Yếu ớt
Chước Bắc Phong
2025-02-25 02:40:21
Dù chỉ là cái cớ lấy lệ, nhưng khi Tưởng Trì Kỳ đáp lại như vậy, câu chuyện giữa hai người bỗng trở nên dở dở ương ương.Khăn lông mềm mại lướt qua mấy lọn tóc rối của Vưu Tốc, rồi bỗng ngưng lại. Tim cô cũng ngừng theo. Khăn nhanh chóng bị vứt lên lưng ghế.Bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.“Ý em không phải như vậy…”Vưu Tốc lo lắng đá cái ghế, muốn né ra, nhưng một chân ghế đã bị mũi giày của anh giữ chặt từ lúc nào. Cô cúi đầu nhìn khoảng trống, Tưởng Trì Kỳ đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Khoảng cách chỉ nửa tấc. Anh chỉ cần khẽ nghiêng người là đã tựa sát lại được.Vưu Tốc siết chặt tay.“Chè ngọt không?”Giọng anh rất tự nhiên. Không khí căng thẳng phút chốc tan biến.Không ngờ anh chỉ hỏi vậy, Vưu Tốc thả lỏng vai cổ, khẽ đáp, “Ngọt mà, anh…”Ngay sau đó, sống lưng cô bị đẩy mạnh về phía ghế tựa. Đôi mắt Vưu Tốc mở lớn, trái tim vừa mới dịu xuống lại như bừng lên đầy cảnh giác, đập dữ dội hơn.Giống hệt cảm giác của Tưởng Trì Kỳ lúc này – cố nén lại mà càng không thể, càng trào dâng mãnh liệt.Vải mềm của bộ đồ ngủ không thể nào chịu nổi sự cọ xát cứng nhắc của ghế gỗ, lưng cô nhói lên từng cơn, còn đôi môi thì bị anh cắn thật khẽ.Anh không nói lời nào, cũng không ôm lấy eo cô, chỉ liên tục cắn nhẹ.Ép cô tự mở miệng. Trong khoang miệng vẫn còn vị ngọt của đường đỏ pha với hương quế hoa, còn dư vị ở khóe môi.Lưng anh hơi cong, cả phần thân trên như con báo săn, vờn quanh mục tiêu, chờ cô tự đầu hàng.Vưu Tốc nín thở không dám nhúc nhích, gương mặt trắng ngần vì thiếu khí mà đỏ bừng, trông mong manh đáng thương đến kỳ lạ.Tóc cả hai vẫn còn ướt, dính sát vào nhau.“Tưởng Trì Kỳ…”Vừa cố hít một hơi, cô vừa gọi tên anh, nhưng Tưởng Trì Kỳ chẳng để ý, tìm được khoảng trống lại phủ môi, mơn trớn.Dường như quanh cô chỉ còn cảm giác ở đôi môi, tựa như vừa bị dòng điện nhẹ chạm qua.Eo cô hơi trùng xuống, Tưởng Trì Kỳ lại đưa tay giữ cô ngay ngắn, khẽ bóp cằm cô, bắt cô phải tập trung.“Không phải tự học sao?”Nhiệt độ trong phòng vốn không đổi, nhưng gương mặt và cơ thể Vưu Tốc lại như nóng bừng lên.Ngón tay anh thả nhẹ, để lại một vệt hằn mờ mờ trên làn da trắng. Thấy anh vẫn không ngừng lại, môi cô chỉ vừa được buông ra, anh đã hạ xuống định hôn lên vành tai, cô vội nắm lấy tay anh, siết chặt đến mức dù anh không để tâm cũng phải cảm thấy bị kéo giật lại.“Đau… em muốn bẻ gãy ngón tay anh à?”Anh khẽ hôn lên vành tai cô, tựa đầu vào cổ cô để bình tĩnh lại.Được buông ra, Vưu Tốc mới kịp nhìn ngón tay đeo nhẫn của anh bị cô nắm chặt, đã hằn đỏ một vòng.Cô giật mình buông ra như vừa bị điện giật, ngại ngùng đưa tay che môi, lúng túng không biết đối diện với anh thế nào.“Không kịp dừng lạ.”Anh nhìn cô giải thích, giọng vẫn trầm khàn, rồi kéo ghế ra xa hơn một chút, cầm thìa sứ trắng còn thừa một chút chè, chậm rãi ăn.Vưu Tốc khẽ đáp lại, cố gắng bình ổn giọng nói dù mặt vẫn đỏ bừng.“Em không trách anh…”Tưởng Trì Kỳ bật cười khẽ, “Tốt tính vậy sao?”Không rõ vì không gian đặc biệt hay vì bầu không khí vừa rồi quá nồng, nhưng từng lời nói của anh vào tai Vưu Tốc lại làm cô thấy nóng bừng. Cô lấy cớ thấy nóng rồi vội chạy vào phòng tắm rửa mặt.Dòng nước lạnh từ vòi chảy tí tách, cô cố xoay núm vặn đến mức lạnh nhất rồi hất nước lên má.Trên gương có một vệt trắng viền tròn, cô vô thức nhìn, thấy cả gương mặt mình được phản chiếu rõ ràng.Môi bị anh cắn đến đỏ mọng, trên vành tai cũng còn vệt đỏ.Tóc đã khô một chút, phồng lên làm nổi bật đỉnh đầu, khiến khuôn mặt trở nên sắc nét, quầng mắt hơi đỏ… nhưng không phải kiểu mệt mỏi, mà là vì cảm xúc dâng trào.Vưu Tốc hít sâu, lấy nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt để bình tĩnh lại, tắt đèn gương rồi từ từ bước ra.Bóng dáng Tưởng Trì Kỳ dưới ánh đèn tường dịu dàng ấm áp, vừa lười nhác vừa tự nhiên, anh đang từ tốn ăn viên bánh ngọt hoa quế cô bỏ lại.Cô vừa định nói gì đó, anh bỗng nâng điện thoại lên, điều chỉnh độ sáng rồi ngoắc tay ra hiệu cô lại gần.“Thế này đã đúng ý em chưa?”Vưu Tốc ngơ ngác nhìn, khi video trên màn hình phát lên, cô mới hiểu anh đang cho cô xem gì.“Anh học được rồi?”“Làm còn chậm, chưa quen lắm.”Video vẫn lặp đi lặp lại, trong lòng Vưu Tốc mềm lại, từ từ vòng tay ôm lấy cổ anh. “Sao anh lại học?”“Để đồng hành cùng em.”Giọng anh nhẹ nhàng.Tim cô bỗng run rẩy, vừa định với lấy thìa ăn miếng chè, anh lại tránh đi.“Anh uống rồi, em không sợ bẩn sao?”“Nhưng chỗ em ăn cũng là phần anh bỏ lại mà.”Còn lại chút ở đáy, Tưởng Trì Kỳ không muốn cô ăn đồ thừa, bèn đậy nắp rồi buộc túi lại, đứng dậy.“Dưới sảnh khách sạn còn bán, mình đi mua thêm nhé?”…Gió lạnh từ mặt hồ thổi qua bờ, không xa đó, nhóm du khách bên lều trại đốt lửa trại nhỏ, thấy hai người bước ra thì nhiệt tình mời gọi cùng tham gia, Tưởng Trì Kỳ cười rồi từ chối.Vưu Tốc thấy Tần Lâm và Thắng Thiên Dương cũng lẫn trong đám đông, đang chơi mạt chược bên chiếc bàn nhỏ cao ngang người, ngọn lửa khi cao khi thấp, bóng dãy núi xa xa chìm dần vào màn đêm.Cô đã ăn no, thật ra chẳng ăn thêm được chén chè nào, nhưng vẫn muốn cùng Tưởng Trì Kỳ ra ngoài dạo mát.Anh đi phía trước, nắm tay kéo cô bước theo.“Anh vẫn chưa nói cho em biết, sao anh muốn học chỉnh sửa video?”Vưu Tốc kiên trì hỏi.Chuyên ngành của anh không liên quan gì đến việc này, cũng không cần phải làm thêm kiếm tiền.“Nói rồi mà, để làm cùng em.”Giọng anh lười nhác vang trong gió đêm, nhẹ bẫng.Vưu Tốc cắn môi, không muốn anh vì mình mà tự làm bản thân vất vả hơn.“Anh không cần phải vậy…”Nhận ra cảm xúc của cô, Tưởng Trì Kỳ bỗng kéo cô vào lòng, cúi xuống mỉm cười bóp nhẹ má cô.“Sao vậy, bạn trai là để làm gì, em biết không?”“Hử?”“Để cho em sai khiến chứ gì nữa.”Dường như anh không hề xem đó là chuyện lớn, vẫn điềm nhiên bảo, “Làm xong sớm thì mình còn có thêm thời gian hôn nhau.”“…”Làn sương lạnh vấn vương, Tưởng Trì Kỳ ôm chặt eo cô.Thật ra không chỉ là hôn, còn bao nhiêu điều khác anh muốn làm để cô vui. Anh không biết mỗi lúc cô tự ngồi trong phòng làm việc chỉnh sửa cảm thấy thế nào, nhưng anh thì thấy bực bội.Anh hoàn toàn có thể đưa tiền cho cô, nhưng biết cô sẽ không nhận.Vậy nên từ từ thôi, cô không muốn, anh sẽ cùng cô làm, hai người làm cùng sẽ nhanh hơn.Để cô không cần phải tự dồn mình thêm nữa.Trong túi còn gói chocolate, Tưởng Trì Kỳ bỗng nhớ ra, bèn lấy ra nhét vào túi áo ngoài của cô.“Mệt thì ăn cái này.”“Gì vậy…”Khi thấy bao bì, Vưu Tốc mới nhận ra thứ Tưởng Trì Kỳ đưa là một thanh chocolate. “Sao lại cho em cái này?”“Lần trước em ngất sau khi lấy máu, anh nghĩ có thể do hạ đường huyết. Mang theo phòng hờ thôi, đói thì có cái mà ăn.”Trước đây, anh cũng từng dúi kẹo cho cô.Vưu Tốc thấy sống mũi cay cay, không hiểu sao cảm xúc lại trỗi dậy đột ngột. Cô nắm tay Tưởng Trì Kỳ, giọng nhẹ nhàng gọi tên anh, “Tưởng Trì Kỳ…”“Ừm?”“Em cũng sẽ đối tốt với anh.”Anh bật cười, “Anh biết rồi.”…Chiều hôm sau, bốn người trở lại trường học.Dù lần này lỡ mất nhiều công việc, nhưng Vưu Tốc cuối cùng cũng chấp nhận để Tưởng Trì Kỳ giúp mình. Có tiết học, buổi tối cô cũng hẹn anh ra khu nghỉ giữa các tầng, cùng ngồi chỉnh sửa video trên laptop.Khi nhận được thù lao, cô mời anh đi ăn, mua đồ ăn vặt cho anh.Dù vậy, Tưởng Trì Kỳ không thích đồ ăn vặt, lần nào cũng nhét trả lại cô khi đưa cô về ký túc xá.–Những ngày bình lặng cứ trôi qua như bánh răng lên dây cót, tuần tự mà vùn vụt qua.Người ta hay gắn cho các mùa những tính từ đặc trưng, như hạ là cuồng nhiệt, hay dùng sắc thu để gợi nỗi buồn. Vưu Tốc hiểu cảm xúc ấy, nhưng không thấy mùa nào thực sự đặc biệt với bản thân.Cho đến một ngày cuối thu, ngay trước lập đông, cô nhận được tin nhắn đột ngột từ mẹ.“Ông nội sắp không qua khỏi.”Cuốn sách trên tay cô rơi xuống sàn.Tần Lâm vừa pha trà hoa, định cùng cô đến lớp, quay lại đã thấy Vưu Tốc lục trong ngăn kéo lấy chứng minh thư, nắm chặt trong tay rồi chạy đi vội vã.“Lâm Lâm, giúp tao xin nghỉ nhé.”Cô nói nhanh, đến nỗi cốc nước trên bàn bị quẹt đổ, những giọt nước mỏng manh vương vãi ra ngoài.Tần Lâm vội cầm cốc lên, rút mấy tờ giấy lau khô, nhìn bóng Vưu Tốc khuất dần cuối hành lang ký túc xá mà lòng đầy bất an.“…Rốt cuộc là có chuyện gì?”Trong đầu trống rỗng, máu cô dồn xuống như dòng thác, Vưu Tốc lấy điện thoại đặt vé máy bay gần nhất để về nhà, nhưng nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng.Mẹ chỉ nhắn có vậy, không rõ bệnh tình nghiêm trọng tới mức nào…Cô chợt nhớ lại lần trước, lúc mẹ gửi tin nhắn nói ông nội nhớ cô.Mẹ cô biết lịch học của cô, trước nay chưa từng gửi tin nhắn trong giờ học, vậy mà lần đó lại bất thường đến vậy, lẽ ra cô phải sớm nhận ra điều gì đó…Đêm ấy khi gọi video, sắc mặt ông vẫn hồng hào, nhưng hè năm ngoái bác sĩ đã bảo ông khó mà hồi phục.…Tất cả đều là dấu hiệu.Vậy mà cô chẳng nhận ra, bị giấu kín đến vậy.Những hình ảnh khi cô tan học đi thăm ông ở bệnh viện cứ hiện về trong đầu.Cô ngồi bên giường, ông còn đùa rằng muốn mua bánh bao xíu mại cho cô. Sau những lần hóa trị, ông như quả bóng xì hơi, nắm tay cô, thở dài bảo rằng ông muốn để dành tiền cho cô học đại học, không muốn điều trị thêm nữa.Bàn tay ông giống như vỏ cây khô cằn của mùa thu.Đang xếp hàng chờ lên máy bay, dòng suy nghĩ kéo cô trở lại thực tại, lòng bàn tay lạnh toát. Tin nhắn dồn dập hiện lên, từ Tần Lâm, từ mẹ… và từ Tưởng Trì Kỳ.Cuộc gọi video đến từ Tưởng Trì Kỳ thu hút ánh mắt cô, thấy tường trắng phía sau anh, nước mắt cô lại như muốn trào ra. Cô vội cúp máy.Giờ chưa phải lúc cô có thể khóc, cô sợ chỉ cần thấy mẹ, cô sẽ không kìm được.Cứng nhắc trả lời tin nhắn Tần Lâm, cô để lại mỗi tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ còn đỏ thông báo.“Em đang ở đâu?”Mắt cô lại cay xè.Lên máy bay, cô tắt máy không trả lời, đến khi tiếp viên nhắc tắt thiết bị điện tử, cô mới gửi một tin nhắn, “Ông nội em nguy kịch rồi.”Nhắn xong, cô nhanh tay trượt xuống thanh trạng thái, ngắt kết nối, cũng không để ý tin nhắn đã gửi đi chưa.–Khi bắt taxi đến bệnh viện, cô mới nhận ra điện thoại đã hết pin từ lúc nào.Chưa kịp hỏi số phòng, may mà chú họ đã đợi dưới sảnh bệnh viện, vành mắt đỏ hoe.Vào thang máy, Vưu Tốc níu áo chú, hỏi khẽ, “Ông nội thế nào rồi ạ?”Chú nghẹn ngào, bảo rằng ông đã không còn nữa.Giường bệnh quanh đó có đông người đứng, có người quen biết, có người chỉ biết mặt. Tiếng thì thầm vang lên, ai đó chỉ về phía cô, “Đây là đứa cháu gái học xa nhà.”Rồi bố cô cầm tay cô, bật khóc nức nở.Đôi mắt đã khóc đến khô cạn, Vưu Tốc dựa vào giường, dần đứng thẳng, ánh mắt chỉ nhìn thấy chiếc mặt nạ oxy đã gỡ xuống và màn hình máy đo nhịp tim im lìm.Đôi bàn tay khô héo đó vẫn buông thõng – bàn tay từng dắt cô đến trường, mua xíu mại cho cô, sửa hộp nhạc cho cô.Những người trong phòng dần tản ra sau một tiếng.Bố mẹ cô ngồi bên nhau nói chuyện gì đó.Cô vừa ra khỏi phòng định rửa mặt cho tỉnh táo lại, thì vô tình đụng phải một cô y tá vội vã, “Em là người nhà à?”“Bệnh nhân giường số 2 còn thiếu tiền viện phí chưa thanh toán.”Cô y tá nói xong bỗng vỗ trán, sực nhớ, “Xem tôi đãng trí chưa, em làm gì có tiền để đóng…”“Đưa đây cho em.”Vưu Tốc cúi đầu nhận lấy hóa đơn, bước đi.Tiền cô tiết kiệm cũng đủ để đóng viện phí.Nạp tiền, đóng phí, đóng dấu, tiền trao cháo múc.Tờ biên lai màu trắng và đỏ lẫn vào nhau, cô nắm chặt trong tay.Cô đứng đờ trong thang máy rất lâu mới nhớ bấm số tầng, để thời gian trôi qua một chút rồi mới quay lại tầng bệnh viện, và bỗng nhìn thấy…Tưởng Trì Kỳ đứng ở ngoài phòng bệnh.Như có linh cảm, anh cũng nhìn về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro