Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Đuổi Bắt
Mai
2024-09-26 15:07:36
Nhật ký được viết từ năm 1990, cũng có nghĩa là cô Tư đã viết 4 năm.
Những năm đầu, nhật ký chỉ đơn giản là vài dòng tâm sự của một cô gái trẻ phải lòng một người đàn ông thành đạt. Trong một buổi biểu diễn ballet, hai người xác định tâm ý, đến bên nhau. Tưởng đâu sẽ là một kết thúc đẹp, nhưng mà không phải vậy, người đàn ông kia đã có một vợ và hai con trước đó. Cô Tư trở thành kẻ thứ ba trong miệng người khác, lại còn đang mang thai. Xã hội cũ vẫn lưu hành chuyện đa thê, cho nên cô Tư tìm kiếm người đàn ông kia, vì vẫn còn tình ý với gã ta. Nhưng cô gái lại nhận được một cái kết đắng.
Nhật ký đến chỗ này thì đứt đoạn, toàn là vết mực đỏ nguệch ngoạc nhìn thấy ghê người.
Ai đó đã xé mất phần máu me còn lại của quyển nhật ký.
Game phải khó thì mới thử thách người chơi, cũng đúng. Nếu chỉ việc đọc nhật ký mà phá án thì cũng hơi chán.
“...”
Nhưng nó chỉ cho 24 tiếng để phá đảo, đúng là game rác.
Nguyễn Tinh Nhã đọc xong để lại chỗ cũ, tôn trọng người đã khuất. Cậu lại đi tìm trong các ngăn tủ, sọt rác, tủ quần áo, dưới gầm giường xem còn có phát hiện gì không.
Tủ quần áo toàn là váy trắng váy đỏ, giày múa, tất trắng dùng lâu đã hơi ố vàng. Bàn trang điểm chỉ để vài lọ mỹ phẩm nhãn hiệu cũ, một cây son giá rẻ, một cái gương bạc tròn.
[Chúc mừng Vu Thực, Vu Ngạn Thu đã khám phá được 60% cốt truyện!!]
Nhìn dòng thông báo lù lù xuất hiện, cậu giật nảy, như có điều suy đoán mà trộm nhìn hai vị kia.
Con hàng hệ thống có nói, chỉ cần tiến độ hoàn thành là 70%, là có thể thoát phụ bản. Có thể thoát giữa chừng nhưng phần thưởng trong trò chơi, một cắc cũng không được nhận.
Nói dễ hiểu thì chính là có 3 kiểu đánh giá: Khá, Tốt và Hoàn Mỹ thông qua.
Nguyễn Tinh Nhã cảm thấy có điềm, mở bảng thông tin hệ thống lên xem.
[Nhiệm vụ chính 1: Ai là người bất thường nhất?]
[Nhiệm vụ chính 2: Chuyện gì đã xảy ra ở chung cư Số 4?]
[Nhiệm vụ phụ 3: Chào hỏi hàng xóm]
[Nhiệm vụ ẩn 2: Vào phòng của Tư Tư (Hoàn thành)]
“...” Hệ thống nó ém nhiều nhiệm vụ vậy mà không thông báo, đúng là con khốn nạn.
Tư Tư? 44? Nghe tên là biết điềm dữ nhân đôi.
Tìm kiếm trong bóng tối lâu rồi, sẽ kích thích dục vọng muốn đi ngủ.
...
Vù vù vù!
“Tới rồi.”
Vu Thực nhìn ánh kim lóe lên trên đồng hồ đeo tay, đột ngột cất tiếng khiến Nguyễn Tinh Nhã suýt nữa vỡ tim nhảy dựng, tỉnh cả ngủ.
C-Cái gì tới?
Vu Ngạn Thu đưa mắt nhìn tân nhân chim sợ cành cong, xẹt qua thương hại: “Đúng là xui xẻo.”
[Ting!]
[Nhiệm vụ bắt buộc: Cùng Tư Tư chơi đuổi bắt (16 phút)
Nhắc nhở thân thiện: Tư Tư là Tư Tư ghét nhất đàn ông đi bằng hai chân đó nha~]
“...” Có đàn ông nào đi bằng ba chân à?
Kim đồng hồ vừa vặn hiển thị đúng 4:44:44.
Cộp! Cộp!
Nhiệt độ trong phòng trầm xuống, làm lòng người không rét mà run.
Gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi tới nổi Nguyễn Tinh Nhã muốn lung lay trong gió, nghiến răng nghiến lợi.
Chó hệ thống, trả buff may mắn cho bố!
Tuy chỉ là buff nhỏ dành cho tân thủ nhưng nó cũng không có quyền thu hồi được.
[...]
[Người chơi, buff may mắn +30% đã được kích hoạt.]
Thêm lên được 0.3 may mắn, mày đùa tao có vui?
[...] Giả điếc.
Nguyễn Tinh Nhã vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng tiếng giày cao gót cộp cộp vang bên ngoài làm cậu không dám nghĩ chuyện khác.
Nhưng mà, ma toàn là lượn lờ bay, còn đằng ấy thì tại sao lại đi bộ nhỉ?
Nhìn hai vị đại lão không có vẻ gì gọi là khẩn cấp hồi hộp, cậu cũng hơi thở phào.
Nhưng, đóng cái cửa phòng đó lại giùm cậu được không? Cứ mở toang ra mời Tư Tư vào phòng thế à?
Như nghe hiểu tiếng lòng của cậu, Vu Ngạn Thu tùy tay đóng lại cửa phòng, khóa trái.
Anh còn vẫy tay với cậu: “Cố lên nhé, tân nhân.”
“??”
Nguyễn Tinh Nhã đang muốn hỏi cố cái gì, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai anh đẹp trai đột ngột biến mất, giống như bốc hơi khỏi căn phòng.
Cậu bỗng dưng muốn khóc.
Rầm! Rầm!
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa vang dội, lực mạnh đến nổi then cửa lung lay.
Chị Tư, sao chị mạnh thế, em sợ.
“...” Hai anh đẹp trai quay lại cho cậu ôm đùi đi được không?
Nguyễn Tinh Nhã cũng không đứng im chờ chết, nếu là chơi đuổi bắt thì cậu phải tìm chỗ trốn cho kĩ. Liền nhắm ngay tủ quần áo, nấp vào.
Cậu không nấp ở gầm giường, vì so với tủ quần áo, nó không an toàn, không gian phía trên cũng hạn hẹp. Chỉ cần Tư Tư thò đầu vào, cậu liền ra đi chân lạnh toát ngay.
Trong đêm đen, mọi giác quan đều được phóng đại, chỉ có đôi mắt là không thấy được gì.
Rầm!
Cánh cửa phòng nghị lực cuối cùng cũng không chịu được cước thứ 6 của Tư Tư, gãy vụn.
Nguyễn Tinh Nhã không dám thở mạnh, co thành một cục ngồi trong tủ quần áo. Tiếng cộp cộp vang lên từng ngóc ngách trong căn phòng, chứng tỏ Tư Tư đang đi tìm con mồi của mình.
Âm thanh sột soạt như lục thùng rác, ngăn bàn cũng bị bạo lực mở toang. Tiếng giày cao gót lộp bộp đến gần, cậu điều chỉnh nhịp thở.
Mới có ba phút trôi qua mà như là cả thế kỷ.
...
Tiếng giày cao gót không vang lên nữa, giống như Tư Tư đã rời đi.
Nhưng Nguyễn Tinh Nhã không tin là cô ma sẽ rời đi, chắc chắn là đang chờ cậu nhô mặt ra rồi vặt đầu. Mấy cái game kinh dị này cậu rành lắm.
Nhưng tại sao Tư Tư lại không đạp mở tủ quần áo? Ở trong này có cái gì quan trọng đối với cô ta?
Cậu ngộ ra gì đó.
Là đầm múa.
“...”
Liêm sỉ gì tầm này, mạng quan trọng nhất!
Những năm đầu, nhật ký chỉ đơn giản là vài dòng tâm sự của một cô gái trẻ phải lòng một người đàn ông thành đạt. Trong một buổi biểu diễn ballet, hai người xác định tâm ý, đến bên nhau. Tưởng đâu sẽ là một kết thúc đẹp, nhưng mà không phải vậy, người đàn ông kia đã có một vợ và hai con trước đó. Cô Tư trở thành kẻ thứ ba trong miệng người khác, lại còn đang mang thai. Xã hội cũ vẫn lưu hành chuyện đa thê, cho nên cô Tư tìm kiếm người đàn ông kia, vì vẫn còn tình ý với gã ta. Nhưng cô gái lại nhận được một cái kết đắng.
Nhật ký đến chỗ này thì đứt đoạn, toàn là vết mực đỏ nguệch ngoạc nhìn thấy ghê người.
Ai đó đã xé mất phần máu me còn lại của quyển nhật ký.
Game phải khó thì mới thử thách người chơi, cũng đúng. Nếu chỉ việc đọc nhật ký mà phá án thì cũng hơi chán.
“...”
Nhưng nó chỉ cho 24 tiếng để phá đảo, đúng là game rác.
Nguyễn Tinh Nhã đọc xong để lại chỗ cũ, tôn trọng người đã khuất. Cậu lại đi tìm trong các ngăn tủ, sọt rác, tủ quần áo, dưới gầm giường xem còn có phát hiện gì không.
Tủ quần áo toàn là váy trắng váy đỏ, giày múa, tất trắng dùng lâu đã hơi ố vàng. Bàn trang điểm chỉ để vài lọ mỹ phẩm nhãn hiệu cũ, một cây son giá rẻ, một cái gương bạc tròn.
[Chúc mừng Vu Thực, Vu Ngạn Thu đã khám phá được 60% cốt truyện!!]
Nhìn dòng thông báo lù lù xuất hiện, cậu giật nảy, như có điều suy đoán mà trộm nhìn hai vị kia.
Con hàng hệ thống có nói, chỉ cần tiến độ hoàn thành là 70%, là có thể thoát phụ bản. Có thể thoát giữa chừng nhưng phần thưởng trong trò chơi, một cắc cũng không được nhận.
Nói dễ hiểu thì chính là có 3 kiểu đánh giá: Khá, Tốt và Hoàn Mỹ thông qua.
Nguyễn Tinh Nhã cảm thấy có điềm, mở bảng thông tin hệ thống lên xem.
[Nhiệm vụ chính 1: Ai là người bất thường nhất?]
[Nhiệm vụ chính 2: Chuyện gì đã xảy ra ở chung cư Số 4?]
[Nhiệm vụ phụ 3: Chào hỏi hàng xóm]
[Nhiệm vụ ẩn 2: Vào phòng của Tư Tư (Hoàn thành)]
“...” Hệ thống nó ém nhiều nhiệm vụ vậy mà không thông báo, đúng là con khốn nạn.
Tư Tư? 44? Nghe tên là biết điềm dữ nhân đôi.
Tìm kiếm trong bóng tối lâu rồi, sẽ kích thích dục vọng muốn đi ngủ.
...
Vù vù vù!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tới rồi.”
Vu Thực nhìn ánh kim lóe lên trên đồng hồ đeo tay, đột ngột cất tiếng khiến Nguyễn Tinh Nhã suýt nữa vỡ tim nhảy dựng, tỉnh cả ngủ.
C-Cái gì tới?
Vu Ngạn Thu đưa mắt nhìn tân nhân chim sợ cành cong, xẹt qua thương hại: “Đúng là xui xẻo.”
[Ting!]
[Nhiệm vụ bắt buộc: Cùng Tư Tư chơi đuổi bắt (16 phút)
Nhắc nhở thân thiện: Tư Tư là Tư Tư ghét nhất đàn ông đi bằng hai chân đó nha~]
“...” Có đàn ông nào đi bằng ba chân à?
Kim đồng hồ vừa vặn hiển thị đúng 4:44:44.
Cộp! Cộp!
Nhiệt độ trong phòng trầm xuống, làm lòng người không rét mà run.
Gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi tới nổi Nguyễn Tinh Nhã muốn lung lay trong gió, nghiến răng nghiến lợi.
Chó hệ thống, trả buff may mắn cho bố!
Tuy chỉ là buff nhỏ dành cho tân thủ nhưng nó cũng không có quyền thu hồi được.
[...]
[Người chơi, buff may mắn +30% đã được kích hoạt.]
Thêm lên được 0.3 may mắn, mày đùa tao có vui?
[...] Giả điếc.
Nguyễn Tinh Nhã vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng tiếng giày cao gót cộp cộp vang bên ngoài làm cậu không dám nghĩ chuyện khác.
Nhưng mà, ma toàn là lượn lờ bay, còn đằng ấy thì tại sao lại đi bộ nhỉ?
Nhìn hai vị đại lão không có vẻ gì gọi là khẩn cấp hồi hộp, cậu cũng hơi thở phào.
Nhưng, đóng cái cửa phòng đó lại giùm cậu được không? Cứ mở toang ra mời Tư Tư vào phòng thế à?
Như nghe hiểu tiếng lòng của cậu, Vu Ngạn Thu tùy tay đóng lại cửa phòng, khóa trái.
Anh còn vẫy tay với cậu: “Cố lên nhé, tân nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“??”
Nguyễn Tinh Nhã đang muốn hỏi cố cái gì, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai anh đẹp trai đột ngột biến mất, giống như bốc hơi khỏi căn phòng.
Cậu bỗng dưng muốn khóc.
Rầm! Rầm!
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa vang dội, lực mạnh đến nổi then cửa lung lay.
Chị Tư, sao chị mạnh thế, em sợ.
“...” Hai anh đẹp trai quay lại cho cậu ôm đùi đi được không?
Nguyễn Tinh Nhã cũng không đứng im chờ chết, nếu là chơi đuổi bắt thì cậu phải tìm chỗ trốn cho kĩ. Liền nhắm ngay tủ quần áo, nấp vào.
Cậu không nấp ở gầm giường, vì so với tủ quần áo, nó không an toàn, không gian phía trên cũng hạn hẹp. Chỉ cần Tư Tư thò đầu vào, cậu liền ra đi chân lạnh toát ngay.
Trong đêm đen, mọi giác quan đều được phóng đại, chỉ có đôi mắt là không thấy được gì.
Rầm!
Cánh cửa phòng nghị lực cuối cùng cũng không chịu được cước thứ 6 của Tư Tư, gãy vụn.
Nguyễn Tinh Nhã không dám thở mạnh, co thành một cục ngồi trong tủ quần áo. Tiếng cộp cộp vang lên từng ngóc ngách trong căn phòng, chứng tỏ Tư Tư đang đi tìm con mồi của mình.
Âm thanh sột soạt như lục thùng rác, ngăn bàn cũng bị bạo lực mở toang. Tiếng giày cao gót lộp bộp đến gần, cậu điều chỉnh nhịp thở.
Mới có ba phút trôi qua mà như là cả thế kỷ.
...
Tiếng giày cao gót không vang lên nữa, giống như Tư Tư đã rời đi.
Nhưng Nguyễn Tinh Nhã không tin là cô ma sẽ rời đi, chắc chắn là đang chờ cậu nhô mặt ra rồi vặt đầu. Mấy cái game kinh dị này cậu rành lắm.
Nhưng tại sao Tư Tư lại không đạp mở tủ quần áo? Ở trong này có cái gì quan trọng đối với cô ta?
Cậu ngộ ra gì đó.
Là đầm múa.
“...”
Liêm sỉ gì tầm này, mạng quan trọng nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro