Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống
Chương 19
2024-11-12 06:32:36
Chu Hạo túm lấy cậu ta kéo vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Khương Miễn ngạc nhiên: "Chu Hạo cậu làm gì vậy!?"
"Chu Hạo! Cậu đóng cửa làm gì vậy!? Trương Lâm còn ở ngoài kia kìa!?"
Chu Hạo thở hổn hển, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ: "Nếu ai không sợ chết muốn đuổi theo, mình cũng không cản, muốn mở thì cứ mở cửa ra! Mở đi!"
Những người vừa nãy chỉ trích cậu vô thức lùi lại một bước, chỉ có Hà Giai Doanh tức giận bước tới.
Dương Tinh Trạch nhanh hơn nữ sinh này, đặt tay lên cửa.
"Đừng mở cửa!!!" Phùng Vũ Đồng lớn tiếng ngăn cản, vì quá sợ hãi nên giọng nói trở nên sắc bén.
"Nếu con quỷ đó vào thì sao! Chúng ta sẽ chết ở đây mất!"
"Thế Trương Lâm thì sao!" Dương Tinh Trạch không chịu được nữa, hét vào mặt bọn họ: "Cứ thế mà nhìn cậu ấy bị bắt đi không quản sao!???"
Trần Nam kéo cậu ta lại: "Cậu bình tĩnh lại đi."
"Không có cách nào, con quỷ to như vậy, không biết là cái gì, nó ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, ra ngoài chính là chịu chết." Đào Nghi núp sau đám người phía sau cùng lên tiếng phản bác, giọng nói không nhỏ.
"Lúc nãy Diệp Nhiễm đã lên tiếng ngăn cậu ấy mở cửa rồi, còn các cậu nữa, không nghe lời cứ nhất định phải ra ngoài..."
"Cậu muốn chết đừng liên lụy chúng mình!"
Dương Tinh Trạch: "—— Các cậu!!!"
【Không đúng, lúc nãy chỉ có một mình chủ phòng livestream khuyên nên đi tìm đồ phòng thân trước, sao bây giờ lại làm giống như cả đám này đều đồng ý vậy】
【Lúc chủ phòng livestream khuyên thì mấy người này không nói gì cả, rõ ràng là đang do dự, nhóm nhỏ ba người kia định đi thì đám người này cũng di chuyển theo, sao bây giờ lại hùng hổ như vậy】
"Được rồi!!" Tần Đa lên tiếng cắt ngang. "Lúc nãy chỉ có Diệp Nhiễm khuyên, các cậu bao gồm cả mình đều không nói gì cả, bây giờ nói như vậy làm gì? Hơn nữa ai mà có thể đoán trước được chuyện Trương Lâm bị bắt đi, ai cũng đừng trách ai!"
Nói xong cậu quay sang nhìn Dương Tinh Trạch: "Cậu đừng ra ngoài nữa, sương mù dày đặc thế này đi tìm người ở đâu, hơn nữa thực sự rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác."
Dương Tinh Trạch mím môi, không nói gì nữa.
"... Thế bây giờ làm sao, về lớp?"
Tần Đa nhìn Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm không đồng ý ra ngoài..." Đào Nghi lắp bắp nói.
"Mình không phản đối." Diệp Nhiễm phủ nhận, "Mình nói là, trước tiên hãy đi tìm đồ tự vệ, rồi cùng nhau ra ngoài."
Nhiều người không thể tin nhìn cô, Chu Tử Phong nói: "Cậu không thấy ngoài kia có quỷ sao? Ra ngoài tìm chết à?"
"Nhưng cũng không thể mãi mãi trốn trong lớp, hơn nữa nguy hiểm trong tòa nhà này, chưa chắc đã ít hơn bên ngoài."
Trước khi gặp quỷ ở hành lang, chắc chắn lúc mở cửa vừa rồi, đã có không ít thứ từ trong màn sương dày đặc kia chui vào rồi.
Khương Miễn ngạc nhiên: "Chu Hạo cậu làm gì vậy!?"
"Chu Hạo! Cậu đóng cửa làm gì vậy!? Trương Lâm còn ở ngoài kia kìa!?"
Chu Hạo thở hổn hển, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ: "Nếu ai không sợ chết muốn đuổi theo, mình cũng không cản, muốn mở thì cứ mở cửa ra! Mở đi!"
Những người vừa nãy chỉ trích cậu vô thức lùi lại một bước, chỉ có Hà Giai Doanh tức giận bước tới.
Dương Tinh Trạch nhanh hơn nữ sinh này, đặt tay lên cửa.
"Đừng mở cửa!!!" Phùng Vũ Đồng lớn tiếng ngăn cản, vì quá sợ hãi nên giọng nói trở nên sắc bén.
"Nếu con quỷ đó vào thì sao! Chúng ta sẽ chết ở đây mất!"
"Thế Trương Lâm thì sao!" Dương Tinh Trạch không chịu được nữa, hét vào mặt bọn họ: "Cứ thế mà nhìn cậu ấy bị bắt đi không quản sao!???"
Trần Nam kéo cậu ta lại: "Cậu bình tĩnh lại đi."
"Không có cách nào, con quỷ to như vậy, không biết là cái gì, nó ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, ra ngoài chính là chịu chết." Đào Nghi núp sau đám người phía sau cùng lên tiếng phản bác, giọng nói không nhỏ.
"Lúc nãy Diệp Nhiễm đã lên tiếng ngăn cậu ấy mở cửa rồi, còn các cậu nữa, không nghe lời cứ nhất định phải ra ngoài..."
"Cậu muốn chết đừng liên lụy chúng mình!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tinh Trạch: "—— Các cậu!!!"
【Không đúng, lúc nãy chỉ có một mình chủ phòng livestream khuyên nên đi tìm đồ phòng thân trước, sao bây giờ lại làm giống như cả đám này đều đồng ý vậy】
【Lúc chủ phòng livestream khuyên thì mấy người này không nói gì cả, rõ ràng là đang do dự, nhóm nhỏ ba người kia định đi thì đám người này cũng di chuyển theo, sao bây giờ lại hùng hổ như vậy】
"Được rồi!!" Tần Đa lên tiếng cắt ngang. "Lúc nãy chỉ có Diệp Nhiễm khuyên, các cậu bao gồm cả mình đều không nói gì cả, bây giờ nói như vậy làm gì? Hơn nữa ai mà có thể đoán trước được chuyện Trương Lâm bị bắt đi, ai cũng đừng trách ai!"
Nói xong cậu quay sang nhìn Dương Tinh Trạch: "Cậu đừng ra ngoài nữa, sương mù dày đặc thế này đi tìm người ở đâu, hơn nữa thực sự rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác."
Dương Tinh Trạch mím môi, không nói gì nữa.
"... Thế bây giờ làm sao, về lớp?"
Tần Đa nhìn Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm không đồng ý ra ngoài..." Đào Nghi lắp bắp nói.
"Mình không phản đối." Diệp Nhiễm phủ nhận, "Mình nói là, trước tiên hãy đi tìm đồ tự vệ, rồi cùng nhau ra ngoài."
Nhiều người không thể tin nhìn cô, Chu Tử Phong nói: "Cậu không thấy ngoài kia có quỷ sao? Ra ngoài tìm chết à?"
"Nhưng cũng không thể mãi mãi trốn trong lớp, hơn nữa nguy hiểm trong tòa nhà này, chưa chắc đã ít hơn bên ngoài."
Trước khi gặp quỷ ở hành lang, chắc chắn lúc mở cửa vừa rồi, đã có không ít thứ từ trong màn sương dày đặc kia chui vào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro