Trùng hợp
Chước Bắc Phong
2025-02-25 02:40:21
Khi ánh sáng mờ đi, thị giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm. Đôi mắt có hơi khô khốc, khuỷu tay ôm đầu gối của Vưu Tốc dần tê dại.Mãi đến khi Tần Lâm nghe điện thoại xong, từ ban công đi vào phòng rồi bật đèn bàn bên cạnh lên.Vưu Tốc mới giật mình tỉnh ra.Tưởng Trì Kỳ lại đồng ý kết bạn với cô rồi?Sau khi cô giở trò chơi khăm rồi gửi cho anh tờ giấy nhỏ kia mà anh vẫn chịu kết bạn lại với cô?Cô không dám nghĩ quá nhiều về việc liệu sau sự “khoan dung đại lượng” này của anh có thêm ý đồ nào khác không, chẳng hạn như ham muốn thắng thua của anh, lại tỷ như anh muốn chuẩn bị cho lần trả thù thứ hai.Vưu Tốc cắn môi dưới, quyết định giả đò đáng thương trước.Cô kể chuyện vừa nãy của mình với tên L có sở thích bào tiền kia cho Tưởng Trì Kỳ nghe, sau khi yên lặng nhìn khung chat một lúc, không hiểu sao cô lại cảm thấy hối hận.Làm gì có ai vừa kết bạn với người ta mà đã coi đối phương như thùng rác để trút giận thế này chứ?… Không đúng, Vưu Tốc lập tức vỗ vỗ mặt tỉnh táo lại.Bản thân cô thích lên mạng nói chuyện phiếm bởi vì muốn trút nỗi cay đắng của mình vào dòng xoáy như nước lũ của internet. Cho nên mặc kệ đối phương là nam hay nữ, là Tưởng Trì Kỳ hay Trư Bát Giới thì việc phát tiết cảm xúc của cô là quan trọng nhất.Tưởng Trì Kỳ: [Cậu có biết chửi người không thế?]Tưởng Trì Kỳ: [Hay là gửi số đây, tôi chửi phụ cho.]Được anh truyền thêm sức mạnh, Vưu Tốc cũng tự cảm thấy bất bình cho bản thân, cô ấn vào khung thoại với tên đào mỏ kia rồi đại chiến 800 hiệp, sau đó mới bình tĩnh quay lại khuyên giải Tưởng Trì Kỳ.Vưu Tốc: [Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn cãi nhau với cậu ta làm gì.]Có thấy không hả, tuy bình thường tôi hay nói mấy câu không có liêm sỉ với cậu, chứ thật ra tôi đây vẫn là một cô gái chân yếu tay mềm hiểu lý lẽ đấy.Còn muốn trả thù nữa không? Có phải cảm thấy bản thân nên buông bỏ mối thù bị cô làm nhục rồi?Nhưng ai dè đối phương lại không trúng kế này của cô. Gửi lại hai tin nhắn khiến cô ngớ người.Tưởng Trì Kỳ: [Cậu xây dựng sai hình tượng rồi.]Tưởng Trì Kỳ: [Lúc trước không phải thế này.]Hình tượng lúc trước là cái gì chứ….À nghĩ ra rồi.Hút thuốc, uống rượu, uốn tóc.Anh không cho phép người khác che giấu trái tim dịu dàng rụt rè dưới vẻ ngoài hoang dã táo bạo sao? Thành kiến gì mà kỳ quái thế không biết.“Tốc Tốc.” Tần Lâm ghé vào bàn, yếu ớt nhìn cô, trong ánh mắt có hơi tò mò: “Mày nói chuyện với ai mà nhìn sắc mặt đa dạng quá vậy?”“Tao nói chuyện với… bạn học cấp ba thôi.”Vưu Tốc đáp, nhận ra sắc mặt Tần Lâm không đúng lắm, cô quan tâm hỏi: “Mày sao thế? Sao nói chuyện với Thắng Thiên Dương xong nhìn mệt như sắp đứt hơi vậy?”“Tao gọi xong được 10 phút rồi, không liên quan gì đến cậu ta đâu. Cha đó gọi cho tao để hỏi id wechat của ông nội tao. Tao thấy tên đó định làm bạn lâu năm với ông tao luôn quá.”“Vãi, cậu ta muốn làm ông mày hả?”Mạn Mạn cúi đầu vừa chơi game vừa cười nắc nẻ hỏi.“Cậu ta nằm mơ đi…. Ai ui không được, tao sang phòng bên cạnh xin ít thuốc dạ dày, tại hôm nay ăn no quá.” Tần Lâm cúi người, khom lưng vội vàng đi ra ngoài.Cô nàng đi rồi, Vưu Tốc mới phát hiện wechat có thêm hai tin nhắn mới.Tưởng Trì Kỳ: [Ngủ rồi?]Tưởng Trì Kỳ: [Hết chuyện rồi thì phải nói một tiếng để tôi xóa kết bạn chứ.]“…”Hóa ra kết bạn lại chỉ vì hóng chuyện, hóng hớt xong rồi là muốn xóa ngay?Ôi cái tên lạnh lùng chết tiệt này.Đôi mắt Vưu Tốc đảo quanh, mang theo ý xấu mà gõ chữ:[Còn có một chuyện cực kỳ chấn động liên quan đến cậu mà tôi chưa kể.]Gửi thành công.Ngay sau đó cô tắt màn hình, rón rén bò lên trên giường rồi ngủ ngon lành.Nói chuyện với anh mà còn phải quan tâm đến bố cục câu từ đúng không?Vậy thì đừng trách cô cố tình khơi lên bản tính tò mò của anh.–Sáng sớm hôm sau.Ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên tường trong phòng ký túc, tuy hôm nay là thứ bảy nhưng cả phòng đều dậy rất sớm.Tần Lâm là người địa phương, dự định mang các chị em của mình đi leo ngọn núi mà người dân ở đây muốn leo lên được cũng mệt gần chết, nhằm làm phong phú thêm hoạt động cuối tuần ít ỏi của họ.Vưu Tốc có hẹn đi dạy kèm cho cậu học sinh âm nhạc kia, cho nên chỉ đi cùng với mấy cô bạn đến cổng phía bắc là tách nhau ra.Tần Lâm và Mạn Mạn đều là kiểu bên ngoài tùy tiện nhưng bên trong lại rất tinh tế cả nghĩ. Hai cô nàng cứ lo việc cả phòng ra ngoài chơi mà mỗi mình Vưu Tốc phải đi làm sẽ khiến cô không được thoải mái.Vưu Tốc luôn miệng nói đi làm rất vui, cô rất thích đi làm thêm, cực kỳ yêu cảm giác đi kiếm tiền, nghe cô nói vậy, hai người kia mới thôi ôm tay cô rồi an ủi đủ đường.Con đường trồng đầy cây xanh tới cổng phía bắc rất đẹp, bọn họ cố ý đi vào con đường nhỏ yên tĩnh, chậm rãi đi bộ ra tới cổng trường.Giờ này không có nhiều người lắm, phần lớn sinh viên vào cuối tuần đều chọn phương án nằm ì trong ký túc xá.Ngọn núi mà mấy người Tần Lâm muốn leo không có tàu điện ngầm chạy thẳng đến đó, cho nên bọn họ dứt khoát gọi hẳn taxi chạy thẳng đến chân núi, tiết kiệm được cả sức lực lẫn thời gian.“Ê Tốc Tốc, mày đợi đã, tụi tao đưa mày tới trạm điện ngầm, xe tao thuê sắp đến rồi.”“A7946H, Toyota Grand Highlander màu trắng, thấy chưa?” Tần Lâm ngẩng đầu nhìn xung quanh.Nói là màu trắng nhưng mấy người lại đồng thời bị chiếc xe Mercedes – Benz màu đen cách đó 5m thu hút sự chú ý.Đó là một chiếc Mercedes-Benz màu đen tuyền, có logo phía trên, toàn thân xe đen bóng, đường cong xe mượt mà đầy khí thế, đỗ ở trong góc đường mà vẫn tỏa ra ánh hào quang xa xỉ của mình.“Đây là Mercedes dòng nào thế? Nhìn ngầu vãi…”“Chắc là dòng S đấy, ai mà giàu thế?” Tần Lâm còn đang tò mò thì đã thấy tên Thắng Thiên Dương hôm qua bị cô nàng mắng một trận đang đi đến bên chiếc xe đó rồi gõ vào cửa sổ xe.Cửa kính xe lập tức hạ xuống.“…”Không hiểu sao Vưu Tốc lại có dự cảm không tốt.Một cánh tay trắng lạnh vươn ra từ trong xe, lười biếng nhận lấy quyển sách mà Thắng Thiên Dương đưa.Tưởng Trì Kỳ vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh gõ nhẹ vào cửa sổ ra hiệu cho Thắng Thiên Dương.“Ế, Tần Lâm? Vưu Tốc?” Thắng Thiên Dương thấy người quen thì đi tới.Mắt thấy Thắng Thiên Dương chuẩn bị đến đây nói linh tinh, Vưu Tốc nắm lấy dây balo, cúi đầu vội nói: “Tao đến trạm tàu điện trước đây….”“Tàu điện ngầm? Mấy cậu muốn đi đâu, tiện đường thì để anh Tưởng đưa đi cũng được.”Thắng Thiên Dương nghe nói anh Tưởng còn xin ảnh chụp của nữ sinh nào đó cho nên mới cố tình tạo cơ hội cho hai người gần nhau.“Tụi tôi đông quá, thôi…” Tần Lâm nói xong, lại đột nhiên giác ngộ: “À đâu, Tốc Tốc không đi cùng tụi này, cho con nhỏ này đi ké được đấy.”Tần Lâm còn chưa nhớ ra địa điểm dạy kèm cụ thể mà Vưu Tốc nói là ở đâu, đã thấy chị em tốt của mình chuồn êm được mấy chục mét.Sau đó còn thấy….Chiếc Mercedes đắt tiền kia chầm chậm chạy theo cô.… Chị em của tao ơi, mày chạy thắng được xe hơi hả?“Đi đâu?”Người đàn ông nhướng mày, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.“Tôi đang vội…”“Đúng lúc tôi thích đua xe.”Tưởng Trì Kỳ lười nhác liếc cô một cái.Đua xe trong thành phố? Tính lừa ai vậy hả?Vưu Tốc rũ mi, mở miệng hỏi anh trước: “Cậu đi đâu?”“Khu Thượng Gia.”“Tôi đến khu Tuỳ Ương cơ.” Phản ứng của cô rất nhanh, nụ cười trên môi cũng nhạt nhòa, biểu hiện mình không muốn lên xe anh, cũng không muốn làm anh mất mặt.Cô biết rõ còn cố hỏi thêm: “Có phải là không tiện đường không?”Không những không tiện đường, hai khu này còn là “em ở đầu sông, anh cuối sông”.Tưởng Trì Kỳ nhàn nhã gác tay lên thành cửa sổ, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, lừa cô: “Tiện đường, lên xe đi.”???!Đừng có mà lừa cô, cô xem bản đồ rồi đấy nhé!Mắt thấy cửa xe sắp mở ra, Vưu Tốc lùi về sau một bước, lấy điện thoại cho anh xem bản đồ: “Trên này nói không tiện.”Thật ra anh có thể bảo rằng bản đồ sai. Nhưng Tưởng Trì Kỳ nhìn chằm chằm vào khoảng cách mà cô vừa lùi lại, sau đó im lặng không nói gì.Không cần thiết phải vội vàng như vậy.Anh thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó chiếc Mercedes cùng người mà cô tránh còn không kịp kia dần khuất khỏi tầm mắt.Nửa phút sau, trên đường lớn chỉ còn lại một làn khói nhẹ tan đi theo gió.Tốn chút thời gian, chiếc SUV mà Tần Lâm thuê cũng đã tới rồi, Thắng Thiên Dương không biết xấu hổ, đòi đi leo núi với các chị em.Hai người đứng cãi nhau ỏm tỏi ở ven đường, cuối cùng vẫn là Tần Lâm đầu hàng.“Được rồi được rồi, cậu đi cũng được nhưng cấm nói nhiều.”“Ok luôn, hôm nay tôi sắm vai anh đẹp trai bị câm.”“…”Trước khi Thắng Thiên Dương lên xe, cậu ta còn quay lại nhìn, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bạn học Vưu sao không đi cùng xe với anh Tưởng?”Vưu Tốc nghe vậy thì cười nhạt, khách sáo trả lời: “Tôi sợ làm phí thời gian của cậu ấy.”–Đến trạm tàu điện ngầm, Vưu Tốc mới dám đổi điểm đến trong bản đồ thành khu Thượng Gia.Sáng ra cậu học sinh âm nhạc kia gửi cho cô một tin nhắn hỏi han, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.Cô đứng ngoài vạch vàng chờ tàu điện ngầm, đôi chân thon gầy trắng nõn, dáng người phản chiếu qua kính pha lê khiến người ta không khỏi nhìn kỹ vài lần.Ngón tay dừng lại trên màn hình, Vưu Tốc rũ mắt.Từ chối đi nhờ xe Tưởng Trì Kỳ, ngoài trốn anh ra thì còn có một nguyên nhân khác.Cô muốn tranh thủ thời gian ở riêng trên tàu điện ngầm để sửa sang lại kịch bản để nói chuyện với anh.Tuy có hơi làm quá nhưng đây cũng là cách tốt, đảm bảo rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Nếu để Tưởng Trì Kỳ đọc được mấy lời ngu ngốc này, khéo anh sẽ đoán được điều gì đó mất.Với lại có một người như vậy ngồi bên cạnh, cô khó có thể tập trung làm gì được.Tàu điện ngầm đến trạm, Vưu Tốc chậm rãi đi vào.Cuối tuần nên đông người, cô tìm một góc rồi bắt đầu đánh máy, chờ đến trạm dừng rồi mới viết được hơn 1000 chữ, chắc như vậy cũng đủ để đối phó với anh rồi.Giây tiếp theo sau khi ra khỏi nhà ga, cái nắng như thiêu như đốt ập đến, Vưu Tốc đang kéo tay áo che nắng thì vô tình nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen đi ngang qua.Cô thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng không ngờ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, chỉ tranh thủ thời gian rồi vội vàng đi vào khu chung cư đã được chỉ định.–Tưởng Trì Kỳ đỗ xe xong, đi ra thì nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh quen thuộc.Cô gái cúi đầu xem điện thoại, thi thoảng còn so sánh với biển báo bên đường để xác định phương hướng, chậm chạp đi dọc theo vỉa hè.Anh khẽ nhíu mày, tay đút túi quần, đi về phía trước chặn trước mặt cô: “Khu Tùy Ương đây à?”Tùy ý hỏi như người quen đang hàn huyên với nhau.Khóe môi Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.Sao tự nhiên lại đụng mặt anh ở đây chứ?Vưu Tốc ngẩn ngơ, môi khô khốc hơi hé, ấp úng nói: “…. Tôi nhớ lầm.”“Ồ!”“Thế đi khu nào?”Lần này ý anh muốn hỏi cô muốn đến khu nào trong khu chung cư này.Vưu Tốc trả lời theo bản năng: “Khu C.”Đường ai nấy đi.Năm phút sau hai người lại gặp nhau dưới khu B, Tưởng Trì Kỳ cười xùy một tiếng, da đầu Vưu Tốc tê dại.“Tòa mấy?”“3…”Đến khi nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ nhàn nhã ở tòa số 1, Vưu Tốc chuẩn bị chạy lấy người.Giây tiếp theo đã bị Tưởng Trì Kỳ nhéo lấy sau cổ: “Sao lại gặp cậu ở đây rồi?”Tiếng quẹt thẻ kêu lên “tích” một tiếng.Hai người lần lượt bước vào tòa 1.“Tầng mấy?” Tưởng Trì Kỳ rũ mắt nhìn cô.“… Tầng 8.”Cô không tin lần này lại trùng hợp như mấy lần trước.Hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, không đến nỗi là lên cùng một tầng đâu nhỉ?Nhưng tới khi nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ ấn tầng 8 rồi lại ấn tầng 7, Vưu Tốc thật sự có xúc động muốn nhảy khỏi tòa nhà này.Tới tầng 7, anh không để ý đến cô mà đi thẳng ra ngoài.Lúc này Vưu Tốc mới nhẹ nhàng thở ra, cô lên tầng 8 rồi lại ấn xuống tầng 7.Thang máy đi xuống.Tầng 7.Cũng may… Không nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ.Vưu Tốc tìm được số nhà, đi tới ấn chuông cửa, dùng tay xoa nhẹ gương mặt đã cứng đờ, cố bày ra nụ cười tự nhiên nhất.Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông có bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp ra mở cửa.“…”Cô không dạy học nữa! Phải trở về mua vé số mới được!Cửa nhà chưa mở hết, khuỷu tay Tưởng Trì Kỳ chống lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống.Có lẽ… anh sẽ không giận đâu nhỉ, suốt đường đi đụng mặt nhau cũng chưa thấy anh tỏ thái độ khác lạ.Vưu Tốc cố nặn nụ cười nhìn đến là méo mó: “Haha, trùng hợp quá.”Tưởng Trì Kỳ nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó dời cánh tay đang chắn ở cửa ra.Hai mắt Vưu Tốc sáng lên, đang muốn ôm túi muốn đi vào, bỗng nhiên phía trên đầu vang lên một giọng nói trầm khàn:“Dám đi vào cửa này.”Người đàn ông cũng cười nhạt, không nhanh không chậm mà đe dọa: “Thì cậu chết chắc rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro