HAI NĂM BIẾN ĐỘ...
2024-11-14 01:18:11
Sau ngày hôm đó, anh và cô dường như cắt đứt.
Cô chuyển hẳn đến nhà chính Tôn gia sống dưới danh nghĩa vợ của Tôn Thành Thắng. Cũng tìm tới nhờ vã được anh trai giúp mình một chút, đồng ý hợp tác với Tôn thị nhằm chiếm sự tin tưởng của lão. Tự bản thân lôi kéo, dùng quyền thế của lão uy hiếp tất cả các thương nhân lớn, nhỏ, các tập đoàn dưới cơ lão cũng bị cô nhắm tới. Bắt ép làm theo yêu cầu cô đặt ra, chèn ép thu dường như hơn phân nửa lợi nhuận mà công ty kiếm ra được vào "túi" của Tôn thị. Khiến họ dù rất căm giận nhưng không thể làm gì hơn mà nhẫn nhịn.
Tốt, cứ thế đi "tích tiểu thành đại”, nhẫn nhịn càng nhiều sau này dẫn dắt cắn lại lão già Tôn Thành Thắng càng dễ dàng.
Quả nhiên, chỉ với hai tuần Thượng Quan Dao đã cho ra năng suất của “cây hái ra tiền” gấp đôi Tôn Bách năm xưa. Thành công để lão ta đồng ý đăng kí giấy kết hôn với cô dưới thân phận là Tôn Dao.
***
Hai năm sau.
“Tôn Dao, cái người phụ nữ đanh đá này. Cô cút ra khỏi nhà cho tôi.” – Tôn Triệu Mẫn đứng trước mặt Thượng Quan Dao đang ngồi thảnh thơi hít thở không khí trong lành, uống trà ngoài khuôn viên rộng lớn của Tôn gia.
“Con gái à, con có biết như vậy là rất hỗn xược hay không?” – Ánh mắt sắc bén lườm cô ta.
Hai năm qua, cô từng bước tiến sâu vào Tôn gia. Từng bước thu thập tất cả thông tin, nhưng có vào rồi mới biết. Nó như một cải vỏ rỗng hoàn toàn không chứa bất kì một tin tức đáng có nào cả, nếu có cũng chỉ có một vài tên tử tù được nước W giúp trốn thoát, đang chuẩn bị cắn trả lại chính quê hương, đồng bào của mình. Nhưng càng không tìm ra được một chút manh mối nào, cô lại càng chắc chắn bọn họ còn cất giữ bí mật gì đó rất lớn nữa là đằng khác, không thể một sớm một chiều mà có thể tìm ra.
Còn Lăng Thiếu Phàm luôn nhận các cuộc giao dịch ở nước ngoài, rất ít khi ở trong nước. Tính ra thì bọn họ chỉ chạm mặt nhau vào các dịp lễ tết, mừng thọ, các buổi tiệc lớn của Tôn gia. Đếm đi đếm lại cũng không quá mười đầu ngón tay.
Mà tính khí của cô theo thời gian cũng được nguỵ trang thay đổi một cách hoàn hảo. Từ một kẻ tay trắng sau khi có tiền liền biến thành một kẻ tham tiền bán sống bán chết. Trên người lúc nào cũng tuyệt đối phải đeo nhiều trang sức nặng đến trầy da tróc vảy, cũng phải cắn răng mà chịu đựng. Chỉ có như thế mới khiến cho Mộ Dung Đức an lòng, ít chú ý đến cô hơn. Một năm trở lại đây, lão cũng đã có ý ngỏ lời mời cô đến làm người của lão vài lần. Nhưng đều bị Thượng Quan Dao từ chối, đùa sao ở gần kẻ thù, không sớm cũng muộn cô sẽ giết chết ông ta mất.
“Cô còn có mặt mũi gọi tôi là con gái, đừng tưởng kiếm được vài đồng bạc lẻ liền có thể trèo lên đầu tôi ngồi.” – Tôn Triệu Mẫn làm ầm ĩ cả lên, vẫn luôn nghĩ anh lúc nào cũng ở nước ngoài là do cô sắp xếp. Không muốn anh ở cạnh ả.
“Vậy thì con thử kiếm vài đồng bạc lẻ như dì thử xem, đến lúc đó rồi hãy đến nói chuyện. Còn đứng đây nữa là dì cho gọi người vứt con vào phòng khoá cửa, để không thể chạy đi kiếm anh Bách của con nữa đâu đấy.” - Nghịch chiếc nhẫn hình con bướm trên tay khẽ nhếch môi, giọng điệu uy hiếp có vẻ rất quen rồi.
“Cô... cô...” – Tôn Triệu Mẫn tức đến không thể nói được gì, lại sợ lời cô nói ra sẽ làm thật, vì có đợt trước ả cũng ngang ngược như thế liền bị cô cho người quăng hẳn đến vùng ngoại ô. Tuy là có người đi theo bảo vệ nhưng tuyệt đối không cho một chiếc xe nào đến chở về. Báo hại cô ta phải tự đi bộ một đoạn đường dài, cáo trạng với "lão cha" thì ông ta không quan tâm chỉ nói "con nên nghe lời dì" mà thôi. Xoay người đi vào nhà.
Sau đó, chỉ còn một mình cô lẻ loi ngồi nguyên chỗ cũ, hai năm qua cô luôn một mình chống đỡ ở Tôn gia. Không một ai giúp đỡ, cô có thể nói một câu liền sẽ có người đến giúp nhưng không, cô không muốn. Giống hệt như năm năm đi tình nguyện ở nơi hẻo lánh kia, có nhưng không dùng. Sợ họ sẽ rơi vào danh lợi, sợ chính tay bắt bọn họ lại, cũng sợ phải tự tay bắn chết người đó.
“Lại sắp hết ngày rồi nhỉ?” – Nhìn lên ánh mặt trời đã dần lặn.
Bất giác lại nghĩ đến người kia. Anh... hiện tại thế nào, có khoẻ không. Ăn uống có đúng giờ không, lỡ như bệnh dạ dày của anh lại tái phát thì ai sẽ bên cạnh chăm sóc cho anh. Có biết bao nhiêu câu hỏi quan tâm, nhưng cô nhất quyết sẽ không nói thành lời, cô không muốn cũng phải muốn.
“Phu nhân, cô có điện thoại.” – Thanh Thanh, người phụ trách hầu hạ cho cô tại Tôn gia, trên tay cầm điện thoại chạy đến nói.
“Là ai?” – Vẫn là chưa có ý định nhận, dạo gần đây có quá nhiều loại đàn ông giống như Tôn Thành Thắng suốt ngày đeo bám khiến cô rất mệt nhọc, lại không thể trực tiếp xử bọn chúng.
“Dạ, đại thiếu bảo...” - Lời còn nói chưa hết, điện thoại trên tay đã bị cô với tay cầm lấy.
Cầm trên tay nhìn, mà trong lòng thầm mắng chửi bản thân, từ khi nào hành sự lại hấp tấp, chả ra sao như vậy. Hít sâu một hơi rồi mới đưa lên tai nghe:
[Ừm...] - Lạnh nhạt “ừm” khẽ.
[...] – Mà đầu bên kia lại im lặng không đáp, nếu như cô không nghe thấy tiếng hơi thở rất nhỏ thì còn tưởng là anh đang “chơi” mình.
[Tôi cần cô giúp một việc.] - Phải mất một lúc lâu, anh mới nói. Xưng hô lại trở về giống như ban đầu - xa lạ, khiến cô có chút thất vọng.
[Lí do?] – Nói ra rồi mới muốn tự vả miệng của mình, nói như vậy anh nhất định sẽ dập máy.
[Một người bạn của tôi cần cô giúp.] – Lăng Thiếu Phàm hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói.
[Nhiếp Khuynh Ngang?] – Không phải câu hỏi mà là khẳng định. Vì lúc trước khi ở thành phố S cô đã có nghe anh nhắc về người này.
[Ừm... Cô, có đến không?] – Anh có chút ngập ngừng hỏi lại.
[Để xem đã, tôi rất bận. Đợi sắp xếp chuyện bên đây tôi sẽ sang thành phố S một chuyến.]
[Người bạn này của tôi không chờ được nữa.]
Sau câu nói của anh là một khoảng im lặng, khi thấy cô không nói gì. Anh chỉ biết thở dài nói:
[Thôi vậy, nếu...] – Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang.
[Gửi địa chỉ cho tôi, sáng sớm mai sẽ có mặt.] – Nói rồi cô trực tiếp ngắt máy.
Không hiểu vì sao lại đồng ý, là bởi vì khi anh kể về người này vẻ mặt rất tự hào, rất thích thú sao. Người kia chính là người bạn thân thiết của anh, nên cô mới đến sao.
“Vào chuẩn bị cho tôi vài bộ quần áo, báo với lão gia phu nhân đến thành phố S xử lý chút chuyện.” – Đưa điện thoại cho Thanh Thanh rồi nói.
“Vâng, vậy phu nhân có cần Thanh Thanh đi theo không ạ?” – Cô ta cầm lấy điện thoại hỏi lại.
“Không cần, tôi có thể tự lo cho bản thân.” – Cô dứt khoát từ chối, lần này là đi cứu người, còn dẫn theo loại người không đáng tin như Thanh Thanh, thì chính là tự tìm đường chết.
“Vâng, vậy tôi đi vào chuẩn bị.” – Nói rồi tự ý thức lùi về phía sau rồi đi vào nhà.
...
Tôn Triệu Mẫn đã sớm chạy vài thư phòng của Tôn Thành Thắng muốn cáo trạng.
“Cha còn có tâm trạng ở đây chơi gái, sao không đi quản người vợ ngang ngược kia của mình đi kìa.” - Tức giận ngồi phịch xuống ghế sofa không kiêng nể Tôn Thành Thắng đang cùng một cô gái ôm ôm ấp ấp.
“Dì con lại làm sao à?” – Lão có chút giật mình, để cô gái kia ngồi sang một bên.
“Con không biết, mặc kệ. Cha phải quản cô ta cho con.” – Làm sao mà biết được, lần nào mà chả phải là cô ta gây sự với Thượng Quan Dao trước chứ.
“Mẫn Mẫn ngoan, dì con lo mọi việc đã mệt lắm rồi. Con tránh được thì tránh đừng có làm phiền dì con nữa.” – Từ khi mà có cô về đây, cô ta như bị lấy đi mất một phần sủng ái.
Cộng với việc của anh mà càng ghét cô hơn nữa. Nhưng cô ta thật là chưa từng có ý định xấu với Thượng Quan Dao, ngoại trừ năm đó cho người hạ dược cô suýt mất mạng, đâm ra hối hận hơn một tháng trời. Lâu dần cũng không muốn làm như vậy nữa, chỉ có thích gây chuyện, hồ nháo cự lộn với cô mà thôi.
“Cha lại bảo vệ cô ta, tại sao mỗi lần con nói về cô ta cha lại cứ khư khư bảo vệ vậy hả?” – Như muốn khóc tới nơi, chất vấn.
“Là con sai, còn chưa có bắt con xin lỗi dì đã là quá tốt rồi, còn hồ nháo nữa là cha nhốt con lại đấy.” – Lão ta rất bực bội nói, dùng luôn cái câu mà hôm trước lão học trộm được từ cô mỗi lần dạy bảo con gái nhà mình.
“Sao cha lại bắt chước cô ta thế hả, con ghét cha.” – Cô ta hét lớn rồi chạy ra ngoài.
“Ây da, người ta sợ con gái của anh lắm nha.” – Cô gái kia vừa thấy Tôn Triệu Mẫn ra ngoài liền lại như con rắn nước quấn lấy lão.
“Tôn Dao” cùng Tôn Thành Thắng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ. Nên việc đại loại như lão mang tình nhân về nhà cũng không quan tâm lắm, cái cô cần là danh phận này để dễ dàng trà trộn vào Tôn gia mà thôi. Còn việc lão có chơi gái, nay một cô mai một cô thế nào thì tuỳ, cô rãnh vào quan tâm.
...
Cô chuyển hẳn đến nhà chính Tôn gia sống dưới danh nghĩa vợ của Tôn Thành Thắng. Cũng tìm tới nhờ vã được anh trai giúp mình một chút, đồng ý hợp tác với Tôn thị nhằm chiếm sự tin tưởng của lão. Tự bản thân lôi kéo, dùng quyền thế của lão uy hiếp tất cả các thương nhân lớn, nhỏ, các tập đoàn dưới cơ lão cũng bị cô nhắm tới. Bắt ép làm theo yêu cầu cô đặt ra, chèn ép thu dường như hơn phân nửa lợi nhuận mà công ty kiếm ra được vào "túi" của Tôn thị. Khiến họ dù rất căm giận nhưng không thể làm gì hơn mà nhẫn nhịn.
Tốt, cứ thế đi "tích tiểu thành đại”, nhẫn nhịn càng nhiều sau này dẫn dắt cắn lại lão già Tôn Thành Thắng càng dễ dàng.
Quả nhiên, chỉ với hai tuần Thượng Quan Dao đã cho ra năng suất của “cây hái ra tiền” gấp đôi Tôn Bách năm xưa. Thành công để lão ta đồng ý đăng kí giấy kết hôn với cô dưới thân phận là Tôn Dao.
***
Hai năm sau.
“Tôn Dao, cái người phụ nữ đanh đá này. Cô cút ra khỏi nhà cho tôi.” – Tôn Triệu Mẫn đứng trước mặt Thượng Quan Dao đang ngồi thảnh thơi hít thở không khí trong lành, uống trà ngoài khuôn viên rộng lớn của Tôn gia.
“Con gái à, con có biết như vậy là rất hỗn xược hay không?” – Ánh mắt sắc bén lườm cô ta.
Hai năm qua, cô từng bước tiến sâu vào Tôn gia. Từng bước thu thập tất cả thông tin, nhưng có vào rồi mới biết. Nó như một cải vỏ rỗng hoàn toàn không chứa bất kì một tin tức đáng có nào cả, nếu có cũng chỉ có một vài tên tử tù được nước W giúp trốn thoát, đang chuẩn bị cắn trả lại chính quê hương, đồng bào của mình. Nhưng càng không tìm ra được một chút manh mối nào, cô lại càng chắc chắn bọn họ còn cất giữ bí mật gì đó rất lớn nữa là đằng khác, không thể một sớm một chiều mà có thể tìm ra.
Còn Lăng Thiếu Phàm luôn nhận các cuộc giao dịch ở nước ngoài, rất ít khi ở trong nước. Tính ra thì bọn họ chỉ chạm mặt nhau vào các dịp lễ tết, mừng thọ, các buổi tiệc lớn của Tôn gia. Đếm đi đếm lại cũng không quá mười đầu ngón tay.
Mà tính khí của cô theo thời gian cũng được nguỵ trang thay đổi một cách hoàn hảo. Từ một kẻ tay trắng sau khi có tiền liền biến thành một kẻ tham tiền bán sống bán chết. Trên người lúc nào cũng tuyệt đối phải đeo nhiều trang sức nặng đến trầy da tróc vảy, cũng phải cắn răng mà chịu đựng. Chỉ có như thế mới khiến cho Mộ Dung Đức an lòng, ít chú ý đến cô hơn. Một năm trở lại đây, lão cũng đã có ý ngỏ lời mời cô đến làm người của lão vài lần. Nhưng đều bị Thượng Quan Dao từ chối, đùa sao ở gần kẻ thù, không sớm cũng muộn cô sẽ giết chết ông ta mất.
“Cô còn có mặt mũi gọi tôi là con gái, đừng tưởng kiếm được vài đồng bạc lẻ liền có thể trèo lên đầu tôi ngồi.” – Tôn Triệu Mẫn làm ầm ĩ cả lên, vẫn luôn nghĩ anh lúc nào cũng ở nước ngoài là do cô sắp xếp. Không muốn anh ở cạnh ả.
“Vậy thì con thử kiếm vài đồng bạc lẻ như dì thử xem, đến lúc đó rồi hãy đến nói chuyện. Còn đứng đây nữa là dì cho gọi người vứt con vào phòng khoá cửa, để không thể chạy đi kiếm anh Bách của con nữa đâu đấy.” - Nghịch chiếc nhẫn hình con bướm trên tay khẽ nhếch môi, giọng điệu uy hiếp có vẻ rất quen rồi.
“Cô... cô...” – Tôn Triệu Mẫn tức đến không thể nói được gì, lại sợ lời cô nói ra sẽ làm thật, vì có đợt trước ả cũng ngang ngược như thế liền bị cô cho người quăng hẳn đến vùng ngoại ô. Tuy là có người đi theo bảo vệ nhưng tuyệt đối không cho một chiếc xe nào đến chở về. Báo hại cô ta phải tự đi bộ một đoạn đường dài, cáo trạng với "lão cha" thì ông ta không quan tâm chỉ nói "con nên nghe lời dì" mà thôi. Xoay người đi vào nhà.
Sau đó, chỉ còn một mình cô lẻ loi ngồi nguyên chỗ cũ, hai năm qua cô luôn một mình chống đỡ ở Tôn gia. Không một ai giúp đỡ, cô có thể nói một câu liền sẽ có người đến giúp nhưng không, cô không muốn. Giống hệt như năm năm đi tình nguyện ở nơi hẻo lánh kia, có nhưng không dùng. Sợ họ sẽ rơi vào danh lợi, sợ chính tay bắt bọn họ lại, cũng sợ phải tự tay bắn chết người đó.
“Lại sắp hết ngày rồi nhỉ?” – Nhìn lên ánh mặt trời đã dần lặn.
Bất giác lại nghĩ đến người kia. Anh... hiện tại thế nào, có khoẻ không. Ăn uống có đúng giờ không, lỡ như bệnh dạ dày của anh lại tái phát thì ai sẽ bên cạnh chăm sóc cho anh. Có biết bao nhiêu câu hỏi quan tâm, nhưng cô nhất quyết sẽ không nói thành lời, cô không muốn cũng phải muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân, cô có điện thoại.” – Thanh Thanh, người phụ trách hầu hạ cho cô tại Tôn gia, trên tay cầm điện thoại chạy đến nói.
“Là ai?” – Vẫn là chưa có ý định nhận, dạo gần đây có quá nhiều loại đàn ông giống như Tôn Thành Thắng suốt ngày đeo bám khiến cô rất mệt nhọc, lại không thể trực tiếp xử bọn chúng.
“Dạ, đại thiếu bảo...” - Lời còn nói chưa hết, điện thoại trên tay đã bị cô với tay cầm lấy.
Cầm trên tay nhìn, mà trong lòng thầm mắng chửi bản thân, từ khi nào hành sự lại hấp tấp, chả ra sao như vậy. Hít sâu một hơi rồi mới đưa lên tai nghe:
[Ừm...] - Lạnh nhạt “ừm” khẽ.
[...] – Mà đầu bên kia lại im lặng không đáp, nếu như cô không nghe thấy tiếng hơi thở rất nhỏ thì còn tưởng là anh đang “chơi” mình.
[Tôi cần cô giúp một việc.] - Phải mất một lúc lâu, anh mới nói. Xưng hô lại trở về giống như ban đầu - xa lạ, khiến cô có chút thất vọng.
[Lí do?] – Nói ra rồi mới muốn tự vả miệng của mình, nói như vậy anh nhất định sẽ dập máy.
[Một người bạn của tôi cần cô giúp.] – Lăng Thiếu Phàm hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói.
[Nhiếp Khuynh Ngang?] – Không phải câu hỏi mà là khẳng định. Vì lúc trước khi ở thành phố S cô đã có nghe anh nhắc về người này.
[Ừm... Cô, có đến không?] – Anh có chút ngập ngừng hỏi lại.
[Để xem đã, tôi rất bận. Đợi sắp xếp chuyện bên đây tôi sẽ sang thành phố S một chuyến.]
[Người bạn này của tôi không chờ được nữa.]
Sau câu nói của anh là một khoảng im lặng, khi thấy cô không nói gì. Anh chỉ biết thở dài nói:
[Thôi vậy, nếu...] – Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang.
[Gửi địa chỉ cho tôi, sáng sớm mai sẽ có mặt.] – Nói rồi cô trực tiếp ngắt máy.
Không hiểu vì sao lại đồng ý, là bởi vì khi anh kể về người này vẻ mặt rất tự hào, rất thích thú sao. Người kia chính là người bạn thân thiết của anh, nên cô mới đến sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vào chuẩn bị cho tôi vài bộ quần áo, báo với lão gia phu nhân đến thành phố S xử lý chút chuyện.” – Đưa điện thoại cho Thanh Thanh rồi nói.
“Vâng, vậy phu nhân có cần Thanh Thanh đi theo không ạ?” – Cô ta cầm lấy điện thoại hỏi lại.
“Không cần, tôi có thể tự lo cho bản thân.” – Cô dứt khoát từ chối, lần này là đi cứu người, còn dẫn theo loại người không đáng tin như Thanh Thanh, thì chính là tự tìm đường chết.
“Vâng, vậy tôi đi vào chuẩn bị.” – Nói rồi tự ý thức lùi về phía sau rồi đi vào nhà.
...
Tôn Triệu Mẫn đã sớm chạy vài thư phòng của Tôn Thành Thắng muốn cáo trạng.
“Cha còn có tâm trạng ở đây chơi gái, sao không đi quản người vợ ngang ngược kia của mình đi kìa.” - Tức giận ngồi phịch xuống ghế sofa không kiêng nể Tôn Thành Thắng đang cùng một cô gái ôm ôm ấp ấp.
“Dì con lại làm sao à?” – Lão có chút giật mình, để cô gái kia ngồi sang một bên.
“Con không biết, mặc kệ. Cha phải quản cô ta cho con.” – Làm sao mà biết được, lần nào mà chả phải là cô ta gây sự với Thượng Quan Dao trước chứ.
“Mẫn Mẫn ngoan, dì con lo mọi việc đã mệt lắm rồi. Con tránh được thì tránh đừng có làm phiền dì con nữa.” – Từ khi mà có cô về đây, cô ta như bị lấy đi mất một phần sủng ái.
Cộng với việc của anh mà càng ghét cô hơn nữa. Nhưng cô ta thật là chưa từng có ý định xấu với Thượng Quan Dao, ngoại trừ năm đó cho người hạ dược cô suýt mất mạng, đâm ra hối hận hơn một tháng trời. Lâu dần cũng không muốn làm như vậy nữa, chỉ có thích gây chuyện, hồ nháo cự lộn với cô mà thôi.
“Cha lại bảo vệ cô ta, tại sao mỗi lần con nói về cô ta cha lại cứ khư khư bảo vệ vậy hả?” – Như muốn khóc tới nơi, chất vấn.
“Là con sai, còn chưa có bắt con xin lỗi dì đã là quá tốt rồi, còn hồ nháo nữa là cha nhốt con lại đấy.” – Lão ta rất bực bội nói, dùng luôn cái câu mà hôm trước lão học trộm được từ cô mỗi lần dạy bảo con gái nhà mình.
“Sao cha lại bắt chước cô ta thế hả, con ghét cha.” – Cô ta hét lớn rồi chạy ra ngoài.
“Ây da, người ta sợ con gái của anh lắm nha.” – Cô gái kia vừa thấy Tôn Triệu Mẫn ra ngoài liền lại như con rắn nước quấn lấy lão.
“Tôn Dao” cùng Tôn Thành Thắng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ. Nên việc đại loại như lão mang tình nhân về nhà cũng không quan tâm lắm, cái cô cần là danh phận này để dễ dàng trà trộn vào Tôn gia mà thôi. Còn việc lão có chơi gái, nay một cô mai một cô thế nào thì tuỳ, cô rãnh vào quan tâm.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro