Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống

Chương 7

2024-11-12 06:32:36

“Lúc nãy không phải còn đang tự học sao, bây giờ mấy giờ rồi??”

“Xong rồi, sao không ai gọi mình dậy, giờ tan học đã trễ rồi, mẹ mình còn đang đợi ở ngoài đón mình nữa!”

“Kỳ lạ… hơn mười người chúng ta ngủ cùng một lúc sao??”

Một số người ngủ say, bị người khác lay tỉnh.

Tiếng người rì rầm vang lên, lớp học lập tức trở nên sinh động, không khí kỳ lạ u ám trong bóng tối lúc nãy đã tiêu tan, hình như chỉ là một ảo giác.

Diệp Nhiễm không chút biểu cảm quan sát căn phòng.

Bàn ghế trong lớp học không được sắp xếp gọn gàng, xếp thành từng hàng lộn xộn, trên mỗi bàn đều có đủ thứ, gương trang điểm, túi đồ ăn vặt, máy chơi game thậm chí còn có cả bao thuốc lá đã hút hết nửa, rất ít sách vở học tập.

Rác trên sàn khá nhiều, cũng đủ thứ, thậm chí còn có một hộp pin chưa mở, nằm im lặng ở cách đó không xa.

Dưới chân mỗi người đều có cái bóng, ánh mắt Diệp Nhiễm dừng lại ở ngực bọn họ, có thể thấy sự nhấp nhô nhẹ, chứng tỏ bọn họ đang thở, trên mặt còn ửng đỏ vì vừa tỉnh giấc.

Trông bọn họ đều là người sống.

“Trời ơi, sao không có sóng vậy? Điện thoại không gọi được.” Một nam sinh ngồi ở hàng cuối lớp cầm điện thoại phàn nàn, “Ai có điện thoại dùng được cho mình mượn cái, mình phải gọi điện cho mẹ.”

“Điện thoại của mình cũng không có sóng!!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao thế này, của mình cũng không!!”

Nghe vậy, mọi người đều lấy điện thoại ra, phát hiện đều không có sóng, lớp học lúc này như nước sôi sùng sục náo nhiệt lên.

Diệp Nhiễm lấy điện thoại vừa sờ được ra khỏi túi, mở màn hình, quả nhiên ở góc trên bên phải mục tín hiệu hiển thị “Không có dịch vụ”.

Bấm một lúc thấy không có tác dụng, cô cũng không quan tâm nữa, cúi xuống lục ngăn bàn của mình.

Bên trong cũng không nhiều đồ, nhưng ít nhất có sách giáo khoa và bài tập, trên bìa đều được viết ngay ngắn hai chữ “Diệp Nhiễm”.

Trên cùng là một bài kiểm tra toán đã được chấm, dùng bút đỏ đánh dấu to 90 điểm, cô định nói điểm khá tốt nhưng nhìn kỹ lại, điểm tối đa là 150 điểm.

Đây không phải mới đạt điểm trung bình sao?

Dưới bài kiểm tra toán là một cuốn sổ nhỏ màu trắng, Diệp Nhiễm lấy mở ra, là một sổ điểm danh.

Trên đó có hơn hai mươi tên, sau mỗi tên đều có các ngày khác nhau đánh dấu vắng mặt, muộn học và về sớm.

Có vẻ như ở đây cô là lớp trưởng, hoặc là cán bộ lớp gì đó?

Từ môi trường lớp học lúc nãy, cộng thêm cuốn sổ điểm danh này, có thể thấy không khí học tập của lớp này không được tốt, phía sau nhiều cái tên đều có khá nhiều vòng tròn và dấu gạch chéo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống

Số ký tự: 0