Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Sắp Đột Phá
Mai
2024-09-26 15:07:36
Nguyễn Tinh Nhã chạy ào ào ra khỏi phòng 401, thấy sau lưng không có quỷ đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra, mở giao diện hệ thống lên nhìn xem nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa.
[Nhiệm vụ phụ 3: Chào hỏi hàng xóm (1/2)]
“...?” 1/2 là sao nữa?
Cậu dụi mắt nhìn kĩ, lúc mới thông báo nhiệm vụ, rõ ràng chỉ cần “thăm hỏi hàng xóm”, có tăng số lượng bao giờ đâu.
[Thích thì thêm, không làm thì chết.]
“...”
Biết ngay là con hàng hệ thống này đang nhằm vào cậu.
Má nó chứ.
Nhìn cửa nhà 402 đối diện, Nguyễn Tinh Nhã lưỡng lự một hồi, cũng ấn chuông cửa.
King Coong!
Vu Ngạn Thu, Vu Thực vừa mới từ 401 đi ra, bọn họ muốn về phòng 403 của mình thì phải đi ngang 402. Thấy cậu ấn chuông cửa, không khỏi khó hiểu. Nhiệm vụ phụ cũng làm xong rồi, còn thăm hàng xóm nữa làm gì?
Cạch!
Mở cửa là một cô gái trẻ, tay chân nhanh nhẹn, mềm nở lại thân thiện: “Xin chào?”
“...”
Nguyễn Tinh Nhã vỗ ngực, may quá, không phải cái gương mặt thân quen kia, nghe tiếng con gái cậu cứ tưởng mình bị lọt vào vòng lặp của Tư Tư cơ.
Người ta thân thiện với mình thì mình cũng hữu hảo đối đãi, cậu trưng ra nụ cười chuyên nghiệp khi tiếp khách: “Chào, anh mới dọn qua kế bên í. Không biết chung cư của mình có quy tắc ngầm gì hay không nha?”
Cô gái đối với cậu khá có hảo cảm, liếc xuôi liếc dọc nhìn khắp hành lang, thần thần bí bí nói: “Quy tắc ngầm thì không có mấy, nhưng anh nên tránh xa nhà chị Tư ra nha. Trong nhà đó, có người điên!”
Người điên?
Nguyễn Tinh Nhã tim đập thình thịch, kết hợp với suy đoán lúc ban đầu của mình, ra kết luận chắc chắn hơn.
Cậu lập tức nhập vai bà hàng xóm lắm mồm, kinh ngạc tỏ vẻ: “Người điên á? Lúc nãy anh có đến thăm nhà, thấy bình thường lắm!” Ngoại trừ hai đứa nhỏ không có mặt ra.
Cô gái kia liếc về phía cửa nhà 401 đóng chặt, lại nhìn tới mắt phát sáng nóng lòng muốn biết của cậu, tính buôn dưa lê nổi lên: “Cái chị sống kế bên í, hồi trẻ sinh ra một cái thai chết! Là chết thật ở trong bụng, mình mẩy tay chân gì cũng lạnh ngắt, trắng bóc vậy nè! Con đầu lòng chết, cái chị đó cũng điên điên khùng khùng theo luôn, sợ lắm kìa! Là-”
“Lan! Vào nấu cơm coi!”
Đang lúc cậu còn muốn nghe thêm tí thông tin nữa, trong nhà vang lên giọng nữ già, gọi cô gái kia vào.
“...” Sắp nghe được chân tướng thì bị cắt ngang.
Cô gái xấu hổ, vội vàng chào cậu rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Tinh Nhã hít sâu vài hơi, cảm thấy mọi chuyện hơi thông suốt.
Tại sao bé Bảo lại nói ở đây chỉ có mình cậu bé là con nít, không có ai chơi cùng, trong khi nhà 401 có tới 2 đứa nhỏ cũng trạc tuổi. Và tại sao, cô gái vừa rồi nói “chị gái sống ở kế bên” là chị Tư. Nhà của Tư Tư rõ ràng ở tầng 3, con gái của hai ông bà lão đã chết trẻ.
Cậu hiểu rõ.
Phòng 402 là một gợi ý.
Nhưng còn có chút gì đó, hình như cậu bỏ qua cái gì rồi?
Những lúc thế này, nên ăn tí đồ ngọt khởi thông não bộ. Nguyễn Tinh Nhã cho tay vào túi quần, lấy ra một gói bánh xốp mà lúc thăm nhà 401 người phụ nữ kia bày ra đĩa, cậu trộm bỏ vào túi.
Vụt!.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Bẹp!
Xé mở đóng gói, còn chưa kịp đưa vào miệng, một trận gió ùa qua, trơ mắt nhìn cái bánh trên tay bị đá lăn năm bảy vòng té xuống mặt sàn, nát nhừ.
“?!”
Cái bánh khó khăn lắm mới trộm được của cậu!
“Cậu có biết thức ăn ở đâ-” Vu Thực thu hồi chân dài của mình, đang tính dạy dỗ Nguyễn Tinh Nhã một trận thì đã bị cậu nhào qua cắn.
“!”
Hai anh em họ Vu không có về phòng nghỉ ngơi, mà để cho chắc chắn suy luận của mình, dạo một vòng trên hành lang lầu 4. Quả nhiên bị bọn họ tìm ra điểm khác lạ, đằng sau mấy tấm poster mới tinh là những vết ố vàng, lớp sơn kia cũng là ngụy trang. Lau đi vết sơn, có thể thấy tường xi măng cũ kỹ cùng vết cháy xém bụi bặm.
Khác với các tầng lầu khác có vẻ mới tinh, lầu 4 mới là hoàn cảnh thật.
Vu Ngạn Thu vừa hay muốn cùng anh trai mình xem xét lại lầu 3, quay đầu đã thấy Vu Thực như một trận gió tấn công Nguyễn Tinh Nhã.
“??”
Bọn họ tất nhiên thấy cậu tân nhân này bồi hồi ở trước cửa phòng 402, nhưng chuyện không liên quan đến mình cho nên anh không để tâm, ai làm việc người nấy. Mạng mình còn khó giữ, làm gì có thời gian quan tâm người khác còn sống hay không, không đâm sau lưng đã là may mắn.
Tân nhân kia cũng không phải dạng vừa, biết đánh trực diện không lại Vu Thực, thế là chơi tâm cơ, nhằm vào chỗ hiểm mà tung cước.
“...”
Vu Ngạn Thu sợ hai người sẽ chạm phải quy tắc tử vong, chạy tới can ngăn. Bọn anh là người chơi trung lập, không sát hại người chơi khác mà không có lý do, nhưng nếu Vu Thực muốn giết, cái gì cũng trở thành lý do được.
Nguyễn Tinh Nhã bị bỏ đói từ tối hôm qua đến bây giờ, áp lực từ đói khát và sợ hãi đè cậu muốn ngộp thở. Nhân cơ hội phát tiết một chút tiêu cực mà thôi.
“Trả bánh lại đây, đờ cờ mờ nhà mày Diệp Hạ Châu*! Hu hu hu!”
*Diệp Hạ Châu là một loại thực vật, không phải tên
Vu Thực hối hận khi xen vào chuyện của người khác, thà để cho tân nhân ngu ngơ này ăn xong rồi đột tử cho rồi, hắn không nên quan tâm làm gì.
[Nhiệm vụ phụ 3: Chào hỏi hàng xóm (1/2)]
“...?” 1/2 là sao nữa?
Cậu dụi mắt nhìn kĩ, lúc mới thông báo nhiệm vụ, rõ ràng chỉ cần “thăm hỏi hàng xóm”, có tăng số lượng bao giờ đâu.
[Thích thì thêm, không làm thì chết.]
“...”
Biết ngay là con hàng hệ thống này đang nhằm vào cậu.
Má nó chứ.
Nhìn cửa nhà 402 đối diện, Nguyễn Tinh Nhã lưỡng lự một hồi, cũng ấn chuông cửa.
King Coong!
Vu Ngạn Thu, Vu Thực vừa mới từ 401 đi ra, bọn họ muốn về phòng 403 của mình thì phải đi ngang 402. Thấy cậu ấn chuông cửa, không khỏi khó hiểu. Nhiệm vụ phụ cũng làm xong rồi, còn thăm hàng xóm nữa làm gì?
Cạch!
Mở cửa là một cô gái trẻ, tay chân nhanh nhẹn, mềm nở lại thân thiện: “Xin chào?”
“...”
Nguyễn Tinh Nhã vỗ ngực, may quá, không phải cái gương mặt thân quen kia, nghe tiếng con gái cậu cứ tưởng mình bị lọt vào vòng lặp của Tư Tư cơ.
Người ta thân thiện với mình thì mình cũng hữu hảo đối đãi, cậu trưng ra nụ cười chuyên nghiệp khi tiếp khách: “Chào, anh mới dọn qua kế bên í. Không biết chung cư của mình có quy tắc ngầm gì hay không nha?”
Cô gái đối với cậu khá có hảo cảm, liếc xuôi liếc dọc nhìn khắp hành lang, thần thần bí bí nói: “Quy tắc ngầm thì không có mấy, nhưng anh nên tránh xa nhà chị Tư ra nha. Trong nhà đó, có người điên!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người điên?
Nguyễn Tinh Nhã tim đập thình thịch, kết hợp với suy đoán lúc ban đầu của mình, ra kết luận chắc chắn hơn.
Cậu lập tức nhập vai bà hàng xóm lắm mồm, kinh ngạc tỏ vẻ: “Người điên á? Lúc nãy anh có đến thăm nhà, thấy bình thường lắm!” Ngoại trừ hai đứa nhỏ không có mặt ra.
Cô gái kia liếc về phía cửa nhà 401 đóng chặt, lại nhìn tới mắt phát sáng nóng lòng muốn biết của cậu, tính buôn dưa lê nổi lên: “Cái chị sống kế bên í, hồi trẻ sinh ra một cái thai chết! Là chết thật ở trong bụng, mình mẩy tay chân gì cũng lạnh ngắt, trắng bóc vậy nè! Con đầu lòng chết, cái chị đó cũng điên điên khùng khùng theo luôn, sợ lắm kìa! Là-”
“Lan! Vào nấu cơm coi!”
Đang lúc cậu còn muốn nghe thêm tí thông tin nữa, trong nhà vang lên giọng nữ già, gọi cô gái kia vào.
“...” Sắp nghe được chân tướng thì bị cắt ngang.
Cô gái xấu hổ, vội vàng chào cậu rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Tinh Nhã hít sâu vài hơi, cảm thấy mọi chuyện hơi thông suốt.
Tại sao bé Bảo lại nói ở đây chỉ có mình cậu bé là con nít, không có ai chơi cùng, trong khi nhà 401 có tới 2 đứa nhỏ cũng trạc tuổi. Và tại sao, cô gái vừa rồi nói “chị gái sống ở kế bên” là chị Tư. Nhà của Tư Tư rõ ràng ở tầng 3, con gái của hai ông bà lão đã chết trẻ.
Cậu hiểu rõ.
Phòng 402 là một gợi ý.
Nhưng còn có chút gì đó, hình như cậu bỏ qua cái gì rồi?
Những lúc thế này, nên ăn tí đồ ngọt khởi thông não bộ. Nguyễn Tinh Nhã cho tay vào túi quần, lấy ra một gói bánh xốp mà lúc thăm nhà 401 người phụ nữ kia bày ra đĩa, cậu trộm bỏ vào túi.
Vụt!.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Bẹp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xé mở đóng gói, còn chưa kịp đưa vào miệng, một trận gió ùa qua, trơ mắt nhìn cái bánh trên tay bị đá lăn năm bảy vòng té xuống mặt sàn, nát nhừ.
“?!”
Cái bánh khó khăn lắm mới trộm được của cậu!
“Cậu có biết thức ăn ở đâ-” Vu Thực thu hồi chân dài của mình, đang tính dạy dỗ Nguyễn Tinh Nhã một trận thì đã bị cậu nhào qua cắn.
“!”
Hai anh em họ Vu không có về phòng nghỉ ngơi, mà để cho chắc chắn suy luận của mình, dạo một vòng trên hành lang lầu 4. Quả nhiên bị bọn họ tìm ra điểm khác lạ, đằng sau mấy tấm poster mới tinh là những vết ố vàng, lớp sơn kia cũng là ngụy trang. Lau đi vết sơn, có thể thấy tường xi măng cũ kỹ cùng vết cháy xém bụi bặm.
Khác với các tầng lầu khác có vẻ mới tinh, lầu 4 mới là hoàn cảnh thật.
Vu Ngạn Thu vừa hay muốn cùng anh trai mình xem xét lại lầu 3, quay đầu đã thấy Vu Thực như một trận gió tấn công Nguyễn Tinh Nhã.
“??”
Bọn họ tất nhiên thấy cậu tân nhân này bồi hồi ở trước cửa phòng 402, nhưng chuyện không liên quan đến mình cho nên anh không để tâm, ai làm việc người nấy. Mạng mình còn khó giữ, làm gì có thời gian quan tâm người khác còn sống hay không, không đâm sau lưng đã là may mắn.
Tân nhân kia cũng không phải dạng vừa, biết đánh trực diện không lại Vu Thực, thế là chơi tâm cơ, nhằm vào chỗ hiểm mà tung cước.
“...”
Vu Ngạn Thu sợ hai người sẽ chạm phải quy tắc tử vong, chạy tới can ngăn. Bọn anh là người chơi trung lập, không sát hại người chơi khác mà không có lý do, nhưng nếu Vu Thực muốn giết, cái gì cũng trở thành lý do được.
Nguyễn Tinh Nhã bị bỏ đói từ tối hôm qua đến bây giờ, áp lực từ đói khát và sợ hãi đè cậu muốn ngộp thở. Nhân cơ hội phát tiết một chút tiêu cực mà thôi.
“Trả bánh lại đây, đờ cờ mờ nhà mày Diệp Hạ Châu*! Hu hu hu!”
*Diệp Hạ Châu là một loại thực vật, không phải tên
Vu Thực hối hận khi xen vào chuyện của người khác, thà để cho tân nhân ngu ngơ này ăn xong rồi đột tử cho rồi, hắn không nên quan tâm làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro