Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Gián đoạn

Chước Bắc Phong

2025-02-25 02:40:21

“Em nghĩ sao?”Giọng anh trầm xuống, nghe có phần đáng sợ.Bàn tay anh theo cảm xúc mãnh liệt đã chẳng còn chút dè dặt nào nữa.Tưởng Trì Kỳ để mặc cô hôn, những ngón tay mang theo vết chai của anh lướt trên vùng da mềm mại nơi eo và hông cô.Dường như Vưu Tốc rất nhạy cảm, chẳng mấy chốc, anh nhận ra cô đang run rẩy, cơ thể khẽ co giật, khiến anh không thể tiếp tục.Nhưng cô lại kéo anh, không để anh dừng lại.Ngón tay đan vào nhau, cuối cùng anh cũng nắm lấy đôi tay đang chống cự của cô, cố gắng kiềm chế và dừng lại.Trong mắt Tưởng Trì Kỳ vẫn còn sót lại sự đam mê, vẻ quyến rũ kiềm nén.Anh giúp cô chỉnh lại gấu áo, rồi bế cô ngồi lên tủ, cúi xuống nhìn vào mắt cô.“Gần đây áp lực lớn lắm à?”Sự chủ động của cô hôm nay hoàn toàn bất ngờ, giống như muốn trút giận, đến mức cắn môi anh đến bật máu.Tưởng Trì Kỳ cảm nhận được tâm trạng không vui của cô.“Không có.”Họng cô khô khốc, cô lấy viên kẹo ngậm từ túi, để viên kẹo bạc hà tan dần trong miệng rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Tại sao lại đẩy em ra…”“Em đang run đấy, anh không phải là cầm thú.”Giọng anh vẫn còn chút khàn, tay khẽ lau đôi môi ướt át của cô.“Giả sử… giả sử em đang run vì phấn khích thì sao?”Rõ ràng là đang nói càn.Tưởng Trì Kỳ cười khẽ, “Dù vậy cũng không được.”“Vì chưa mua… bao.”Anh nói như thể chuyện thường tình, mắt nhìn chằm chằm, đến khi thấy gương mặt cô ửng đỏ thì mới gõ nhẹ vào hộp cơm đã đóng gói.“Em ăn trước đi, anh đi tắm.”Tiếng nước chảy tí tách vọng ra từ phòng tắm, Vưu Tốc ngồi im một lúc rồi mới từ từ bước xuống khỏi tủ, chai sữa bên cạnh vẫn còn ấm.Cô thay giày, rồi nằm dài trên ghế sofa.–Trước đây, cuối kỳ phòng 305 đều dựa vào Vưu Tốc chỉ điểm trọng tâm, nhưng lần này cô với Tưởng Trì Kỳ dính nhau cả ngày, không có thời gian hướng dẫn các bạn.Các cô gái trong phòng dần trở nên khổ sở, phòng 305 quyết định cử đại diện là Tần Lâm sang xin chỉ giáo từ “học bá”.Tần Lâm mang theo một ba lô đầy sách nặng trĩu, một quyển sổ trống và một đống đồ ăn vặt do các bạn phòng góp lại, tìm đến cô để học hỏi.Khu vực học bài trong thư viện cũng có thể thảo luận, nhưng Thắng Thiên Dương có việc cần gặp Tưởng Trì Kỳ, nên bốn người hẹn nhau tại căn hộ của anh.Từ sau khi Vưu Tốc trở về từ thành phố Y, Tần Lâm nhận thấy cô không vui, như thể có gì đang đè nén trong lòng, có vẻ liên quan đến việc ông của cô qua đời, nhưng dường như không chỉ có vậy.Hai chàng trai đứng tựa vào khung cửa, Tần Lâm và Vưu Tốc thì cúi đầu trên bàn, thỉnh thoảng lại có tiếng lật trang và tiếng thảo luận.Thắng Thiên Dương không nhịn được hào hứng, cũng muốn lấy sổ từ mới ra học vài từ như “abandon”.“Bạn học Vưu đúng là ghê gớm, tôi không tưởng tượng được nếu học từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối, não của tôi sẽ thành ra thế nào nữa.”“Thành hồ nhão thôi.”Tưởng Trì Kỳ tựa cửa, nói vu vơ.“… Nói vậy làm tổn thương quá.” Thắng Thiên Dương liếc qua Tần Lâm đang cắn móng tay ngơ ngác, rồi vô tình liếc nhìn Vưu Tốc, ngạc nhiên nói.“Anh Tưởng này, sao cậu chăm cậu ấy kiểu gì mà thấy như gầy đi một vòng thế kia?”“Không chăm được.”Ánh mắt anh cũng dừng lại trên người cô, ngập ngừng một lúc rồi đáp, “Mấy ngày nay cô ấy không ăn uống gì mấy.”Vưu Tốc từng nói với anh rằng nếu ăn quá nhiều, máu sẽ dồn về dạ dày làm đầu óc trì trệ, nên học lúc bụng rỗng là tốt nhất.Đúng là lý thuyết nhảm nhí.Anh mua hai chai nước đường glucose từ phòng y tế, còn dự trữ một tủ lạnh đầy đồ ăn vặt, chờ cô tự chịu không nổi mà ăn.“Nói thật, tôi cũng muốn qua đây học chung. Tôi thấy chỗ bàn ăn sắp xếp có không khí học hành lắm, anh Tưởng cũng học à?”“Không học không được.” Anh lấy ra điếu thuốc, giọng trầm thấp, “Người ta nói không thích học với người dở.”Chưa kịp thấy Thắng Thiên Dương tròn mắt kinh ngạc, Tưởng Trì Kỳ đã gõ vào điếu thuốc, rồi nhét lại vào hộp.“Nếu muốn đến thì cứ đến, ở đây có chỗ ngồi, mà…”“Cũng có thể giúp tôi một tay.”Giúp gì trong lúc này chứ?Thắng Thiên Dương gãi đầu, ngập ngừng nói, “Giúp gì đây? Tôi có khi còn không qua được, không biết khoanh vùng trọng tâm…”Tưởng Trì Kỳ liếc anh ta một cái, “Cậu đến đây làm cô ấy vui lên.”“Nếu nhờ cậu khoanh trọng tâm thì đừng mơ tốt nghiệp.”“…”Đau lòng quá.Thắng Thiên Dương không hiểu nổi bọn họ đang có chuyện gì, nhưng vốn anh ta cũng lười để ý chi tiết.Tưởng Trì Kỳ là bạn thân của anh ta, Vưu Tốc là bạn tốt của anh ta, dù không biết rõ chuyện, anh ta vẫn sẵn lòng xen vào.Anh chàng giả đò suy nghĩ một lúc rồi nhận lời.“Tôi nghĩ ra cách hay rồi.” Anh ta xoa cằm.Tưởng Trì Kỳ: “?”“Tôi sẽ nói với cậu ấy rằng tôi muốn theo đuổi Tần Lâm, nhờ cậu ấy tư vấn, vậy là cậu ấy không còn thời gian mà buồn nữa.”“Ý hay đấy.”Tưởng Trì Kỳ khẽ cười, vỗ vai anh ta rồi rời đi, “Chẳng thấy chút tư lợi cá nhân nào cả.”“…”Thắng Thiên Dương là người thuộc phái hành động, nhân lúc Tần Lâm ra ngoài đun nước, liền thổ lộ với Vưu Tốc.Vưu Tốc đang chìm trong đống kiến thức phức tạp, nghe tin xong… ngạc nhiên đứng hình.“Cậu không đùa đấy chứ?”Trong mắt cô, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương như oan gia, cô còn nhớ Thắng Thiên Dương hay trêu chọc Tần Lâm, không có chút thật lòng nào. Không ngờ anh ta lại động lòng thật sự.Vưu Tốc bất giác nhớ đến lần đốt lửa trại bên hồ, mọi người nắm tay nhau nhảy múa, cô nắm tay Tần Lâm, còn bên phải Tần Lâm hình như… là Thắng Thiên Dương.Có phải khi ấy đã có “tia lửa” giữa họ không nhỉ?Tính cách Thắng Thiên Dương rất tốt, Tần Lâm cũng không phải ghét anh ta, nếu họ thực sự có thể bên nhau…Vưu Tốc thoát khỏi tâm trạng buồn bã, nảy sinh ý muốn tác thành cho họ.“Cậu muốn tôi giúp gì? Nhưng tôi không chắc mình có giúp được không.”Cô khẽ nói.“Được chứ, chắc chắn được! Cô ấy thích gì, có sở thích nào, cậu cứ nói tôi nghe.”Thông tin hơi lộn xộn, Vưu Tốc ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, rồi đáp, “Tôi sẽ ghi lại rồi gửi cậu qua WeChat.”“Phiên bản chữ thì càng tốt… nhưng ngoài ra, tôi còn một thắc mắc muốn hỏi cậu.”Vưu Tốc nghiêng đầu, ánh mắt có chút nghi ngờ, “Cậu nói đi.”Thấy mọi chuyện suôn sẻ, Thắng Thiên Dương kéo ghế ngồi sát bên cô, “Tôi có thể hỏi cậu và anh Tưởng bắt đầu thế nào không? Kiểu như… bắt đầu ra sao? Vì lần đầu tiên tôi mới chủ động thế này, nên không chắc chắn lắm.”Chiếc bút trong tay cô từ từ rơi xuống, Vưu Tốc lặng lẽ chìm vào hồi ức, vài giây sau, cô lại nhìn vào gương mặt chân thành của Thắng Thiên Dương.… Thôi thì cô cũng không nhịn được phải nói ra một chút rồi.Vưu Tốc tiến gần hơn, thì thầm bên tai anh ta vài câu, sau đó cảm thấy chưa đủ, lại cẩn thận bổ sung thêm.“Chỉ để tham khảo thôi nhé.”Thắng Thiên Dương ngẩn người, cuối cùng định thần lại, gật gù suy nghĩ rồi bước ra ngoài.Cốc nước nóng bốc hơi từ từ.Trong lúc Tần Lâm đang tập trung gạch chân trọng điểm, Vưu Tốc đã gửi cho Tưởng Trì Kỳ bản tóm tắt bài giảng năm ngoái môn học chung, còn đánh dấu vài phần mà cô nhớ là trọng điểm.Có giáo viên lười ra đề mới, có khi sẽ dùng lại đề năm trước với chút thay đổi. Đây cũng coi như cách học hiệu quả khi thi.Cô đặt điện thoại xuống, chờ Tần Lâm ghi chép, trong lúc cúi đầu, bất chợt nhận ra điện thoại của Tần Lâm bên cạnh sáng lên.Là một tin nhắn từ tài khoản có biệt danh [Thiếu não].Thiếu não: Hi, cô em / huýt sáo, tối nay rảnh không?Vưu Tốc: Không ổn rồi…Tần Lâm: “?”Chiếc bút trong tay Tần Lâm rơi “tách” một tiếng.Tần Lâm mở khoá, phân tích nghiêm túc từ ảnh đại diện, biệt danh đến nội dung tin nhắn, xác định chắc chắn đây là… Thắng Thiên Dương.Cậu bị thần kinh à!Vưu Tốc ngồi bên nhíu mày.Cô rõ ràng chỉ nói kinh nghiệm của mình để tham khảo, khuyên anh ta hãy nói chuyện thân mật hơn, đừng xưng hô huynh đệ.Sao cậu ta lại bê nguyên xi lời mình nói thế này!Vẫn còn cơ hội sửa chữa.Cô gõ nhanh trên điện thoại gửi Thắng Thiên Dương tin nhắn [Rút lại ngay].Từ góc của cô nhìn qua, sắc mặt của Tần Lâm giờ đã đen chẳng khác gì cái chảo mới mua của Tưởng Trì Kỳ.Vài giây sau, đối phương trả lời lại một cách đầy khí thế.Thắng Thiên Dương: [Yên tâm, chắc chắn thành công! / nắm tay / quyết tâm]… Bó tay.Tần Lâm ngỡ ngàng, cố nén cảm giác ghê tởm mà nhắn lại: Là cậu thật sao?Thắng Thiên Dương lập tức, kiêu ngạo gửi một tin nhắn thoại.“Là anh yêu của em đây, cô gái, có việc gì không?”Không khí im lặng kỳ lạ bao trùm.Cạch.Vưu Tốc đẩy ghế, bước ra khỏi phòng.Cô khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt bối rối liếc khắp nơi… cuối cùng dừng lại trên người Tưởng Trì Kỳ bên bàn ăn.Ngón tay cô khẽ nắm lại, cắn môi, tiến lại gần anh.Tưởng Trì Kỳ để vài quyển sách bên cạnh, thấy cô tới thì đặt máy tính bảng xuống, chờ cô nói.Môi cô mấp máy, vừa định thú nhận thì cánh cửa phòng bật mở cái rầm.Và chỉ ba giây sau, Thắng Thiên Dương vốn đang ngồi đầy tự tin trên sofa đã bị Tần Lâm túm tai, lôi thẳng vào phòng.Nửa phút sau.Từ phòng ngủ có cách âm tốt, vang lên tiếng la thảm thiết.Đâu đó có thể nghe thấy giọng anh chàng đang cố bào chữa.“Ai quấy rối cậu hả, khoan đã… đừng đánh vào mặt!”“…”Tưởng Trì Kỳ nhướng mày.Vưu Tốc luống cuống ngồi xuống đối diện anh, nghĩ ngợi một lúc rồi ôm lấy cánh tay anh như tìm chỗ dựa, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.“… Hình như em gây họa rồi.”Gói khoai tây chiên vị chanh bên cạnh được anh xé ra, khẽ cười trước vẻ mặt hoang mang của cô, tranh thủ đút hai miếng khoai vào miệng cô, “Sao thế?”Thắng Thiên Dương đúng là có tài chọc cười Vưu Tốc.Dù không rõ là chọc vui hay chọc sợ, nhưng ít nhất cô cũng đã sinh động hơn trước.Vưu Tốc chẳng nghĩ gì nhiều, vô thức há miệng nhận khoai tây, vừa nhai vừa kể tỉ mỉ cho anh nghe mọi chuyện vừa xảy ra.Anh cười đến cong mắt, nhẹ nhàng choàng tay lên vai cô, chẳng nói ra ý kiến nào.Vưu Tốc hoảng hốt, cấu nhẹ anh một cái, “Phải làm sao đây, em không muốn phá hỏng chuyện của họ.”Thắng Thiên Dương và Tần Lâm đều là bạn tốt của cô, với Tần Lâm thì khỏi phải nói, còn về Thắng Thiên Dương… cô còn nợ anh ta nhiều ân tình.Trước đó trong nhà ăn, để giúp cô trị bệnh, anh ta đã chạy lấy đà giúp cô, còn không ngại cởi áo trước mọi người. Kết quả là bị đăng lên trang tỏ tình, đứng top ba ngày liền, giờ đi trên đường vẫn bị người ta chỉ trỏ gọi là “biến thái”.“Một bên chịu đánh, một bên chịu đựng, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, em đừng lo.”Tưởng Trì Kỳ xoay xoay ngón tay cô trong tay mình, “Chuyện tình cảm khó nói, biết đâu sau vụ này, một tuần sau họ lại gắn bó không rời.”… Có khả năng vậy sao?Thấy dáng vẻ lười biếng, không muốn can dự của anh, Vưu Tốc lén trừng mắt nhìn sàn nhà.Cô rút tay ra, định vào phòng khuyên can, nhưng chưa bước được hai bước đã bị anh kéo lại.Không khí bỗng nhiên thay đổi.Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ không còn vẻ hời hợt lúc nãy, mà trở nên trầm ổn, cánh tay anh ôm lấy eo cô.“Tốc Tốc, anh biết trong lòng em đang cất giấu điều gì đó, anh sẽ chờ ngày em muốn kể cho anh nghe.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Số ký tự: 0