SỦNG ÁI BẤT NGỜ...
2024-11-14 01:18:11
Lăng Thiếu Phàm một ngày bị cô đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác cũng thành quen, mà đưa tay lên giữ chặt lấy gáy của cô kéo đến. Lưỡi mạnh mẽ xâm lăng mảnh đất ngọt ngào, thơm ngát của cô. Ngang tàng lấn lướt từng nơi trong khoang miệng, tham lam muốn mút hết thảy mật ngọt nơi cô.
Bàn tay đã sớm gỡ cúc áo ngủ của cô, rồi lần đến khoá áo ngực thuần thục mở ra. Anh lật người lên trên phía dưới thì xoa nắn đôi gò bồng, phía trên thì mút mát chiếc lưỡi nhỏ xinh, mềm mại.
Đôi gò bồng vì được chiếc áo ngực buông thả mà được thoải mái, khêu gợi. Nếu như lần đầu là còn bỡ ngỡ, thì lần này sau hai năm "cấm dục" ai đó dường như là đã "trưởng thành" lên trông thấy. Buông tha cho đôi môi đã sớm sưng tấy, anh di chuyển xuống hôn lên cần cổ mềm mịn, từng lớp da thịt non mềm của cô khi bị anh tiếp xúc, đi qua đều để lại dấu vết hoan ái. Trượt đôi môi ướt át, mềm mại xuống ngậm lấy nụ hoa mơn mởn đã sớm bị kích thích.
Trên người cô hiện tại không còn một mảnh vải, ánh sáng le lói hắt lên trông cô như được khắc họa trong bóng tối, vừa bí ẩn quyến rũ, vừa phóng khoáng, mời gọi.
"Ưm…" - Bị anh kích thích một hồi cuối cùng ai đó mới chịu rên lên một tiếng, hẳn là không thể cứng đầu được nữa.
Lăng Thiếu Phàm còn xấu xa, cầm lấy một bên tay của cô đặt lên cúc áo của mình, rồi thì thầm bên vành tai mẫn cảm:
"Mau cởi ra cho anh." - Dụ dỗ đầy chuyên nghiệp, còn không quên cắn một cái vào vành tai đã sớm đỏ au.
Thượng Quan Dao suýt tí nữa thì làm theo để người nào đó được lợi, chỉ thấy cô nhếch môi, trong ánh mắt tuy vẫn có chút mông lung nhưng… cô động thân một cái lật người để mình ở "kèo trên".
"Có phải cậu muốn chơi trò kích thích lắm đúng không, chị đây dạy cậu." - Cúi xuống thì thầm bên tai anh đầy xấu xa, đôi gò bồng cũng vì mà tì xát vào khuôn ngực rộng, ấm áp.
Lăng Thiếu Phàm còn có vẻ không tin cô có thể làm được chuyện gì thì cô đã bắt đầu hành động. Bàn tay bằng một cách nào đó như mang điện động đến đâu chỗ đó của anh như tê rần. Cô nhuần nhuyễn gỡ cúc áo, thắt lưng rồi đến quần. Sau đó cầm lấy thắt lưng xấu xa mỉm cười, rồi buộc lấy hai bên tay của anh lên đỉnh đầu.
Tiếp đến cô cúi đầu xuống cắn từng cái rõ đau lên ngực anh. Rà đôi môi mềm mại khắp nơi trên da thịt khiến cơ bắp ai đó săn lại cứng ngắc. Bàn chân còn không để yên cọ qua cọ lại thứ đã cứng ngắc ở giữa kia của anh. Hơi thở Lăng Thiếu Phàm dần trở nên nặng nề.
"Này, có thích không?" - Cô trêu đùa một hồi, rốt cuộc mới ngước đầu lên đầy thách thức.
"Em tưởng sợi dây thắt lưng này có thể cản trở anh à?" - Anh cuối cùng không chịu nổi nữa liền ra tay giật tung.
Đè cô xuống phía dưới hôn lấy, còn cắn cho một cái làm một bên vành môi sưng lên có chút máu. Bàn tay lại dọc theo thân hình hoàn hảo xuống đến huyệt hoa huýt, anh mân mê cánh hoa xinh đẹp, không báo trước như trả thù mà đưa một ngón tay vào cửa động. Khiến cô bị đau bất ngờ rên lên.
"Ưm… cái đồ xấu xa này." - Cô đánh mạnh lên tay ai đó, đau đớn có chút co người lại.
"Thả lỏng ra nào, bám lấy cổ của anh." - Định là trả thù tư, nhưng thấy cô đau đớn mà xót nên cuối cùng vẫn cúi đầu xuống khuyên bảo.
Cô rất nghe lời bám lấy cổ của anh, đôi mắt màu hổ phách vì bị dục vọng che mờ mà óng ánh ánh nước. Đẹp đến nao lòng, khiến anh suýt nữa thì không cần đợi cô thích ứng trước mà tiến vào.
"Ưm… ưm…" - Cô rên khẽ sau mỗi lần anh di chuyển tay, khi đã dần quen rồi anh lại tiếp tục cho thêm một ngón nữa khiến cô như bị xé rách đau đớn chảy cả mồ hôi lạnh.
"Ưm…"
Nhưng khi cơn đau qua đi, khoái cảm dần ùa đến cô uyển chuyển dùng cách của bản thân thích ứng với hai ngón tay của anh khiến mình cảm thấy thoải mái.
Lăng Thiếu Phàm cảm thấy đã được rồi thì rút tay ra, kéo theo một ít dịch nhầy nhụa. Mà cô sau đó liền cảm thấy thiếu thiếu khó chịu thở dốc.
Anh đưa ** *** căng cứng to lớn lên thấm ướt đỉnh đầu, nhưng vẫn để ở cửa động. Khiến ai kia đã khó chịu đến không chịu nỗi khẽ động đậy.
"Nói muốn anh đi." - Hơi thở ấm nóng, giọng nói trầm đục quyến rũ nói nhỏ bên tai cô.
Cô dù khó chịu nhưng vẫn là kiên định không nói, làm cho anh rất là "không vui", khẽ động thân một cái ** *** đã tiến thẳng vào trong huyệt động ẩm ướt.
"Ưm…" - Cô đau đớn cong ngực lên, tại sao vẫn có thể đau như lần đầu được nhỉ. Nhìn thấy cô đau anh liền không nở giữ nguyên tư thế, nhưng ngặt nỗi bên dưới thít chặt như muốn thít chết anh luôn đây mà.
"Ưm… mau đi ra… em đau… ưm…" - Cô cuối cùng vì đau mà vang nài, nhưng nếu không lên tiếng thì thôi. Đã lên tiếng rồi thì lại làm cho Lăng Thiếu Phàm sục sôi.
"Ngoan, chỉ một chút liền hết đau…" - Anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển đến khi nghe tiếng rên của cô chỉ còn lại là khoái cảm thì mới tăng dần tốc độ.
"Ưm… ưm…"
Trong phòng lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng thở dốc của đàn ông. Ái muội đến khiến người khác phải đỏ mặt mà chạy ngay đi.
***
Đến sáng, khi Lăng Thiếu Phàm nhíu mày vì bị nắng sớm chiếu rọi thức dậy thì phát hiện cô đã không còn nằm ở bên cạnh nữa. Người phụ nữ này tại sao mỗi lần đều thế, cứ như là "tra nam" chơi bời xong liền vứt, không thấy mặt mũi.
Anh xoa nắn huyệt thái ngồi trên giường thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Em khách sáo…" - Còn tưởng là cô từ bên ngoài trở về, nên muốn trêu chọc. Ai ngờ người đến lại là A Hành.
"Có chuyện gì?" - Khi thấy cậu ta, anh liền có chút hụt hẫng hỏi.
"Đã đến lúc tôi trở về bên cạnh chị của tôi rồi." - Cậu ta nói.
"Cậu cùng cô ấy đi đâu, mà phải trở về?" - Trong lòng anh liền lộp độp, A Hành này lúc trước thím Ngọc cũng có kể cho anh nghe đôi chút về hắn. Người này là người của cô.
"Chị ấy không nói tôi cũng sẽ không nói. Cảm ơn hơn bốn năm qua đã chiếu cố tôi, nhắn với Tử. Sẽ có ngày gặp lại…" - Nói rồi không đợi anh phản ứng, vụt một cái nhảy ra ngoài bằng cửa sổ tầng hai xuống. Nếu như còn ở lại nhất định sẽ bị anh giữ lại đấy có được không.
"Sẽ có ngày gặp lại?" - Anh một mình trong phòng lặp lại câu nói, đến khi nhận ra nó còn là lời nhắn nhủ cho mình nữa thì mới giật mình. Chạy đi nhanh chóng tìm một chuyến bay về thành phố A. Vì Tôn gia sụp đổ thì lệnh của Tôn Dao với việc cấm anh trở về thành phố A là không còn hiệu lực nữa.
***
Bàn tay đã sớm gỡ cúc áo ngủ của cô, rồi lần đến khoá áo ngực thuần thục mở ra. Anh lật người lên trên phía dưới thì xoa nắn đôi gò bồng, phía trên thì mút mát chiếc lưỡi nhỏ xinh, mềm mại.
Đôi gò bồng vì được chiếc áo ngực buông thả mà được thoải mái, khêu gợi. Nếu như lần đầu là còn bỡ ngỡ, thì lần này sau hai năm "cấm dục" ai đó dường như là đã "trưởng thành" lên trông thấy. Buông tha cho đôi môi đã sớm sưng tấy, anh di chuyển xuống hôn lên cần cổ mềm mịn, từng lớp da thịt non mềm của cô khi bị anh tiếp xúc, đi qua đều để lại dấu vết hoan ái. Trượt đôi môi ướt át, mềm mại xuống ngậm lấy nụ hoa mơn mởn đã sớm bị kích thích.
Trên người cô hiện tại không còn một mảnh vải, ánh sáng le lói hắt lên trông cô như được khắc họa trong bóng tối, vừa bí ẩn quyến rũ, vừa phóng khoáng, mời gọi.
"Ưm…" - Bị anh kích thích một hồi cuối cùng ai đó mới chịu rên lên một tiếng, hẳn là không thể cứng đầu được nữa.
Lăng Thiếu Phàm còn xấu xa, cầm lấy một bên tay của cô đặt lên cúc áo của mình, rồi thì thầm bên vành tai mẫn cảm:
"Mau cởi ra cho anh." - Dụ dỗ đầy chuyên nghiệp, còn không quên cắn một cái vào vành tai đã sớm đỏ au.
Thượng Quan Dao suýt tí nữa thì làm theo để người nào đó được lợi, chỉ thấy cô nhếch môi, trong ánh mắt tuy vẫn có chút mông lung nhưng… cô động thân một cái lật người để mình ở "kèo trên".
"Có phải cậu muốn chơi trò kích thích lắm đúng không, chị đây dạy cậu." - Cúi xuống thì thầm bên tai anh đầy xấu xa, đôi gò bồng cũng vì mà tì xát vào khuôn ngực rộng, ấm áp.
Lăng Thiếu Phàm còn có vẻ không tin cô có thể làm được chuyện gì thì cô đã bắt đầu hành động. Bàn tay bằng một cách nào đó như mang điện động đến đâu chỗ đó của anh như tê rần. Cô nhuần nhuyễn gỡ cúc áo, thắt lưng rồi đến quần. Sau đó cầm lấy thắt lưng xấu xa mỉm cười, rồi buộc lấy hai bên tay của anh lên đỉnh đầu.
Tiếp đến cô cúi đầu xuống cắn từng cái rõ đau lên ngực anh. Rà đôi môi mềm mại khắp nơi trên da thịt khiến cơ bắp ai đó săn lại cứng ngắc. Bàn chân còn không để yên cọ qua cọ lại thứ đã cứng ngắc ở giữa kia của anh. Hơi thở Lăng Thiếu Phàm dần trở nên nặng nề.
"Này, có thích không?" - Cô trêu đùa một hồi, rốt cuộc mới ngước đầu lên đầy thách thức.
"Em tưởng sợi dây thắt lưng này có thể cản trở anh à?" - Anh cuối cùng không chịu nổi nữa liền ra tay giật tung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đè cô xuống phía dưới hôn lấy, còn cắn cho một cái làm một bên vành môi sưng lên có chút máu. Bàn tay lại dọc theo thân hình hoàn hảo xuống đến huyệt hoa huýt, anh mân mê cánh hoa xinh đẹp, không báo trước như trả thù mà đưa một ngón tay vào cửa động. Khiến cô bị đau bất ngờ rên lên.
"Ưm… cái đồ xấu xa này." - Cô đánh mạnh lên tay ai đó, đau đớn có chút co người lại.
"Thả lỏng ra nào, bám lấy cổ của anh." - Định là trả thù tư, nhưng thấy cô đau đớn mà xót nên cuối cùng vẫn cúi đầu xuống khuyên bảo.
Cô rất nghe lời bám lấy cổ của anh, đôi mắt màu hổ phách vì bị dục vọng che mờ mà óng ánh ánh nước. Đẹp đến nao lòng, khiến anh suýt nữa thì không cần đợi cô thích ứng trước mà tiến vào.
"Ưm… ưm…" - Cô rên khẽ sau mỗi lần anh di chuyển tay, khi đã dần quen rồi anh lại tiếp tục cho thêm một ngón nữa khiến cô như bị xé rách đau đớn chảy cả mồ hôi lạnh.
"Ưm…"
Nhưng khi cơn đau qua đi, khoái cảm dần ùa đến cô uyển chuyển dùng cách của bản thân thích ứng với hai ngón tay của anh khiến mình cảm thấy thoải mái.
Lăng Thiếu Phàm cảm thấy đã được rồi thì rút tay ra, kéo theo một ít dịch nhầy nhụa. Mà cô sau đó liền cảm thấy thiếu thiếu khó chịu thở dốc.
Anh đưa ** *** căng cứng to lớn lên thấm ướt đỉnh đầu, nhưng vẫn để ở cửa động. Khiến ai kia đã khó chịu đến không chịu nỗi khẽ động đậy.
"Nói muốn anh đi." - Hơi thở ấm nóng, giọng nói trầm đục quyến rũ nói nhỏ bên tai cô.
Cô dù khó chịu nhưng vẫn là kiên định không nói, làm cho anh rất là "không vui", khẽ động thân một cái ** *** đã tiến thẳng vào trong huyệt động ẩm ướt.
"Ưm…" - Cô đau đớn cong ngực lên, tại sao vẫn có thể đau như lần đầu được nhỉ. Nhìn thấy cô đau anh liền không nở giữ nguyên tư thế, nhưng ngặt nỗi bên dưới thít chặt như muốn thít chết anh luôn đây mà.
"Ưm… mau đi ra… em đau… ưm…" - Cô cuối cùng vì đau mà vang nài, nhưng nếu không lên tiếng thì thôi. Đã lên tiếng rồi thì lại làm cho Lăng Thiếu Phàm sục sôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan, chỉ một chút liền hết đau…" - Anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển đến khi nghe tiếng rên của cô chỉ còn lại là khoái cảm thì mới tăng dần tốc độ.
"Ưm… ưm…"
Trong phòng lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng thở dốc của đàn ông. Ái muội đến khiến người khác phải đỏ mặt mà chạy ngay đi.
***
Đến sáng, khi Lăng Thiếu Phàm nhíu mày vì bị nắng sớm chiếu rọi thức dậy thì phát hiện cô đã không còn nằm ở bên cạnh nữa. Người phụ nữ này tại sao mỗi lần đều thế, cứ như là "tra nam" chơi bời xong liền vứt, không thấy mặt mũi.
Anh xoa nắn huyệt thái ngồi trên giường thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Em khách sáo…" - Còn tưởng là cô từ bên ngoài trở về, nên muốn trêu chọc. Ai ngờ người đến lại là A Hành.
"Có chuyện gì?" - Khi thấy cậu ta, anh liền có chút hụt hẫng hỏi.
"Đã đến lúc tôi trở về bên cạnh chị của tôi rồi." - Cậu ta nói.
"Cậu cùng cô ấy đi đâu, mà phải trở về?" - Trong lòng anh liền lộp độp, A Hành này lúc trước thím Ngọc cũng có kể cho anh nghe đôi chút về hắn. Người này là người của cô.
"Chị ấy không nói tôi cũng sẽ không nói. Cảm ơn hơn bốn năm qua đã chiếu cố tôi, nhắn với Tử. Sẽ có ngày gặp lại…" - Nói rồi không đợi anh phản ứng, vụt một cái nhảy ra ngoài bằng cửa sổ tầng hai xuống. Nếu như còn ở lại nhất định sẽ bị anh giữ lại đấy có được không.
"Sẽ có ngày gặp lại?" - Anh một mình trong phòng lặp lại câu nói, đến khi nhận ra nó còn là lời nhắn nhủ cho mình nữa thì mới giật mình. Chạy đi nhanh chóng tìm một chuyến bay về thành phố A. Vì Tôn gia sụp đổ thì lệnh của Tôn Dao với việc cấm anh trở về thành phố A là không còn hiệu lực nữa.
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro