[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Công Viên Không Ngủ (1)
Khanh Thiên Nhai
2024-07-15 12:32:36
"Chúng tôi gọi những người sau khi ngủ biến thành quái vật là ma ngủ. Chúng nó nhắm mắt lại không thấy gì hết, nhưng lại cảm ứng, thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén. Một khi chúng phát hiện ra rồi thì khó mà thoát khỏi sự truy đuổi của chúng."
Nghe vậy, Hồng Mao sắc mặt thay đổi, rầu rĩ nắm tóc, hỏi: "Nói thế thì chúng ta đi vào chỉ là đi chết?"
"Tôi và Đô Đô cũng không thể chịu đựng quá năm ngày." Sở Ngọc liếc nhìn anh ta: "Ma ngủ mặc dù không có tư duy nhưng chúng nó cực kỳ hung bạo. Thậm chí, chúng nó sẽ tấn công đồng loại mà không cần phân biệt ta và địch. Chúng nó không hiểu hoạt động nhóm, cũng không thể phân biệt khí vị con người. Chúng chỉ biết mù quáng tấn công chỗ có tiếng động."
"Muốn sinh tồn trong Nhạc Viên Mất Ngủ thì ma ngủ không phải thứ khó giải quyết nhất. Chỉ có cơn buồn ngủ khủng khiếp mới khiến người ta phát điên."
...
Biết được thông tin cần biết, mọi người lập tức giải tán. Chỉ còn dư lại Phương Tư Năm.
"Cháu không sao chứ?"
Anh ta đỡ lấy người Sở Ngọc sắp ngã khuỵu. Khi nói chuyện với cô, anh ta cảm thấy cô gái trẻ này không ổn.
Dẫu sao, cô đã năm ngày không ngủ. Cô có thể chống đỡ đến giờ chỉ dựa vào năng lực tăng cường thể chất và sự căng thẳng thần kinh của riêng người ở tận thế. Khi sự căng thẳng ấy giảm xuống, cơn buồn ngủ ùa đến, từng tế bào trong toàn thân cô đều kêu gào phản đối, hi vọng có thể có được giấc ngủ đông đúng nghĩa.
"... Không sao." Sở Ngọc dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Nhưng trước cơn buồn ngủ quá độ thì hành động này có vẻ vô dụng.
Phương Tư Niên dìu Sở Ngọc, đi đến cửa phòng. Định bước vào thì lại bị một lực vô hình chặn lại.
"Sở Ngọc, Sở Ngọc... Tỉnh lại nào." Anh ta khẽ gọi: "Nếu cháu không cho phép, tôi không thể vào phòng cháu được."
Cô gái thậm chí còn mơ màng buồn ngủ không phản ứng gì. Nhưng lực vô hình kia cũng không hề suy yếu. Anh ta vốn định đưa cô gái về phòng mình, nhưng lại nghĩ đến cậu thiếu niên mất ngủ triền miên trong phòng.
Nghe vậy, Hồng Mao sắc mặt thay đổi, rầu rĩ nắm tóc, hỏi: "Nói thế thì chúng ta đi vào chỉ là đi chết?"
"Tôi và Đô Đô cũng không thể chịu đựng quá năm ngày." Sở Ngọc liếc nhìn anh ta: "Ma ngủ mặc dù không có tư duy nhưng chúng nó cực kỳ hung bạo. Thậm chí, chúng nó sẽ tấn công đồng loại mà không cần phân biệt ta và địch. Chúng nó không hiểu hoạt động nhóm, cũng không thể phân biệt khí vị con người. Chúng chỉ biết mù quáng tấn công chỗ có tiếng động."
"Muốn sinh tồn trong Nhạc Viên Mất Ngủ thì ma ngủ không phải thứ khó giải quyết nhất. Chỉ có cơn buồn ngủ khủng khiếp mới khiến người ta phát điên."
...
Biết được thông tin cần biết, mọi người lập tức giải tán. Chỉ còn dư lại Phương Tư Năm.
"Cháu không sao chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đỡ lấy người Sở Ngọc sắp ngã khuỵu. Khi nói chuyện với cô, anh ta cảm thấy cô gái trẻ này không ổn.
Dẫu sao, cô đã năm ngày không ngủ. Cô có thể chống đỡ đến giờ chỉ dựa vào năng lực tăng cường thể chất và sự căng thẳng thần kinh của riêng người ở tận thế. Khi sự căng thẳng ấy giảm xuống, cơn buồn ngủ ùa đến, từng tế bào trong toàn thân cô đều kêu gào phản đối, hi vọng có thể có được giấc ngủ đông đúng nghĩa.
"... Không sao." Sở Ngọc dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Nhưng trước cơn buồn ngủ quá độ thì hành động này có vẻ vô dụng.
Phương Tư Niên dìu Sở Ngọc, đi đến cửa phòng. Định bước vào thì lại bị một lực vô hình chặn lại.
"Sở Ngọc, Sở Ngọc... Tỉnh lại nào." Anh ta khẽ gọi: "Nếu cháu không cho phép, tôi không thể vào phòng cháu được."
Cô gái thậm chí còn mơ màng buồn ngủ không phản ứng gì. Nhưng lực vô hình kia cũng không hề suy yếu. Anh ta vốn định đưa cô gái về phòng mình, nhưng lại nghĩ đến cậu thiếu niên mất ngủ triền miên trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro