THƯỢNG QUAN DAO...
2024-11-14 01:18:11
“Đã đến đây rồi thì vào trong ngồi ăn đi rồi hẵng về.” - Mộ Dung Bạch khẽ cười, cũng không muốn trêu cô nhóc này đâu chỉ là nhớ muốn gặp mặt mà thôi.
“Được thôi.” – Cô bỗng nhếch môi, khiến anh ta sợ hãi. Cứ mỗi lần cô như vậy đều sẽ khiến người khác chịu thiệt hại lớn mới ngừng lại, quyết không để bản thân mình bị bỡn cợt, trêu đùa.
“Đi thôi.” – Anh ta chỉ mỉm cười, đâu phải Mộ Dung Bạch anh chưa từng bị cô gài bẫy chứ, có gì mà sợ hãi nữa.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng đã đặt sẵn trước. Phía bên kia Lăng Thiếu Phàm lúc giờ vẫn chưa chịu đi, nhìn mãi một hướng.
“Tôi đi đổi phòng bên kia sang phòng cạnh họ.” – A Tử rất hiểu ý tự động nói, thấy anh không nói gì nghĩa là ngầm đồng ý nên mới nhanh chóng đi đến quầy gọi quản lí.
Sau một hồi “thương lượng” cuối cùng Lăng Thiếu Phàm cũng được vào căn phòng bên cạnh, ngồi vào bàn ăn. Vì cách ở đây khá thoải mái nên cách âm cũng rất kém, ngồi bên đây vẫn có thể nghe rõ bên kia đang nói gì. Rất không thích hợp cho những việc bàn bạc hợp tác, quan trọng.
“Đưa menu cho cô ấy gọi đi.” – Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục phục vụ nhà hàng đi đến chờ hai người gọi món. Mộ Dung Bạch ngoắt tay để người đẹp đó đưa menu sang cho cô.
“Vâng, ông chủ.” – Cô gái cúi đầu rồi đi vòng sang Thượng Quan Dao. Nhà hàng này chính là sản nghiệp của riêng anh ta, nhưng cũng không hay đến đây lắm nên ít người biết được chủ của nó lại là Mộ Dung Bạch.
“Mời tiểu thư.” – Đưa menu đến tận tay cho cô, cúi đầu.
“Khỏi cần, đưa một lần lên tất cả các món có trên thực đơn đi. Món nào đắc nhất đưa lên trước, các món còn lại đưa lên sau cũng được.” – Cô phất tay nói, phong thái giống như một vị tiểu thư ăn chơi trác táng.
“Chuyện này...” – Cô gái có chút bất ngờ, đây là thật hay là giả thế. Rồi nhìn sang anh ta như hỏi ý.
“Chẳng phải thứ anh không thiếu nhất chính là tiền sao?” – Cô lườm Mộ Dung Bạch một cái rồi nói.
“Làm theo lời cô ấy nói đi.” – Mộ Dung Bạch chỉ biết lắc đầu mỉm cười, rồi nói với cô gái kia.
“Váng.”
Sau khi cô ta đi ra ngoài, Thượng Quan Dao mới lên tiếng:
“Anh còn nhớ A Diên không?” - Hiển nhiên là cô không hề biết ở đây cách âm không tốt, vì Lăng Thiếu Phàm từ lúc vào trong đến giờ vẫn cứ im lặng không lên tiếng, người hôm nay phải bàn bạc cũng bị anh đuổi về rồi.
“Đừng... đừng nhắc đến con nhóc đó nữa. Nó rất là đáng sợ đấy, là một tiểu ác bá.” - Nhắc đến cô bé A Diên, Mộ Dung Bạch liền phản ứng mạnh.
“Em thấy hai người rất hợp đấy. Không chừng sau này lại...” – Cô rất vui vẻ vì tìm được chủ đề trêu ghẹo anh ta.
“Không có sau này, không thích chính là không thích.” - Mộ Dung Bạch ngang nhiên cắt ngang lời nói của cô tức giận đặt mạnh li nước trên ty xuống bàn, khiến nước vang tung tóe.
“Nói trước bước không qua, chắc chắn sau này anh sẽ tự vả miệng.” – Cô nhếch môi, cô biết anh ta không thích A Diên là thật, nhưng chỉ có kích động như vậy mới khiến trái tim Mộ Dung Bạch dao động mà không thích cô nữa, cô không muốn dính dáng đến một người đàn ông nào khác ngoài người kia.
“Thượng Quan Dao, em đừng có kích động anh. Rõ ràng em biết...” – Có vẻ như Mộ Dung Bạch có chút mất khống chế vì bị cô động vào vảy ngược, tình cảm của anh ta chỉ duy nhất đối với cô như vậy. Hiện tại cô lại tác hợp cho mình cùng người phụ nữ khác, có ai mà không tức giận.
“Suốt đời này, Thượng Quan Dao - Mộ Dung Bạch, chỉ có thể là bạn.” – Cô cắt ngang, lời lẽ sắc bén cũng là nhắc nhở cho anh ta nhớ địa vị của mình ở đâu trong lòng cô. Quan trọng, nhưng không phải theo lối của nữ đối với nam, mà chỉ có tình bạn thuần khiết.
Sau đó, cả hai đều im lặng, đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn nói về chuyện của bọn họ như vậy. Mộ Dung Bạch biết cô đã nhận ra từ lâu, nhưng vẫn luôn giả vờ giữ khoảng cách không muốn cho anh ta cơ hội. Cô vẫn luôn như vậy, không phải vô tâm vô phế mà là vì nghĩ cho người khác nên mới không nói ra, tự mình giữ trong lòng.
Những lời nói của hai người bên kia vô hình chung lại khiến kẻ “vô sỉ” nghe lén bên này nghe được toàn bộ. Trong lòng đã như nở hoa, biết cô không có tình cảm với Mộ Dung Bạch lại càng vui vẻ.
“Tôn tiên sinh, ngài có muốn gọi món không?” – Cô gái phục vụ ban nãy đứng bên ngoài cửa phòng của anh gọi hỏi.
Chỉ với một câu hỏi tầm thường nhưng có thể khiến cho cả bốn người đứng hình, cứng đờ.
Thượng Quan Dao tưởng là phòng cách âm rất tốt nên không kiêng dè đã đành, đến ông chủ của nó cũng không biết kết cấu của nó như thế nào, có đáng đánh không cơ chứ. Nhưng đây không phải trọng điểm vì chuyện hai người nói không có gì quá mật thiết, nghiêm trọng, trọng điểm là người bên kia chính là Tôn Bách. “Tôn tiên sinh” trong miệng người kia ở thành phố S này chỉ có Tôn Bách – thân phận ở đây của anh. Không thể nào là Tôn Thiệu hay Tôn Thành Thắng vì cả hai người đó đều đang ở thành phố A, họ hàng nhà họ Tôn lại có luật lệ, không được dùng kính ngữ đối với kẻ trên người dưới giống nhau, như vậy được xếp vào dạng xem bọn họ đều ngang hàng, nhẹ thì bị mọi người cô lập, nặng thì bị cắt một ngón tay xem như răng đe.
Lăng Thiếu Phàm làm chuyện “xấu” bị bắt tại trận liền lườm A Tử, khiến anh ta lạnh cả sống lưng. Đây không phải do tôi có được không, ban nãy tôi đã căn dặn người bên ngoài không được vào đây rồi, nhưng không biết vì sao họ lại hiểu sai ý là không được vào chứ không được phép đứng bên ngoài hỏi. Thất trách quá.
“Em về trước, anh bảo bọn họ đừng mang lên nữa.” – Cô lại tức giận, hẳn là thấy cô từ bên ngoài theo đến đây, chứ không có sự trùng hợp nào lớn như vậy.
“Có cần anh đưa em về không?” - Mộ Dung Bạch hỏi.
“Không cần đâu.” – Nói rồi đứng lên đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên lườm bức tường chắn ngang hai căn phòng, muốn đạp đổ nhưng rồi lại thôi.
“Nghe lén không phải một đức tính tốt đâu, Lăng Thiếu Phàm.” – Sau khi cô đi, Mộ Dung Bạch liền tựa lưng ra phía sau sát tường mà nói.
“Thật là oan ức, tôi đến đây bàn chuyện làm ăn. Nhưng người đó lại không đến, vừa hay lại ngồi cạnh phòng các người. Việc gì cần xấu hổ với không xấu hổ.” – Anh thản nhiên đáp trả.
A Tử đứng bên cạnh trong lòng thầm khinh bỉ:
“Boss này, anh còn có thể vô sĩ hơn nữa sao?’
...
Thượng Quan Dao tức giận đi ra ngoài tự bắt xe trở về nhà của anh. Nhưng giữa đường lại đổi ý bảo tài xế vòng xe chạy đến trung tâm thương mại. Muốn đi mua sắm, hừ, được thôi muốn nghe lén chứ gì. Tôi sẽ khiến anh “thèm” đến nhỏ dãi mà không có được.
Dạo vòng quanh trung tâm thương mại, rẽ vào các cửa tiệm quần áo cao cấp mua cho mình vài bộ đồ “thiếu vải”, cực kì bốc lửa. Khiến nhân viên bán hàng ban đầu còn tưởng cô là tình nhân của một lão già nhà giàu nào đó được bao nuôi mà chỉ trỏ, nhưng khi nhận được tấm thẻ thanh toán riêng biệt của quân đội cấp cao mà há hốc mồm.
Đây, đây là cướp của người khác sao? Quân nhân cần mua mấy thứ đồ này làm gì chứ, trong cô gái này còn rất trẻ hẳn là còn chưa có chồng. Bây giờ giới trẻ còn chơi mấy trò tình thú như vậy sao.
Thanh toán xong cô đi ra ngoài, lại bắt xe taxi trở về nhà của anh.
...
“Được thôi.” – Cô bỗng nhếch môi, khiến anh ta sợ hãi. Cứ mỗi lần cô như vậy đều sẽ khiến người khác chịu thiệt hại lớn mới ngừng lại, quyết không để bản thân mình bị bỡn cợt, trêu đùa.
“Đi thôi.” – Anh ta chỉ mỉm cười, đâu phải Mộ Dung Bạch anh chưa từng bị cô gài bẫy chứ, có gì mà sợ hãi nữa.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng đã đặt sẵn trước. Phía bên kia Lăng Thiếu Phàm lúc giờ vẫn chưa chịu đi, nhìn mãi một hướng.
“Tôi đi đổi phòng bên kia sang phòng cạnh họ.” – A Tử rất hiểu ý tự động nói, thấy anh không nói gì nghĩa là ngầm đồng ý nên mới nhanh chóng đi đến quầy gọi quản lí.
Sau một hồi “thương lượng” cuối cùng Lăng Thiếu Phàm cũng được vào căn phòng bên cạnh, ngồi vào bàn ăn. Vì cách ở đây khá thoải mái nên cách âm cũng rất kém, ngồi bên đây vẫn có thể nghe rõ bên kia đang nói gì. Rất không thích hợp cho những việc bàn bạc hợp tác, quan trọng.
“Đưa menu cho cô ấy gọi đi.” – Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục phục vụ nhà hàng đi đến chờ hai người gọi món. Mộ Dung Bạch ngoắt tay để người đẹp đó đưa menu sang cho cô.
“Vâng, ông chủ.” – Cô gái cúi đầu rồi đi vòng sang Thượng Quan Dao. Nhà hàng này chính là sản nghiệp của riêng anh ta, nhưng cũng không hay đến đây lắm nên ít người biết được chủ của nó lại là Mộ Dung Bạch.
“Mời tiểu thư.” – Đưa menu đến tận tay cho cô, cúi đầu.
“Khỏi cần, đưa một lần lên tất cả các món có trên thực đơn đi. Món nào đắc nhất đưa lên trước, các món còn lại đưa lên sau cũng được.” – Cô phất tay nói, phong thái giống như một vị tiểu thư ăn chơi trác táng.
“Chuyện này...” – Cô gái có chút bất ngờ, đây là thật hay là giả thế. Rồi nhìn sang anh ta như hỏi ý.
“Chẳng phải thứ anh không thiếu nhất chính là tiền sao?” – Cô lườm Mộ Dung Bạch một cái rồi nói.
“Làm theo lời cô ấy nói đi.” – Mộ Dung Bạch chỉ biết lắc đầu mỉm cười, rồi nói với cô gái kia.
“Váng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cô ta đi ra ngoài, Thượng Quan Dao mới lên tiếng:
“Anh còn nhớ A Diên không?” - Hiển nhiên là cô không hề biết ở đây cách âm không tốt, vì Lăng Thiếu Phàm từ lúc vào trong đến giờ vẫn cứ im lặng không lên tiếng, người hôm nay phải bàn bạc cũng bị anh đuổi về rồi.
“Đừng... đừng nhắc đến con nhóc đó nữa. Nó rất là đáng sợ đấy, là một tiểu ác bá.” - Nhắc đến cô bé A Diên, Mộ Dung Bạch liền phản ứng mạnh.
“Em thấy hai người rất hợp đấy. Không chừng sau này lại...” – Cô rất vui vẻ vì tìm được chủ đề trêu ghẹo anh ta.
“Không có sau này, không thích chính là không thích.” - Mộ Dung Bạch ngang nhiên cắt ngang lời nói của cô tức giận đặt mạnh li nước trên ty xuống bàn, khiến nước vang tung tóe.
“Nói trước bước không qua, chắc chắn sau này anh sẽ tự vả miệng.” – Cô nhếch môi, cô biết anh ta không thích A Diên là thật, nhưng chỉ có kích động như vậy mới khiến trái tim Mộ Dung Bạch dao động mà không thích cô nữa, cô không muốn dính dáng đến một người đàn ông nào khác ngoài người kia.
“Thượng Quan Dao, em đừng có kích động anh. Rõ ràng em biết...” – Có vẻ như Mộ Dung Bạch có chút mất khống chế vì bị cô động vào vảy ngược, tình cảm của anh ta chỉ duy nhất đối với cô như vậy. Hiện tại cô lại tác hợp cho mình cùng người phụ nữ khác, có ai mà không tức giận.
“Suốt đời này, Thượng Quan Dao - Mộ Dung Bạch, chỉ có thể là bạn.” – Cô cắt ngang, lời lẽ sắc bén cũng là nhắc nhở cho anh ta nhớ địa vị của mình ở đâu trong lòng cô. Quan trọng, nhưng không phải theo lối của nữ đối với nam, mà chỉ có tình bạn thuần khiết.
Sau đó, cả hai đều im lặng, đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn nói về chuyện của bọn họ như vậy. Mộ Dung Bạch biết cô đã nhận ra từ lâu, nhưng vẫn luôn giả vờ giữ khoảng cách không muốn cho anh ta cơ hội. Cô vẫn luôn như vậy, không phải vô tâm vô phế mà là vì nghĩ cho người khác nên mới không nói ra, tự mình giữ trong lòng.
Những lời nói của hai người bên kia vô hình chung lại khiến kẻ “vô sỉ” nghe lén bên này nghe được toàn bộ. Trong lòng đã như nở hoa, biết cô không có tình cảm với Mộ Dung Bạch lại càng vui vẻ.
“Tôn tiên sinh, ngài có muốn gọi món không?” – Cô gái phục vụ ban nãy đứng bên ngoài cửa phòng của anh gọi hỏi.
Chỉ với một câu hỏi tầm thường nhưng có thể khiến cho cả bốn người đứng hình, cứng đờ.
Thượng Quan Dao tưởng là phòng cách âm rất tốt nên không kiêng dè đã đành, đến ông chủ của nó cũng không biết kết cấu của nó như thế nào, có đáng đánh không cơ chứ. Nhưng đây không phải trọng điểm vì chuyện hai người nói không có gì quá mật thiết, nghiêm trọng, trọng điểm là người bên kia chính là Tôn Bách. “Tôn tiên sinh” trong miệng người kia ở thành phố S này chỉ có Tôn Bách – thân phận ở đây của anh. Không thể nào là Tôn Thiệu hay Tôn Thành Thắng vì cả hai người đó đều đang ở thành phố A, họ hàng nhà họ Tôn lại có luật lệ, không được dùng kính ngữ đối với kẻ trên người dưới giống nhau, như vậy được xếp vào dạng xem bọn họ đều ngang hàng, nhẹ thì bị mọi người cô lập, nặng thì bị cắt một ngón tay xem như răng đe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thiếu Phàm làm chuyện “xấu” bị bắt tại trận liền lườm A Tử, khiến anh ta lạnh cả sống lưng. Đây không phải do tôi có được không, ban nãy tôi đã căn dặn người bên ngoài không được vào đây rồi, nhưng không biết vì sao họ lại hiểu sai ý là không được vào chứ không được phép đứng bên ngoài hỏi. Thất trách quá.
“Em về trước, anh bảo bọn họ đừng mang lên nữa.” – Cô lại tức giận, hẳn là thấy cô từ bên ngoài theo đến đây, chứ không có sự trùng hợp nào lớn như vậy.
“Có cần anh đưa em về không?” - Mộ Dung Bạch hỏi.
“Không cần đâu.” – Nói rồi đứng lên đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên lườm bức tường chắn ngang hai căn phòng, muốn đạp đổ nhưng rồi lại thôi.
“Nghe lén không phải một đức tính tốt đâu, Lăng Thiếu Phàm.” – Sau khi cô đi, Mộ Dung Bạch liền tựa lưng ra phía sau sát tường mà nói.
“Thật là oan ức, tôi đến đây bàn chuyện làm ăn. Nhưng người đó lại không đến, vừa hay lại ngồi cạnh phòng các người. Việc gì cần xấu hổ với không xấu hổ.” – Anh thản nhiên đáp trả.
A Tử đứng bên cạnh trong lòng thầm khinh bỉ:
“Boss này, anh còn có thể vô sĩ hơn nữa sao?’
...
Thượng Quan Dao tức giận đi ra ngoài tự bắt xe trở về nhà của anh. Nhưng giữa đường lại đổi ý bảo tài xế vòng xe chạy đến trung tâm thương mại. Muốn đi mua sắm, hừ, được thôi muốn nghe lén chứ gì. Tôi sẽ khiến anh “thèm” đến nhỏ dãi mà không có được.
Dạo vòng quanh trung tâm thương mại, rẽ vào các cửa tiệm quần áo cao cấp mua cho mình vài bộ đồ “thiếu vải”, cực kì bốc lửa. Khiến nhân viên bán hàng ban đầu còn tưởng cô là tình nhân của một lão già nhà giàu nào đó được bao nuôi mà chỉ trỏ, nhưng khi nhận được tấm thẻ thanh toán riêng biệt của quân đội cấp cao mà há hốc mồm.
Đây, đây là cướp của người khác sao? Quân nhân cần mua mấy thứ đồ này làm gì chứ, trong cô gái này còn rất trẻ hẳn là còn chưa có chồng. Bây giờ giới trẻ còn chơi mấy trò tình thú như vậy sao.
Thanh toán xong cô đi ra ngoài, lại bắt xe taxi trở về nhà của anh.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro