp trước tiên."

Diệp Nhiễm là người cuối cùng ra khỏi lớp, trước khi đóng cửa tiện tay tắt đèn.

"Chết tiệt, sao tối thế này!" Đèn trong lớp tắt, nguồn sáng cuối cùng cũng biến mất, xung quanh tối đen như mực, "Công tắc đèn hành lang ở đâu nhỉ?"

"Công tắc ở đằng trước, còn phải đi một đoạn nữa, dùng điện thoại soi cũng được mà."

"Điện thoại mình sắp hết pin rồi, ai còn nhiều pin không?"

"Mình cũng không được, chỉ còn 15% pin thôi…" Trùng hợp thay, chờ hỏi ra mới biết điện thoại của mọi người đều sắp hết pin.

Lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng.

Diệp Nhiễm đang cầm một chiếc đèn pin đã bật sáng.

"Mình có hai cái đèn pin, người đi đầu cầm một cái, mình đi cuối, như vậy trước sau đều có ánh sáng."

"Diệp Nhiễm, cậu suy nghĩ chu đáo quá đi, đèn pin ở đâu ra vậy?!" Mọi người kinh ngạc thốt lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tìm được trong ngăn bàn, cũng quên lúc nào để vào đó rồi." Diệp Nhiễm quanh co trả lời.

Cô cũng không biết tại sao trong lớp lại có hai cái đèn pin, nhưng trong lúc không có đèn lại tìm được đèn pin và pin thì quả là trùng hợp.

Điều này không khỏi khiến cô nhớ đến việc khi chơi game giải đố trên máy tính, cô luôn có thể tìm thấy những vật phẩm hữu ích, không trách người bí ẩn nói chủ phòng livestream chơi phụ bản ở đây cũng giống như chủ phòng livestream game ngoài đời thực.

Có ánh sáng, tâm trạng mọi người rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc đi ngang qua phòng giáo viên, mọi người nhìn vào trong, nhưng bên trong tối đen như mực, cửa cũng đã khóa.

Diệp Nhiễm dùng đèn pin chiếu vào, phát hiện lỗ khóa và chiếc chìa khóa cô tìm được trong ngăn bàn khớp với nhau.

Cô theo phản xạ sờ vào túi, mới nhớ ra lúc nãy cô đã lấy hết đồ trong cặp sách của nguyên chủ ra, nhét những thứ mình nhặt được vào, nên chìa khóa hiện không còn trong túi.

Mọi người đã tiếp tục đi về phía cầu thang, Diệp Nhiễm cũng không tìm nữa, đi theo sau.

"Kỳ lạ, cô Đặng đã về rồi sao? Cô bảo chúng ta ở lại tự học, kết quả không gọi chúng ta mà tự về rồi sao?"

"Một đường này không gặp một ai, người của các lớp khác cũng đã về hết rồi, thật sự chỉ còn chúng ta."

"Haizz, thật hâm mộ với đám Vương Gia Tường, hôm nay không bị giáo viên giữ lại, tan học sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống

Số ký tự: 0