Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống
Chương 30
2024-11-12 06:32:36
Tuy nhiên, ngay lúc đó, chỉ thấy Đào Nghi vốn không nhúc nhích quay lưng về phía bọn họ, thân thể ngày càng nghiêng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
“Đào Nghi!!!” Hai người lập tức lao tới định kéo cậu ta lại, nhưng vẫn chậm một bước, người đã rơi xuống rồi.
Vương Thần và Chu Tử Phong nhìn xuống, sương mù trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.
Sau đó, bọn họ vội vàng chạy xuống lầu, gặp được đám người Diệp Nhiễm.
【Ba người này còn dám đi vệ sinh! Gan thật đấy!!】
【Người ta có nhu cầu sinh lý thì chắc chắn không nhịn được, sai lầm là ba người này không đủ cẩn thận, cũng không biết mang theo thứ gì, càng không thể rời khỏi tầm nhìn của nhau, đây không phải là đang đưa cơ hội cho quái vật sao!?】
【Cho nên chủ phòng livestream nói rất đúng, cậu trốn trong lớp học cũng vô dụng, nguy hiểm đã lan tràn khắp cả trường rồi.】
Khương Miễn trợn to mắt, “Đào Nghi rơi xuống lầu rồi!? Vậy lúc nãy tiếng vật nặng rơi xuống ngoài kia là…”
“Chắc chắn là Đào Nghi! Rơi ở đâu mau đi xem!!”
Tần Đa và Khương Miễn đi ra ngoài trước, Vương Thần và Chu Tử Phong lo lắng đuổi theo, Diệp Nhiễm đi sau Hà Giai Doanh.
Bên ngoài sương mù dày đặc, mọi người bám sát nhau không dám tách rời.
Tần Đa và Khương Miễn dựa vào trí nhớ đi về phía bên trái, “Lúc nãy nghe tiếng động hình như là rơi ở gần đây.”
“Đào Nghi! Đào Nghi!” Bọn họ cũng không biết chắc chắn từ tầng bốn rơi xuống người có nhất định sẽ chết không, nhưng nếu như người ta còn ý thức có thể đáp lại bọn họ thì sao?
Không tiện tách ra tìm người, đành phải dùng đèn pin chiếu từng chỗ một tìm kiếm, cuối cùng ở một bãi cỏ phát hiện ra một đôi chân.
“Có người nằm ở đó!”
“Là Đào Nghi phải không!?”
Tuy nhiên, chờ đám người đến gần, Chu Tử Phong lập tức mềm nhũn chân ngồi phịch xuống đất, Vương Thần không nhịn được quay đầu ói mửa.
Chỉ thấy mái tóc đen dài và dày đang siết chặt cổ nam sinh nằm trên mặt đất, siết chặt đến mức ăn sâu vào thịt, cổ đã bị gãy mất nửa đoạn, máu chảy lênh láng.
Trước khi chết, vì thiếu oxy nên mặt của nam sinh tím tái, gân xanh nổi lên trên mặt rõ ràng, đôi mắt trợn ngược gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Nhìn tình hình này, Đào Nghi không phải chết vì ngã lầu, mà là trước khi ngã lầu đã bị mái tóc đen này siết chặt cổ, rồi bị kéo xuống lầu.
“Lại… lại chết thêm một người nữa…” Hà Giai Doanh thấy cảnh này thì thầm.
“Còn ai chết nữa sao?” Chu Tử Phong ngồi trên mặt đất nghe thấy câu này, trợn mắt hỏi.
“Trước khi các cậu đến chúng tôi thấy Phương Huy cũng…” Khương Miễn che mặt, giọng run run nói.
“Đào Nghi!!!” Hai người lập tức lao tới định kéo cậu ta lại, nhưng vẫn chậm một bước, người đã rơi xuống rồi.
Vương Thần và Chu Tử Phong nhìn xuống, sương mù trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.
Sau đó, bọn họ vội vàng chạy xuống lầu, gặp được đám người Diệp Nhiễm.
【Ba người này còn dám đi vệ sinh! Gan thật đấy!!】
【Người ta có nhu cầu sinh lý thì chắc chắn không nhịn được, sai lầm là ba người này không đủ cẩn thận, cũng không biết mang theo thứ gì, càng không thể rời khỏi tầm nhìn của nhau, đây không phải là đang đưa cơ hội cho quái vật sao!?】
【Cho nên chủ phòng livestream nói rất đúng, cậu trốn trong lớp học cũng vô dụng, nguy hiểm đã lan tràn khắp cả trường rồi.】
Khương Miễn trợn to mắt, “Đào Nghi rơi xuống lầu rồi!? Vậy lúc nãy tiếng vật nặng rơi xuống ngoài kia là…”
“Chắc chắn là Đào Nghi! Rơi ở đâu mau đi xem!!”
Tần Đa và Khương Miễn đi ra ngoài trước, Vương Thần và Chu Tử Phong lo lắng đuổi theo, Diệp Nhiễm đi sau Hà Giai Doanh.
Bên ngoài sương mù dày đặc, mọi người bám sát nhau không dám tách rời.
Tần Đa và Khương Miễn dựa vào trí nhớ đi về phía bên trái, “Lúc nãy nghe tiếng động hình như là rơi ở gần đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đào Nghi! Đào Nghi!” Bọn họ cũng không biết chắc chắn từ tầng bốn rơi xuống người có nhất định sẽ chết không, nhưng nếu như người ta còn ý thức có thể đáp lại bọn họ thì sao?
Không tiện tách ra tìm người, đành phải dùng đèn pin chiếu từng chỗ một tìm kiếm, cuối cùng ở một bãi cỏ phát hiện ra một đôi chân.
“Có người nằm ở đó!”
“Là Đào Nghi phải không!?”
Tuy nhiên, chờ đám người đến gần, Chu Tử Phong lập tức mềm nhũn chân ngồi phịch xuống đất, Vương Thần không nhịn được quay đầu ói mửa.
Chỉ thấy mái tóc đen dài và dày đang siết chặt cổ nam sinh nằm trên mặt đất, siết chặt đến mức ăn sâu vào thịt, cổ đã bị gãy mất nửa đoạn, máu chảy lênh láng.
Trước khi chết, vì thiếu oxy nên mặt của nam sinh tím tái, gân xanh nổi lên trên mặt rõ ràng, đôi mắt trợn ngược gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Nhìn tình hình này, Đào Nghi không phải chết vì ngã lầu, mà là trước khi ngã lầu đã bị mái tóc đen này siết chặt cổ, rồi bị kéo xuống lầu.
“Lại… lại chết thêm một người nữa…” Hà Giai Doanh thấy cảnh này thì thầm.
“Còn ai chết nữa sao?” Chu Tử Phong ngồi trên mặt đất nghe thấy câu này, trợn mắt hỏi.
“Trước khi các cậu đến chúng tôi thấy Phương Huy cũng…” Khương Miễn che mặt, giọng run run nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro