TRÒ HỀ
2024-11-14 01:18:11
Quân khu 3.
“Giải tán.” – Thượng Quan Dao đứng nghiêm nhìn binh lính xếp theo hàng phía dưới vừa được cô huấn luyện, trên người còn đổ đầy mồ hôi.
Tất cả đều lục đục trở về phòng vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ăn tối. Các giáo quan cũng đứng thành một hàng ngang bên cạnh nhìn bọn họ vài ngày nay có cô ở đây ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà thán phục. Đến cả Vương Thiên ngỗ ngáo khiến bọn họ phải khổ sở lâu nay vậy mà giờ nhìn xem, chẳng phải là đã cụp đuôi mà nghe theo cô rồi sao.
Dạ Kiêu chỉ biết mỉm cười. Khoảng cách của họ quả thật vẫn còn quá xa, cớ sao cùng trang lứa nhưng một người là ở trên cao một người lại ở dưới thấp. Trong lòng dù có yêu thích cô đến mức nào cũng quyết không muốn thổ lộ, không dám mơ ước xa vời.
Sau khi binh lính đã đi hết, trên sân huấn luyện chỉ còn lại cô cùng các giáo quan.
“Đã nhìn rõ chưa, sau này nếu bọn họ không nghe lời cứ thẳng tay theo quy cũ mà phạt cho tôi.” – Cô liếc một lượt qua đám người giáo quan cứ như là lúc cô dạy dỗ đám binh lính kia. Chức vị dù có lớn hơn cô một bậc, bọn họ cũng phải nhún nhường nghe dạy bảo. Chịu thôi, ai bảo cô lại tài giỏi như vậy.
“Rõ.” – Bọn họ cũng cụp đuôi mà hô.
Sư đoàn trưởng Tiền Phong đứng từ phòng làm việc nhìn xuống thấy một màn này mà chỉ biết phì cười.
“Cái con nhóc này, thật là khiến người ta cảm thấy vừa an tâm vừa nhọc lòng mà.”
Từ khi gọi điện nói chuyện với Lôi Khiếu lần đó ông cũng đã thức tỉnh sau nhiều năm. Vẫn là nên dốc sức hoàn thành tốt nghĩa vụ của bản thân, không làm ông ấy cũng như bản thân phải nuối tiếc, thất vọng là được.
Quan sát cách Thượng Quan Dao từ người bị bọn binh mới khinh rẻ, không nghe lời vì là phụ nữ đến khi cô hoàn toàn thuần phục được bọn chúng trong vài ngày khiến ông cũng không khỏi không tán thưởng. Đúng là rất có phong thái của Tổng Tham mưu trưởng. Viên ngọc quý dù có đặt ở nơi bùn lầy cũng sáng lạn.
...
Phòng ăn quân khu 3.
Đúng sáu giờ tối, tất cả binh lính đều tập trung ngồi vào bàn ăn. Vì có Thượng Quan Dao ngồi ở đây mà không khí lại căng thẳng hơn một bậc. Vậy mà cái kẻ gây ra chuyện này vẫn cứ thảnh thơi ngồi dùng bữa.
“Bảo bối à, anh đến thăm em rồi đây.” – Bỗng ngoài cửa phòng ăn có người không biết sống chết mà la lớn.
Vì quân khu 3 ở khá xa tập đoàn VD, phải mất hơn tiếng để chạy đến đây, nên vừa nãy Gia Khiêm mới sợ trễ giờ.
Thượng Quan Dao đen mặt, nghe cái giọng đấy thì biết là ai rồi. Lão hồ ly kia vẫn còn ghi thù vụ cô mắng lão ta đây mà.
Binh lính vừa nghe vậy thì xém tí nữa sặc cơm, thi nhau ngước đầu lên hóng chuyện, vừa nhìn thấy Thượng Quan Vũ liền biết “bảo bối” trong miệng anh là ai mà suýt nữa thì mắc nghẹn. Cô đi lâu như vậy có thể không biết Thượng Quan Dao là ai. Nhưng Thượng Quan Vũ nhất định ai cũng phải biết, anh chính là người thành lập tập đoàn VD đứng hàng nhất nhì thành phố A đấy. Mới đây còn bị đám nhà báo không biết lấy thông tin thân phận là con trai trưởng nhà Thượng Quan nữa ở đâu ra, mà trên báo khắp mọi mặt trận đều rần rần, có ai mà không biết anh chứ.
Tiếng ho sặc sụa thi nhau phát ra. Thượng Quan Dao đập bàn một cái thận mạnh theo đó đứng lên, khiến đám người này nhịn đến đỏ cả mặt.
Thượng Quan Vũ vốn là bị giữ ở bên ngoài nhưng vô tình Tiền Phong lại nhìn thấy nên cho anh vào cũng dặn dò với lính gác cổng bên ngoài sau này hễ thấy anh thì cứ cho vào không cần phải chặn lại. Rồi quay sang bảo với anh là cô đang một mình ở phòng ăn dùng bữa tối. Nên lúc nãy chưa thấy mặt đã la lớn như vậy, đến khi thấy bên trong đầy một phòng người thì mới biết bản thân sắp gặp phải chuyện gì mà như hóa đá.
"Chết thiệt, cái lão kia lại dám đẩy anh tự chui đầu vào rọ như vậy." - Lẩm bẩm mắng chửi Tiền Phong.
“Nhìn gì hả, ăn tối xong thì chạy năm vòng sân huấn luyện cho tôi.” – “Giận cá chém thớt” Thượng Quan Dao quay qua lớn tiếng rồi đi tới mạnh mẽ kéo tay anh trai ra ngoài.
Đám binh lính sau khi nghe cô nói vậy chỉ biết than trong lòng, bọn họ đây là nằm không cũng trúng đạn sao?
...
“Anh có thể sau này nhìn thấy mặt em trước rồi hẳn mở miệng được không?” – Thượng Quan Dao lườm cái kẻ đang hối lỗi đứng cúi đầu trước mặt.
“Nghĩ sắp được gặp em mừng quá nên anh mới...” - Thượng Quan Vũ xoắn xuýt.
“Hừm... cũng không trách anh. Thôi đi, anh đến tìm em có việc gì à?” – Cô hừ lạnh rồi khoát tay, cũng là do cái lão hồ ly Tiền Phong kia gây ra, cô nhất định sẽ tìm cách ”chơi” lại ông ta mới được.
“A, nhắc mới nhớ đấy. Ngày mốt anh đến đón em về nhà nhé, giỗ của mẹ.” - Thấy cô không nhắc đến nữa anh ta liền sáp lại kéo kéo tay áo rằn ri.
“Không cần đâu, em đến mộ thăm mẹ một lát là được rồi.” – Cô gạt cái móng vuốt trên tay áo mình xuống.
“Là bố bảo em về đấy, cũng nên ngồi lại nói chuyện rồi. Em nhìn em xem đã gần 30 tuổi đầu rồi, ông ấy cũng ngoài sáu mươi, cứ ở như vậy không gặp nhau suốt đời luôn à? Nghe lời anh, về nhà một chút thôi cũng được.” - Thượng Quan Vũ sau một hồi lại nghiêm túc kéo cô đứng đối diện mình nói, bàn tay ấm áp đưa lên khẽ vuốt tóc mai cho cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Đứa em gái bảo bối này của anh từ nhỏ đã giận dỗi bố nên là do một tay anh chăm sóc, tuy anh chỉ lớn hơn nó ba tuổi. Rất cáu kỉnh là thế nhưng ít ra vẫn là luôn nể lời nói của anh một chút mà suy nghĩ lại.
“Được, được. Anh cứ về đi, ngày mai có gì em sẽ báo.” – Cô chỉ biết thở dài thỏa hiệp.
“Ừ, anh đợi tin tức của em.” - Nở nụ cười ấm áp, hôn lên tóc cô.
“Này, đã lớn cả rồi mà anh cứ đối với em như con nít thế hả?” - Thượng Quan Dao nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn là đứng yên tại chỗ.
“Lớn gì chứ, em mới bao nhiêu mà nói mình lớn. Vả lại dù em có 50 tuổi thì vẫn là em gái mà anh yêu thương nhất.” – Anh vẫn cưng chiều bẹo hai bên má của cái người đang mặt nặng mày nhẹ khó chịu kia.
“Anh có thôi nói mấy lời buồn nôn đó đi không hả? Một lão già 53 tuổi mà vẫn suốt ngày hôn hít, bẹo má một bà lão 50 tuổi là em gái mình á, nghĩ thôi cũng đã nổi da gà.” - Thượng Quan Dao suy nghĩ đến viễn tưởng đó mà không khỏi muốn đánh cho anh trai này của mình một trận.
“Cái con nhóc này, em nghĩ đi đâu thế hả, đầu óc em thật là không có tí lãng mạn nào cả, cứng nhắc y chang như lão cha nhà mình.” – Đúng là không thể ngọt ngào được với con bé này quá ba giây mà.
“Anh còn chuyện gì không, nếu không thì mau trở về nhà đi.” – Cô phất phất tay đuổi anh đi.
“Được rồi, giờ đi đây. Giữ gìn sức khỏe đấy, ăn nhiều vào, ốm yếu chết đi được.” – Thượng Quan Vũ chỉ biết thở dài, rồi quay người đi, trước khi đi còn không quên nhắc đi nhắc lại cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
“Được rồi. Mau đi đi.” – Cô hất mặt.
Anh chỉ biết lắc đầu, lần nào cũng chỉ gặp được một tí lại bị đuổi đi. Khoảng cách giữa anh em bọn họ trong bốn năm qua có lẽ đã bị kéo dài ra thêm một đoạn.
Đang lúc này, anh bỗng bị ai đó kéo lại rồi đặt lên tay một cái túi.
“Cái này em hái trên núi về đấy, bốn năm ở đấy vô tình biết được thứ lá này nếu đặt ở dưới gối ngủ, tinh thần sẽ thoải mái hơn. Chẳng phải anh thường xuyên mất ngủ sao, cầm lấy đi.” - Thượng Quan Dao nói rồi quay đầu đi mất.
Khiến cho cái kẻ vừa khóc than trong lòng cứng đờ đứng yên tại chỗ, phải một lúc lâu mới ôm cái túi lá thuốc lòng như nở hoa, cười toe toét.
“Đứng là chỉ có bảo bối nhà mình thương mình nhất thôi.”
Đến khi anh ngồi vào xe vẫn còn ôm cái túi đấy mặt mày sướng rơn, cười ngây ngốc. Gia Khiêm ngồi trên ghế lái thấy một màn này thì chỉ biết lắc đầu, cũng chỉ có vị tiểu tổ tông kia mới có thể làm ông chủ mặt lạnh của anh cười như vậy mà thôi. Đúng là một tên “muội khống”, sau này nếu muốn con đường thăng tiến thì anh ta nhất định phải bám lấy vị tiểu tổ tông này mới được.
“Giải tán.” – Thượng Quan Dao đứng nghiêm nhìn binh lính xếp theo hàng phía dưới vừa được cô huấn luyện, trên người còn đổ đầy mồ hôi.
Tất cả đều lục đục trở về phòng vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ăn tối. Các giáo quan cũng đứng thành một hàng ngang bên cạnh nhìn bọn họ vài ngày nay có cô ở đây ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà thán phục. Đến cả Vương Thiên ngỗ ngáo khiến bọn họ phải khổ sở lâu nay vậy mà giờ nhìn xem, chẳng phải là đã cụp đuôi mà nghe theo cô rồi sao.
Dạ Kiêu chỉ biết mỉm cười. Khoảng cách của họ quả thật vẫn còn quá xa, cớ sao cùng trang lứa nhưng một người là ở trên cao một người lại ở dưới thấp. Trong lòng dù có yêu thích cô đến mức nào cũng quyết không muốn thổ lộ, không dám mơ ước xa vời.
Sau khi binh lính đã đi hết, trên sân huấn luyện chỉ còn lại cô cùng các giáo quan.
“Đã nhìn rõ chưa, sau này nếu bọn họ không nghe lời cứ thẳng tay theo quy cũ mà phạt cho tôi.” – Cô liếc một lượt qua đám người giáo quan cứ như là lúc cô dạy dỗ đám binh lính kia. Chức vị dù có lớn hơn cô một bậc, bọn họ cũng phải nhún nhường nghe dạy bảo. Chịu thôi, ai bảo cô lại tài giỏi như vậy.
“Rõ.” – Bọn họ cũng cụp đuôi mà hô.
Sư đoàn trưởng Tiền Phong đứng từ phòng làm việc nhìn xuống thấy một màn này mà chỉ biết phì cười.
“Cái con nhóc này, thật là khiến người ta cảm thấy vừa an tâm vừa nhọc lòng mà.”
Từ khi gọi điện nói chuyện với Lôi Khiếu lần đó ông cũng đã thức tỉnh sau nhiều năm. Vẫn là nên dốc sức hoàn thành tốt nghĩa vụ của bản thân, không làm ông ấy cũng như bản thân phải nuối tiếc, thất vọng là được.
Quan sát cách Thượng Quan Dao từ người bị bọn binh mới khinh rẻ, không nghe lời vì là phụ nữ đến khi cô hoàn toàn thuần phục được bọn chúng trong vài ngày khiến ông cũng không khỏi không tán thưởng. Đúng là rất có phong thái của Tổng Tham mưu trưởng. Viên ngọc quý dù có đặt ở nơi bùn lầy cũng sáng lạn.
...
Phòng ăn quân khu 3.
Đúng sáu giờ tối, tất cả binh lính đều tập trung ngồi vào bàn ăn. Vì có Thượng Quan Dao ngồi ở đây mà không khí lại căng thẳng hơn một bậc. Vậy mà cái kẻ gây ra chuyện này vẫn cứ thảnh thơi ngồi dùng bữa.
“Bảo bối à, anh đến thăm em rồi đây.” – Bỗng ngoài cửa phòng ăn có người không biết sống chết mà la lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì quân khu 3 ở khá xa tập đoàn VD, phải mất hơn tiếng để chạy đến đây, nên vừa nãy Gia Khiêm mới sợ trễ giờ.
Thượng Quan Dao đen mặt, nghe cái giọng đấy thì biết là ai rồi. Lão hồ ly kia vẫn còn ghi thù vụ cô mắng lão ta đây mà.
Binh lính vừa nghe vậy thì xém tí nữa sặc cơm, thi nhau ngước đầu lên hóng chuyện, vừa nhìn thấy Thượng Quan Vũ liền biết “bảo bối” trong miệng anh là ai mà suýt nữa thì mắc nghẹn. Cô đi lâu như vậy có thể không biết Thượng Quan Dao là ai. Nhưng Thượng Quan Vũ nhất định ai cũng phải biết, anh chính là người thành lập tập đoàn VD đứng hàng nhất nhì thành phố A đấy. Mới đây còn bị đám nhà báo không biết lấy thông tin thân phận là con trai trưởng nhà Thượng Quan nữa ở đâu ra, mà trên báo khắp mọi mặt trận đều rần rần, có ai mà không biết anh chứ.
Tiếng ho sặc sụa thi nhau phát ra. Thượng Quan Dao đập bàn một cái thận mạnh theo đó đứng lên, khiến đám người này nhịn đến đỏ cả mặt.
Thượng Quan Vũ vốn là bị giữ ở bên ngoài nhưng vô tình Tiền Phong lại nhìn thấy nên cho anh vào cũng dặn dò với lính gác cổng bên ngoài sau này hễ thấy anh thì cứ cho vào không cần phải chặn lại. Rồi quay sang bảo với anh là cô đang một mình ở phòng ăn dùng bữa tối. Nên lúc nãy chưa thấy mặt đã la lớn như vậy, đến khi thấy bên trong đầy một phòng người thì mới biết bản thân sắp gặp phải chuyện gì mà như hóa đá.
"Chết thiệt, cái lão kia lại dám đẩy anh tự chui đầu vào rọ như vậy." - Lẩm bẩm mắng chửi Tiền Phong.
“Nhìn gì hả, ăn tối xong thì chạy năm vòng sân huấn luyện cho tôi.” – “Giận cá chém thớt” Thượng Quan Dao quay qua lớn tiếng rồi đi tới mạnh mẽ kéo tay anh trai ra ngoài.
Đám binh lính sau khi nghe cô nói vậy chỉ biết than trong lòng, bọn họ đây là nằm không cũng trúng đạn sao?
...
“Anh có thể sau này nhìn thấy mặt em trước rồi hẳn mở miệng được không?” – Thượng Quan Dao lườm cái kẻ đang hối lỗi đứng cúi đầu trước mặt.
“Nghĩ sắp được gặp em mừng quá nên anh mới...” - Thượng Quan Vũ xoắn xuýt.
“Hừm... cũng không trách anh. Thôi đi, anh đến tìm em có việc gì à?” – Cô hừ lạnh rồi khoát tay, cũng là do cái lão hồ ly Tiền Phong kia gây ra, cô nhất định sẽ tìm cách ”chơi” lại ông ta mới được.
“A, nhắc mới nhớ đấy. Ngày mốt anh đến đón em về nhà nhé, giỗ của mẹ.” - Thấy cô không nhắc đến nữa anh ta liền sáp lại kéo kéo tay áo rằn ri.
“Không cần đâu, em đến mộ thăm mẹ một lát là được rồi.” – Cô gạt cái móng vuốt trên tay áo mình xuống.
“Là bố bảo em về đấy, cũng nên ngồi lại nói chuyện rồi. Em nhìn em xem đã gần 30 tuổi đầu rồi, ông ấy cũng ngoài sáu mươi, cứ ở như vậy không gặp nhau suốt đời luôn à? Nghe lời anh, về nhà một chút thôi cũng được.” - Thượng Quan Vũ sau một hồi lại nghiêm túc kéo cô đứng đối diện mình nói, bàn tay ấm áp đưa lên khẽ vuốt tóc mai cho cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Đứa em gái bảo bối này của anh từ nhỏ đã giận dỗi bố nên là do một tay anh chăm sóc, tuy anh chỉ lớn hơn nó ba tuổi. Rất cáu kỉnh là thế nhưng ít ra vẫn là luôn nể lời nói của anh một chút mà suy nghĩ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, được. Anh cứ về đi, ngày mai có gì em sẽ báo.” – Cô chỉ biết thở dài thỏa hiệp.
“Ừ, anh đợi tin tức của em.” - Nở nụ cười ấm áp, hôn lên tóc cô.
“Này, đã lớn cả rồi mà anh cứ đối với em như con nít thế hả?” - Thượng Quan Dao nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn là đứng yên tại chỗ.
“Lớn gì chứ, em mới bao nhiêu mà nói mình lớn. Vả lại dù em có 50 tuổi thì vẫn là em gái mà anh yêu thương nhất.” – Anh vẫn cưng chiều bẹo hai bên má của cái người đang mặt nặng mày nhẹ khó chịu kia.
“Anh có thôi nói mấy lời buồn nôn đó đi không hả? Một lão già 53 tuổi mà vẫn suốt ngày hôn hít, bẹo má một bà lão 50 tuổi là em gái mình á, nghĩ thôi cũng đã nổi da gà.” - Thượng Quan Dao suy nghĩ đến viễn tưởng đó mà không khỏi muốn đánh cho anh trai này của mình một trận.
“Cái con nhóc này, em nghĩ đi đâu thế hả, đầu óc em thật là không có tí lãng mạn nào cả, cứng nhắc y chang như lão cha nhà mình.” – Đúng là không thể ngọt ngào được với con bé này quá ba giây mà.
“Anh còn chuyện gì không, nếu không thì mau trở về nhà đi.” – Cô phất phất tay đuổi anh đi.
“Được rồi, giờ đi đây. Giữ gìn sức khỏe đấy, ăn nhiều vào, ốm yếu chết đi được.” – Thượng Quan Vũ chỉ biết thở dài, rồi quay người đi, trước khi đi còn không quên nhắc đi nhắc lại cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
“Được rồi. Mau đi đi.” – Cô hất mặt.
Anh chỉ biết lắc đầu, lần nào cũng chỉ gặp được một tí lại bị đuổi đi. Khoảng cách giữa anh em bọn họ trong bốn năm qua có lẽ đã bị kéo dài ra thêm một đoạn.
Đang lúc này, anh bỗng bị ai đó kéo lại rồi đặt lên tay một cái túi.
“Cái này em hái trên núi về đấy, bốn năm ở đấy vô tình biết được thứ lá này nếu đặt ở dưới gối ngủ, tinh thần sẽ thoải mái hơn. Chẳng phải anh thường xuyên mất ngủ sao, cầm lấy đi.” - Thượng Quan Dao nói rồi quay đầu đi mất.
Khiến cho cái kẻ vừa khóc than trong lòng cứng đờ đứng yên tại chỗ, phải một lúc lâu mới ôm cái túi lá thuốc lòng như nở hoa, cười toe toét.
“Đứng là chỉ có bảo bối nhà mình thương mình nhất thôi.”
Đến khi anh ngồi vào xe vẫn còn ôm cái túi đấy mặt mày sướng rơn, cười ngây ngốc. Gia Khiêm ngồi trên ghế lái thấy một màn này thì chỉ biết lắc đầu, cũng chỉ có vị tiểu tổ tông kia mới có thể làm ông chủ mặt lạnh của anh cười như vậy mà thôi. Đúng là một tên “muội khống”, sau này nếu muốn con đường thăng tiến thì anh ta nhất định phải bám lấy vị tiểu tổ tông này mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro