Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Đập Chuột Đất
Mai
2024-09-26 15:07:36
Nói mới nhớ, Nguyễn Tinh Nhã từ hôm qua đã không thấy Lữ Thiên Thiên ở đâu, suýt thì quên luôn cô ta.
Vu Ngạn Thu kiên nhẫn sửa đúng, mỉm cười: “Cô ta không phải bạn gái của tôi, đúng là chúng tôi có quen biết ở hiện thực nhưng không thân.” Anh chỉ dặn dò cô ta mặc áo lông chuột ngồi im trong khách sạn, chuyện phụ bản cứ để anh giải quyết. Nhưng cô ta có nghe lời hay không, không nằm trong phạm vi quan tâm của anh. Thích tìm đường chết thì anh cũng không cứu làm gì.
Biết anh nói những lời này cho mình nghe, cậu hơi vui vẻ. Cậu không muốn kết thêm kẻ thù cho mình, lăn lộn trong phụ bản đã vất vả, có kẻ thù như Vu Ngạn Thu thì cậu chết càng mau thôi.
Như vậy hiện tại, hai người bọn cậu cũng được xem như đồng bạn thân chút chút, đúng không?
Nơi tổ chức trò chơi đập chuột nằm đằng sau khách sạn mà bọn họ đang ở, cách chỉ vài bước chân.
Vừa mới tiến vào, Nguyễn Tinh Nhã liền nghe hệ thống thông báo.
[Nhiệm vụ chính-tuyến 2: Tham gia ngay trò chơi đập chuột đất để thể hiện tốc độ, bản lĩnh đàn ông của người chơi nào!
Trong vòng 5 phút, nếu không bị đập chết thì chúc mừng bạn, thử thách thành công!
Chú ý: Trong vòng 20 giây phải đưa đầu ra khỏi lỗ
Phần thưởng: 1 lượt chơi/ 1 đồng vàng]
“…” Bản lĩnh đàn ông là nhanh nhẹn chắc?
Cũng tức là, phải đưa mặt cho trưởng làng đập 15 lần.
Một thanh niên thấp lùn thấy có người đến chơi, vui vẻ đón chào: “Quý khách muốn tham gia thì phải đợi một lát nữa, hiện tại đang có người đến trước rồi nha.”
Nguyễn Tinh Nhã nhìn qua, nhíu mày.
Người chơi đóng giả chuột đất sẽ chui xuống gầm bàn vừa dài vừa rộng, mặt bàn bị khoét những cái lỗ to hình tròn để chuột đất có thể thò đầu ra. Có tất cả là 12 lỗ, khoảng cách giữa các lỗ chỉ có hai bước chân.
Cầm búa là trưởng làng, ông ta cường tráng nhất làng, nhất búa bằng một tay, vang dội đập xuống, cạnh bàn cũng run run.
Người chơi đang thực hiện thử thách có chút chật vật, hành động của anh ta bị trưởng làng nắm được, búa nào cũng chụp lên đầu anh ta, nhưng vì có kĩ năng cho nên mới vẫn chưa bị vỡ đầu.
Thính giác của động vật khá nhạy bén, trừ phi sử dụng tạp âm quấy nhiễu hoặc là có tốc độ siêu việt. Nguyễn Tinh Nhã còn một lần sử dụng thành ngữ nhưng tác dụng chỉ có 3 phút, hết 3 phút cậu có mấy cái đầu cũng bị đập bẹp cho xem.
Tiêu Dật hớn hở, như thi trúng bài học tủ: “Đơn giản hơn em nghĩ, kĩ năng của em vừa lúc là tốc độ.”
“…” Kĩ năng của đàn em mình còn lợi hại và thực dụng hơn mình, cậu ưu sầu nghĩ.
Vu Ngạn Thu có thể dùng kĩ năng chế tạo ra đồng hồ, radio, những thứ có thể phát ra âm thanh, nhưng anh bị hạn chế ở phụ bản của tân thủ, cho nên chỉ dùng được khi cầm bằng tay mình.
Nguyễn Tinh Nhã phen này khó mà ôm đùi.
“Chúc mừng quý khách! Đây là một đồng vàng của ngài!”
Người chơi kia cuối cùng cũng chật vật vượt qua 5 phút, trán nhiễm đỏ, một bên tai cũng bị dập nát, anh ta nhận lấy đồng vàng xong liền đi vội.
Nguyễn Tinh Nhã không dám nhìn kĩ, chưa gì mà tay đã đổ mồ hôi.
“Quý khách, ai muốn chơi trước nha?”
[Nhiệm vụ phụ 6: Thời gian may mắn
Chỉ cần trưởng làng đập hụt một lần, người chơi sẽ có 1 điểm. Muốn kiếm 100 điểm, 1000 điểm, không phải là rất đơn giản sao?]
Đơn giản con khỉ.
Nguyễn Tinh Nhã thầm mắng hệ thống lại muốn dùng điểm để gài mình thèm.
Để trưởng làng đập hụt 100 lần là không có khả năng, trừ phi cậu biến thành tia chớp đỏ.
Tiêu Dật bước lên trước, giơ ngón cái với cậu, cười tự tin: “Đại ca, cứ để em thử trước cho ạ.” Kĩ năng của cậu ta thời gian sử dụng 30 phút, không những có thể tranh thủ kiếm điểm, còn có thể làm cho trưởng làng mệt lả, để đại ca có thể nhẹ nhàng tham gia.
30 phút sau.
Hiện tại đã là buổi chiều 2 giờ.
Nguyễn Tinh Nhã lau mắt mà nhìn, đàn em hờ này tốc độ thật là đủ bản lĩnh làm đàn ông.
Tiêu Dật trở lại, sắc mặt như bánh bao chiều, xanh xao tái mét.
Vu Ngạn Thu nhường Nguyễn Tinh Nhã chơi trước, nhưng cậu lắc đầu: “Anh trước đi, nhường anh đó.”Chân anh bị thương, có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, dù có dùng tạp âm quấy nhiễu cũng không phụ trợ được nhiều. Hiện tại trưởng làng đã thấm mệt, có lẽ sẽ nhẹ nhàng với anh.
Cậu cho tay vào trong túi áo, sờ trúng cái muôi múc canh, phần muôi làm bằng thép, nếu va chạm cũng có thể tạo được tiếng ồn.
Làm được không nhỉ?
…
Vu Ngạn Thu nhận đồng vàng từ tay quản trò, muốn tham gia thêm vài lần nữa. Anh cũng muốn kiếm nhiều điểm một chút.
Nguyễn Tinh Nhã nhìn mà hâm mộ anh, cái cơ thể đó rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh vậy nhỉ, giống như lúc chạy ra khỏi rừng, anh dễ dàng bế cậu lên chạy mà tốc độ không hề giảm.
Sau khi xong phụ bản, cậu phải liên hệ anh xin bí quyết mới được.
Đợi 15 phút, cuối cùng Nguyễn Tinh Nhã cũng bước lên tham gia.
Lúc này, trưởng làng buông búa xuống, nói với quản trò gì đó. Một lát sau, ông ta đưa đến một thanh niên cao lớn không kém gì trưởng làng.
“Đây là con trai ta, nó sẽ thay ta chơi ván này.” Trưởng làng nói thế, mỉm cười nhìn cậu.
Nguyễn Tinh Nhã nhăn mặt: “…” Hệ thống giở trò chứ không ai.
Vu Ngạn Thu kiên nhẫn sửa đúng, mỉm cười: “Cô ta không phải bạn gái của tôi, đúng là chúng tôi có quen biết ở hiện thực nhưng không thân.” Anh chỉ dặn dò cô ta mặc áo lông chuột ngồi im trong khách sạn, chuyện phụ bản cứ để anh giải quyết. Nhưng cô ta có nghe lời hay không, không nằm trong phạm vi quan tâm của anh. Thích tìm đường chết thì anh cũng không cứu làm gì.
Biết anh nói những lời này cho mình nghe, cậu hơi vui vẻ. Cậu không muốn kết thêm kẻ thù cho mình, lăn lộn trong phụ bản đã vất vả, có kẻ thù như Vu Ngạn Thu thì cậu chết càng mau thôi.
Như vậy hiện tại, hai người bọn cậu cũng được xem như đồng bạn thân chút chút, đúng không?
Nơi tổ chức trò chơi đập chuột nằm đằng sau khách sạn mà bọn họ đang ở, cách chỉ vài bước chân.
Vừa mới tiến vào, Nguyễn Tinh Nhã liền nghe hệ thống thông báo.
[Nhiệm vụ chính-tuyến 2: Tham gia ngay trò chơi đập chuột đất để thể hiện tốc độ, bản lĩnh đàn ông của người chơi nào!
Trong vòng 5 phút, nếu không bị đập chết thì chúc mừng bạn, thử thách thành công!
Chú ý: Trong vòng 20 giây phải đưa đầu ra khỏi lỗ
Phần thưởng: 1 lượt chơi/ 1 đồng vàng]
“…” Bản lĩnh đàn ông là nhanh nhẹn chắc?
Cũng tức là, phải đưa mặt cho trưởng làng đập 15 lần.
Một thanh niên thấp lùn thấy có người đến chơi, vui vẻ đón chào: “Quý khách muốn tham gia thì phải đợi một lát nữa, hiện tại đang có người đến trước rồi nha.”
Nguyễn Tinh Nhã nhìn qua, nhíu mày.
Người chơi đóng giả chuột đất sẽ chui xuống gầm bàn vừa dài vừa rộng, mặt bàn bị khoét những cái lỗ to hình tròn để chuột đất có thể thò đầu ra. Có tất cả là 12 lỗ, khoảng cách giữa các lỗ chỉ có hai bước chân.
Cầm búa là trưởng làng, ông ta cường tráng nhất làng, nhất búa bằng một tay, vang dội đập xuống, cạnh bàn cũng run run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người chơi đang thực hiện thử thách có chút chật vật, hành động của anh ta bị trưởng làng nắm được, búa nào cũng chụp lên đầu anh ta, nhưng vì có kĩ năng cho nên mới vẫn chưa bị vỡ đầu.
Thính giác của động vật khá nhạy bén, trừ phi sử dụng tạp âm quấy nhiễu hoặc là có tốc độ siêu việt. Nguyễn Tinh Nhã còn một lần sử dụng thành ngữ nhưng tác dụng chỉ có 3 phút, hết 3 phút cậu có mấy cái đầu cũng bị đập bẹp cho xem.
Tiêu Dật hớn hở, như thi trúng bài học tủ: “Đơn giản hơn em nghĩ, kĩ năng của em vừa lúc là tốc độ.”
“…” Kĩ năng của đàn em mình còn lợi hại và thực dụng hơn mình, cậu ưu sầu nghĩ.
Vu Ngạn Thu có thể dùng kĩ năng chế tạo ra đồng hồ, radio, những thứ có thể phát ra âm thanh, nhưng anh bị hạn chế ở phụ bản của tân thủ, cho nên chỉ dùng được khi cầm bằng tay mình.
Nguyễn Tinh Nhã phen này khó mà ôm đùi.
“Chúc mừng quý khách! Đây là một đồng vàng của ngài!”
Người chơi kia cuối cùng cũng chật vật vượt qua 5 phút, trán nhiễm đỏ, một bên tai cũng bị dập nát, anh ta nhận lấy đồng vàng xong liền đi vội.
Nguyễn Tinh Nhã không dám nhìn kĩ, chưa gì mà tay đã đổ mồ hôi.
“Quý khách, ai muốn chơi trước nha?”
[Nhiệm vụ phụ 6: Thời gian may mắn
Chỉ cần trưởng làng đập hụt một lần, người chơi sẽ có 1 điểm. Muốn kiếm 100 điểm, 1000 điểm, không phải là rất đơn giản sao?]
Đơn giản con khỉ.
Nguyễn Tinh Nhã thầm mắng hệ thống lại muốn dùng điểm để gài mình thèm.
Để trưởng làng đập hụt 100 lần là không có khả năng, trừ phi cậu biến thành tia chớp đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Dật bước lên trước, giơ ngón cái với cậu, cười tự tin: “Đại ca, cứ để em thử trước cho ạ.” Kĩ năng của cậu ta thời gian sử dụng 30 phút, không những có thể tranh thủ kiếm điểm, còn có thể làm cho trưởng làng mệt lả, để đại ca có thể nhẹ nhàng tham gia.
30 phút sau.
Hiện tại đã là buổi chiều 2 giờ.
Nguyễn Tinh Nhã lau mắt mà nhìn, đàn em hờ này tốc độ thật là đủ bản lĩnh làm đàn ông.
Tiêu Dật trở lại, sắc mặt như bánh bao chiều, xanh xao tái mét.
Vu Ngạn Thu nhường Nguyễn Tinh Nhã chơi trước, nhưng cậu lắc đầu: “Anh trước đi, nhường anh đó.”Chân anh bị thương, có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, dù có dùng tạp âm quấy nhiễu cũng không phụ trợ được nhiều. Hiện tại trưởng làng đã thấm mệt, có lẽ sẽ nhẹ nhàng với anh.
Cậu cho tay vào trong túi áo, sờ trúng cái muôi múc canh, phần muôi làm bằng thép, nếu va chạm cũng có thể tạo được tiếng ồn.
Làm được không nhỉ?
…
Vu Ngạn Thu nhận đồng vàng từ tay quản trò, muốn tham gia thêm vài lần nữa. Anh cũng muốn kiếm nhiều điểm một chút.
Nguyễn Tinh Nhã nhìn mà hâm mộ anh, cái cơ thể đó rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh vậy nhỉ, giống như lúc chạy ra khỏi rừng, anh dễ dàng bế cậu lên chạy mà tốc độ không hề giảm.
Sau khi xong phụ bản, cậu phải liên hệ anh xin bí quyết mới được.
Đợi 15 phút, cuối cùng Nguyễn Tinh Nhã cũng bước lên tham gia.
Lúc này, trưởng làng buông búa xuống, nói với quản trò gì đó. Một lát sau, ông ta đưa đến một thanh niên cao lớn không kém gì trưởng làng.
“Đây là con trai ta, nó sẽ thay ta chơi ván này.” Trưởng làng nói thế, mỉm cười nhìn cậu.
Nguyễn Tinh Nhã nhăn mặt: “…” Hệ thống giở trò chứ không ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro