Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 14 - Đoán Đúng

Mai

2024-05-18 09:21:10

[Chúc mừng người chơi Nguyễn Tinh Nhã thành công mở khóa thành tựu mới: Tân nhân nhanh nhất!]

“...” Nhanh má mày, sỉ nhục ai đấy?

Nguyễn Tinh Nhã vừa ra suy đoán, hệ thống liền niềm nở tặng cho một món quà bất ngờ, những người trong phòng cũng sững sốt sững sốt.

Lập luận của cậu là đúng.

Tư Tư bị nhân cách phân liệt, ám ảnh số 4 là vì cô ta phân liệt ra 4 nhân cách khác nhau.

Trong nhật ký có ghi Tư Tư yêu đương với một người đàn ông đã có vợ con. Thật ra không phải, là cô ta tự ghen ghét với bản thân mình, làm gì có người khác. Từ ngày cái thai đầu lòng chết mất, chồng thì đi làm từ sáng đến tối không quan tâm, áp lực cộng thêm bất an sau hậu sản, dễ dàng sinh ra vấn đề tâm lý. Theo như cậu biết thì, thời điểm đó nếu người phụ nữ không sinh ra được con trai chắc chắn sẽ bị nhà chồng thôi*.

*Bỏ, ly hôn.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Tư Tư bay ra từ di ảnh trên bàn thờ là nhân cách thứ nhất, nhân cách thứ 2 là Bốn Bốn, nhân cách thứ 3 là người phụ nữ trung niên kiêm vợ của người đàn ông đã có gia đình trong quyển nhật ký. Và nhân cách thứ 4, cũng chính là tòa chung cư này, Chung Cư Số 4. Tại sao mùi nước sơn lại nồng, không có thang máy, bậc thang lên lầu lại cho cảm giác rất mềm xốp. Nơi phụ bản mà cậu đang ở, là ký ức trong tiềm thức, cảnh tượng được vẽ lại trong trí nhớ của Tư Tư.

Các nhân cách sẽ cắn nuốt lẫn nhau hợp lại thành một nhân cách hoàn chính hoàn toàn khác với bản chất cũ.

Nguyễn Tinh Nhã cho rằng Tư Tư mắc bệnh tâm lý là vì mùi thuốc Đông y, cộng thêm đơn thuốc an thần mà Vu Thực cung cấp, và lời của cô bé hàng xóm. Hơn nữa là biểu hiện của người chồng, ông ta mệt mỏi, chán nản với vợ cho thấy hẳn đã bị Tư Tư nổi điên tra tấn nhiều lần. Còn cặp con song sinh của người phụ nữ không có ngũ quan, là vì chúng nó không tồn tại, chỉ là ảo tưởng của Tư Tư.

Ngày xưa, bệnh đa nhân cách không phổ biến, những người bình thường sẽ chỉ nghĩ là Tư Tư bị quỷ nhập, cho nên tiến hành hỏa thiêu cô ấy?

Nguyễn Tinh Nhã còn định độc thoại nội tâm thêm ít phút nữa thì đã bị Vu Thực cắt ngang bằng một cái búng tay: “Ngơ ngác gì đó? Còn không mau Out ra phụ bản đi.”

Cậu lúc này mới hoàn hồn: “Chú kia đâu?”

Ông chú trung niên đã không thấy bóng dáng.

Vu Ngạn Thu nhìn cửa phòng lung lay, từ trong túi quần lấy ra súng ngắn: “Đã thoát rồi, cậu Nhã cũng thoát đi, điểm thưởng không quan trọng bằng mạng sống đâu.”

Nút EXIT không còn là màu xám nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyễn Tinh Nhã mừng rỡ, hiện tại cậu có thể thoát game rồi!

Còn chờ gì nữa mà không thoát đăng nhập nhỉ!

[Ting!]

[Cảnh báo!]

[Người chơi Nguyễn Tinh Nhã là người đã kích hoạt nhiệm vụ cấp hoàn mỹ cho nên không thể thoát khỏi phụ bản!]

Hể?

Mày đùa tao à?

[Đừng phí sức ấn nữa, có ấn liệt màn hình cũng không thể thoát đâu.]

[Chờ chết đi.] Ha ha ha! Loài người khi quân phạm thượng này cuối cùng cũng sắp chết!

“...”

Nguyễn Tinh Nhã hít sâu, dựng ngón giữa: “Mẹ mày tao nguyền rủa cả dòng họ hệ thống nhà mày!” Tao có làm ma cũng đội mồ về ám mày.

Vu Thực, Vu Ngạn Thu: “??” Gan thật, dám mắng cả hệ thống.

[...] Sợ quá cơ.

Cậu mếu máo: “Tui không Out được!”

Hai anh em à một tiếng, hiểu ra, bật cười.

Rất ít có ai mở ra nhiệm vụ cấp hoàn mỹ cho nên bọn họ cũng không nhớ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bang!

Rầm!

Game kinh dị, tất nhiên không thể thiếu cảnh tượng rùng rợn cùng màn rượt đuổi giữa người chơi với đặc sản của phụ bản.

Một, hai...

Có bốn con quái vật đứng thành hàng bên ngoài hành lang lầu 4, chúng nó không xông vào là vì kiêng kị ánh đèn trong phòng.

Lần nào nhìn đến thứ này, Nguyễn Tinh Nhã đều muốn nôn, dưới ánh đèn nó còn xấu xí và ghê tởm hơn nữa.

Làn da xám ngắt, điển hình cho câu da bọc xương, một miếng thịt cũng không có. Hai hàng huyết lệ chảy ròng ròng, sợi tóc cháy xém, bộ đầm xòe dành cho vũ công nó đang mặc là màu trắng, nhưng vì nhiễm máu đỏ, cho nên mới sẫm màu gai mắt như vậy.

Chúng nó cứ đi lượn lờ ngoài cửa phòng 403 và 401, ánh đèn hai phòng vẫn còn sáng. 401, nhân cách thứ 3 của Tư Tư, người phụ nữ trung niên, đêm nay chắc chắn sẽ bị giết.

Nhưng bọn họ ở mãi trong phòng mãi cũng không an toàn, xác của gã đầu đinh còn nằm trong nhà vệ sinh nhỏ ở sau lưng kia kìa. Cậu vẫn chưa tìm ra quy tắc tử vong gã phạm phải.

Cậu hèn mọn nấp sau lưng Vu Thực, hai mắt trông mong nhìn hai người: “Các anh xử hết tụi nó được không vậy?”

Vu Ngạn Thu cười cười: “Tất nhiên là không thể rồi.” Bọn anh đã là người chơi cao cấp, tham gia phụ bản tân thủ tất nhiên là sẽ có hạn chế về kĩ năng.

“Nhưng mà cũng không phải không thể giúp cậu...Chỉ là...Cậu Nhã cũng biết đó, thành ý của cậu...” Anh cho cậu một ánh mắt mà tinh ý ai cũng hiểu.

Nguyễn Tinh Nhã trợn mắt: “Tôi có manh mối hoàn thành nhiệm vụ ẩn, chúng ta cùng chia đều. Vậy đã được chưa hả?”

Người chơi cấp cao bình thường không tham gia phụ bản cấp thấp, trừ phi bọn họ có nhiệm vụ gì đó. Mà vừa hay cậu vừa nhận được thành tựu, cho nên tóm lại, bọn họ đang săn “nhiệm vụ ẩn” hoặc “nhiệm vụ cấp hoàn mỹ“.

Bụp!

Ánh đèn trên đỉnh đầu đột ngột tắt, đàn Tư Tư chờ ở ngoài từ chiều cuối cùng cũng tràn vào giương nanh vuốt!

“Á!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Số ký tự: 0