Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Động Đất
Mai
2024-09-26 15:07:36
Đối với việc rời đi đảo dù còn 2 ngày nữa phụ bản sẽ kết thúc, Nguyễn Tinh Nhã đồng ý hai tay hai chân.
"Phía trước không thể đi" Vu Thực dừng lại, liếc cậu rồi nói tiếp: "Rất nhiều muỗi và nhộng."
Mặt đất ẩm lẫn nhiệt độ rất thích hợp để muỗi sinh sản, cũng vì vậy mà không thể đốt rừng. Nếu có một vài con bọn họ còn có thể xử lý, nhưng một đống hơn trăm con, con nào con nấy to như quạ, chưa diệt hết đã bị chúng nó hút thành thây khô. (D)
Nguyễn Tinh Nhã tái mét mặt, dạ dày quay cuồng.
Vu Ngạn Thu suy nghĩ: "Chúng ta đi vòng qua đi" Bọn anh đã hẹn đồng đội tập hợp ở bờ Đông, hai người kia có kĩ năng trinh sát, chắc sẽ không ngốc mà lạc vào ổ muỗi.
Vu Thực không ý kiến.
Hội hợp với nhau, bọn họ còn phải làm bè rời đảo, phải tranh thủ.
Mực nước dâng cao hơn so với hôm qua, đường đi cũng từ đất ẩm chuyển sang lầy lội, ngập qua cẳng chân.
Từng cơn địa chấn nho nhỏ xuất hiện, mặt đất rung lên, Nguyễn Tinh Nhã mất thăng bằng, không có Vu Ngạn Thu thì cậu đã té sắp mặt.
Anh nhăn mày: "Động tác của những người đó mau thật, chúng ta cũng phải nhanh lên."
Người đó? Mau?
Nguyễn Tinh Nhã hơi khó hiểu, nhưng không hỏi, khi địa chấn qua đi thì tiếp tục chạy theo sau anh em họ Vu.
So với được giải đáp thắc mắc, cậu thích tự cởi bỏ nó hơn.
Nhiệm vụ hệ thống giao là sinh tồn trên đảo năm ngày hoặc là đào được đủ số đá quý thì được rời đi trước. Nhiệm vụ đầu tiên không quá khó, nguyên nhân là ở vế sau.
Đá quý, thứ Nguyễn Tinh Nhã nhìn thấy nhiều nhất là những mảnh vụn của kim cương. Ai cũng biết kim cương là kim loại cứng nhất nhì thế giới, có rất nhiều tác dụng.
Tuy cậu ở trong làng kia cướp bóc được không ít mảnh đá, nhưng nếu ghép chúng thành một viên thì được tầm hai mươi mấy ba mươi là cùng. Muốn rời khỏi trò chơi sớm đâu có dễ.
Đột nhiên lại có thêm nhiệm vụ phụ đào kho báu với phần thưởng khả quan, thấy sao cũng có mùi nguy hiểm ở đây.
Mà để người chơi an nhàn sinh tồn năm ngày không phải là phong cách của hệ thống, nó ước gì người chơi đi chết hết đi kìa.
Nó muốn bọn họ đào kim cương lên hết làm gì, việc này đâu có lợi gì cho nó?
Chẳng lẽ-
Bịch!
"Á!"
Vì quá chú tâm vào việc sử dụng não, Nguyễn Tinh Nhã không chú ý dưới chân, giẫm phải một vũng nước trơn trượt, té thành chó gặm bùn.
Vu Ngạn Thu dừng chân, quay ngược trở lại, chìa tay ra với cậu: "Cậu Nhã, đứng lên được không?""...Được." Hình như cậu nghe được tiếng gì đó bùng bùng dưới lòng đất.
Anh không ngại dơ nâng cậu lên, quần áo sạch sẽ lượng lệ dính không ít vật đen, làm cậu ngại ngùng vì đã vấy bẩn người ta.
Hòn đảo không còn rung lắc nữa, lẽ ra nên vui mừng, nhưng không biết tại sao Nguyễn Tinh Nhã lại có cảm giác bất an.
Không phải đến từ những con muỗi siêu to khổng lồ này, tuy có vài con bay đến trước mặt bọn họ nhưng chúng nó là muỗi đực, chỉ hút nhựa cây, không hút máu.
Một lần chạy, là chạy suốt hai tiếng liền.
Vượt qua khỏi cánh rừng ẩm ướt rậm rạp là một vùng thưa thớt ít cây cối, từng cây dừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Nguyễn Tinh Nhã đột nhiên nhớ lại hình dạng hòn đảo, cũng không cảm thấy kì lạ nữa.
Ngay từ lúc bắt đầu, hệ thống đã thả họ xuống rìa hòn đảo.
Có hai người đang đứng sẵn ở đó.
"Hai đại ca!"
"Tới rồi à?"
Vu Thực không nhiều lời, cùng hai người kia trao đổi tin tức.
Vu Ngạn Thu giới thiệu với cậu: "Bên trái là Chu Văn Cảnh, người vẽ bản đồ. Bên phải là Lưu Hàn, bạn tốt của bọn tôi."
Chu Văn Cảnh người giống như tên, cho người ta cảm giác giống thư sinh yếu nhược, còn lùn hơn cậu một chút, rất thanh tú. Còn Lưu Hàn thì khá cao, cao gần bằng Vu Thực, làn da rám nắng khỏe mạnh, nhìn hơi hoang dã, là kiểu soái ca ngầu lòi. (1
Bạn bè của cặp anh em này nhan sắc cũng không phải dạng vừa đâu. Chẳng lẽ bọn họ dựa gương mặt tuyển thành viên?
Nguyễn Tinh Nhã nghi ngờ lí do mình được hai anh em họ Vu để mắt tới là bởi vì diện mạo trời sinh khí chất xuất chúng của mình.
Bởi mới nói, đẹp quá cũng khổ.
Lưu Hàn đột nhiên bước qua bên này, hơi chút ngã ngớn hỏi: "Đây là Nguyễn Tinh Nhã trong lời đồn?" Là minh tinh à?
Nguyễn Tinh Nhã bị nhìn thành thói quen, mặt dày có thể so với tường, mỉm cười: "Đồn cái gì?"
Cậu là newbie chính hiệu, vẫn chưa tìm hiểu được kĩ càng hết mọi thứ trong trò chơi lẫn ngoài sảnh trò chơi. Vì cậu bị kéo vào cho nên tâm lý sinh ra kháng cự, mỗi lần hoàn thành một phụ bản là nhanh chóng rời đi, chỉ khi cần nâng cấp kĩ năng mới đổ bộ trò chơi.
Đứng trong sảnh trò chơi, Nguyễn Tinh Nhã cứ có cảm giác, hệ thống đang rình mò chính mình, không thoải mái lắm.
Có vẻ cậu phải nghiêm túc tìm hiểu trò chơi sau phụ bản này.
Vu Thực đá Lưu Hàn một cái: "Bớt nói nhảm, nhanh chóng vào việc đi."
Lưu Hàn cười hì hì chạy qua phụ hắn đóng thuyền.
Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới phát hiện bốn người đều đã bắt tay vào làm thuyền, chỉ có cậu đứng đơ mặt ra.
Cậu đành hỏi Vu Thực: "Tôi thì làm gì?"
Vu Thực quét mắt nhìn, cậu cảm thấy ánh mắt hắn có chút ghét bỏ, quả nhiên không phải là ảo giác: "Cậu? Tìm một chỗ an toàn mà ngồi."
Chẳng lẽ cậu còn yếu hơn Chu Văn Cảnh?
"Phía trước không thể đi" Vu Thực dừng lại, liếc cậu rồi nói tiếp: "Rất nhiều muỗi và nhộng."
Mặt đất ẩm lẫn nhiệt độ rất thích hợp để muỗi sinh sản, cũng vì vậy mà không thể đốt rừng. Nếu có một vài con bọn họ còn có thể xử lý, nhưng một đống hơn trăm con, con nào con nấy to như quạ, chưa diệt hết đã bị chúng nó hút thành thây khô. (D)
Nguyễn Tinh Nhã tái mét mặt, dạ dày quay cuồng.
Vu Ngạn Thu suy nghĩ: "Chúng ta đi vòng qua đi" Bọn anh đã hẹn đồng đội tập hợp ở bờ Đông, hai người kia có kĩ năng trinh sát, chắc sẽ không ngốc mà lạc vào ổ muỗi.
Vu Thực không ý kiến.
Hội hợp với nhau, bọn họ còn phải làm bè rời đảo, phải tranh thủ.
Mực nước dâng cao hơn so với hôm qua, đường đi cũng từ đất ẩm chuyển sang lầy lội, ngập qua cẳng chân.
Từng cơn địa chấn nho nhỏ xuất hiện, mặt đất rung lên, Nguyễn Tinh Nhã mất thăng bằng, không có Vu Ngạn Thu thì cậu đã té sắp mặt.
Anh nhăn mày: "Động tác của những người đó mau thật, chúng ta cũng phải nhanh lên."
Người đó? Mau?
Nguyễn Tinh Nhã hơi khó hiểu, nhưng không hỏi, khi địa chấn qua đi thì tiếp tục chạy theo sau anh em họ Vu.
So với được giải đáp thắc mắc, cậu thích tự cởi bỏ nó hơn.
Nhiệm vụ hệ thống giao là sinh tồn trên đảo năm ngày hoặc là đào được đủ số đá quý thì được rời đi trước. Nhiệm vụ đầu tiên không quá khó, nguyên nhân là ở vế sau.
Đá quý, thứ Nguyễn Tinh Nhã nhìn thấy nhiều nhất là những mảnh vụn của kim cương. Ai cũng biết kim cương là kim loại cứng nhất nhì thế giới, có rất nhiều tác dụng.
Tuy cậu ở trong làng kia cướp bóc được không ít mảnh đá, nhưng nếu ghép chúng thành một viên thì được tầm hai mươi mấy ba mươi là cùng. Muốn rời khỏi trò chơi sớm đâu có dễ.
Đột nhiên lại có thêm nhiệm vụ phụ đào kho báu với phần thưởng khả quan, thấy sao cũng có mùi nguy hiểm ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà để người chơi an nhàn sinh tồn năm ngày không phải là phong cách của hệ thống, nó ước gì người chơi đi chết hết đi kìa.
Nó muốn bọn họ đào kim cương lên hết làm gì, việc này đâu có lợi gì cho nó?
Chẳng lẽ-
Bịch!
"Á!"
Vì quá chú tâm vào việc sử dụng não, Nguyễn Tinh Nhã không chú ý dưới chân, giẫm phải một vũng nước trơn trượt, té thành chó gặm bùn.
Vu Ngạn Thu dừng chân, quay ngược trở lại, chìa tay ra với cậu: "Cậu Nhã, đứng lên được không?""...Được." Hình như cậu nghe được tiếng gì đó bùng bùng dưới lòng đất.
Anh không ngại dơ nâng cậu lên, quần áo sạch sẽ lượng lệ dính không ít vật đen, làm cậu ngại ngùng vì đã vấy bẩn người ta.
Hòn đảo không còn rung lắc nữa, lẽ ra nên vui mừng, nhưng không biết tại sao Nguyễn Tinh Nhã lại có cảm giác bất an.
Không phải đến từ những con muỗi siêu to khổng lồ này, tuy có vài con bay đến trước mặt bọn họ nhưng chúng nó là muỗi đực, chỉ hút nhựa cây, không hút máu.
Một lần chạy, là chạy suốt hai tiếng liền.
Vượt qua khỏi cánh rừng ẩm ướt rậm rạp là một vùng thưa thớt ít cây cối, từng cây dừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Nguyễn Tinh Nhã đột nhiên nhớ lại hình dạng hòn đảo, cũng không cảm thấy kì lạ nữa.
Ngay từ lúc bắt đầu, hệ thống đã thả họ xuống rìa hòn đảo.
Có hai người đang đứng sẵn ở đó.
"Hai đại ca!"
"Tới rồi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Thực không nhiều lời, cùng hai người kia trao đổi tin tức.
Vu Ngạn Thu giới thiệu với cậu: "Bên trái là Chu Văn Cảnh, người vẽ bản đồ. Bên phải là Lưu Hàn, bạn tốt của bọn tôi."
Chu Văn Cảnh người giống như tên, cho người ta cảm giác giống thư sinh yếu nhược, còn lùn hơn cậu một chút, rất thanh tú. Còn Lưu Hàn thì khá cao, cao gần bằng Vu Thực, làn da rám nắng khỏe mạnh, nhìn hơi hoang dã, là kiểu soái ca ngầu lòi. (1
Bạn bè của cặp anh em này nhan sắc cũng không phải dạng vừa đâu. Chẳng lẽ bọn họ dựa gương mặt tuyển thành viên?
Nguyễn Tinh Nhã nghi ngờ lí do mình được hai anh em họ Vu để mắt tới là bởi vì diện mạo trời sinh khí chất xuất chúng của mình.
Bởi mới nói, đẹp quá cũng khổ.
Lưu Hàn đột nhiên bước qua bên này, hơi chút ngã ngớn hỏi: "Đây là Nguyễn Tinh Nhã trong lời đồn?" Là minh tinh à?
Nguyễn Tinh Nhã bị nhìn thành thói quen, mặt dày có thể so với tường, mỉm cười: "Đồn cái gì?"
Cậu là newbie chính hiệu, vẫn chưa tìm hiểu được kĩ càng hết mọi thứ trong trò chơi lẫn ngoài sảnh trò chơi. Vì cậu bị kéo vào cho nên tâm lý sinh ra kháng cự, mỗi lần hoàn thành một phụ bản là nhanh chóng rời đi, chỉ khi cần nâng cấp kĩ năng mới đổ bộ trò chơi.
Đứng trong sảnh trò chơi, Nguyễn Tinh Nhã cứ có cảm giác, hệ thống đang rình mò chính mình, không thoải mái lắm.
Có vẻ cậu phải nghiêm túc tìm hiểu trò chơi sau phụ bản này.
Vu Thực đá Lưu Hàn một cái: "Bớt nói nhảm, nhanh chóng vào việc đi."
Lưu Hàn cười hì hì chạy qua phụ hắn đóng thuyền.
Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới phát hiện bốn người đều đã bắt tay vào làm thuyền, chỉ có cậu đứng đơ mặt ra.
Cậu đành hỏi Vu Thực: "Tôi thì làm gì?"
Vu Thực quét mắt nhìn, cậu cảm thấy ánh mắt hắn có chút ghét bỏ, quả nhiên không phải là ảo giác: "Cậu? Tìm một chỗ an toàn mà ngồi."
Chẳng lẽ cậu còn yếu hơn Chu Văn Cảnh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro