Gài bẫy
Chước Bắc Phong
2025-02-25 02:40:21
Đến khi món ăn cuối cùng được mang lên, Vưu Tốc vẫn chưa hiểu được ẩn ý của ông trời khi sắp xếp mọi thứ như thế này.Cô như bị rút mất hồn phách, ăn uống trong trạng thái ngẩn ngơ, ánh mắt dán chặt vào màn hình đen ngòm của chiếc điện thoại.Ba lần.Ba cơ hội rành rành trước mặt, anh đều bỏ lỡ hết.Chẳng lẽ đây chính là ý trời, muốn cô giấu kín thân phận, cất giấu tình cảm của mình vào góc tối mà lặng lẽ cất giữ sao?Nỗi buồn giống như nicotine, chẳng bao giờ có thể phơi bày dưới ánh sáng được ư?Tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ vẫn nằm yên trên giao diện trò chuyện, nhưng Vưu Tốc lại chẳng có chút hứng thú nào để mở ra xem.Cơm và thức ăn trong bát vẫn còn nguyên, hạt cơm trắng dưới ánh nhìn của cô cũng chẳng hề vơi bớt. Cô khó chịu day day vành tai, định ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo thì bất chợt một đôi đũa trắng muốt xuất hiện bên cạnh.Miếng cá tươi ngon được gắp cẩn thận đặt lên ngọn cơm mà cô vừa nhìn chằm chằm ban nãy.Người đưa đũa vào đặt miếng cá xong liền nhẹ nhàng hỏi, như thuận miệng nói: “Không đói à?”Giọng nói trong trẻo, có phần lười biếng nhưng lại như đang dò hỏi điều gì.Vưu Tốc lặng lẽ dời mắt sang gương mặt của Tưởng Trì Kỳ, nhìn anh khoảng ba giây rồi mệt mỏi thu hồi ánh nhìn, thở dài buông lời oán trách.“Đồ đàn ông đáng ghét…”“?”“Cậu đang chửi ai đấy?”“…Thính tai phết nhỉ.”“Là do cậu nói to quá thôi.”Tưởng Trì Kỳ nhàn nhạt liếc cô một cái.Trước mặt họ, Thắng Thiên Dương – người đã đánh bay hai bát cơm – nỗ lực nuốt miếng cơm trong miệng, yếu ớt giơ tay lên: “Làm phiền một chút, hai người nói nhỏ như vậy là định thi nghiên cứu sinh hả?”“…”–Sau màn gắp thức ăn của Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc cũng cố gắng ăn thêm được vài miếng. Cô vừa nhai vừa tự nhủ.Không đáng vì một gã tồi mà phá hỏng khẩu vị của mình.Rõ ràng cô vốn bài xích đàn ông từ trong tiềm thức cơ mà.… Biết đâu cô đâu phải thích anh, chẳng qua chỉ là ngưỡng mộ một thứ đẹp đẽ mà thôi.Hết đạo lý này đến đạo lý khác vang lên trong đầu, thế nhưng ánh mắt lại vô thức lướt đến bàn tay đang cầm đôi đũa tre của Tưởng Trì Kỳ.Chiếc đồng hồ thạch anh tinh tế khẽ đặt trên xương cổ tay, ngón tay dài thon, khớp ngón sạch sẽ, làn da trắng lạnh, đẹp đến nao lòng…Vưu Tốc nhận ra mình đang ngắm anh quá lâu, vội thu hồi ánh nhìn, tự kiểm điểm bản thân. Cô chống khuỷu tay trái lên bàn, chắn hết tầm mắt từ phía Tưởng Trì Kỳ.Nét mặt giấu sau tay, khóe môi cũng vô thức trễ xuống.Tay đẹp thì sao chứ, cũng chính đôi tay này dùng để nhắn tin linh tinh trên mạng đó thôi.Nghĩ đến đây, như để xác nhận điều gì, cô giơ tay mở khóa màn hình.Hai mươi phút trước.Tưởng Trì Kỳ gửi tin nhắn: Cũng nhớ cậu.Bỏ chủ ngữ.Cố tạo ra một kiểu khí chất nửa vời, giả tạo như đang trêu đùa vậy.Cố tình để nắm bắt tâm lý của đối phương, mà đối phương chẳng phải ai khác, chính là cô.Ngay cả kiểu tin nhắn sến sẩm của cô mà anh còn đáp lại bằng cái câu “Cũng nhớ cậu” thì…Những cô nàng kiêu kỳ thích chơi đùa tình cảm, làm sao anh có thể kháng cự nổi chứ…Hàng mi Vưu Tốc khẽ rủ xuống, cảm giác chán chường vừa bị đè nén lại bùng lên.“Mai các cậu có tiết lúc 8 giờ không?”Tần Lâm ăn uống no nê, lau sạch khóe miệng, nhìn lướt qua hóa đơn mà nhân viên vừa đưa tới. Cô nàng nghĩ hôm nay tiêu tiền chưa đã, lại muốn bày trò gì đó nữa.“Mai chiều mới có tiết.” Thắng Thiên Dương trả lời.“Vậy hay là…”Trong lòng Vưu Tốc bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.Giờ cô chỉ muốn về trường ngủ một giấc thật đã. Đêm qua suy nghĩ miên man đến tận ba giờ sáng, bây giờ mệt đến mức tê dại cả người rồi. Cô chưa kịp cản Tần Lâm thì hai cô gái ngồi cạnh đã kịp nhìn nhau ăn ý, rồi đồng thanh hô lớn:“Đi thôi! KTV!”Mạn Mạn và Tần Lâm lập tức ăn ý.“Được luôn!!”Thắng Thiên Dương phản ứng hơi chậm một nhịp nhưng cũng phấn khích hùa theo.Mọi người hăng hái hẳn lên. Vưu Tốc chẳng còn sức mà chống cự, bước chậm rì rì theo sau. Đi mãi đi mãi thì bất chợt nhận ra bên cạnh mình có thêm một bóng người.Tưởng Trì Kỳ cho tay vào túi, sóng vai đi bên cô.Vưu Tốc khẽ nghiêng đầu nhìn anh, không nói gì, ngoan ngoãn theo anh đến trước cửa KTV.Tới cửa tiệm, Tưởng Trì Kỳ mới bước nhanh hơn vài bước, kéo giãn khoảng cách với cô.Vưu Tốc im lặng nhìn theo bóng lưng anh, chẳng biết vì sao lại bướng bỉnh hơn, bước chân càng chậm rì.Đi nhanh như vậy để làm gì chứ…Đợi đến khi cô miễn cưỡng bước chậm lại để nhập bọn cùng mọi người, mới nghe Tần Lâm ca thán rằng anh đã đi đặt phòng trước rồi, không để Tần Lâm phải tốn tiền nữa.Tiệm này cách âm rất tốt, nhưng cũng không chịu nổi tiếng gào thét của ông chú phòng bên cạnh, tạo ra một bầu không khí náo nhiệt.Vưu Tốc thuộc kiểu người chẳng bao giờ hòa mình vào không khí KTV, huống chi giờ đây phòng còn có thêm hai cậu con trai. Cô vừa vào đã ôm gối ngồi một góc, chỉ im lặng nghe họ hát.Không biết bữa cơm hồi nãy Tần Lâm đã tốn bao nhiêu, nhưng cô đã liếc qua menu vài lần, có thể đoán được mức giá. Vưu Tốc đếm ngón tay tính tiền rồi chuyển khoản cho Tần Lâm phần của mình.Sau đó lại lên trang Meituan tra giá phòng KTV.Trang web vừa tải xong, ánh mắt cô khẽ khựng lại.Trước đây, cô đi KTV với bạn cấp ba là vào buổi chiều, có lẽ vì lúc đó vắng khách nên giá phòng không quá đắt. Nhưng lần này vị trí đắt đỏ, thời gian cao điểm, nên số tiền hiện ra khiến cô thấy hơi xót ruột.Do dự vài giây, cuối cùng Vưu Tốc vẫn chuyển tiền cho Tưởng Trì Kỳ qua Alipay.Cô nghe thấy trong phòng có âm thanh nhắc nhở vang lên, nửa phút sau, bỗng nhiên có một bóng đen phủ xuống trước mắt.Nặng nề, che kín cả người cô.“Sao lại gửi tiền cho tôi?”Đúng là Tưởng Trì Kỳ rồi.Vưu Tốc cụp mắt xuống, như thể rất tùy ý: “Tiền phòng thôi mà.”Giọng cô rất nhẹ.“Tôi mời mà.”Tưởng Trì Kỳ liền chuyển tiền trả lại cho cô.Anh không nói gì thêm, chỉ nhấc đĩa trái cây màu đen tuyền trên bàn trà đưa đến trước mặt cô.Vưu Tốc hơi luống cuống, đưa tay cầm một cây tăm ghim lấy một miếng dưa gang bỏ vào miệng.“Cầm lấy mà ăn đi.”Tay anh vẫn chưa hạ xuống.Cho đến khi Vưu Tốc ngập ngừng đặt đĩa trái cây lên đầu gối, anh mới ngồi trở lại vị trí đối diện.Dưa gang ngọt lịm, trên bàn trà ngoài đĩa trái cây còn có hai thùng bia, bỏng ngô và vài món tráng miệng khác, chắc đều do Tưởng Trì Kỳ gọi cả.Cô liếc nhìn bàn trà đầy ắp đồ ăn, tai lại nghe thấy tiếng các bạn bên cạnh trò chuyện rôm rả.“Lần này chắc chắn không ăn hết đâu, bọn mình vừa mới ăn cơm xong mà…”“Anh Tưởng đã gọi rồi thì tự nhiên có người ăn hết thôi, lỡ đâu tí nữa tôi phải gói mang về.”Thắng Thiên Dương cười hì hì với tay định lấy một cái bánh trứng, liền bị Tưởng Trì Kỳ đá nhẹ một phát vào chân.“Cậu là lợn à?”“Vẫn còn người chưa ăn no đâu.”Còn người chưa ăn no.Tay cầm cây tăm của Vưu Tốc khựng lại.Cô chưa kịp liếc nhìn người trước mặt thì điện thoại lại báo tin nhắn.Tưởng Trì Kỳ: Đang làm gì đấy?Tưởng Trì Kỳ: Sao lâu không trả lời, không vui à?Hôm nay Vưu Tốc đúng là có hơi im lìm, bữa cơm cũng chỉ gảy vài hạt, tay cầm đũa lúc lắc mãi mà chẳng gắp được món nào, lúc đi bên cạnh cũng chẳng nói một câu.Chẳng rõ đang có chuyện gì buồn bực.Tưởng Trì Kỳ nhắn tin xong, mới ngẩng lên nhìn cô qua chiếc bàn trà dài ngang.Mái tóc phía trước trán của cô hơi rối, vành tai ửng đỏ, khóe mắt trầm buồn. Cô cụp mắt nhìn đĩa trái cây trên đùi, sau cùng nhấc lấy dụng cụ khui bia, cổ tay hơi cong lại, cố sức mở nắp chai bia rồi đặt chai xuống đất.Không dám đặt lên bàn, như thể sợ có ai thấy vậy.Từng ngụm bia lạnh ngắt chảy xuống cổ họng, nỗi muộn phiền trong lòng Vưu Tốc bỗng vơi đi phần nào.Mẹ kiếp.Hôm nay vui thì tính hôm nay.Nicontine đau buồn hay Vưu Tốc thì cũng đều là cô.Nói chuyện phiếm trên wechat với cô, ngoài đời thì đi sóng vai với cô.Đặt lẩu hay mang bữa sáng đến cũng đều là cô nhận.“Cũng nhớ cậu” và “Có người chưa ăn no” đều là cô.Không có gì đáng để dằn vặt nội tâm nữa.Tửu lượng của cô không tốt, uống vài ngụm mà mặt đã đỏ ửng, cô liền cầm điện thoại trả lời tin nhắn.Vưu Tốc: Vẫn đang nhớ cậu đây!Cố tình phớt lờ dòng tin nhắn hỏi han tâm trạng của anh.Vưu Tốc từng trò chuyện với nhiều người trên mạng, nhưng lâu nay chủ đề của cô thường là những câu chuyện hài hước hay thú vị trong cuộc sống.Ngay cả những vụ bê bối của ngôi sao khiến Weibo nổ tung, cô cũng không chủ động chia sẻ với ai vì sợ đối phương là fan của nghệ sĩ đó, vô tình làm họ buồn bã.Chủ đề mà cô chọn trò chuyện đều là những nội dung được tinh lọc kỹ càng, đảm bảo không mang đến cảm xúc tiêu cực cho người khác.Thành ra với Tưởng Trì Kỳ, cô cũng quen đeo lên chiếc mặt nạ của mình.Sợ chủ đề quá nhạt nhẽo mà câu chuyện bị ngắt quãng, Vưu Tốc liền gửi thêm một sticker hài hước với biểu cảm “Bùng nổ chỉ số S tính”.Anh đáp lại một dấu hỏi chấm.Vưu Tốc cười thỏa mãn gửi tiếp lời giải thích.Vưu Tốc: Bùng nổ chỉ số S tính! Khởi động study mode!Tưởng Trì Kỳ chiều theo để cô chọc ghẹo: Mười giờ rồi còn học à?Vưu Tốc: Đúng vậy!Vưu Tốc: Rất dễ học mà.Vưu Tốc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền chuyển sang bàn phím tiếng Anh rồi gõ vài chữ.Vưu Tốc: good good study, day day up you.Nhắn xong dòng này, cô cố tình ngửa đầu như không để ý, khẽ xoay cổ, ánh mắt âm thầm dõi về phía người đàn ông đối diện.Cô nhìn thấy ánh mắt Tưởng Trì Kỳ hơi tối lại, môi anh nhếch lên một nụ cười, người dựa vào lưng ghế sofa, đặt điện thoại trên đùi, chầm chậm gõ từng chữ.Tưởng Trì Kỳ: Có đúng nghĩa mà tôi nghĩ không đấy?Vưu Tốc: Cậu nghĩ sao?Tưởng Trì Kỳ: Vậy thì tới đây.Vậy thì tới đây.Vưu Tốc hơi khựng lại, ngửa cổ uống thêm hụm bia, không trả lời thẳng vào câu của anh.Vưu Tốc: Đối với cô gái nào cậu cũng thế này à?Nếu người khác nói chuyện không đứng đắn, cậu cũng sẵn lòng trả lời hùa theo sao?Tưởng Trì Kỳ: “Thế còn cậu thì sao, cậu đối với tất cả đàn ông đều như thế này à?”Vưu Tốc: “Tôi là người hỏi trước đấy.”Tưởng Trì Kỳ: “Tôi chỉ nói chuyện với mình cậu thôi.”Câu trả lời này anh đã nói vô số lần, nhưng Vưu Tốc vẫn nửa tin nửa ngờ.
Cô bâng quơ trả lời một câu “Đi rửa mặt đã”, sau đó khóa màn hình điện thoại lại, bắt đầu chuyên tâm uống bia.Khi tâm trạng không tốt, người ta thường tìm đến một thứ gì đó để trút bỏ cảm xúc, giống như trước kia, Tưởng Trì Kỳ từng hút thuốc. Lúc mới quen Vưu Tốc, cô cứ né tránh anh mãi, khiến cơn thèm thuốc của anh bất giác nặng hơn, sau đó mới dần dần giảm đi.Nhìn cách Vưu Tốc uống bia bây giờ, anh cũng nghĩ cô đang muốn giải tỏa tâm trạng.Nhưng cô không chịu kể với anh.Vì anh chỉ là một người bạn trên mạng thôi sao?Tưởng Trì Kỳ kéo ngược lại dòng tin nhắn trước đó, chọn tin nhắn hỏi thăm tâm trạng của cô, rồi nhấn trả lời lần nữa: “Cậu có thật sự đang không vui không?”Tưởng Trì Kỳ: “Cậu có thể trút bỏ hết những cảm xúc tiêu cực cho tôi.”Anh biết bây giờ cô chưa xem điện thoại.Lúc này, Vưu Tốc lại mở thêm một chai bia nữa.Ba người bạn vẫn đang say sưa hát hò không để ý đến cô. Cô che giấu cảm xúc rất giỏi, lúc khóe môi khẽ rủ xuống liền cúi đầu, khi ngẩng lên lại cố nở nụ cười nhạt, khiến người khác chẳng thể phát hiện tâm trạng uể oải của mình, vì sợ sẽ làm tụt hứng của mọi người.Tưởng Trì Kỳ không vạch trần cô, cũng không ngăn cô uống bia.Dù sao chỉ là uống vài chai, cũng chẳng thể gọi là say xỉn. Hại cho cơ thể thì không đáng kể, ít nhất cũng tốt hơn là cứ mãi giữ tâm trạng buồn bã.Anh chỉ lặng lẽ ngồi sang bên cạnh, mở thêm vài chai bia rồi để đó, cùng uống với cô.Hai người không hề chạm ly, đến khi hơi men bắt đầu dâng lên, Vưu Tốc mới nhận ra bên cạnh mình có thêm một bạn nhậu.Cô mở đôi mắt đỏ hoe, liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ, giọng nói hơi lơ lửng, “Cậu cũng không vui sao?”Đoán trúng rồi.Cô đang không vui.Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ khẽ trầm xuống, không nói lời nào, chỉ cầm lên một miếng xoài, đút vào miệng cô.Vị đắng của bia lạnh pha trộn với vị ngọt của xoài, đọng lại thành một hương vị kỳ lạ.Vưu Tốc nhìn chăm chú vào anh. Bàn tay đang chống trên ghế sofa khẽ nhích một chút về phía người đàn ông, thân thể cũng nghiêng về phía anh, hoàn toàn là theo bản năng.Tưởng Trì Kỳ có thể ngửi thấy hương trái cây thoang thoảng trên người cô, không biết là từ dầu gội hay sữa tắm.Hơi thở anh bất giác chậm lại, ánh mắt thầm đo lường khoảng cách giữa cả hai.Chỉ cần cánh tay Vưu Tốc mềm nhũn đi một chút nữa, cô sẽ ngã vào lòng anh.Anh đợi.“Tưởng Trì Kỳ.”“Ừm?”Người đàn ông khẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn dáng vẻ say xỉn của cô.“Đây là điện thoại của tôi.”Ngón tay cô đã tê cứng, lóng ngóng muốn với lấy chiếc điện thoại trên bàn.Chưa kịp chạm vào thì khuỷu tay cô đã đụng phải một chai bia vừa khui nắp.Người đàn ông bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nhưng bia đã kịp đổ tràn ra, chảy xuống dọc thân chai rồi loang khắp chiếc điện thoại.Ướt nhẹp, tí tách rỉ nước xuống đất.Vưu Tốc bị tình huống bất ngờ này làm cho tỉnh táo đôi chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại ngâm trong bia, rồi lại nhìn sang Tưởng Trì Kỳ đang giữ cái chai, dần dần hiểu ra.Bỗng nhiên cô buồn bã đấm vào vai anh một cái.Lực không mạnh lắm, đấm nhẹ lên vai anh.“Tưởng Trì Kỳ.”“Cậu phải đền điện thoại cho tôi, huhu…”
Cô bâng quơ trả lời một câu “Đi rửa mặt đã”, sau đó khóa màn hình điện thoại lại, bắt đầu chuyên tâm uống bia.Khi tâm trạng không tốt, người ta thường tìm đến một thứ gì đó để trút bỏ cảm xúc, giống như trước kia, Tưởng Trì Kỳ từng hút thuốc. Lúc mới quen Vưu Tốc, cô cứ né tránh anh mãi, khiến cơn thèm thuốc của anh bất giác nặng hơn, sau đó mới dần dần giảm đi.Nhìn cách Vưu Tốc uống bia bây giờ, anh cũng nghĩ cô đang muốn giải tỏa tâm trạng.Nhưng cô không chịu kể với anh.Vì anh chỉ là một người bạn trên mạng thôi sao?Tưởng Trì Kỳ kéo ngược lại dòng tin nhắn trước đó, chọn tin nhắn hỏi thăm tâm trạng của cô, rồi nhấn trả lời lần nữa: “Cậu có thật sự đang không vui không?”Tưởng Trì Kỳ: “Cậu có thể trút bỏ hết những cảm xúc tiêu cực cho tôi.”Anh biết bây giờ cô chưa xem điện thoại.Lúc này, Vưu Tốc lại mở thêm một chai bia nữa.Ba người bạn vẫn đang say sưa hát hò không để ý đến cô. Cô che giấu cảm xúc rất giỏi, lúc khóe môi khẽ rủ xuống liền cúi đầu, khi ngẩng lên lại cố nở nụ cười nhạt, khiến người khác chẳng thể phát hiện tâm trạng uể oải của mình, vì sợ sẽ làm tụt hứng của mọi người.Tưởng Trì Kỳ không vạch trần cô, cũng không ngăn cô uống bia.Dù sao chỉ là uống vài chai, cũng chẳng thể gọi là say xỉn. Hại cho cơ thể thì không đáng kể, ít nhất cũng tốt hơn là cứ mãi giữ tâm trạng buồn bã.Anh chỉ lặng lẽ ngồi sang bên cạnh, mở thêm vài chai bia rồi để đó, cùng uống với cô.Hai người không hề chạm ly, đến khi hơi men bắt đầu dâng lên, Vưu Tốc mới nhận ra bên cạnh mình có thêm một bạn nhậu.Cô mở đôi mắt đỏ hoe, liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ, giọng nói hơi lơ lửng, “Cậu cũng không vui sao?”Đoán trúng rồi.Cô đang không vui.Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ khẽ trầm xuống, không nói lời nào, chỉ cầm lên một miếng xoài, đút vào miệng cô.Vị đắng của bia lạnh pha trộn với vị ngọt của xoài, đọng lại thành một hương vị kỳ lạ.Vưu Tốc nhìn chăm chú vào anh. Bàn tay đang chống trên ghế sofa khẽ nhích một chút về phía người đàn ông, thân thể cũng nghiêng về phía anh, hoàn toàn là theo bản năng.Tưởng Trì Kỳ có thể ngửi thấy hương trái cây thoang thoảng trên người cô, không biết là từ dầu gội hay sữa tắm.Hơi thở anh bất giác chậm lại, ánh mắt thầm đo lường khoảng cách giữa cả hai.Chỉ cần cánh tay Vưu Tốc mềm nhũn đi một chút nữa, cô sẽ ngã vào lòng anh.Anh đợi.“Tưởng Trì Kỳ.”“Ừm?”Người đàn ông khẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn dáng vẻ say xỉn của cô.“Đây là điện thoại của tôi.”Ngón tay cô đã tê cứng, lóng ngóng muốn với lấy chiếc điện thoại trên bàn.Chưa kịp chạm vào thì khuỷu tay cô đã đụng phải một chai bia vừa khui nắp.Người đàn ông bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nhưng bia đã kịp đổ tràn ra, chảy xuống dọc thân chai rồi loang khắp chiếc điện thoại.Ướt nhẹp, tí tách rỉ nước xuống đất.Vưu Tốc bị tình huống bất ngờ này làm cho tỉnh táo đôi chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại ngâm trong bia, rồi lại nhìn sang Tưởng Trì Kỳ đang giữ cái chai, dần dần hiểu ra.Bỗng nhiên cô buồn bã đấm vào vai anh một cái.Lực không mạnh lắm, đấm nhẹ lên vai anh.“Tưởng Trì Kỳ.”“Cậu phải đền điện thoại cho tôi, huhu…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro