Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Nghĩa khí

Chước Bắc Phong

2025-02-25 02:40:21

Nhìn Tưởng Trì Kỳ không hề giống đang nói giỡn.Thắng Thiên Dương đau đớn nhìn về phía sau, Vưu Tốc – người chậm hơn hai bước như nhận ra ánh mắt của cậu ta, sau đó dùng ánh mắt tỏ vẻ cứ yên tâm như thể muốn nói “Lát nữa nhìn mắt của tôi mà hành động.”Thắng Thiên Dương: “….”“Có được không? Trả lời rõ ràng.” Bên này Tưởng Trì Kỳ cũng thúc giục.“…. Tôi hỏi lý do được không?” Thắng Thiên Dương tuyệt vọng nghiêng đầu.“Không được.”Thắng Thiên Dương nghiến răng, “Được rồi……”Gọi một tiếng anh em thì phải có nghĩa khí của anh em!Chuyện nhỏ nhặt như thế này thì có gì to tát, đâu phải lên núi đao xuống biển lửa.Sau khi tự thuyết phục bản thân thành công, Thắng Thiên Dương lại nhận ra một vấn đề thực tế.Làm thế nào để kéo áo lên đến mức lộ ra cơ bụng?Bao nhiêu lo lắng và phân vân của Thắng Thiên Dương đều lọt vào mắt Vưu Tốc, ấn tượng của cô về cậu ta đã lên một tầm cao mới.Thắng Thiên Dương là một ứng viên rất tốt để làm bạn!Dù có bị làm khó dễ đến đâu, cậu ta vẫn đồng ý yêu cầu của cô.Cô cũng biết yêu cầu của mình rất khó hiểu, nhưng thực sự cô không còn cách nào khác nữa rồi.Bây giờ thậm chí nhìn vào lưng Tưởng Trì Kỳ thôi, Vưu Tốc cũng có thể nhìn ra hai cái sừng ác quỷ đang mọc trên đầu anh.Thắng Thiên Dương, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.Vưu Tốc âm thầm nắm chặt tay.Dì làm việc ở căng tin mặc chiếc áo tay rộng, đang tỉ mỉ dọn dẹp các đĩa mà sinh viên để lại.Ba người đi đến trước mặt dì ấy rồi đặt khay xuống.Chính là lúc này.Quay người lại, cô cố ý đi đến cạnh Thắng Thiên Dương, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta,Bạn tốt à, đến giờ rồi.Cô gái trượt chân chuẩn bị lẩn đi, lén lút liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ, thấy anh còn mỉm cười, cô lập tức cảm thấy tâm lý bị sốc một lần nữa:“Làm ơn, nhanh lên….”?!Nhưng khi cô lại nhìn về Thắng Thiên Dương, phát hiện mọi thứ đã thay đổi.T-shirt của Thắng Thiên Dương không biết từ khi nào đã được cuộn gọn gàng lên dưới ngực, gấu áo phẳng phiu như mới là ủi xong, gọn gàng đến mức không thể tin được.Làm thế nào để miêu tả sự gọn gàng này đây? Nó thậm chí còn song song với mặt đất, ngay cả khi đo bằng thước cũng không sai lệch một chút nào.Phần bụng màu lúa mạch hiện rõ ở phía dưới.Đúng vậy, là bụng.Rõ ràng cậu ta cũng bị hoảng.Cậu ta cúi đầu cố gắng hít vào, cuối cùng cũng thu hết chén cơm và bát canh vừa rồi vào dạ dày.Lộ ra sáu múi bụng không quá rõ ràng… và một cái quần lót hoạt hình có màu sắc giống như SpongeBob.Có một cô gái vô danh đứng bên cạnh bịt miệng tỏ vẻ ghét bỏ rồi đi nhanh qua.“Cậu ta làm gì thế? Biến thái vãi!”“Đúng rồi đấy, nhìn dầu mỡ quá đi mất, hết hứng muốn ăn luôn rồi.”Trên mặt Thắng Thiên Dương hiện lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cậu ta vẫn cố gắng nhìn vào ánh mắt của Vưu Tốc để xác định cô có thực sự nhìn vào cơ bụng của mình không.Xác định cô đã nhìn thấy.Nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, cậu ta lập tức hoảng hốt khắc phục tình huống, nhanh chóng hạ áo xuống, vừa định tiến tới trước mặt cô gái để thì thầm “Tôi che cho cậu rồi, nhanh chạy đi” thì thấy Vưu Tốc đã chạy ra khỏi căng tin không quay đầu lại.Cơ bản là không cần cậu ta che cho nữa!Từ xa có thể nhìn thấy lúc cô chạy ra ngoài còn làm động tác giống như cúi người thở dốc… hoặc cũng có thể là nôn mửa.Thắng Thiên Dương: “…..”Tưởng Trì Kỳ lại rất vui vẻ.Nhưng dưới ánh mắt của đông đảo mọi người xung quanh, anh phải giữ khoảng cách với người như Thắng Thiên Dương để tránh bị ăn chửi chung.Vì thế anh cười mà chẳng thèm che giấu, uyển chuyển chỉ trích anh em tốt của mình: “Ôi cái thằng cầm thú này, sao lại làm ra mấy chuyện biến thái ở chốn công cộng thế?”Thắng Thiên Dương: “…. CÚT ĐIIIIIII!”–Nói thật, trước đây Vưu Tốc chưa bao giờ tính toán tốc độ nhanh nhất từ căng tin về ký túc xá, nhưng hôm nay cô đã cố tình kiểm tra.Là mười sáu phút, cô đã chạy thục mạng về!Chạy bộ vào thời tiết nóng bức này khiến vừa về phòng ngủ là tóc cô đã ướt một nửa, như mới gội đầu xong mà chưa khô hẳn.Tần Lâm vừa mới đi lấy nước nóng về, bưng bát mì ăn liền nhìn Vưu Tốc trong trạng thái hốt hoảng như vậy, lập tức đặt bát mì xuống, đưa cho cô tờ khăn ướt rồi ngạc nhiên hỏi: “Má ơi, mày bị sao thế?”Mãi đến khi mở gói khăn ướt, Vưu Tốc vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để giải thích cho Tần Lâm nghe về chuỗi sự kiện máu chó vừa rồi.Tưởng Trì Kỳ thì dùng vạt áo phe phẩy, Thắng Thiên Dương thì kéo hết cả áo lên, hai người này đang chơi cái trò khỉ gió gì vậy?Một người làm trò chưa đủ hay sao???Còn chưa kịp nghe Vưu Tốc kể chuyện.Ngay sau đó, Mạn Mạn đã bất ngờ kêu lên: “Trên bảng tin có một tên biến thái mới, chúng mày xem nhanh đi.”“Trường tụi mình có biến thái á?”Các bạn cùng phòng đều lấy điện thoại ra xem tin tức, biểu cảm lúc này vô cùng phong phú.“Trời ơi cái tên nhờn nhợn này, gấu áo còn gấp gọn gàng thế kia, phơi cái bụng vàng ra rồi còn tự cúi đầu thưởng thức nữa chứ!”“Tên này đang làm gì thế? Khoe bụng mỡ hả?”“Biến thái này có tổ chức đấy.”Cố Phàm nhíu mày, sau đó đột nhiên nhận ra gương mặt bên cạnh tên biến thái dầu mỡ này rất quen thuộc.“Tao bị hoa mắt hả chúng mày, sao lại thấy cả nhỏ Tốc Tốc ở trong ảnh thế kia?”“… Ừ nhỉ, tao cũng thấy giống.” Mạn Mạn phóng to bức ảnh, lại càng nghi ngờ hơn: “Còn người bên cạnh cũng giống Tưởng Trì Kỳ lắm.”Tần lâm liếc nhìn chị em tốt của mình đang thất thần, thì thầm hỏi: “Có phải là bọn họ không vậy?”Vưu Tốc đau khổ nhắm mắt lại.Cam chịu.Cả phòng lập tức cười ầm ĩ.Vưu Tốc mím chặt môi, bịt tai lại.Không biết tại sao khi một việc thảm họa thế này xảy ra với người lạ, chị em tốt của bạn sẽ thấy thương cảm cho cô gái đó, thậm chí còn ùa vào khủng bố tên biến thái.Nhưng đến khi chuyện này xảy ra với chính bản thân bạn, tụi nó lại ngoác miệng cười.Vưu Tốc bình tĩnh lại một chút, cầm lấy bát mì Tần Lâm vừa úp xong, tức giận ăn hai đũa lớn rồi mới mở confession của trường.[Người đàn ông tốt không nuôi bồ nhí, anh bạn, cậu cuộn áo cao lên chút đi.][Xin info của anh đẹp trai bên cạnh.][Xin ké info bạn nữ bên cạnh đi, để tôi đây đến an ủi trái tim tổn thương của bạn ấy.]Đọc xong mấy bình luận, Vưu Tốc mới kéo lên xem lại ảnh.…. Thì ra biểu cảm của Thắng Thiên Dương cũng rất đau khổ?Trong đầu cô chợt lóe lên một khả năng…Đầu tiên là cô nhờ Thắng Thiên Dương giúp mình, sau đó cậu ta đột nhiên phát bệnh “hiểm nghèo”.Có phải hai việc này liên quan đến nhau không?Nghĩ đi nghĩ lại, phải chăng đây là cách mà Thắng Thiên Dương cứu cô?Vì giúp cô trốn thoát mà không tiếc phá hoại danh tiếng của bản thân, thậm chí còn hiểu được tâm lý cô không thích tiếp xúc với người khác giới, nên mới trực tiếp kéo áo lên để cô tăng tốc chạy đi…Bạn tốt à, thì ra tôi hiểu lầm cậu rồi!–Ký túc xá nam.Thắng Thiên Dương vùi đầu vào gối, sống chết không chịu ngẩng lên.Tưởng Trì Kỳ dựa vào cạnh giường, khớp ngón tay co lại gõ nhẹ vào khung giường: “Anh bạn, cậu đừng thế chứ.”“Biến đi.”“Càng nhìn cậu tôi càng tức.”“Đừng có đứng đó mèo khóc chuột nữa.”“Là ai vừa nãy ở căng tin mắng tôi là cầm thú?” Thắng Thiên Dương ngẩng đầu, dùng ánh mắt trách móc nhìn anh.“Tôi đền cho cậu mười bộ quần áo, bao hai tháng bữa sáng nữa.”Khi ánh mắt giao nhau, lửa giận cũng bị vật chất làm nguội lại.“Còn phải mua cho tôi mười cái quần cạp cao nữa.” Thắng Thiên Dương uể oải kéo chăn ra rồi xuống giường.“Cậu cần quần cạp cao làm gì?” Triệu Tự Dã chen vào.“Để che viền quần lót chứ còn gì nữa!”“….”Có nam sinh đang chơi game mà cứ nghe cậu ta rên rỉ mãi, thấy phiền cực kỳ: “Không phải Triệu Tự Dã quản lý confession sao? Bảo cậu ta xử lý đặc biệt cho là được.”Triệu Tự Dã: “Tôi xử lý đặc biệt rồi.”Thắng Thiên Dương vui mừng khôn xiết: “Anh em tốt, thật hả?”“Thật mà.”Thắng Thiên Dương lập tức vui vẻ lên mạng kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy nội dung thì nụ cười lập tức tắt ngóm.“Con mẹ nó, xử lý đặc biệt của cậu là ghim bài lên top sao?”“Tôi liều mạng với cậu!!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Số ký tự: 0