Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống
Chương 28
2024-11-12 06:32:36
Khương Miễn thở phào nhẹ nhõm, "Phù, may mà con quái vật đó chạy trước, nếu nó kiên trì thêm vài giây nữa, chúng ta đều xong đời."
"Khương Miễn, cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy, lúc nãy cậu chạy làm gì, cậu vừa quay người con quái vật đột nhiên lao tới làm mình sợ chết khiếp!" Hà Giai Doanh nhặt đèn pin lên, phát hiện vẫn còn bật được, rồi nói với Khương Miễn.
"AI nha không phải mình bị dọa sợ sao, Phương Huy..."
Nhắc đến Phương Huy, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
"Phương Huy... bà và em gái cậu ấy vẫn đang ở nhà đợi cậu ấy..." Qua một lúc lâu, Hà Giai Doanh nhỏ giọng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Mắt Tần Đa đỏ hoe, thân thể run nhẹ.
Khương Miễn cũng cũng có vẻ mặt đau buồn.
"Nơi này quá nguy hiểm, còn ba người nữa đang mất tích trong sương mù, chúng ta mau đi tìm bọn họ thôi!!"
Hình như Khương Miễn bị cái chết của Phương Huy kích thích, quay người định đi ra ngoài.
"Đi thôi." Diệp Nhiễm đi theo sau.
"Ầm ——!!"
Vừa lúc nhóm người định ra ngoài, bên ngoài sương mù đột nhiên truyền đến một tiếng va đập mạnh, giống như có thứ gì đó bị ném mạnh xuống đất.
Đồng thời, có hai ba tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang phía sau.
Tiếng bước chân cứ chạy vòng quanh xuống dưới, càng lúc càng gần, Tần Đa và Hà Giai Doanh cảnh giác dùng đèn pin chiếu về phía tiếng bước chân.
Để tránh trường hợp bị bàn tay quỷ quái bắt đi một lần nữa, bốn người không dám đứng chặn ở cửa, đứng sau hai cánh cửa.
Không lâu sau, hai nam sinh thở hổn hển từ cửa hành lang đi ra, nhìn thấy bọn họ liền vội vàng chạy đến.
"Chu Tử Phong và Vương Thần?" Tần Đa mắt tốt, nhận ra hai người, rồi nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm lắc đầu với cậu.
"Tần Đa! Diệp Nhiễm!! Các cậu có thấy..." Hai nam sinh vừa chạy về phía bọn họ, vừa vẫy tay.
Tần Đa: "Dừng lại!!"
"Làm, làm sao vậy...?" Hai nam sinh bị tiếng quát này làm giật mình, dừng lại tại chỗ, cách đám người Diệp Nhiễm khoảng năm sáu bước.
Hà Giai Doanh một tay cầm đèn pin, một tay cầm gậy tự vệ chĩa về phía bọn họ, "Làm sao các cậu chứng minh các cậu là các cậu?"
"Đang nói cái gì vậy?" Vương Thần bị câu hỏi này làm cho bối rối.
Trên mặt Chu Tử Phong tràn đầy vẻ nóng nảy, "Đừng đùa nữa, có chuyện quan trọng cần hỏi các cậu!"
Tần Đa: "Trước tiên hai người trả lời câu hỏi của tôi, Chu Tử Phong, tuần trước kho phía sân thể dục bị cháy, được các bạn cùng lớp chúng ta kịp thời dập tắt, cậu biết lửa bắt đầu như thế nào không?"
"Hả?" Chu Tử Phong không ngờ cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này, chột dạ tránh ánh mắt của Tần Da, "Là mình trốn ở đó hút thuốc, đầu thuốc lá đốt cháy hộp giấy bên trong... ... Tần Đa, không phải đã nói chuyện này cậu sẽ giữ bí mật giúp mình sao?"
"Khương Miễn, cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy, lúc nãy cậu chạy làm gì, cậu vừa quay người con quái vật đột nhiên lao tới làm mình sợ chết khiếp!" Hà Giai Doanh nhặt đèn pin lên, phát hiện vẫn còn bật được, rồi nói với Khương Miễn.
"AI nha không phải mình bị dọa sợ sao, Phương Huy..."
Nhắc đến Phương Huy, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
"Phương Huy... bà và em gái cậu ấy vẫn đang ở nhà đợi cậu ấy..." Qua một lúc lâu, Hà Giai Doanh nhỏ giọng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Mắt Tần Đa đỏ hoe, thân thể run nhẹ.
Khương Miễn cũng cũng có vẻ mặt đau buồn.
"Nơi này quá nguy hiểm, còn ba người nữa đang mất tích trong sương mù, chúng ta mau đi tìm bọn họ thôi!!"
Hình như Khương Miễn bị cái chết của Phương Huy kích thích, quay người định đi ra ngoài.
"Đi thôi." Diệp Nhiễm đi theo sau.
"Ầm ——!!"
Vừa lúc nhóm người định ra ngoài, bên ngoài sương mù đột nhiên truyền đến một tiếng va đập mạnh, giống như có thứ gì đó bị ném mạnh xuống đất.
Đồng thời, có hai ba tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng bước chân cứ chạy vòng quanh xuống dưới, càng lúc càng gần, Tần Đa và Hà Giai Doanh cảnh giác dùng đèn pin chiếu về phía tiếng bước chân.
Để tránh trường hợp bị bàn tay quỷ quái bắt đi một lần nữa, bốn người không dám đứng chặn ở cửa, đứng sau hai cánh cửa.
Không lâu sau, hai nam sinh thở hổn hển từ cửa hành lang đi ra, nhìn thấy bọn họ liền vội vàng chạy đến.
"Chu Tử Phong và Vương Thần?" Tần Đa mắt tốt, nhận ra hai người, rồi nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm lắc đầu với cậu.
"Tần Đa! Diệp Nhiễm!! Các cậu có thấy..." Hai nam sinh vừa chạy về phía bọn họ, vừa vẫy tay.
Tần Đa: "Dừng lại!!"
"Làm, làm sao vậy...?" Hai nam sinh bị tiếng quát này làm giật mình, dừng lại tại chỗ, cách đám người Diệp Nhiễm khoảng năm sáu bước.
Hà Giai Doanh một tay cầm đèn pin, một tay cầm gậy tự vệ chĩa về phía bọn họ, "Làm sao các cậu chứng minh các cậu là các cậu?"
"Đang nói cái gì vậy?" Vương Thần bị câu hỏi này làm cho bối rối.
Trên mặt Chu Tử Phong tràn đầy vẻ nóng nảy, "Đừng đùa nữa, có chuyện quan trọng cần hỏi các cậu!"
Tần Đa: "Trước tiên hai người trả lời câu hỏi của tôi, Chu Tử Phong, tuần trước kho phía sân thể dục bị cháy, được các bạn cùng lớp chúng ta kịp thời dập tắt, cậu biết lửa bắt đầu như thế nào không?"
"Hả?" Chu Tử Phong không ngờ cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này, chột dạ tránh ánh mắt của Tần Da, "Là mình trốn ở đó hút thuốc, đầu thuốc lá đốt cháy hộp giấy bên trong... ... Tần Đa, không phải đã nói chuyện này cậu sẽ giữ bí mật giúp mình sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro