Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Đột Nhập
Mai
2024-09-26 15:07:36
Mười phút trước.
[Nhiệm vụ phụ 4: Thăm nhập Ổ Chuột.]
[Nhiệm vụ phụ 5: Điều tra làng.]
Hệ thống bất lực cho thêm nhiệm vụ, hòng để hai người đừng chơi với lửa nữa, nó không ngờ một con tân thủ với một con người chơi trung cấp lại dám phá hủy phụ bản.
Nguyễn Tinh Nhã làm như không thấy nhiệm vụ vừa mới phát, mắng mỏ ghét bỏ hệ thống phiền nhiễu.
Cậu muốn đốt rừng, nhưng cậu vẫn sẽ đào bới bí mật của làng này. Cho nên trước khi phóng hỏa, cậu quyết định lẻn vào nơi mà Vu Ngạn Thu đã tìm thấy.
Dã thú trong rừng đối với Vu Ngạn Thu nắm giữ kĩ năng thiên biến vạn hóa cộng thêm anh đã là người chơi trung cấp, đối phó ma quỷ phi tự nhiên có chút khó khăn, còn mấy con thú thì dư sức.
Có sát thần đi ở phía trước, đường đi cũng bị dọn sạch 1/3, không lâu sau bọn họ nhìn thấy một tòa nhà hai tầng cũ kỹ, đã bị bỏ hoang phế nhiều năm. Hai người nhìn nhau, không ngu tới nổi quang minh chính đại bước vào từ cửa chính, mà là vòng vèo đi lối sau.
Chân tường bám đầy rêu, nhiều chỗ lấm tấm đen, có mùi mục rữa của gỗ và mùi hôi do bụi bặm truyền tới. Một căn nhà của con người bị bỏ hoang, trở thành căn cứ sinh sản cho loài chuột. Hiển nhiên là như vậy, cho nên cậu mới không thấy một con côn trùng nào, gián hay bọ.
Nguyễn Tinh Nhã đang muốn trèo vào từ đường cửa sổ đã bị rỗng khung, Vu Ngạn Thu nhanh tay giữ chặt lấy cậu: “Bên trong có tiếng bước chân, để tôi vào trước.” So với Nguyễn Tinh Nhã có công phu mèo ba chân thì anh vẫn hơn.
Cậu gật đầu, lùi về sau. Tiếng bước chân thì cậu nghe không thấy, nhưng tiếng chít chít, tiếng oa oa thì nghe rõ mồn một, không khỏi dựng tóc gáy.
Không dám tưởng tượng luôn.
Vu Ngạn Thu nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mùi thối, mùi ẩm mốc hòa với mùi máu tươi bên trong, làm anh hơi nhíu mày. Ít nhiều thì cũng nên dọn vệ sinh phòng bệnh đi chứ, lũ chuột bẩn này.
Anh như có cảm ứng mà liếc về phía thang lầu, một đám người, không đúng, là một đám chuột đi bằng hai chân. Khác với những người trong làng còn giữ được dáng vẻ hệt con người, bọn nó càng giống chuột hơn. Cánh tay, bắp chân, khuôn mặt đều mọc đầy lông, tròng mắt bé tí, mặt tam giác, còn có cả râu.
Bọn nó đều cầm vũ khí sắc bén, làm thành một nhóm đi tuần tra xung quanh, đảm bảo không để một ai đột nhập vào căn cứ.
“Ai! Ai ở đó!”
“Chít chít chít!”
Khoảng cách không xa thang lầu là cửa sổ, chỉ khoảng mười mấy mét có khi còn gần hơn, thân ảnh của anh lọt vào mắt bọn chúng. Chúng nó giương cung, cảnh giác.
Vu Ngạn Thu đếm đếm, có tất cả là tám con, vũ khí chúng dùng là cung tên. Anh nháy mắt suy nghĩ, lập tức lao vào đánh trực diện, làm bọn chuột không kịp bắn tên.
“A!”
“Chít!!!”
Bốp!
Binh!
Rầm!
Nguyễn Tinh Nhã đang sốt ruột chờ ở bên ngoài, bị tiếng vang lớn làm giật mình, vừa lo vừa gấp. Không biết tình hình bên trong ra sao, từ lúc Vu Ngạn Thu tiến vào đã qua ba phút, cậu sợ anh xảy ra chuyện, nôn nóng đi qua đi lại.
Sau 30 giây chần chờ, cậu quyết định leo cửa sổ.
Chống tay lên bệ cửa sổ, dùng lực nâng cơ thể lên, thò chân phải qua trước, rồi đẩy thân mình bò qua, cồng kềnh tiếp đất.
Là do nhà ở đã từng bị đất lún cho nên sàn nhà so với mặt đất bên ngoài thấp hơn rất nhiều. Chân cậu tuy cũng dài, nhưng không có kinh nghiệm leo trèo gì.
Phịch.
Hoàn hảo tiếp đất.
Nguyễn Tinh Nhã hiên ngang lẫm liệt lấy ra bách khoa toàn thư về thành ngữ, cầm trên tay: “Vu Ngạn Thu, tôi tới giúp anh…” Cậu tròn xoe mắt.
Phía trước không xa nằm sấp vài con chuột tinh bị cột thành chùm, con này thì bị bẻ gập tay, con kia thì bị trẹo quai hàm, thảm thiết hơn nữa là một con mặt đầy máu, sắp tắt thở.
“…” Ôi, hung tàn quá, man quá.
Vu Ngạn Thu xử lý xong bảy con, chừa lại một con để hỏi tin tức, hỏi xong thì vô tình đập đầu con người ta bất tỉnh.
Anh lấy khăn tay lau vết máu, mỉm cười thân thiện: “Về cơ bản thì hệt như cậu nghĩ. Phụ nữ trong làng phụ trách sinh con, nếu sinh ra chuột con thì đem nướng ăn, ăn thịt đó vào thì sẽ bị biến dạng thành chuột. Nếu sinh ra nhân dạng, thì sẽ được đưa đến chỗ nào đó ở dưới lòng đất, âm thầm nuôi dưỡng thành một đám tấn công làng con người, phá hoại mùa màng, ăn sạch lương thực…”
Nguyễn Tinh Nhã cùng anh lên tầng 2, phòng ngủ và phòng khách trở thành nơi sinh nở, sức chiến đấu của mấy con chuột này không cao, tạm thời bỏ qua. Thông tin mà bọn họ muốn, đang ở phòng làm việc của trưởng làng.
Cửa đã khóa, muốn vào trong thì cần đến nhà trưởng làng, trộm chìa khóa. Nhưng mà, bọn họ không có thời gian.
Ngay lúc Nguyễn Tinh Nhã muốn đề nghị dùng bạo lực phá cửa thì Vu Ngạn Thu đã mở được cửa rồi.
“??”
Anh nhẹ nhàng bước vào bên trong, lật tung phòng làm việc lên, nhanh chóng tìm được manh mối mấu chốt.
“Bọn Chuột sẽ dẫn dụ khách du lịch từ nơi khác tới đây, đồng hóa không được thì sẽ đem khách làm vật tế cho thần của bọn nó.”
“Vừa hay ngày tế thần, là đêm mai.”
[Nhiệm vụ phụ 4: Thăm nhập Ổ Chuột.]
[Nhiệm vụ phụ 5: Điều tra làng.]
Hệ thống bất lực cho thêm nhiệm vụ, hòng để hai người đừng chơi với lửa nữa, nó không ngờ một con tân thủ với một con người chơi trung cấp lại dám phá hủy phụ bản.
Nguyễn Tinh Nhã làm như không thấy nhiệm vụ vừa mới phát, mắng mỏ ghét bỏ hệ thống phiền nhiễu.
Cậu muốn đốt rừng, nhưng cậu vẫn sẽ đào bới bí mật của làng này. Cho nên trước khi phóng hỏa, cậu quyết định lẻn vào nơi mà Vu Ngạn Thu đã tìm thấy.
Dã thú trong rừng đối với Vu Ngạn Thu nắm giữ kĩ năng thiên biến vạn hóa cộng thêm anh đã là người chơi trung cấp, đối phó ma quỷ phi tự nhiên có chút khó khăn, còn mấy con thú thì dư sức.
Có sát thần đi ở phía trước, đường đi cũng bị dọn sạch 1/3, không lâu sau bọn họ nhìn thấy một tòa nhà hai tầng cũ kỹ, đã bị bỏ hoang phế nhiều năm. Hai người nhìn nhau, không ngu tới nổi quang minh chính đại bước vào từ cửa chính, mà là vòng vèo đi lối sau.
Chân tường bám đầy rêu, nhiều chỗ lấm tấm đen, có mùi mục rữa của gỗ và mùi hôi do bụi bặm truyền tới. Một căn nhà của con người bị bỏ hoang, trở thành căn cứ sinh sản cho loài chuột. Hiển nhiên là như vậy, cho nên cậu mới không thấy một con côn trùng nào, gián hay bọ.
Nguyễn Tinh Nhã đang muốn trèo vào từ đường cửa sổ đã bị rỗng khung, Vu Ngạn Thu nhanh tay giữ chặt lấy cậu: “Bên trong có tiếng bước chân, để tôi vào trước.” So với Nguyễn Tinh Nhã có công phu mèo ba chân thì anh vẫn hơn.
Cậu gật đầu, lùi về sau. Tiếng bước chân thì cậu nghe không thấy, nhưng tiếng chít chít, tiếng oa oa thì nghe rõ mồn một, không khỏi dựng tóc gáy.
Không dám tưởng tượng luôn.
Vu Ngạn Thu nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mùi thối, mùi ẩm mốc hòa với mùi máu tươi bên trong, làm anh hơi nhíu mày. Ít nhiều thì cũng nên dọn vệ sinh phòng bệnh đi chứ, lũ chuột bẩn này.
Anh như có cảm ứng mà liếc về phía thang lầu, một đám người, không đúng, là một đám chuột đi bằng hai chân. Khác với những người trong làng còn giữ được dáng vẻ hệt con người, bọn nó càng giống chuột hơn. Cánh tay, bắp chân, khuôn mặt đều mọc đầy lông, tròng mắt bé tí, mặt tam giác, còn có cả râu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn nó đều cầm vũ khí sắc bén, làm thành một nhóm đi tuần tra xung quanh, đảm bảo không để một ai đột nhập vào căn cứ.
“Ai! Ai ở đó!”
“Chít chít chít!”
Khoảng cách không xa thang lầu là cửa sổ, chỉ khoảng mười mấy mét có khi còn gần hơn, thân ảnh của anh lọt vào mắt bọn chúng. Chúng nó giương cung, cảnh giác.
Vu Ngạn Thu đếm đếm, có tất cả là tám con, vũ khí chúng dùng là cung tên. Anh nháy mắt suy nghĩ, lập tức lao vào đánh trực diện, làm bọn chuột không kịp bắn tên.
“A!”
“Chít!!!”
Bốp!
Binh!
Rầm!
Nguyễn Tinh Nhã đang sốt ruột chờ ở bên ngoài, bị tiếng vang lớn làm giật mình, vừa lo vừa gấp. Không biết tình hình bên trong ra sao, từ lúc Vu Ngạn Thu tiến vào đã qua ba phút, cậu sợ anh xảy ra chuyện, nôn nóng đi qua đi lại.
Sau 30 giây chần chờ, cậu quyết định leo cửa sổ.
Chống tay lên bệ cửa sổ, dùng lực nâng cơ thể lên, thò chân phải qua trước, rồi đẩy thân mình bò qua, cồng kềnh tiếp đất.
Là do nhà ở đã từng bị đất lún cho nên sàn nhà so với mặt đất bên ngoài thấp hơn rất nhiều. Chân cậu tuy cũng dài, nhưng không có kinh nghiệm leo trèo gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phịch.
Hoàn hảo tiếp đất.
Nguyễn Tinh Nhã hiên ngang lẫm liệt lấy ra bách khoa toàn thư về thành ngữ, cầm trên tay: “Vu Ngạn Thu, tôi tới giúp anh…” Cậu tròn xoe mắt.
Phía trước không xa nằm sấp vài con chuột tinh bị cột thành chùm, con này thì bị bẻ gập tay, con kia thì bị trẹo quai hàm, thảm thiết hơn nữa là một con mặt đầy máu, sắp tắt thở.
“…” Ôi, hung tàn quá, man quá.
Vu Ngạn Thu xử lý xong bảy con, chừa lại một con để hỏi tin tức, hỏi xong thì vô tình đập đầu con người ta bất tỉnh.
Anh lấy khăn tay lau vết máu, mỉm cười thân thiện: “Về cơ bản thì hệt như cậu nghĩ. Phụ nữ trong làng phụ trách sinh con, nếu sinh ra chuột con thì đem nướng ăn, ăn thịt đó vào thì sẽ bị biến dạng thành chuột. Nếu sinh ra nhân dạng, thì sẽ được đưa đến chỗ nào đó ở dưới lòng đất, âm thầm nuôi dưỡng thành một đám tấn công làng con người, phá hoại mùa màng, ăn sạch lương thực…”
Nguyễn Tinh Nhã cùng anh lên tầng 2, phòng ngủ và phòng khách trở thành nơi sinh nở, sức chiến đấu của mấy con chuột này không cao, tạm thời bỏ qua. Thông tin mà bọn họ muốn, đang ở phòng làm việc của trưởng làng.
Cửa đã khóa, muốn vào trong thì cần đến nhà trưởng làng, trộm chìa khóa. Nhưng mà, bọn họ không có thời gian.
Ngay lúc Nguyễn Tinh Nhã muốn đề nghị dùng bạo lực phá cửa thì Vu Ngạn Thu đã mở được cửa rồi.
“??”
Anh nhẹ nhàng bước vào bên trong, lật tung phòng làm việc lên, nhanh chóng tìm được manh mối mấu chốt.
“Bọn Chuột sẽ dẫn dụ khách du lịch từ nơi khác tới đây, đồng hóa không được thì sẽ đem khách làm vật tế cho thần của bọn nó.”
“Vừa hay ngày tế thần, là đêm mai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro