Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Về Nhà
Mai
2024-09-26 15:07:36
[10 phút nữa phụ bản sẽ đóng lại, thỉnh kiên nhẫn.]
Nguyễn Tinh Nhã còn tưởng đâu đã được về nhà rồi, ai ngờ còn phải chờ. Mà cũng không sao, chỉ có 10 phút, cậu không thiếu nhất bây giờ chính là kiên nhẫn.
“Tôi tìm được thư viết tay của mẹ Tư Tư này.” Vu Ngạn Thu đi tới bàn thờ của Tư Tư, vốn định muốn nghiên cứu một chút tập tục, thế mà từ trong di ảnh phía sau tìm thấy thư viết tay kẹp bên trong khung ảnh lồng kính.
Cậu có thể đoán nội dung bên trong bức thư tay cũ kĩ này, chống cằm nói: “Chắc là bọn họ cảm thấy hối hận và tội lỗi vì những gì đã xảy ra với người con gái. Bé Bảo không phải chết yểu từ trong bụng mẹ, mà là do thằng bé yếu ớt, bị thiếu tháng, cho nên có thể lúc sinh không có hô hấp, bị lầm tưởng là đã chết. Tư Tư là vũ công, trong lúc mang thai chắc là vận động không ít, ảnh hưởng đến thai nhi.”
Vu Ngạn Thu kinh ngạc vì nội dung trong lá thư bị cậu đoán đúng: “Tôi cũng có nghe qua vài trường hợp tương tự.”
Tư Tư chết thật là oan mạng nghẹn uất.
Hồi xưa y học không phát triển như bây giờ, hơn nữa nơi ở của Tư Tư cũng không phải trong thành phố lớn, mà chỉ là tỉnh nhỏ lẻ, còn lạc hậu, người mê tín lại nhiều.
Nhưng bé Bảo cũng sống không lâu, năm 14 đã qua đời.
“Hi vọng có vị Thần nào đó, cứu mẹ con.” Vu Ngạn Thu đọc dòng chữ nho nhỏ con nớt của đứa trẻ, trầm mặc.
Nguyễn Tinh Nhã nghe tới chữ “Thần” không khỏi rét run.
[Ting!]
[Phó bản kết thúc sau 3...2...1]
Nguyễn Tinh Nhã trước mắt tối đen, không khỏi hoảng sợ.
[Đang tiến hành kết toán điểm...]
Nghe tiếng của hệ thống, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, bình thường trở lại. Cậu còn tưởng mình bị cuốn vào phụ bản khác nữa chứ, sợ chết khiếp.
Lúc này cậu mới nhận ra, hai tay đau đớn bị quấn băng vải của mình không đau nữa, da thịt lành lặn, quần áo cũng không có một nếp gấp. Từ một thằng ăn mày lắc mình trở lại làm nhân viên văn phòng xinh trai.
Ảo thật đấy. Truyện Linh Dị
Từng hàng nhiệm vụ thi nhau nhảy qua trước mặt, hai nhiệm vụ chính 200 điểm, ba nhiệm vụ phụ 60 điểm. Ba nhiệm vụ ẩn từ dễ đến khó mỗi lần tăng thêm gấp đôi điểm (tính từ 21 điểm), tổng cộng 145 điểm. Nhiệm vụ cấp hoàn mỹ thưởng 200 điểm. Thêm nữa, đạt được thành tựu cậu cũng có thêm 50 điểm.
Đối với người mẫn cảm với con số như Nguyễn Tinh Nhã, cậu nhanh chóng tính ra tổng trước cả hệ thống.
Là 655 điểm.
[...] Con loài người này, phụ bản sau nó phải đì cho chết!
[...Tổng có: 655 điểm tích lũy.]
[Vượt qua hơn 99% tân nhân cùng thời, cộng thêm 20 điểm thưởng!]
“Bèo vậy á? Xùy.” Nguyễn Tinh Nhã tỏ vẻ khinh thường.
[...]
[Người chơi hiện tại có thể thoát đăng nhập.]
[Đồng ý hoặc từ chối?]
Cậu đương nhiên là đồng ý rồi, sung sướng nói: “Còn phải hỏi, tao đồng ý!” Cuối cùng cũng được về!
________
Trong một con hẻm vắng bóng người, tiếng mèo hoang kêu meo meo bên cạnh thùng rác. Ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối nhưng vẫn kiên trì chiếu sáng con đường phía trước.
Bẹp!
“Á! Ui!”
Nguyễn Tinh Nhã bị hệ thống không chút lưu luyến đá văng ra khỏi không gian, dùng mông tiếp đất.
“Má nó cái con hệ thống mất nết...”
“Ơ, mình về rồi!”
Cậu phủi bụi đất dính trên người, hai mắt trợn to khi nhìn thấy căn hộ quen thuộc. Cậu lập tức xách túi chạy qua.
Tất cả cứ như một giấc mơ dài, mang cho cậu một cảm giác không chân thực kì lạ.
“Nhóc con, đi làm về rồi đó hả? Nay về trễ thế.” Chú bảo vệ lên tiếng chào hỏi.
Nguyễn Tinh Nhã vội vàng đáp lại một câu, nhanh chóng phi thẳng lên tầng.
Cậu độc thân, cũng không ở với bạn bè, cho nên thuê một phòng nhỏ vừa đủ cho mình dùng. Thành phố Hồ Chí Minh tấc đất tấc vàng, thuê một căn để ở cũng mất mười mấy triệu, nếu không làm thêm nghề tay trái chắc cậu sống không nổi.
Hít một ngụm mùi hương quen thuộc, từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon bia, mở vài gói snack, cậu ngã người xuống cái ghế sô pha nhỏ vừa ăn vừa uống.
Bây giờ cậu mới có cảm giác mình đang tồn tại.
Di động, ví và cặp không mất, vẫn còn ở trên người. Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới nhớ bác bảo vệ có nói cậu về trễ, không khỏi khẩn trương xem thời gian. Cậu tan làm lúc 21 giờ, hiện tại đã là 22 giờ hơn, có nghĩa là cậu đã biến mất khoảng 1 tiếng nhưng không một ai phát hiện ra.
Vừa mới đặt ra thuyết âm mưu có hơi kinh dị mà mặt cậu đã tái mét không dám nghĩ tiếp. Đến bây giờ cậu vẫn còn cảm nhận được độ ấm của ngọn lửa trong phụ bản đang đốt trọi mình.
Thật đáng sợ.
May mà cậu mạng lớn.
Càng nghĩ càng uể oải, Nguyễn Tinh Nhã bật ti vi lên cho sôi động, bản thân thì vào phòng tắm, ngâm nước nóng cho nhẹ người.
Nhưng nổi bất an cũng chẳng vơi được bao nhiêu.
Tuần sau, chính xác hơn là bảy ngày nữa, cậu sẽ bị triệu hồi vào game lần nữa, tiếp tục tham gia trò chơi kinh khủng này.
...Sẽ ra sao đây?
“...Hờ, tới đi, ai sợ ai!”
Nguyễn Tinh Nhã quyết tâm phải sống thật thọ và chết trong hòm, Thần cũng không thể ngăn cản cậu lĩnh lương hưu!
Nguyễn Tinh Nhã còn tưởng đâu đã được về nhà rồi, ai ngờ còn phải chờ. Mà cũng không sao, chỉ có 10 phút, cậu không thiếu nhất bây giờ chính là kiên nhẫn.
“Tôi tìm được thư viết tay của mẹ Tư Tư này.” Vu Ngạn Thu đi tới bàn thờ của Tư Tư, vốn định muốn nghiên cứu một chút tập tục, thế mà từ trong di ảnh phía sau tìm thấy thư viết tay kẹp bên trong khung ảnh lồng kính.
Cậu có thể đoán nội dung bên trong bức thư tay cũ kĩ này, chống cằm nói: “Chắc là bọn họ cảm thấy hối hận và tội lỗi vì những gì đã xảy ra với người con gái. Bé Bảo không phải chết yểu từ trong bụng mẹ, mà là do thằng bé yếu ớt, bị thiếu tháng, cho nên có thể lúc sinh không có hô hấp, bị lầm tưởng là đã chết. Tư Tư là vũ công, trong lúc mang thai chắc là vận động không ít, ảnh hưởng đến thai nhi.”
Vu Ngạn Thu kinh ngạc vì nội dung trong lá thư bị cậu đoán đúng: “Tôi cũng có nghe qua vài trường hợp tương tự.”
Tư Tư chết thật là oan mạng nghẹn uất.
Hồi xưa y học không phát triển như bây giờ, hơn nữa nơi ở của Tư Tư cũng không phải trong thành phố lớn, mà chỉ là tỉnh nhỏ lẻ, còn lạc hậu, người mê tín lại nhiều.
Nhưng bé Bảo cũng sống không lâu, năm 14 đã qua đời.
“Hi vọng có vị Thần nào đó, cứu mẹ con.” Vu Ngạn Thu đọc dòng chữ nho nhỏ con nớt của đứa trẻ, trầm mặc.
Nguyễn Tinh Nhã nghe tới chữ “Thần” không khỏi rét run.
[Ting!]
[Phó bản kết thúc sau 3...2...1]
Nguyễn Tinh Nhã trước mắt tối đen, không khỏi hoảng sợ.
[Đang tiến hành kết toán điểm...]
Nghe tiếng của hệ thống, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, bình thường trở lại. Cậu còn tưởng mình bị cuốn vào phụ bản khác nữa chứ, sợ chết khiếp.
Lúc này cậu mới nhận ra, hai tay đau đớn bị quấn băng vải của mình không đau nữa, da thịt lành lặn, quần áo cũng không có một nếp gấp. Từ một thằng ăn mày lắc mình trở lại làm nhân viên văn phòng xinh trai.
Ảo thật đấy. Truyện Linh Dị
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng hàng nhiệm vụ thi nhau nhảy qua trước mặt, hai nhiệm vụ chính 200 điểm, ba nhiệm vụ phụ 60 điểm. Ba nhiệm vụ ẩn từ dễ đến khó mỗi lần tăng thêm gấp đôi điểm (tính từ 21 điểm), tổng cộng 145 điểm. Nhiệm vụ cấp hoàn mỹ thưởng 200 điểm. Thêm nữa, đạt được thành tựu cậu cũng có thêm 50 điểm.
Đối với người mẫn cảm với con số như Nguyễn Tinh Nhã, cậu nhanh chóng tính ra tổng trước cả hệ thống.
Là 655 điểm.
[...] Con loài người này, phụ bản sau nó phải đì cho chết!
[...Tổng có: 655 điểm tích lũy.]
[Vượt qua hơn 99% tân nhân cùng thời, cộng thêm 20 điểm thưởng!]
“Bèo vậy á? Xùy.” Nguyễn Tinh Nhã tỏ vẻ khinh thường.
[...]
[Người chơi hiện tại có thể thoát đăng nhập.]
[Đồng ý hoặc từ chối?]
Cậu đương nhiên là đồng ý rồi, sung sướng nói: “Còn phải hỏi, tao đồng ý!” Cuối cùng cũng được về!
________
Trong một con hẻm vắng bóng người, tiếng mèo hoang kêu meo meo bên cạnh thùng rác. Ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối nhưng vẫn kiên trì chiếu sáng con đường phía trước.
Bẹp!
“Á! Ui!”
Nguyễn Tinh Nhã bị hệ thống không chút lưu luyến đá văng ra khỏi không gian, dùng mông tiếp đất.
“Má nó cái con hệ thống mất nết...”
“Ơ, mình về rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu phủi bụi đất dính trên người, hai mắt trợn to khi nhìn thấy căn hộ quen thuộc. Cậu lập tức xách túi chạy qua.
Tất cả cứ như một giấc mơ dài, mang cho cậu một cảm giác không chân thực kì lạ.
“Nhóc con, đi làm về rồi đó hả? Nay về trễ thế.” Chú bảo vệ lên tiếng chào hỏi.
Nguyễn Tinh Nhã vội vàng đáp lại một câu, nhanh chóng phi thẳng lên tầng.
Cậu độc thân, cũng không ở với bạn bè, cho nên thuê một phòng nhỏ vừa đủ cho mình dùng. Thành phố Hồ Chí Minh tấc đất tấc vàng, thuê một căn để ở cũng mất mười mấy triệu, nếu không làm thêm nghề tay trái chắc cậu sống không nổi.
Hít một ngụm mùi hương quen thuộc, từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon bia, mở vài gói snack, cậu ngã người xuống cái ghế sô pha nhỏ vừa ăn vừa uống.
Bây giờ cậu mới có cảm giác mình đang tồn tại.
Di động, ví và cặp không mất, vẫn còn ở trên người. Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới nhớ bác bảo vệ có nói cậu về trễ, không khỏi khẩn trương xem thời gian. Cậu tan làm lúc 21 giờ, hiện tại đã là 22 giờ hơn, có nghĩa là cậu đã biến mất khoảng 1 tiếng nhưng không một ai phát hiện ra.
Vừa mới đặt ra thuyết âm mưu có hơi kinh dị mà mặt cậu đã tái mét không dám nghĩ tiếp. Đến bây giờ cậu vẫn còn cảm nhận được độ ấm của ngọn lửa trong phụ bản đang đốt trọi mình.
Thật đáng sợ.
May mà cậu mạng lớn.
Càng nghĩ càng uể oải, Nguyễn Tinh Nhã bật ti vi lên cho sôi động, bản thân thì vào phòng tắm, ngâm nước nóng cho nhẹ người.
Nhưng nổi bất an cũng chẳng vơi được bao nhiêu.
Tuần sau, chính xác hơn là bảy ngày nữa, cậu sẽ bị triệu hồi vào game lần nữa, tiếp tục tham gia trò chơi kinh khủng này.
...Sẽ ra sao đây?
“...Hờ, tới đi, ai sợ ai!”
Nguyễn Tinh Nhã quyết tâm phải sống thật thọ và chết trong hòm, Thần cũng không thể ngăn cản cậu lĩnh lương hưu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro